ZingTruyen.Info

Phế phi: Thâm cung phượng duy xuân túy - Hoại Phi Vãn Vãn

Q1.Chương 39: Nhục nhã

ndmot99

Thượng Trang chỉ cảm thấy lúng túng, theo lý mà nói, hiện tại nàng là cung nữ của Hoán Y Cục, vậy khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương thì phải hành lễ. Chỉ là với thân phận hiện giờ của nàng ấy thì thật khó xử. Hoàng đế ban hôn nhưng nàng ấy kháng chỉ, Hoàn Vương phi tương lai này không biết có thật sự trở thành Vương phi hay không. Mà lúc này, nàng ấy cũng không còn là tú nữ, vậy nàng không cần phải gọi một tiếng "chủ tử" như vậy.

Thượng Trang còn đang do dự, nam tử bên cạnh đã lên tiếng: "Mộ Dung tiểu thư nếu không có việc gì thì trở về đi."

Mộ Dung Vân Khương ngẩn ra, ban đầu nàng còn tưởng y dùng kế dụ nàng tới, nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ không phải vậy sao? Đưa mắt nhìn qua nữ tử bên cạnh y, nàng chần chờ, cuối cùng mở miệng nói: "Vân Khương cả gan xin hỏi Vương gia, tại sao nàng ấy lại ở cùng Vương gia?" Nàng vừa nói vừa đánh giá trên dưới Thượng Trang. Mộ Dung Vân Sở đã từng nói, An Lăng Vu là nữ tử có tâm kế. Nếu đã như vậy, có phải nàng ấy chủ động tiếp cận Hoàn Vương không?

Thượng Trang kinh hãi, nàng thật sợ vừa rồi nàng ấy sẽ gọi tên nàng ra.

Nguyên Chính Hoàn cười nhẹ một tiếng, nói: "Sao Mộ Dung tiểu thư lại có hứng thú với chuyện bổn vương ở cùng người này vậy? Bổn vương còn cho rằng ngươi nhất định sẽ không để ý." Nếu có thể kháng chỉ không muốn gả cho y thì vì sao còn hỏi người con gái đứng cạnh y lúc này?

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Vân Khương lộ rõ vẻ lúng túng, nàng biết, việc nàng kháng chỉ Nguyên Chính Hoàn nhất định sẽ giữ trong lòng. Hôm nay, nàng chỉ mới thăm dò một chút đã làm y hiểu lầm.

Thanh Nhi cắn răng, cố lấy hết dũng khí mở miệng: "Khẩu dụ của Thánh Thượng vẫn chưa được thu hồi, Vương gia ngài sao có thể nhục nhã tiểu thư nhà ta như thế?" Tay nàng nắm chặt thành đấm, hôm nay cho dù y có nổi giận thì nàng vẫn sẽ làm vậy. Tiểu thư nhà nàng là tiểu thư tốt nhất trên đời, nàng không muốn tiểu thư phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.

"Thanh Nhi!" Mộ Dung Vân Khương nhỏ giọng gọi nàng.

Nguyên Chính Hoàn cười nhẹ một tiếng: "Bổn vương nhục nhã nàng sao? Cho dù hôm nay nàng có là Vương phi của bổn vương cũng không có tư cách yêu cầu bổn vương chỉ cưới một mình nàng." Ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn khẽ siết chặt, có lẽ trong hơn hai mươi năm qua y chưa từng dùng nhiều lời nặng nề như vậy.

Thượng Trang kinh hãi nhìn y, thấy y đã xoay xe lăn, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi."

Thượng Trang mở to hai mắt, y nói, chúng ta... đi...

Hít một hơi thật sâu, nàng không quay đầu nhìn nữ tử phía sau mà đi về phía trước. Thoáng chần chờ, nàng cuối cùng đưa tay nắm lấy tay cầm của chiếc xe lăn, giúp y đẩy xe về trước.

"Tiểu thư!" Thanh Nhi tức giận, la mắng, "An Lăng Vu kia coi mình là ai chứ? Sao mỗi lần tiểu thư có đồ vật gì thì nàng ta đều muốn tranh với chúng ta vậy?"

Mộ Dung Vân Khương kinh ngạc nhìn hai người vừa rời đi, đồ vật ư? A, Nguyên Chính Hoàn cũng không phải là đồ vật.

..............

Âm thanh xe lăn chuyển động trên đường làm tâm trí Thượng Trang không thể bình tĩnh được nữa, lúc này cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, nhưng thân phận của y đã không còn giống như trước. Nghĩ tới điều này, nàng không khỏi có chút chán nản, nàng không biết rõ là vì sao.

"Thất vọng sao?" Nam tử đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thượng Trang giật mình, nàng thật không rõ y hỏi nàng thất vọng là có ý gì?

Y đột nhiên ngừng lại, im lặng không nói gì, lát sau mới nói: "Khẩu dụ của Thánh Thượng thật đúng là làm khó cho nàng ấy. Ban nãy, ta quả thật có hơi nặng lời."

"Vương gia... " Nếu Mộ Dung Vân Khương là vì thân thể y mà kháng chỉ, như vậy, không phải là chính nàng tổn thương y trước sao?

Nàng lắc đầu: "Nô tỳ lại không cảm thấy như vậy." Đây là lời thật lòng của nàng, vì nàng thấy đau lòng thay y.

Nếp nhăn trên trán từ từ giãn ra, y cuối cùng đã cười: "Thượng Trang, ngươi không nên dùng kính ngữ với ta." Đây chính là điều y lo sợ sao? Cho nên y mới không muốn để nàng biết thân phận của mình.

Nàng cũng cười: "Vương gia đang lo lắng chuyện gì sao? Nô tỳ dùng kính ngữ với ngài, bởi vì thân đang trong hoàn cảnh bắt buộc chứ không phải bởi vì thân phận của ngài." Sống trong cung, nơi nơi đều phải cẩn thận, mạo phạm đến tên của chủ tử cũng không phải tội mà một cung nữ như nàng có thể gánh chịu. Nếu nàng gặp chuyện không may, cũng không phải là chuyện mà y muốn thấy. Có lẽ, ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ lạ. Nàng vốn cho rằng một khi đã biết thân phận của y, nàng sẽ muốn chạy trốn. Nhưng, sự thật thì ngược lại.

Nguyên Chính Hoàn kinh ngạc, y chưa từng nghĩ nữ tử bên cạnh lại có suy nghĩ khác lạ như vậy. Có lẽ là do tư tưởng của y quá cổ hủ.

Khoảng cách, há có thể chỉ vì một tiếng xưng hô mà tùy tiện kéo dài ra?

Y thoải mái cười, quay đầu lại: "Vậy, ngươi theo bổn vương tới Càn Thừa cung đi, dù sao hôm nay cũng đã nói trước mặt Thành Vương, bổn vương muốn hỏi ngươi với Thánh Thượng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info