ZingTruyen.Com

Phế phi: Thâm cung phượng duy xuân túy - Hoại Phi Vãn Vãn

Q1.Chương 27: Gặp lại

ndmot99

Thượng Trang nhiều lần giãy giụa, nhưng vòng tay nam tử vẫn ôm nàng thật chặt. Nàng cắn răng, lại nghe hắn cười nói: "Thế nào, bổn vương ôm ngươi không thoải mái sao?"

Tề Hiền phi kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống: "Diệp Nhi, buông nàng ra."

Linh Khuyết ôm cánh tay Tề Hiền phi cũng sợ hết hồn, nàng thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn về Nguyên Duật Diệp, thấy rõ đáy mắt hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Tề Hiền phi chỉ có một đứa con trai là hắn, cho tới bây giờ những yêu cầu của hắn bà đều đồng ý, huống chi hôm nay chỉ là một tiểu cung nữ.

Hiền phi nhìn nữ tử đang trong vòng tay của hắn, lên tiếng: "Đây là khẩu dụ của Thánh Thượng, đưa nàng tới Hoán Y Cục." Ngụ ý chính là cung nữ này hắn không thể đem đi.

Nguyên Duật Diệp ngẩn ra, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng mình, hắn khẽ cười nhạt, buông lỏng tay ra, tiến lên phía trước: "Vậy là nhi thần đã phạm sai rồi, thì ra đây là cung nữ của Hoán Y Cục."

Tề Hiền phi thấy hắn không khăng khăng giữ nàng mới thở phào nhẹ nhõm, bà nhìn Thượng Trang: "Được rồi, hôm nay ngươi về trước đi, nói với Từ ma ma, ngày mai bổn cung muốn ngươi mang y phục tới đây."

Thượng Trang thoáng kinh ngạc, đến lúc phản ứng lại mới cúi đầu, đáp: "Tạ ơn nương nương, nô tỳ xin cáo lui."

Câu này của Tề Hiền phi chính là ân điển đối với nàng, mà đây cũng là lời cảnh cáo của bà dành cho Từ ma ma, để bà ta không được gây khó dễ cho nàng nữa.

Nhìn bóng dáng nữ tử ra ngoài, đáy mắt Nguyên Duật Diệp khẽ sáng lên.

Lúc này, Tề Hiền phi mới nói: "Đúng rồi, con còn chưa nói cho mẫu phi biết, hôm nay vì sao lại vào cung?"

Hắn quay đầu, vẻ mặt đã trở lại bình thường, lắc đầu: "Bây giờ thì không có chuyện gì nữa."

"Diệp Nhi..." Bà kinh ngạc nhìn hắn, hắn là con trai của bà, bà đương nhiên hiểu hắn. Chỉ là hắn không muốn nói, vậy thì cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không nói bà biết. 

Bất đắc dĩ thở dài, Tề Hiền phi nói: "Nếu con không muốn nói thì mẫu phi cũng không ép. Hôm nay mẫu phi có qua Càn Thừa cung thăm phụ hoàng con, thân thể ngài ấy..." Nàng bỗng nhiên không biết nói sao, chợt xoay người đi.

"Mẫu phi. " Nguyên Duật Diệp tiến lên, cầm lấy tay bà.

Tề Hiền phi ngước mắt nhìn con trai mình, trở tay cầm lấy tay hắn nói: "Hôm nay Hoàng hậu cũng ở đó, Thái tử cũng vậy. Diệp Nhi à, sao con cứ không hiểu chuyện vậy chứ? Trong khoảng thời gian này, con nên đến Càn Thừa cung nhiều hơn, đây chẳng phải là cơ hội tốt đối với việc chọn ra người xuất sắc trong lần này sao?"

Hắn khẽ cười: "Làm sao mẫu phi biết lần này vị trí Thái tử sẽ có biến?"

Tề Hiền phi cuối cùng cũng giật mình.

Nguyên Duật Diệp cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài, một mặt nói: "Nhi thần trở về trước, ngày khác lại tới thăm mẫu phi."

"Diệp Nhi..." Tề Hiền phi vừa lên tiếng, bóng dáng hắn đã rời khỏi cánh cửa.

Linh Khuyết vừa định gọi hắn, lại thấy hắn đã rời đi. Nàng quay người nhìn Tề Hiền phi, vội nói: "Nương nương đừng thương tâm, ngài ấy là vậy, ngài cũng không phải không biết. Nương nương nên nghỉ ngơi sớm đi, Linh Khuyết cũng nên trở về rồi." Nói xong nàng hành lễ, xoay người đuổi theo nam tử.

.....................

Rời khỏi Tự Ninh cung, Thượng Trang mới phát hiện sắc trời đã tối.

Nàng hít một hơi thật sâu, chẳng qua là mới vào cung hai ngày, nhưng nàng giống như đã dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan. Nàng cố gắng không nghĩ tới cung nữ bị bắt đi kia bây giờ như thế nào rồi.

Giờ phút này, nàng mới hiểu câu nói "Ngươi phải sống" của lão gia, ba chữ tuy đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng.

Hoán Y Cục, tuy nơi đó nàng không muốn về, nhưng lại không thể không trở về.

Nàng không biết vì sao hoàng đế lại căm giận người nhà Ăn Lăng như vậy, nhưng nhờ Tề Hiền phi mà nàng lại thấy được hi vọng.

Nghĩ tới việc này, nàng bất giác nở nụ cười. Cho dù thế nào, nàng phải sống.

Diệc Trang...

Thầm gọi tên muội muội trong lòng, bàn tay bất giác đặt lên ngực, cách tấm y phục, Thượng Trang có thể cảm nhận được sự tồn tại của khối ngọc bội kia.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy an tâm, bởi vì nàng không chỉ có một mình, bên ngoài vẫn còn người thân đang chờ đợi nàng.

Đi qua con đường nhỏ phía Tây Ngự Hoa Viên, trong lúc lơ đãng, Thượng Trang ngẩng đầu thì thấy trong đình phía trước có một người.

Bóng lưng rất đỗi quen thuộc.

Nàng thầm kinh hãi, không biết tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy.

Nàng thất thần nhìn xuống đất, vừa định tới gần ngôi đình, người nọ bỗng dưng lên tiếng: "Mạc Tầm?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com