ZingTruyen.Com

Danh môn nhất phẩm quý nữ - Tây Trì Mi

Q1.Chương 36-40

ndmot99

Q1.Chương 36: Hỉ sự liên tiếp

Lại có thai?

Ngay cả ngón tay cũng trở nên trắng bệch, Kỷ thị cố nén vị tanh ngọt trong họng xuống, đứng dậy đỡ tay Trần ma ma: "Đã có thai, vậy là hỉ sự, thay y phục qua đó thăm người."

Hương Lăng Hương Vân vội vàng hầu hạ.

Kỷ thị hỏi: "Đại phu nói thế nào? Cái thai có ổn định không?"

Hương Lăng trả lời: "Đại phu nói thai nhi sắp không giữ được, hiện tại phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."

Tiện nhân kia khẳng định là cố ý! Hài tử đã có một đứa, chẳng lẽ bản thân mang thai còn không biết sao? Thật đúng là giấu kín không một khe hở, hôm nay bà còn phạt nàng ta, nếu xảy ra vận nhất...

"Tiện nhân!"

"Phu nhân, cho dù thế nào nàng ta cũng chỉ là một di nương, người đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe. Thai nhi kia chỉ là khối thịt, cho dù sinh hạ được cũng không phải vẫn là con vợ lẽ sao?" Trần ma ma vội khuyên.

Kỷ thị hít một ngụm khí lạnh: "Đây là hỉ sự, ta đang vô cùng cao hứng."

Là nam hay nữ còn chưa biết, hơn nữa sinh được hay không còn chưa chắc chắn!

Thay y phục xong, Kỷ thị mang theo Trần ma ma và Hương Lăng Hương Vân tới Lại Ngọc các.

Sắc mặt Ngọc di nương vẫn tái nhợt, Diệp Thế Lâm ngồi ngay mép giường thấp giọng nói gì đó, nàng ta e lệ ngượng ngùng cười.

Nghe tin Kỷ thị tới, Diệp Thế Lâm lập tức ngừng nói chuyện.

Ngọc di nương liền ngồi dậy muốn xuống đất hành lễ: "Phu nhân."

"Đừng cử động, muội đừng cử động." Kỷ thị vội đi tới ngăn cản nàng ta, sau đó uốn gối với Diệp Thế Lâm, "Lão gia."

Diệp Thế Lâm gật đầu, nói: "Đại phu nói tình trạng hiện tại không tốt, Ngọc Nhi phải nằm tĩnh dưỡng, nàng cẩn thận chăm sóc nàng ấy một chút."

"Vâng, thiếp thân chắc chắn sẽ chiếu cố Ngọc di nương thật tốt, lão gia cứ yên tâm." Kỷ thị cười gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh, quan tâm hỏi thăm, "Muội thấy thế nào rồi?"

"Tạ phu nhân quan tâm, tiện thiếp rất tốt." Ngọc di nương kính cẩn trả lời.

"Muội cố gắng dưỡng thai, muốn ăn cái gì cứ trực tiếp phân phó nha đầu đi làm là được." Kỷ thị dặn dò, lại nói, "Không phải ta có ý trách muội, nhưng muội cũng đã sinh dưỡng Cần Nhi, thân thể của mình thế nào làm sao không biết? Với thân thể này sao muội còn đòi cầu phúc cho Cần Nhi và Bạc Nhi chứ? Nếu muội xảy ra chuyện thì chúng ta biết làm sao đây?"

Kỷ thị vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diệp Thế Lâm, tối qua còn hoang đường như vậy, sao không kéo luôn khối thịt này ra nữa đi?

Diệp Thế Lâm lập tức nghĩ tới chuyện tối qua, sắc mặt có chút xấu hổ, có điều ông ta cũng nghe ra ý của Kỷ thị, liền nhíu mày nhìn Ngọc di nương. Sủng ái nàng là một chuyện, nhưng để nàng lợi dụng là một chuyện khác."

Ngọc di nương đương nhiên nghe hiểu, nước mắt lập tức chảy ra: "Phu nhân giáo huấn rất đúng, là tiện thiếp sơ ý, nhiều năm như vậy một chút động tĩnh cũng không có, hiện tại tuổi đã lớn, tiện thiếp nào ngờ lại xảy ra chuyện này, trong đầu chỉ nghĩ nguyệt sự không đều mà thôi. Tiện thiếp vốn định chờ có kết quả của hai vị thiếu gia xong mới bẩm báo phu nhân mời đại phu tới... Tiện thiếp không ngờ..." Ngọc di nương anh anh khóc lên.

Sắc mặt Diệp Thế Lâm cũng hòa hoãn vài phần: "Hiện tại nàng phải lấy sức khỏe làm trọng, đừng khóc nữa, coi chừng lại động thai khí."

Tiện nhân này! Kỷ thị thầm chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Cũng do ta sơ sót, may mà Bồ Tát phù hộ, muội đó, cố gắng sinh cho lão gia thêm một tiểu tử béo tròn nữa đi."

Diệp Thế Lâm cao hứng gật đầu.

Ngọc di nương cầm khăn lau nước mắt, nhẹ giọng: "Vâng, tiện thiếp ghi nhớ lời lão gia, phu nhân dạy bảo."

Đúng lúc này, Diệp lão phu nhân phái Lý ma ma tới thăm Ngọc di nương, còn tặng rất nhiều đồ bổ bồi dưỡng thân thể. Ngọc di nương đương nhiên cảm động tới rơi nước mắt.

Kỷ thị và Diệp Thế Lâm dặn dò thêm một lúc rồi mới chịu rời đi.

Hỉ sự của Ngọc di nương nhanh chóng truyền khắp Diệp phủ, không khí khẩn trương của Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Bạc cũng nhẹ đi vài phần.

Dung Hoa nghe xong, chỉ cười không nói.

Diệp Di Nguyệt nhỏ nhất đã hơn mười tuổi, Diệp phủ mười mấy năm nay không có hỉ sự, cho nên Diệp lão phu nhân vô cùng cao hứng, hôm sau thời điểm thỉnh an còn cố ý dặn dò Kỷ thị chiếu cố Ngọc di nương. Trong lòng bà ta tuy không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hứa hẹn, trở về còn dặn dò hạ nhân của Lại Ngọc các hầu hạ Ngọc di nương cẩn thận, thuốc bổ liên tục đưa tới.

.................

Nhoáng cái đã tới ngày mở bảng vàng, Kỷ thị và ba tỷ muội Dung Hoa đều ở trong phòng nói chuyện với Diệp lão phu nhân thì một hạ nhân vào bẩm báo.

"Lão phu nhân, phu nhân, đậu... Đậu rồi." Diệu Châu mang không khí hào hứng vào phòng.

"Đậu? Ai đậu?" Kỷ thị sốt ruột hỏi.

"Đều đậu sao?" Diệp lão phu nhân cũng hỏi.

Dung Hoa và Diệp Di Châu cùng Diệp Di Nguyệt dừng cuộc trò chuyện lại.

"Đều đậu cả, Tam thiếu gia đứng thứ mười sáu, Nhị thiếu gia đứng thứ hai trăm năm mươi chín." Diệu Châu vui vẻ trả lời.

"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng phu nhân." Chúng nha đầu bà tử đều cao hứng uốn gối chúc mừng.

Kỷ thị cười tới không khép miệng được, gánh nặng trong mấy ngày qua cuối cùng cũng đổi được hào quan. Con trai bà đứng thứ mười sáu!

Diệp Cẩm Cần đứng thứ hai trăm năm mươi chín, gần cuối bảng.

Diệp lão phu nhân cũng tươi cười, hai huynh đệ bọn họ đều là tôn tử, mặc kệ kết quả có cao hay thấp thì cũng là đậu: "Thưởng, thưởng, mỗi người thưởng hai tháng lương."

"Vâng, con dâu đi làm ngay." Kỷ thị cười khanh khách.

"Tạ lão phu nhân, tạ phu nhân." Chúng nha đầu bà tử vội vàng tạ ơn.

Dung Hoa cũng khẽ cười, cao hứng nói: "Đúng là hỉ sự liên tiếp, đầu tiên là Ngọc di nương mang thai tiểu đường đệ, hiện tại Nhị ca và Tam ca lại đỗ cao trung."

Diệp lão phu nhân gật đầu: "Ừ, hài tử đó quả là thật có phúc."

Có phúc cái gì? Nói khối thịt trong bụng tiểu tiện nhân kia là phúc tinh sao? Nụ cười trên mặt Kỷ thị cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, phụ họa: "Vâng, đứa nhỏ này quả nhiên là có phúc."

Phúc tinh? Để xem nó có giữ được phúc khí hay không?

....................

Huynh đệ Diệp Cẩm Cần trúng cử nhân là chuyện cao hứng, có điều sang năm còn kỳ thị mùa xuân, hơn nữa Diệp phủ lại là dòng dõi thư hương, cho nên trúng cử nhân cũng không tính là quá cao, vì thế Diệp lão phu nhân chỉ phân phó buổi tối người nhà cùng dùng bữa cơm xem như chúc mừng.

Diệp Cẩm Cần mười bảy, Diệp Cẩm Bạc mười sáu, hai người cũng coi như là trẻ tuổi, cho nên Diệp Thế Lâm vô cùng cao hứng, sai người dâng rượu, cả nhà dùng cơm vô cùng hòa thuận, mãi tới canh ba mới giải tán.

Tối mùa thu, trời đêm khá lạnh.

Đột nhiên Dung Hoa nghe tiếng có người phía sau nên quay đầu lại, lập tức bị ai đó che miệng kéo vào góc tường.

Bạch Lẫm? Trái tim Dung Hoa lập tức treo lên.


Q1.Chương 37: Tư văn bại hoại

Người đầu tiên Dung Hoa nghĩ tới là Bạch Lẫm, cả người lập tức cứng đờ.

"Là ta, đừng sợ." Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu phả vào mặt nàng.

Giọng nói cực kỳ quen thuộc nhưng không phải Bạch Lẫm.

Thần kinh căng chặt thoáng thả lỏng, Dung Hoa chậm rãi ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi gọi: "Tam ca."

Diệp Cẩm Bạc cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Ngũ muội gần đây sao lại xa cách với ta như vậy?" Thanh âm trầm thấp mang theo hơi rượu hòa vào gió đêm.

Diệp Cẩm Bạc trời sinh tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận, giờ phút này gương mặt dưới trăng càng thêm lãng tử, đôi mắt sáng như sao, khóe miệng mang theo men rượu càng thêm mê hoặc.

Nương theo ánh trăng, Dung Hoa nhìn hắn, chau mày.

Ánh mắt này... Nóng rực, điên cuồng, chiếm hữu, tuyệt đối không phải ánh mắt của huynh trưởng đang nhìn muội muội!

Diệp Cẩm Bạc, hắn... Sao có thể?

Nếu Diệp Cẩm Bạc là biểu ca, tình cảm thanh mai trúc mã dễ dàng phát sinh, ở thời cổ đại chuyện tình giữa biểu ca biểu muội luôn được người đời ca tụng, nhưng Diệp Cẩm Bạc hắn lại là đường huynh của nàng!

Dung Hoa thật muốn mở miệng mắng người.

Bọn họ quả nhiên là người một nhà, Kỷ thị thân làm mẹ lại nhẫn tâm, mà người làm con như hắn lại muốn...

Dâm loạn sẽ bị nhốt trong lồng heo, loạn côn đánh chết, bị người đời phỉ nhổ!

Hắn đường đường là kẻ đọc sách, chẳng lẽ còn không biết sao?

Dung Hoa siết chặt hai tay, áp chế cơn giận trong lòng, khẽ cười: "Tam ca nói đùa gì vậy? Muội sao lại không để ý tới huynh? Đúng rồi, muội lần nữa chúc mừng Tam ca đã đỗ đạt cao trong kỳ thi này."

Trong trí nhớ, Diệp Cẩm Bạc luôn quan tâm chiếu cố tới vị đường muội này, có điều nàng với hắn không hề có cử chỉ khác người, một mực tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, chỉ đơn thuần xem đó là tình cảm giữa huynh trưởng và muội muội.

"Không có sao?" Diệp Cẩm Bạc lẩm bẩm, cúi đầu mơ màng nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt.

Đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài thẳng tăm tắp, da thịt trắng nõn như tuyết, mũi cao môi anh đào, chiếc cằm tinh xảo, cả dung nhan của nàng dường như phát sáng khi đứng dưới trăng, mái tóc đen mượt tung bay trong gió, nhìn như tiên nữ hạ phàm, duyên dáng yêu kiều, nhu mị uyển chuyển.

Trong đầu Diệp Cẩm Bạc lập tức xuất hiện tám chữ: Mỹ nhân dưới trăng, kiều mỹ vô song.

"Không có, là Tam ca uống say rồi." Dung Hoa không muốn dong dài, lúc ngước mắt thì thấy gã sai vặt bịt miệng Lê Hoa trốn sau gốc cây, mà Hàm Tiếu thì bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất.

Hôm nay Túy Đồng có chút không khỏe nên Dung Hoa chỉ mang theo hai nha đầu Lê Hoa và Hàm Tiếu.

"Bọn họ không sao." Diệp Cẩm Bạc theo ánh mắt của nàng mà quay đầu nhìn lại, sau đó lại mỉm cười, ánh mắt càng thêm nóng rực như muốn thiêu đốt nàng tại chỗ. Hắn thấp giọng: "Ta không say. Ngũ muội muội, ta có chuyện muốn nói."

Miệng lưỡi thân mật, ánh mắt nóng bỏng, Dung Hoa nhíu mày, bình tĩnh nhìn hắn, lắc đầu: "Tam ca nếu có lời muốn nói thì đợi ngày khác tới Hải Đường uyển của muội nói đi. Hiện tại đã là nửa đêm, huynh lại uống rượu, ngoài trời sương lạnh, nhị môn cũng sắp đóng, huynh mau về đi."

"Ngũ muội muội." Diệp Cẩm Bạc nắm lấy tay nàng.

"Tam ca!" Dung Hoa muốn tránh ra nhưng cánh tay lại bị nắm chặt, nàng chỉ đành dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn, "Buông tay."

"Không buông." Diệp Cẩm Bạc cố chấp, "Ngũ muội muội, muội đừng đi, nghe ta nói đã."

Lúc này hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dung Hoa: "Ngũ muội muội, ta thích muội."

Dung Hoa lại bình tĩnh một cách lạ thường, ánh mắt lạnh như băng: "Diệp Cẩm Bạc, ta là đường muội của ngươi!" Nói xong, nàng trực tiếp nhấc chân đá hắn một cái.

Hắn không rời đi, vẫn kiên trì: "Ngũ muội muội, muội đừng gả cho Lâm Luật được không? Ta sẽ nổ lực, kỳ thi năm sau chắc chắn sẽ đỗ đạt cao. Ta không muốn muội gả cho Lâm Luật, lần trước muội không phải đã chết một lần rồi sao? Chúng ta lại làm giả lần nữa, đổi thân phận khác được không?"

Thật không hổ là con trai của Kỷ thị! Dung Hoa cười lạnh: "Đổi thân phận thì thế nào? Chẳng lẽ đổi thân phận rồi, ta không còn là muội muội của ngươi? Diệp Cẩm Bạc, ngươi chẳng qua là muốn lừa mình dối người thôi."

Diệp Cẩm Bạc nhìn nàng, vội lắc đầu: "Không, không phải, chúng ta không phải huynh muội." Lời vừa dứt, hắn đột nhiên lăn đùng ra đất.

Diệp Cẩm Bạc vừa ngã, Túy Đồng từ phía sau liền đi ra, nàng sốt ruột hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?"

"Không sao." Dung Hoa thở phào nhẹ nhõm, "Sao ngươi..."

"Tiểu thư về trễ, Thạch ma ma lo lắng nên nô tỳ mới tới đây tìm người." Túy Đồng đá Diệp Cẩm Bạc một cái, "Đây là kẻ đọc sách thánh hiền sao? Tư Văn bại hoại!"

"Ngươi làm gì Tam thiếu gia vậy?" Gia đinh buông tay che miệng Lê Hoa, vội vàng chạy tới lay gọi Diệp Cẩm Bạc, sau đó phẫn nộ ngẩng đầu hỏi Túy Đồng.

Túy Đồng trực tiếp khiến hắn ta ngất xỉu.

"Tiểu thư, tiểu thư." Lê Hoa khóc lóc nhào tới, "Người có sao không?"

"Ta không sao, còn ngươi?"

"Nô tỳ không sao, nô tỳ đáng chết, không thể chăm sóc tiểu thư tốt." Lê Hoa tự trách.

"Đừng khóc nữa, nếu để người tuần tra ban đêm thấy thì không tốt." Dung Hoa nhíu mày.

Lê Hoa gật đầu, vội vàng ngừng khóc.

"Tiểu thư, giải quyết bọn họ sao đây?" Túy Đồng hỏi.

"Cởi y phục của bọn họ, ngủ ngoài này một đêm không chết được đâu." Đáng tiếc hiện tại không phải mùa đông, bằng không sẽ khiến hắn lạnh chết! Dung Hoa lạnh giọng phân phó một câu, xoa xoa cánh tay đau nhức rồi mỉm cười bỏ đi.

Túy Đồng gật đầu, lập tức khom lưng cởi xiêm y của Diệp Cẩm Bạc.

Lê Hoa sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng xoay người đuổi theo Dung Hoa.

Túy Đồng ra tay nhanh như gió, chỉ hai ba chiêu đã cởi xong y phục của Diệp Cẩm Bạc và gia đinh, trên người chỉ để lại một chiếc quần, còn những thứ còn lại vứt vào lùm cây.

Hàm Tiếu té xỉu dưới đất, Lê Hoa cũng không dám lớn tiếng gọi.

Túy Đồng khom người kiểm tra hơi thở, rồi nói: "Tiểu thư, nô tỳ cõng nàng ta về."

Dung Hoa gật đầu.

...............

Về Hải Đường uyển, Túy Đồng lặng lẽ đưa Hàm Tiếu về phòng, Dung Hoa không nói gì thêm, chỉ tắm rửa chải đầu rồi lên giường.

Chờ Thạch ma ma và Lê Hoa đã rời đi, Túy Đồng gác đêm liền ôm chăn vào phòng, thấp giọng: "Tiểu thư an tâm ngủ đi."

Dung Hoa ừ nhẹ một tiếng.

...............

Hôm sau, dùng xong bữa sáng, Dung Hoa tìm Thạch ma ma nói chuyện: "Ma ma, bà tới thư phòng với ta, ta có chuyện muốn hỏi."


Q1.Chương 38: Ra ngoài đụng phải tiểu nhân

Túy Đồng biết vì chuyện tối qua mà Dung Hoa mới tìm Thạch ma ma hỏi chuyện, cho nên dâng trà xong liền lui ra ngoài canh giữ.

"Ma ma ngồi đi." Dung Hoa chỉ vào cái ghế nhỏ bên cạnh, nói.

"Vâng, tiểu thư." Thạch ma ma cúi người ngồi xuống, chờ Dung Hoa hỏi.

Dung Hoa nhìn lá trà trong ly, qua một lúc lâu mới hỏi: "Ma ma, ngươi nghe Lê Hoa kể chuyện tối qua rồi chứ?"

Thạch ma ma lo lắng: "Là lỗi của lão nô, lão nô nên để nhiều người đi theo tiểu thư mới đúng."

"Ma ma, bà kể ta nghe chuyện ta khi nhỏ đi, từ lúc ta sinh ra tới này, mỗi một chuyện chắc ma ma đều nhớ rõ..." Dung Hoa trực tiếp hỏi, "Ma ma, ta có phải được phụ thân và mẫu thân nhận nuôi hay không?"

Diệp Cẩm Bạc nói bọn họ không phải huynh muội, câu này Lê Hoa có lẽ không nghe thấy, nhưng nàng và Túy Đồng nghe vô cùng rõ ràng.

Tối qua nàng đã suy nghĩ rất lâu. Diệp Cẩm Bạc có tất cả ưu điểm của Diệp Thế Lâm và Kỷ thị, vừa nhìn liền biết bọn họ cùng một huyết thống. Cho nên, Diệp Cẩm Bạc nói bọn họ không phải huynh muội chỉ có một cách giải thích, đó là nàng không phải nữ nhi của Diệp gia.

Bởi vì không phải nữ nhi thân sinh, cho nên Nhan thị mới không chút do dự mà tái giá.

Bởi vì không phải nữ nhi thân sinh, cho nên Nhan thị không thèm quan tâm tới nàng. Nếu nàng là con ruột bà ấy, thân là mẫu thân, bà ấy sao có thể vô tình với nữ nhi của mình như vậy?

Thạch ma ma cả kinh, qua nửa ngày mới đáp: "Tiểu... Tiểu thư, sao người lại hỏi như vậy?" Nghĩ tới chuyện tối qua, bà cẩn thận hỏi, "Có phải vì chuyện tối qua mà tiểu thư có gì hiểu lầm không?"

"Ma ma chắc cũng hiểu rõ, mấy năm nay mẫu thân không quan tâm tới ta, tối qua Tam ca lại nói ta và huynh ấy không phải huynh muội... Ma ma nghĩ Tam ca uống say nói bậy sao?"

"Tam thiếu gia nhất định là uống say nói bậy."

"Tam ca quả thật uống say, nhưng người đời có câu, uống say thì nói thật. Ma ma là vú nuôi ở cạnh chăm sóc ta từ lúc chào đời, chuyện trong quá khứ bà còn nhớ điểm gì đặc biệt không?" Dung Hoa bình tĩnh hỏi.

Lúc đó phụ thân đang ở bên ngoài, nàng và Diệp Di Châu đều được sinh ra ở Cẩm Châu, mãi tới khi ông ấy qua đời nàng mới trở về kinh thành.

Chuyện khi đó, Thạch ma ma chắc chắn rõ ràng.

Nghe nàng hỏi, Thạch ma ma liền ngây cả người: "Tiểu thư, lão nô không phải bà vú chăm sóc người ngay từ đầu..."

"Cho nên bà không tận mắt nhìn thấy ta sinh ra hay sao?"

Thạch ma ma gật đầu: "Sau khi tiểu thư được sinh ra lão nô mới tới. Khi đó cách thời điểm người sinh ra mấy ngày, phu nhân vừa sinh nên thân thể yếu đuối, vú nuôi khi đó sơ ý để tiểu thư cảm lạnh, cho nên lão gia tức giận đuổi bà ta đi, sau đó điều lão nô tới hầu hạ tiểu thư... Có điều tiểu thư đừng vì lời Tam thiếu gia nói mà suy nghĩ miên man, lão gia vô cùng thương người, nếu lão gia biết sẽ rất thương tâm."

Xem ra hỏi Thạch ma ma cũng không tìm ra tin tức gì, Dung Hoa trầm mặc một lát, mới nói: "Ma ma ra ngoài trước đi."

Thạch ma ma uốn gối lui ra ngoài, Túy Đồng lập tức đi vào, hỏi: "Tiểu thư có muốn nô tỳ xin công tử tìm thêm người tới không?"

"Chuyện này ta sẽ tự đi nói, ngày mai xuất phủ, hiện tại ngươi giúp ta truyền tin cho y." Túy Đồng không thể một ngày mười hai canh giờ đều theo sát nàng, Thạch ma ma, Lê Hoa và Hàm Tiếu lại không biết võ công, nếu còn gặp chuyện tối qua...

"Vâng, nô tỳ sẽ đi truyền tin cho công tử." Túy Đồng gật đầu, do dự một lúc mới nói, "Tiểu thư, có lẽ Tam thiếu gia thật sự uống say nói bậy, hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga... Cho nên mới cố ý nói như thế."

Dung Hoa chỉ khẽ cười, đứng lên: "Đi thôi, tới Tễ Huy viện."

.....................

Kỷ thị đang ở trong viện của Diệp Cẩm Bạc, tức giận tới nổi trận lôi đình, lại nôn nóng chờ đại phu tới.

Sáng sớm, Diệp Cẩm Bạc và gia đinh bị bà tử phát hiện ở ngoài, cả hai trần trụi nằm trong góc tường.

Kỷ thị giận tới chuẩn bị hộc máu.

Gia đinh quỳ dưới đất, cả người run lẩy bẩy.

"Nô tài đáng chết, ngươi chăm sóc thiếu gia thế nào vậy hả?"

"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng." Gia đinh sớm đã bị Diệp Cẩm Bạc cảnh cáo, đương nhiên không dám nói thật.

"Mẫu thân, là con uống say, không cẩn thận đụng vào gia đinh mới khiến cả hai ngất xỉu. Người đừng trách hắn, là con không tốt, là con mê rượu." Diệp Cẩm Bạc vừa ho vừa nói, "Mẫu thân... Khụ... Khụ..."

Diệp Cẩm Bạc cảm lạnh tới nói không ra hơi, nhưng vẫn một lòng che chở gia đinh.

"Được, được rồi." Kỷ thị thấy Diệp Cẩm Bạc sốt tới gương mặt ửng đỏ, chỉ đành phất tay để gia đinh lui ra ngoài.

Chờ đại phu tới bắt mạch cho Diệp Cẩm Bạc, sau đó lại dặn dò hạ nhân một lượt, Kỷ thị mới đứng dậy trở về.

"Phu nhân, Ngũ tiểu thư đang ở bên trong, nói là có việc muốn tìm người." Kỷ thị vừa vào Tễ Huy viện liền nghe tiểu nha đầu bẩm báo.

Kỷ thị xoa xoa thái dương, nâng bước vào trong.

"Bá mẫu." Dung Hoa đứng lên.

"Ngồi đi." Kỷ thị phất tay, ngồi xuống, nhận lấy ly trà từ tay nha đầu, "Có chuyện gì quan trọng sao?"

"Cũng không có gì quan trọng, con là tới muốn hỏi đồ đạc đã sửa sang lại xong chưa?"

Lần trước nháo lớn như vậy, Diệp lão phu nhân liền kêu Kỷ thị đem của hồi môn Nhan thị để lại sửa sang một chút rồi giao trả Dung Hoa, nhưng Kỷ thị tới nay vẫn chưa có động tĩnh.

Mấy năm nay chỗ tốt kiếm được không ít, Kỷ thị đương nhiên không muốn giao trả cho nàng, nhưng Diệp lão phu nhân đã lên tiếng, bà ta chỉ đành kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó, lại không ngờ nha đầu chết tiệt lại chạy tới cửa đòi đồ! Kỷ thị siết chặt bàn tay đang cầm ly trà, nói: "Đã sửa gần xong rồi, lát nữa ta sẽ cho người đưa qua cho con."

"Làm phiền bá mẫu rồi." Dung Hoa khẽ cười cảm tạ, "Đúng rồi, bá mẫu, ngày mai con muốn xuất phủ một chuyến."

"Xuất phủ?" Kỷ thị nhíu mày.

"Dạ." Dung Hoa chỉ gật đầu, không giải thích nhiều.

Kỷ thị cũng không muốn quản, nên nói: "Được, ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa, con cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm."

"Đa tạ bá mẫu." Dung Hoa đứng dậy cáo từ.

Nàng vừa rời đi, Kỷ thị liền đập ly trà xuống đất: "Đúng là không bớt một chuyện để lo mà."

.............

Hôm sau, Dung Hoa mang theo Túy Đồng tới thẳng Lâu Ngoại Lâu, không ngờ vừa lên lầu một đã chạm mặt Lâm Luật.

Hôm nay Lâm Luật vận một bộ cẩm y, khí vũ hiên ngang, vừa thấy Dung Hoa từ bên ngoài tiến vào liền nhíu mày, đáy mắt xuất hiện một tia chán ghét. Nhưng hắn vẫn dừng bước, gọi: "Ngũ cô nương."

Đúng là ra cửa gặp phải tiểu nhân!

Dung Hoa nhìn hắn, chào hỏi: "Lâm thế tử."

"Ngũ cô nương một mình tới đây sao?"

"Ừ."

"Khó có lúc trùng hợp gặp cô nương như vậy, chi bằng chúng ta cùng tìm chỗ nói chuyện được không?"

Dung Hoa cũng không định tránh mặt, liền gật đầu chấp nhận: "Được."


Q1.Chương 39: Đá hắn đi!

Cùng Lâm Luật tới có bào muội của hắn Lâm Nhược, Dương Hựu và muội muội của hắn Dương Mặc Tuyết, ba người bọn họ cũng thấy Diệp Dung Hoa.

"Ngũ cô nương."

"Lâm cô nương, Dương thế tử, Dương cô nương." Dung Hoa lịch sự đáp lễ, ánh mắt dừng lại trên người Dương Mặc Tuyết.

Phấn mặt má hồng, ngọt ngào kiều diễm, chỉ là đôi mắt lộ rõ tia địch ý.

Mọi người dừng trước nhã gian của lầu ba, Lâm Luật nói: "Ba người đi trước đi, lát nữa ta sẽ tới."

Ba người gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Dung Hoa.

Lâm Luật kêu tiểu nhị chuẩn bị một nhã gian khác.

An vị xong, Lâm Luật lịch sự hỏi: "Muốn uống trà gì?"

"Trà Vân Vụ của núi Hương Ấp." Đây là địa bàn của nàng, nàng đương nhiên biết đâu là món ngon nhất.

Khóe miệng cong lên, Lâm Luật quay đầu nhìn tiểu nhị bên cạnh: "Có sao?" Trà Vân Vụ của núi Hương Ấp vốn mọc ngay vách núi, là đặc sản địa phương khó hái được, một năm chỉ sản xuất được một hai cân, cho nên từ trước tới nay đều dâng lên cho Hoàng đế thưởng thức, nếu mùa màng tốt có dư, toàn bộ sẽ vào tay quý tộc, vì thế người bình thường cho dù có ngàn vàn cũng khó mua được.

"Có, khách quan chờ một lát." Tiểu nhị cung kính lui ra ngoài.

Một lát sau, tiểu nhị bưng trà vào, rót trà ra ly xong mới quay người lui xuống.

Thân là cháu trai của Thái hậu, Lâm Luật đương nhiên đã uống qua trà Vân Vụ, ngửi hương khí hắn liền biết đây là trà thật, không phải hàng giả.

Hương trà mát lạnh quanh quẩn ngay chóp mũi, Dung Hoa nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Lâm Luật đang ngồi đối diện: "Không biết chuyện thế tử muốn nói với ta là..."

Lâm Luật cũng uống một ngụm, mới nói: "Chúng ta từ hôn đi."

"Từ hôn?"

"Ừ." Lâm Luật gật đầu khẳng định, "Hôn sự này... Diệp gia cô nương tới từ hôn đi."

"Vì danh dự của ta, nên mới kêu Diệp gia tới từ hôn?" Dung Hoa khẽ cười.

Nhìn dung nhan tuyệt sắc, trầm tĩnh mà thong dong của Dung Hoa, trong lòng Lâm Luật có một cảm giác khó nói nên lời: "Ta hy vọng cô nương có thể khuyên được trưởng bối Diệp gia, nhanh chóng giải quyết hôn sự này."

"Vì tốt cho ta sao?" Dung Hoa càng tươi cười rực rỡ, "Không lẽ ta phải đa tạ Thế tử?"

Không phải nàng nên khóc lóc, bi thương nháo loạn sao? Nhưng nhìn khuôn mặt như hoa của nàng lúc này, Lâm Luật lại cảm thấy có chút mất mát: "Cô nương đừng như vậy."

"Lâm thế tử dùng cái gì để nói như vậy?" Nụ cười trên mặt Dung Hoa chưa từng biến mất, mà ngữ khí càng thêm sắc bén, "Chuyện Lâm thế tử muốn nói với ta là lời này sao? Nếu không còn chuyện gì khác, ta đây xin cáo từ."

"Ngũ cô nương, cô nương từ từ suy ngẫm đi." Lâm Luật nói, "Hôn sự này, ta sẽ không đồng ý, tới lúc đó, nếu Lâm gia ra mặt từ hôn, người chịu ủy khuất chính là cô nương!"

"Nếu Lâm thế tử có thể làm vậy thì cần gì chờ tới hiện tại." Dung Hoa đứng lên, đưa mắt từ trên cao nhìn Lâm Luật, "Nếu Lâm thế tử có thể lui được cửa thân này, thế tử yên tâm, Diệp Dung Hoa ta tuyệt đối sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ, bởi vì..." Nàng đột nhiên thấp giọng, "Thế tử muốn lui hôn sự này, ta cũng vậy, chỉ là nếu Thế tử bỏ không được, vậy lui khi nào, lui bằng cách gì, tới lúc đó sẽ do Diệp Dung Hoa ta định đoạt.

Chính mình và mẫu thân sớm đã có ý từ hôn, nhưng vì phụ thân, bọn họ không thể nói thẳng, nhưng nhìn vẻ đắc thắng của Dung Hoa lúc này, Lâm Luật tức giận tới xanh cả mặt, đứng lên: "Ta cũng vì tốt cho cô nương."

Dung Hoa dừng bước, quay đầu: "Lâm thế tử chờ không kịp như vậy là vì nàng ta sao?"

Lâm Luật nhíu mày, một mực phủ nhận: "Nàng ta nào chứ? Cô nương đừng nói bậy, chính cô nương cũng biết, mối hôn sự này vốn không hề môn đăng hộ đối."

Dung Hoa duỗi tay kéo cửa nhã gian, lại đưa mắt nhìn đám người Lâm Nhược bên kia, nói: "Lâm thế tử, hành vi hiện tại thế tử có biết là gì hay không?" Nàng quay đầu, cười cười, "Trong đầu xem người ta chẳng khác gái thanh lâu nhưng lại muốn tẩy trắng cho mình."

Lâm Luật trừng mắt, hai tay siết chặt thành đấm, nửa ngày sau mới cắn răng lên tiếng: "Ta cứ cho rằng cô nương tri thư đạt lý, là tiểu thư khuê các, không ngờ cô nương lại miệng lưỡi sắc bén, càn quấy như vậy."

"Chẳng lẽ thế tử không nhớ cách đây không lâu bản thân làm gì với ta sao? Không nhớ vị Bạch Lẫm công tử sao?

"Ta đã làm gì cô nương? Liên quan gì tới Bạch Lẫm?"

"Chuyện gì trong bụng ta và Thế tử đều biết."

Lâm Luật cau mày, cả người tản ra tức giận, khí thế bất người.

Túy Đồng cảnh giác tiến lên một bước, che chắn trước mặt Dung Hoa.

"Ngũ cô nương." Liễu Hành một thân cẩm phục mà xanh ưu nhã đi tới.

Dung Hoa quay đầu, nhoẻn miệng cười: "Liễu công tử."

Lâm Luật thu lại cơn giận, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua Liễu Hành thanh diễm tuyệt luân.

Liễu Hành chỉ đưa mắt nhìn qua một lúc, sau đó lại dừng trên người Dung Hoa: "Ta có chuyện phải trì hoãn, cô nương đợi có lâu xong."

Nghe Liễu Hành nói chuyện, Lâm Luật liền nhíu mày, đi tới bên cạnh Dung Hoa, chắp tay cười chào y: "Thì ra là bằng hữu của Dung Nhi, tại hạ Lâm Luật."

Liễu Hành cũng đáp lễ: "Liễu Hành."

Dám đáp lễ cho có lễ? Lâm Luật kìm nén tia không vui trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Dung Hoa, ôn hòa hỏi: "Dung Nhi, Liễu công tử là bằng hữu của nàng sao? Hai người quen biết khi nào vậy?"

"Ừ, bằng hữu của ta. Đúng rồi, Lâm thế tử nên gọi ta một tiếng Diệp Ngũ cô nương." Dung Hoa nhàn nhạt đáp, "Lâm thế tử xin dừng bước.

Sau đó, nàng lại nhìn Liễu Hành, nói: "Đi thôi."

"Ừ." Liễu Hành gật đầu.

Một người đĩnh bạt như cổ thụ, một người dáng vẻ thướt tha, hai người đi với nhau quả nhiên xứng đôi vừa lứa, nhưng đập vào mắt Lâm Luật lại cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn hận không thể đuổi theo tách bọn họ ra. Hắn nâng bước lên trước, hỏi: "Dung Nhi, hôm nay nàng tới đây để tìm y hay sao?"

Thời điểm đuổi tới cầu thang, Kim chưởng quầy dẫn theo hai người chắn phía trước: "Xin Lâm thế tử dừng bước."

"Tránh ra." Lâm Luật quát.

"Thế tử không thể lên trên." Kim chưởng quầy không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh từ chối.

"Bổn thế tử không thể đi lên? Còn bọn họ thì có thể?" Lâm Luật chỉ vào bóng lưng Dung Hoa và Liễu Hành, mắng hỏi.

"Đại ca, sao vậy? Có chuyện gì sao?" Đám người Lâm Nhược nghe có động tĩnh liền vội vàng đi r.

"Thế tử thứ lỗi." Kim chưởng quầy ôm quyền, một bước cũng không động.

"Cút ngay cho bổn thế tử."

Kim chưởng quầy không hề sợ hãi, quyết không nhường đường.

"Được, được lắm. Dám cản đường của bổn thế tử, hôm nay bổn thế tử sẽ đập nát Lâu Ngoại Lâu này!"

Kim chưởng quầy vẫn ôm quyền: "Thế tử bớt giận..."

Liễu Hành dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Luật, chỉ nói ba chữ: "Đá hắn đi." Sau đó, y lại xoay người, tiếp tục cùng Dung Hoa đi lên.

Một khắc đó, cả người Lâm Luật cứng đờ, trong lòng quyết không chịu thua, phẫn nộ quát: "Đánh!"


Q1.Chương 40: Thật to gan!

Nhìn người cứ thế mà biến mất ở cầu thang, Lâm Luật tức giận muốn đuổi theo, nhưng Kim chưởng quầy vẫn một mực chặn đường.

"Đánh cho ta." Lâm Luật quay đầu ra lệnh cho hai gã sai vặt của mình và gia đinh của Dương Hựu. Liễu Hành không phải khinh thường hắn sao? Hôm nay hắn sẽ đạp nát cái nơi này không chừa một chỗ!

"Vâng, thế tử." Mấy gã sai vặt nhận lệnh, lập tức động thủ.

Kim chưởng quầy vẫn toàn lực ngăn cản bọn họ.

Người gây chuyện là Thành Quốc Công thế tử và An Quốc Công thế tử, khách nhân đương nhiên nhanh chóng rời đi.

"Ca ca, huynh bình tĩnh trước đã." Lâm Nhược thấy mọi người đều đưa mắt nhìn họ, muốn khuyên một câu, sau đó lại nói với Kim chưởng quầy, "Chưởng quầy, chuyện này là các ngươi không đúng rồi, vì sao chỉ có vị Ngũ cô nương cùng công tử vừa rồi được lên lầu, mà bọn ta thì không thể?"

"Lâm đại ca, huynh bình tĩnh đi." Dương Mặc Tuyết cũng khuyên một câu, rồi nói, "Chưởng quầy không cho bọn ta đi lên, chẳng lẽ bởi vì thân phận bọn ta không đủ sao? Hay là ngươi sợ bọn ta không đủ bạc trả?"

"Các vị xin thứ lỗi."

Nghe Kim chưởng quầy nói thế, Lâm Luật càng thêm tức giận: "Đạp nát cho ta, tất cả đều đạp!"

Dương Hựu cau mày nhìn lên lầu, hỏi: "Lâm Luật, kẻ đó là ai? Huynh có cảm thấy quen mặt không?"

"Liễu Hành." Lâm Luật nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.

Dương Hựu trầm tư nhưng lại không nghĩ được gì, vì thế chỉ đành quay đầu khuyên can: "Lâm Luật, có thể mở quán ở nơi này, thân phận của người đứng sau chắc chắn không bình thường."

"Ca ca, nháo lớn như vậy không tốt đâu." Lâm Nhược gật đầu.

"Lâm đại ca, bình tĩnh đi." Dương Mặc Tuyết cũng khuyên.

Nhìn vị hôn thê của mình cùng một công tử khác bỏ đi ngay trước mặt, ai có thể bình tĩnh? Lâm Luật siết chặt hai tay thành quyền, không nghe mọi người khuyên bảo.

Mặc tiếng đập đồ dưới lầu, Dung Hoa và Liễu Hành vẫn ngồi xuống, thưởng trà.

"Yên tâm, hắn đập đồ xong đương nhiên phải bồi thường, chắc chắn không để Ngũ cô nương thu thiệt đâu." Liễu Hành lên tiếng trước.

Dung Hoa cười gật đầu: "Nếu Liễu công tử đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi." Nếu Liễu Hành đã có thể nói, đương nhiên là có tự tin, cho nên nàng không cần lo lắng.

Dừng một lát, Dung Hoa lại cười hỏi: "Liễu công tử còn nha đầu nào lợi hại như Túy Đồng không? Ta bỏ tiền mua một người từ công tử, bạc trích từ hoa hồng."

Liễu Hành vuốt ve ly trà: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Dung Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi: "Không có gì, chỉ là một mình Túy Đồng có chút không đủ."

"Được." Biết nàng không định nói, Liễu Hành đương nhiên cũng không truy vấn, "Một người đủ sao?"

"Ừ, đủ rồi." Dung  Hoa mỉm cười gật đầu. Làm người không thể quá tham lam, huống hồ giữa nàng và y chỉ có quan hệ hợp tác.

Liễu Hành quay đầu phân phó: "Lâm Hạ, kêu Lưu Tô lại đây."

"Vâng." Tiếng của Lâm Hạ từ ngoài truyền tới.

"Còn nữa, cái này..." Dung Hoa đưa đồ sớm đã chuẩn bị ra, duỗi tay chỉ vào phần bên dưới, "Thôn trang này ở ngoại thành có khả năng không dễ tìm, có điều trước mắt không cần vội."

Trong nhà có một cây cầu nhỏ được điêu khắc tỉ mỉ, trong sân có các, có đình, chỉ là phong cách bài trí có chút thú vị. Tới lúc đó không chỉ thiếu gia công tử quyền quý yêu thích, mà khuê tú cùng phu nhân các nhà sẽ có nơi tụ họp tiện hơn Lâu Ngoại Lâu.

Ở ngoại thành làm một sơn trang nghỉ dưỡng không phải chuyện khó, nhưng có phong cảnh đẹp, có suối nước nóng thì lại là chuyện khác.

Nhan thị có để lại nhà cửa, thôn trang cho nàng, có điều nàng không muốn động tới, bởi vì nếu nàng thật sự không phải nữ nhi Diệp gia, tới một ngày nào đó phải trả lại toàn bộ cho Nhan thị.

Liễu Hành duỗi tay nhận lấy: "Lúc trở về ta sẽ xem."

Nóng lòng muốn kiếm bạc, có điều với gia cảnh của nàng... Liễu Hành nhìn lúm đồng tiền xinh như hoa của Diệp Dung Hoa, trước mặt đột nhiên như hiện lên gương mặt của Diệp Thế Hiên.

"Đa tạ công tử." Dung Hoa tươi cười chân thành.

"Không cần khách khí, ta chẳng qua cũng muốn kiếm bạc." Liễu Hành thu lại cảm xúc, đưa sổ sách ở bên cạnh cho Dung Hoa xem, Lâu Ngoại Lâu chẳng qua mới khai trương nửa tháng nhưng có thể nói là ngày ngày hốt bạc.

Dung Hoa cúi đầu mở ra nhìn, sau đó lại ngẩng đầu: "Chuyện tiền bạc không cần nhắc lại, nếu chi tiêu bên Đào Nhiên Cư có thiếu thì ta cũng không làm gì được, sau này vẫn phải nhờ công tử một mình xử lý. Lần này tiền nhà cửa do ta bỏ ra, nếu có dư thì kêu Kim chưởng quầy cất giữ dùm."

Dung Hoa lại tiếp tục đề ra một vài yêu cầu cụ thể về nhà cửa.

Bọn họ nói xong, Lưu Tô cũng tới, tuổi tác khoảng mười bảy, một thân váy xanh, dung mạo thanh tú dịu dàng.

"Gặp qua tiểu thư."

"Mau đứng lên." Dung Hoa cười nói.

Lưu Tô đứng dậy đi về phía Túy Đồng.

Liễu Hành kêu Lâm Hạ đưa khế ước bán mình của Lưu Tô cho Dung Hoa. Nghe động tĩnh dưới lầu đã ngừng, y mới kêu Lâm Hạ gọi Kim chưởng quầy lên đây.

"Công tử, tiểu thư, lầu một, lầu hai và lầu ba đều bị đập nát hết." Kim chưởng quầy không chút kinh hoảng, chỉ thành thật bẩm báo.

Đúng là đập hết! Dung Hoa không nói chuyện, Thành Quốc Công phủ này không phải nơi nàng có thể thu phục, hơn nữa bản thân cũng không tiện ra mặt xử lý.

Nếu nàng đứng ra, trước không nhắc tới Lâm gia, người Diệp gia cũng sẽ kêu nàng một chuyện nhịn chín chuyện lành.

Liễu Hành lên tiếng: "Đem những đồ bị đập tính giá gấp đôi, còn tiền tu sửa mỗi ngày cũng không thể thiếu, tất cả cộng hết lại, tiên lễ hậu binh, chúng ta đưa quyển sổ ghi nợ tới Thành Quốc Công phủ."

Nói xong, Liễu Hành lấy ra một cây chủy thủ trong người đưa cho Kim chưởng quầy.

"Vâng." Kim chưởng quầy duỗi tay nhận lấy, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, phân phó người đưa cơm trưa lên.

Dùng cơm xong, Dung Hoa về phòng nghỉ ngơi một lát rồi mang Túy Đồng và Lưu Tô rời đi.

..........................

Đập nát Lâu Ngoại Lâu xong, Lâm Luật kêu người đưa Lâm Nhược và Dương Mặc Tuyết trở về, còn hắn và Dương Hựu tới tửu lầu đối diện, tìm một nhã gian gần cửa sổ, trừng mắt quan sát cửa lớn Lâu Ngoại Lâu.

Thấy Dung Hoa xuống lầu lên xe ngựa, hai mắt Lâm Luật đỏ ngầu, hận không thể xử lý nàng tại chỗ.

"Người cũng đi ra rồi, huynh đừng nhìn nữa."

Lâm Luật bỗng nhiên đứng lên.

"Huynh đi đâu? Đừng có xúc động!" Dương Hựu vội duỗi tay kéo hắn lại.

"Về phủ!" Thái dương Lâm Luật nổi đầy gân xanh, "Ta muốn từ hôn!"

Về tới phủ mặt trời đã ngả về Tây, Lâm Luật trực tiếp tới chính viện, thấy Thành Quốc Công ngồi trên chính vị, hắn liền dừng bước: "Phụ thân, mẫu thân."

Thành Quốc Công giận dữ quát: "Quỳ xuống!"

Lâm phu nhân nôn nóng, một bên nháy mắt ra hiệu, một bên lại nói: "Luật Nhi, mau nhận sai với phụ thân đi."

Lâm Nhược đứng cạnh cũng nháy mắt cho hắn.

Lâm Luật không rõ nguyên nhân, hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Thành Quốc Công ném quyển sổ nợ và thanh chủy thủ vào mặt Lâm Luật, mắng: "Thật to gan, cửa hàng của Kính Huệ công chúa ngươi cũng dám đập?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com