ZingTruyen.Com

[FULL/EDIT] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư

Chương 16: Tôi cho cậu gọi tôi là bà nội bây giờ

yangdaanh

Editor: Vàng Anh

Mười ngày sau, Lâm Phùng - người không bao giờ liên hệ với người khác, vậy mà gọi điện thoại cho Hứa Tú.

Hứa Tú thấy điện thoại reo lên, hơi kinh ngạc, nhấc máy lên trực tiếp mắng: "Ăn trộm nơi nào, ở đâu, dám trộm điện thoại của cậu tôi, nếu không muốn chết thì nhanh chân chạy đi trả lại cho cậu tôi!"

Lâm Phùng mím môi, trầm mặc một giây, bắt đầu suy xét có nên ngắt điện thoại Hứa Tú ngay và luôn hay không.

Một giây sau, anh vẫn mở miệng: "Là cậu."

"Cậu? Thật sự là cậu à?"

"Ừ." Biểu cảm Lâm Phùng càng thêm nghiêm túc tự giác thẳng lưng lên, ngồi nghiêm chỉnh, không nói lời vô nghĩa với Hứa Tú, trực tiếp hỏi câu mà mình muốn hỏi, "Trường học của cậu có một giáo sư, anh ta mới có bạn gái hồi tháng trước, anh ta vẫn cùng bạn gái đi nghe hội thảo rồi đi xem phim, nhưng sau mười ngày, bạn gái không liện lạc với giáo sư này nữa, cháu cảm thấy như vậy là như thế nào?"

Hứa Tú kinh ngạc há hốc như muốn rớt cả quai hàm.

Cậu của cô, từ bao giờ cậu nói nhiều từ như vậy?

Hứa Tú kiềm chế sự kinh ngạc của mình, đùa cười một tiếng, "Vị giáo sư đó có phải họ Lâm hay không?"

Lâm Phùng không lên tiếng trả lời, xem như là đồng ý.

Hứa Tú ở đầu dây bên kia không tiếng động phì cười, cô thật sự không nghĩ tới, người cậu luôn cao ngạo lạnh lùng của mình sẽ có một ngày trở nên như vậy.

Nhưng mà cười thì cười, Hứa Tú vẫn đứng đắn trả lời: "Có thể là thân thể giáo sư Lâm kia không tốt lắm, hoặc có thể là tình cảm không đủ sâu đậm, cậu thử hỏi vị giáo sư Lâm ở trường đại học của cậu xem có tật xấu gì không."

Đôi mắt Lâm Phùng lạnh dần.

Hứa Tú tiếp tục lải nhải nhắc đến: "Nếu như là vì nguyên nhân thứ hai, đoạn tình cảm này cơ bản là có thể cứu; mà nếu là vì nguyên nhân thứ nhất." Cô dừng một chút tỏ vẻ thần bí, "Thì không thể cứu nổi."

Lâm Phùng lên tiếng: "Thân thể giáo sư Lâm tốt lắm."

Nói xong, anh ngắt điện thoại, vừa ngắt xong, Hứa Tú liền gọi lại cho anh.

Hứa Tú: "Cậu, cuối tháng này anh của cháu đính hôn, cậu có về nhà không? Cậu cho cháu mặt mũi đi, đến một chút cũng được."

Đôi mắt Lâm Phùng tối đen lạnh như băng nhìn chằm chằm vào một khoảng trống rỗng trong phòng, anh nghĩ đến lúc ở chung với Trình Lộc, cô nấu cơm trong phòng bếp, dường như trong phòng có thêm vài phần yên bình.

Anh do dự, nghĩ đến lời Hứa Tú vừa mới nói, cũng nghĩ tới lời nói lúc trước của Thẩm Linh, anh đồng ý.

Quan hệ của anh với người nhà không tốt lắm, từ sau khi ba qua đời, quan hệ của mấy anh chị em bọn họ càng thêm khó coi.

Ba chia đều tài sản và cổ phần công ty chia đều cho các anh chị em, nhưng các anh chị em này là người có lòng tham không đáy, cứ muốn được thêm một ít.

Lâm Phùng chán ghét cảnh tranh danh đoạt danh lợi, nên không đi làm ở công ty, mà làm giáo sư trong trường đại học.

Những người trong nhà, trừ bỏ mẹ là Thẩm Linh và Hứa Tú, thì đúng là Lâm Phùng không có người thân nào bên cạnh.

Cho dù là có, cũng là chuyện xưa cũ của biết bao nhiêu năm trước, đến nổi không ai nhớ đến.

Hứa Tú thấy Lâm Phùng đồng ý, mừng rỡ như điên, Lâm Phùng trực tiếp ngắt điện thoại.

----------------

Ban đêm, Trình Lộc trực ca đêm xong, giao nhiệm vụ lại cho La Thứ, cô ngồi xe taxi về nhà.

Giấc ngủ của cô luôn không tốt lắm, bây giờ cũng đã nửa đêm, cô không thấy buồn ngủ chút nào.

Sau khi rửa mặt xong, nằm trên giường xem sổ tiết kiệm ngân hàng, ba mươi tám vạn.

Mà số tiền để phẫu thuật cho Tần Văn Hương là sáu mươi vạn.

Cô ngửa đầu nằm ở trên giường, ánh sáng trên đỉnh đầu hơi chói mắt, bên ngoài không biết là đã xảy ra chuyện gì, tiếng mèo hoang ngao ngao kêu lên, hơn nửa đêm, nên nghe rất rõ ràng.

Trình Lộc đang muốn sạc điện thoại, thì chuông điện thoại bỗng vang lên.

Còn tưởng là người cô không muốn có quan hệ Lâm Phùng, lại không nghĩ rằng là người bạn khá tốt nhưng về sau không có liên lạc, Tề Văn.

Giọng nói Tề Văn vang lên: "Chị cảnh sát! Cứu em! Em bị một đám lưu manh theo dõi!"

Trình Lộc buông dây sạc điện thoại sang một bên, trực tiếp trả lời: "Bình tĩnh."

"Lúc trước em không cẩn thận bị một chú chó cắn, nhưng chủ nhân của chú chó đó không chịu mang em đi tiêm ngừa, còn nói chó cắn là chuyện của chó không liên quan tới cậu ta, nói chuyện vô lại như vậy, em không biết làm sao, liền tự mình đi tiêm ngừa, trở về thì phát hiện cậu ta tìm một đám lưu manh ở trong tiểu khu nhà em chơi bóng rổ, thấy em đi ngang là qua huýt sáo, lúc nào cũng đứng trước nào em huýt sao, bây giờ tiểu khu của em toàn đồn đãi những lời nhảm về em."

Tề Văn thở phì phì nói, Trình Lộc còn nghe được tiếng tay đánh lên gối của cô ấy.

Đợi đến cô ấy nói xong, Trình Lộc nhàn nhạt mở miệng: "Loại chuyện này, phải báo nguy ngay từ đầu, biết không?"

"Địa chỉ tiểu khu nhà em ở đâu? Ngày mai chị tới tìm em."

Tề Văn nhanh chóng gửi định vị cho Trình Lộc, còn kèm theo gói biểu cảm "Cảm tạ ân nhân cứu mạng.jpg".

Ngày hôm sau, Trình Lộc ra khỏi cục cảnh sát, lập tức lấy xe của lão Chu đi đến nhà của Tề Văn.

Ngay đúng giữa trưa, đám nhóc lưu manh kia cũng đã bắt đầu tụ tập bên ngoài tiểu khu nhà Tề Văn.

Trình Lộc đậu xe xong, trùng hợp một người tóc xanh đi tới, miệng ngậm một điếu thuốc, vừa đi vừa nhìn chằm chằm nhà Tề Văn nói: "Hôm nay nhóc con đó có ở trong nhà, dám đòi tiền của lão tử? Lão tử làm cho cô ta biết thế nào là đòi tiền. "

Thanh niên tóc xanh ném mẫu thuốc lá xuống đáta, không dập lửa, còn mạo hiểm để khói trắng bay lên.

Trình Lộc bước xuống xe, đi về phía của thanh niên tóc xanh và đám bạn của cậu ta.

Thanh niên tóc xanh không chú ý, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thật thanh tú, không khỏi đùa cười một tiếng, cảm khái nói: "Thật đáng yêu."

Đám người của cậu ta còn rất ủng hộ, ánh mắt họ nhìn chăm chăm dáng người của Trình Lộc.

Trình Lộc dừng bước lại, không một chút sợ hãi nào với mấy người đối diện.

Thanh niên tóc xanh bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, cô gái này nhìn nhỏ tuổi như vậy sao lại có ánh mắt.

Hơi... hung dữ.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ, kêu: "Chị Lộc! Chị tới rồi!"

Thiếu nữ mặc một cái váy hoa màu xanh đậm chạy tới chỗ Trình Lộc, nhưng khi nhìn rõ người đứng trước mặt Trình Lộc, thì sửng sốt.

Tề Văn chăm chú nhìn Trình Lộc, hiện tại đã có chị cảnh sát làm chỗ dựa, không còn quá lo lắng, chống eo lớn tiếng: "Các người lại đến đây làm gì? Các người đi nhanh đi, nếu không tôi sẽ không khách khí!"

Tề Văn nói xong, chạy ra sau lưng Trình Lộc núp.

Thanh niên tóc xanh hiểu được, thì ra cô gái xinh đẹp này với Tề Văn là cùng một phe.

Thanh niên tóc xanh run run chân, ngả ngớn nhìn về phía Trình Lộc: "Chị gái nhỏ, chị tên gì? Chị kết bạn với tôi, tôi sẽ không ăn hiếp chị."

Trình Lộc cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô che trước mặt Tề Văn, gằn từng chữ: "Chó của cậu cắn người, cậu nên chịu trách nhiệm, nhưng Tề Văn đã không truy cứu, các người lại không tha cho cô ấy, đây là cái đạo lí gì vậy?"

Đôi mắt cô trong suốt, long lanh nước, người khác nhìn vào chỉ cảm thấy thoải mái.

Theo lý mà nói, cô không phải là mỹ nhân cực kì đẹp, chỉ có bộ dạng thanh tú đẹp mắt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái muốn kết bạn.

Thanh niên tóc xanh cùng đám bạn ha hả cười vang, "Chúng tôi khi dễ Tề Văn hồi nào? Chúng tôi không phải là mượn tiểu khu chơi bóng rổ một chút thôi sao? Như vậy là phạm pháp hả, cô gái nhỏ?"

Trình Lộc tiếp xúc với mấy tên tóc vàng xanh vô lại còn nhiều hơn cậu ta ăn cơm, căn bản không bị tác động bởi lời nói của họ.

Ngược lại là Tề Văn, nghe loại lời nói vô lại như vậy, tức giận đến mức muốn giơ chân đá.

"Nếu các người chơi bóng, thì mắc mớ gì lại huýt sáo với tôi! Các người chính là đàn..."

Tề Văn nghẹn đỏ mặt, không biết mắng cái gì.

Trình Lộc lãnh đạm cười, điện thoại cầm trong tay bỗng vang lên.

Là người mà đã lâu rồi cô không có liên lạc Lâm Phùng.

Giáo sư Lâm: [Ở đâu?]

Trình Lộc nhìn nhìn, đã quyết định không muốn có liên hệ gì tới Lâm Phùng, dứt khoát không trả lời tin nhắn của anh ta.

Cô tắt điện thoại, thanh niên tóc xanh lưu manh tươi cười, đểu cán nhìn Tề Văn.

Trình Lộc nhìn về phía sân bóng rổ của tiểu khu, không có ai, cô nhìn sân bóng rổ bĩu môi, "Vậy các cậu muốn chơi bóng thì chơi bóng, không cần nói nhiều với chúng tôi, được không?"

Thanh niên tóc xanh tưởng Trình Lộc muốn trốn, nhất quyết không tha, kêu vài người giữ Trình Lộc và Tề Văn lại.

Tề Văn nắm chặt góc áo Trình Lộc, nhỏ giọng nói: "Chị tiểu Lộc, làm sao bây giờ."

Trình Lộc trấn an nhìn cô ấy.

Cô đi đến trước mặt thanh niên tóc xanh, thanh niên tóc xanh cười nói: "Khó mà làm được, hiện tại tôi, muốn theo đuổi chị, tôi muốn nhìn chị có biết chơi bóng hay không? Chấp một đám."

Trình Lộc mỉm cười: "Được."

Tề Văn giữ chặt quần áo của cô, "Chị tiểu Lộc!"

Hôm nay là ngày nghỉ của cô, hiện tại cũng chỉ là đến giúp Tề Văn, trước mặt thanh niên tóc xanh này, cho dù là mang về cục cảnh sát đi chăng nữa, cũng chỉ là giáo dục bọn họ một chút.

Không bằng chơi cùng họ một trò chơi thú vị đi.

Thanh niên tóc xanh khẽ cười, Trình Lộc đi theo một đám người đến sân bóng rổ, Tề Văn không còn cách nào, đành phải đi theo.

Mặt trời lên cao, nắng nóng đến nỗi cái giỏ bóng rổ cứ như tỏa ra hơi nóng.

Tỏa ra hơi thở nóng rực, hắt vào mặt, nóng làm cho người ta hít thở không thông.

Cũng may kế bên có một bóng cây, ngồi ở dưới nhìn ra sân bóng, cũng là có thể ngăn một chút ánh mặt trời.

Trình Lộc để Tề Văn ngồi ở dưới gốc cây, cô đi theo phía sau thanh niên tóc xanh đi đến cái giỏ trên sân bóng, thanh niên tóc xanh khẽ cười, "Chị gái à, chị đừng đứng gần tôi như vậy chứ? Tôi không nhịn được, chị bị đen tôi đau lòng đó."

Trình Lộc chịu không nổi bộ dáng này của thanh niên tóc xanh, xoay người một cái giật lấy bóng trên tay thanh niên đó, chụp trên mặt đất, bóng rổ cùng mặt đất tiếp xúc, tạo nên tiếng động bang bang.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt thanh niên tóc xanh, cong môi bật cười, cánh môi hồng hào như màu hoa hồng.

"Các cậu cùng nhau phòng tôi, phòng được tôi, tôi đi theo cậu; phòng không được, đừng đến quấy rầy Tề Văn."

Cô đảo mắt, vài phần giảo hoạt, "Thế nào?"

Xung quanh vang lên tiếng cười, cứ như cười nhạo Trình Lộc không biết tự lượng sức mình.

Trình Lộc cũng không gấp, vỗ quả bóng trong tay, va xuống mặt đất mặt đất từng tiếng bịch bịch vang lên.

Thanh niên tóc xanh: "Chị muốn chơi thì tôi chơi với chị, cũng không cần bọn họ, chỉ cần mình tôi là được."

Thanh niên tóc xanh liếm răng, khuôn mặt trẻ trung đầy mồ hôi, bộ dạng thiếu niên hăng hái.

Điều này làm cho Trình Lộc không khỏi nhớ tới lúc còn đi học, cô luôn chơi bóng rổ với đám bạn học nam, rong ruổi ở trên sân bóng, những người đó đều khen cô lanh lẹ hơn so với đám con trai bọn họ.

Kỳ thực cô chỉ mới không đến trường một năm mà thôi, nhưng mà bây giờ nhớ lại, cứ giống như đã qua nhiều năm, ngay cả kí ức cũng đã mờ nhạt một ít.

Trình Lộccầm quả bóng trong tay, cao giọng nói: "Đi."

Thanh niên tóc xanh kêu đồng bọn né sang một bên, cậu ta đứng ở trước mặt Trình Lộc, cười xấu xa: "Thế nào, có muốn tôi nhường cho chị hay không? Miễn cho anh em tôi nói tôi ăn hiếp một cô gái nhỏ."

Trình Lộc khởi động, đi ngang qua người tên đó, mang theo ý cười nói: "Đừng gọi tôi là cô gái, lát nữa tôi cho cậu gọi tôi là bà nội bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com