ZingTruyen.Asia

[Fanfiction - Azalea, giai điệu của sóng - One Piece x reader]

Chương bốn: Tên tóc vàng.

VBrionna

Năm chín tuổi, Azalea bắt đầu yêu ca hát. Nhưng bài hát của cô bé chưa có một ai trong trấn Cối Xay Gió được nghe qua.

Garp thì chẳng ngạc nhiên mấy, bởi ông biết rõ một nửa dòng máu chảy trong Azalea. Phù thủy sống với âm nhạc và hầu như ai trong số họ cũng có năng khiếu bẩm sinh. Đến một lúc nào đó, thường là rất sớm trong đời, họ bỗng có thể tạo ra được những giai điệu của riêng mình.

Những bài hát của phù thủy thường được ghi chép lại trong sách bởi khả năng tiên tri đáng kinh ngạc của chúng.

Mặc dù Azalea chỉ hát vu vơ, những giai điệu cũng được ra đời ngẫu hứng từ cảm xúc của cô, Garp vẫn cẩn thận ghi nhớ từng chút một.

"Vừa hát cái gì hát lại cho ông nghe xem nào".

Garp huơ huơ một thanh dang trước mắt Azalea. Bấy giờ, Azalea đã ra dáng một thiếu nữ hơn. Những dấu hiệu của tuổi mới lớn biến cô bé nghịch ngày nào trở nên khác hẳn. Cái dáng loắt choắt thêm chút đằm thắm, mái tóc nâu tro dài qua thắt lưng, nếu không buộc lại thì trông bồng bềnh như gợn mây trên trời.

Đôi mắt cũng sâu và sắc bén hơn. Chỉ có tính cách bướng bỉnh và phá phách là không thay đổi tẹo nào.

"Cháu quên mất rồi".

Azalea chu mỏ. Cô không hiểu vì sao Garp cứ khăng khăng đòi nghe những gì cô hát, thậm chí đôi lúc ông còn nấp ở góc phòng cô để nghe lén. Điều đó tạo cho Azalea cảm giác bị kiểm soát. Cô muốn được coi là người lớn hơn là một đứa trẻ.

Tuy nhiên, cô vẫn chộp lấy cây kẹo bằng khả năng dịch chuyển của mình.

"Và cảm ơn ông vì món dango này ạ".

"Azalea, này, Azalea!"

.

.

Vì Azalea là đứa duy nhất trong ba đứa cháu chịu đến trường (mặc dù thường trốn tiết học) và cô bé cũng là đứa thông minh, nhanh nhạy nhất nên Garp lại càng đặt hi vọng cô sẽ trở thành một cố vấn hải quân tuyệt vời.

"Ace rất có triển vọng trở thành một anh hùng hải quân giống như ta vậy, còn Azalea sẽ luôn ở cùng nó với tư cách là một cố vấn khôn ngoan...Và thằng Luffy, dù rằng có hơi ngốc ngếch nhưng được cái gan lỳ và kiên định...để xem nào, dù có hơi sớm nhưng mình khá chắc chắn rằng một ghế đội trưởng sẽ phù hợp với cá tính của nó".

"Đúng rồi, phải là như thế chứ!"

Garp thích thú đập hai tay vào nhau với những toan tính ông tự cho là vẹn toàn. Azalea đứng cạnh nhướng mày. Cô không biết những gì vừa diễn ra trong đầu Garp, nhưng chúng hẳn chẳng tốt đẹp gì với bọn cô.

"Được rồi, Azalea". – Garp hắng giọng. – "Cháu biết rõ mục địch của chuyến đi ngày hôm nay chứ?"

"Đi thăm băng hải tặc Izad...Úi da". – Nhắc đến việc đó, Azalea hào hứng hơn hẳn. Nhưng sự hào hứng quá mực của cô khi nhắc đến hải tặc làm cho Garp sầm mặt. Ông vừa trừng trừng, vừa nhéo mặt cô cháu gái làm cho cô phải thay đổi thái độ ngay. – "Không, ý cháu, ý cháu là đi tóm bọn chúng ạ!"

Izad, theo những gì Azalea tự tìm hiểu, đó là một băng hải tặc vừa thành lập nhưng đã có nhiều chiến công hiển hách. Họ đã đánh bại một đội trưởng hải quân và gây ra một số tổn thất đáng kể khác. Tổng tiền thưởng của họ là mười triệu beli.

Với Azalea, đây là cơ hội hiếm có để cô được tiếp cận những hải tặc thực thụ. Trong đầu Azalea đã bày sẵn những câu hỏi dành cho họ khi Garp tóm được họ.

"Tốt lắm, tốt lắm! Thế mới là cháu ta chứ! Cháu sẽ được học cách trở thành một hải quân thực thụ!"

Khi Garp buông Azalea ra thì hai má cô đã tấy đỏ. Ông còn vỗ mạnh vào vai Azalea làm cho cô cháu gái suýt thì ngã chúi người về trước. Càng lúc Azalea càng khẳng định rằng mình nên tránh xa người ông này ra.

Họ đang lênh đênh trên biển bằng một chiếc tàu hải quân nhỏ cùng đội quân trên dưới mười người do Garp dẫn dắt. Những người lính đã được nghe nhiều về những người cháu quái đản của vị anh hùng hải quân. Họ xầm xì với nhau điều gì đó. Có lẽ về những tin đồn không tốt.

"Trông đôi mắt kia kìa, như là máu ấy".

"Ôi, tớ chẳng dám nhìn đâu, coi chừng bị thôi miên đấy".

"Tôi có nghe rằng nó thường hay lẩm nhẩm những lời nguyền rủa gì đó".

"Dạo trước nó và đám anh em của nó đã đánh thằng nhóc hàng xóm của tôi".

Azalea chỉ giữ im lặng trước những lời gièm pha ấy. Cô chẳng bao giờ phản kháng dữ dội lại như Ace, Luffy. Điểm này cô khá giống với Sabo.

"Chuyện gì đấy?"

Garp nhíu mày.

"Không có gì đâu ạ! Trông kìa, có con mòng biển to quá đi mất!"

Azalea nhoẻn miệng cười.

"Này, các anh có nghĩ nó sẽ là là một bữa tối tuyệt vời không? Luffy, em của tôi ấy, nó thích thịt nướng lắm!"

Đám lính hải quân cứng người trước phản ứng của Azalea. Họ đã nghĩ cô sẽ cúi đầu rơm rớm nước mắt, hoặc tranh cãi với họ một phen như bao cô bé mười hai tuổi khác. Họ ái ngại đưa mắt nhìn nhau, lại gật gật trước nụ cười của cô.

"Hừm..."

Garp quắc mắt, đám hải quân bắt gặp cái lườm đáng sợ của ông liền nuốt nược bọt. Ông đã đoán biết được chuyện gì vừa xảy ra.

"Nghe đây Azalea, đừng bao giờ quên, chúng ta là một gia đình. Ta sẽ luôn che chở cho cháu".

Garo thở dài, lấy tay xoa đầu cô cháu gái của mình. Cô chầm chậm ngước mắt lên nhìn ông. Mái tóc lâm râm bạc, bàn tay thô ráp bắt đầu có những nốt đồi mồi. Cô thấy như có một cảm xúc không tên đang dâng trào trong lòng. Và bằng một cách nào đó, cô mỉm cười.

"Thưa ngài, chúng tôi đã phát hiện ra thuyền của bọn Izad!"

Một người lính chạy lên boong tàu nói sau khi làm động tác chào với Garp, cắt ngang dòng cảm xúc của Azalea. Anh ta có vóc người thấp bé và khá gầy, nhưng được cái tác phong nhanh nhẹn, cẩn trọng nên thường được Garp chọn đi cùng.

Azalea chân Garp đến chỗ đặt bánh lái. Ông nhận lấy chiếc ống nhòm từ tay người đồng đội của mình.

"Bọn chúng có mười tên, như mô tả".

"Có mấy quả bom trong cái buồng giữa tàu".

Azalea nói.

"Được lắm, nhắm vào đó trước".

.

.

Cuộc rượt đuổi bắt đầu trở nên gắt gao khi bên phe Izad đã phát giác ra sự hiện diện của Garp, vị anh hùng hải quân nổi danh như cồn. Isir, tay thuyền trưởng to béo vừa phì phò điếu xì gà vừa buông tiếng chửi thề.

"Chết tiệt, lão Garp! Lão ta cứ nhằm vào buồng chứa bom...Làm sao gã biết được chứ!"

"Thuyền trưởng, động cơ tàu không hoạt động được nữa!"

Mọt gã đàn em hớt hải chạy đến. Vừa lúc đó, Garp lại ném một viên đại bác đến làm cho chiếc tàu chao đảo.

"Có chuyện gì? Coi chừng!"

Gã vung đao chắn lấy đòn tấn công nhằm vào đồng đội của hắn từ phía sau. Nhanh quá, gã chỉ kịp thấy lưỡi đao của gã va chạm với một luồng sáng màu vàng nhạt. Gã chớp chớp mắt. Đứng đối diện, đang đọ sức cùng gã là một con bé chỉ cao chưa qua thắt ưng của gã và có đôi mắt màu đỏ lạ lùng.

"Hửm?"

Gã khinh khỉnh nhìn Azalea gồng mình chống đỡ với thanh đoản kiếm của mình.

"Làm sao mà mi có thể sang được bên đây? Mi bơi? Hình như không đúng, người mi hoàn toàn khô ráo".

Azalea bị Isor ất văng vào tường, cô kêu lên một tiếng. Cú va chạm khá mạnh làm cho lưng cô đau nhói. Cơn đau truyền đến đột ngột làm cho cô không còn đủ sức đễ đỡ đòn từ Isor.

"Trông mi chắc cũng sẽ bán được kha khá đấy".

Isor thỏa mãn nhìn Azalea đang gục đầu xuống. Gã toan bước đến thì chợt nhận ra mình không thể cử động được, dẫu chỉ là một ngón tay. Isor còn cảm thấy choáng váng, hoa mắt ù tai cả lên.

"Hạ vũ khí xuống đi, ông chú!"

Isor nghiến răng. Không hiểu vì sao mà gã cứ răm rắp nghe theo những gì con bé ấy nói.

"Khốn kiếp! Mi đã làm gì ta?"

"Có chuyện gì xảy ra thế này?"

Đám hải tặc nhốn nháo chạy về phía vị thuyền trưởng của mình. Một trong số chúng lao đến tấn công Azalea trước khi cô kịp hỏi Isor vài điều lý thú. Cô tặc lười, vung kiếm lên đỡ. Tiếng kim loại va chạm. Những tia lửa điện xẹt ra tới tấp.

Có lẽ gã đang đối đầu với cô là một tay kiếm sĩ đáng gờm.

"Đừng nhìn vào mắt nó!"

Isor gào lên ra lệnh cho những thủy thủ của mình.

Nhưng có như thế thì cũng chắng thể tóm được Azalea, bởi cô bé xứ xẹt qua xẹt lại như tia chớp. Chẳng mấy chốc, cô đã hạ được bốn tên thuộc hạ của Isor. Bọn chúng bắt đầu hoang mang. Không ai có thể bắt kịp tốc độ của cô cả.

"Được rồi, Azalea! Phần còn lại để cho ta!"

Tàu hải quân đã áp sát tàu của băng Izad. Garp nói lớn khi thấy cô cháu gái của mình đã gần như đuối sức. Sức khỏe của Azalea không tốt lắm. Có lẽ vì cô phải gánh trên mình quá nhiều quyền năng kì bí.

"Cháu đến đây".

Azalea mừng rỡ quệt đi những giọt mồ hôi trên mặt. Thêm một chút nữa thì nguy. Ảo thuật và cái thuật dịch chuyển phiền phức này bòn rút sức kinh thật.

.

.

Nhưng hình như Azalea quên mất rằng, một khi đã đuối sức thì không nên dùng thuật dịch chuyển. Bởi lẽ, đây là một thuật rất khó điều khiển.

Khi tỉnh lại thì đã chiều muộn, Azalea thấy mình đang nằm trên giường, trong một căn phòng lớn nhưng tồi tàn và cũ kĩ. Những mảng tường đã ố vàng, cái đồng hồ bị vỡ kính, văng cả kim ra ngoài...Cô ngửi được mủi ẩm mốc khó chịu lờn vờn trong không khí.

Azalea nhoài người nhòm ra cái cửa sổ bên giường, Xung quanh là một bãi rác thải kim loại rộng lớn hệt như cái bãi ở Vùng Cực Xám. Xa xa có những ngôi nhà xiêu vẹo nằm rải rác. Có cả biển ở tít đằng kia nữa...

"Garp! Ông có ở đấy không?"

Azalea gào lên. Chẳng ngờ là cái thuật dịch chuyển này lại đưa cô đi xa đến thế. Cô đã bắt đầu hoang mang và lo sợ. Nhớ. Nhớ sơ Annette, Garp và nhớ nhất vẫn là ba người anh em của mình. Giờ này đáng lẽ cô đã được trở về với họ.

Azalea giật mình vì tiếng cửa mở. Một người đàn ông cao lớn bước vào. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng lông xù màu hồng rườm rà, phải nặng hơn cả kí, mặc vest đen và đeo một chiếc kính râm dày cộm. Hắn còn có một mái tóc màu vàng, vàng như những ụ rơm ngoài cánh đồng. Theo chân hắn là một cậu bé trạc tuổi Azalea có cái mũ lốm đốm như da bò sữa. Tay, chân và mặt của cậu ấy đều những mảng bong tróc. Cậu ấy có vẻ như không thích Azalea lắm, bởi cậu cứ nhìn cô bằng ánh mắt hằn học.

"Mới tỉnh lại mà ồn ào thế, nhóc".

Gã tóc vàng cười khùng khục.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia