ZingTruyen.Asia

Fanfic Tuan Han Hoan Moi Sang Thuc Day Deu Muon Gap Nguoi


Để đi từ Thương Châu đến kinh thành, nếu cưỡi ngựa liên tục ngày đêm không nghỉ, chỉ cần mất ba ngày là có thể đến nơi. Nhóm người Cung Tuấn cần trở về kinh thành gấp, vậy nên chia nhau đánh xe trở về, chậm nhất bốn ngày sẽ tới.

Trên quan đạo vắng người, rừng cây hai bên rậm rạp âm u. Trương Triết Hạn vén rèm che lên nhìn ra bên ngoài, mây mù bao trùm lấy không gian bên ngoài khiến y không nhịn được mà rùng mình một cái, "Sao hôm nay lại nhiều mây đen như vậy chứ?"

Cung Tuấn nghe y nói, cũng rướn người sang nhìn thử, hắn xoa xoa cằm, "Chắc sắp mưa rồi..."

Hắn vừa dứt lời, một giọt nước nhỏ xuống bàn tay đang đặt nơi thành cửa của Trương Triết Hạn.

Y chớp mắt mấy cái, nhìn bên ngoài trận mưa càng lúc càng nặng hạt, đá Cung Tuấn một cái, "Miệng quạ!"

Cung Tuấn khịt khịt mũi, ai biết gì đâu...

."Chủ nhân.", Bạch Mộc Thiên cưỡi ngựa đi đến, đầu đội một cái nón rộng vành, người khoác áo tơi, nghiêng đầu nhìn vào trong, "Mưa to quá, chúng ta có nên tìm chỗ trú chân trước không?"

"Này!!", Cung Thiên Trường ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau gào lớn, "Phía trước có một ngôi đền nhỏ đó, đến đó trú mưa đã."

Cung Tuấn gật gật đầu, "Trú mưa trước, trận mưa này e là sẽ kéo dài đấy."

Vậy là một đoàn ba xe ngựa di chuyển đến ngôi đền Cung Thiên Trường chỉ dẫn.

Ngôi đền này không lớn không nhỏ, vừa vặn chứa đủ đám người bọn họ. Cung Tuấn vốn dĩ nghĩ đây là một ngôi miếu hoang, không ngờ bên trong được quét tước rất gọn gàng, hương khói cũng rất đầy đủ.

Bạch Mộc Thiên cùng La Mãn Châu trải một tấm thảm ra cho bọn họ ngồi, lại đi lấy một cái lò than mang đến để sưởi ấm. Trương Triết Hạn đang định ngồi xuống, lại nghe tiếng gió 'vụt' một tiếng, bên người xuất hiện thêm hai người mặc áo đen. Y giật mình lùi lại mấy bước, lại cảm nhận thấy eo mình được một bàn tay vòng sang giữ lấy.Cung Tuấn kéo y sang bên cạnh mình, chỉ vũng nước phía sau lưng y, "Ngươi cẩn thận một chút."

Trương Triết Hạn ngơ ngác gật đầu, lại ngơ ngác được Cung Tuấn kéo xuống ngồi yên vị bên cạnh hắn. Y xoa xoa vành tai, vừa nãy sao mình lại ngây ngốc như vậy chứ?

Bạch Mộc Thiên ném cho hai người vừa mới vào hai cái khăn, hai người nọ một người tên Ảnh Tam, một người gọi Ảnh Cửu, đều là ảnh vệ của Cung Thiên Trường. Hai người nhận lấy khăn, lau đi nước mưa dính trên người, lại giao cho La Mãn Châu mấy con thỏ rừng đã được xử lý sạch sẽ.

Trương Triết Hạn nhíu mày, nhìn sang Cung Tuấn, hỏi nhỏ, "Bọn họ đi bắt thỏ từ khi nào vậy?"

Cung Tuấn đang cầm một vò rượu hơ trên bếp than để làm ấm, nghe y hỏi thì lắc đầu, nói, "Phỏng chừng là lúc trời bắt đầu chuyển mưa đi. Bọn họ thành thục mấy việc này lắm, so với tiểu Bạch nhà ta thì phương diện này giỏi hơn nhiều."

Bạch Mộc Thiên đang phơi mấy cái áo ướt phía bên kia cũng quay ngoắt lại nhìn hắn, "Bổn thiếu gia học binh thư chứ không học bắt thỏ nhá!"

Ảnh Cửu là một nam tử có khuôn mặt mang chút nét non mềm của trẻ con, nghe Bạch Mộc Thiên nói vậy thì liếc mắt nhìn hắn, "Gia đây cũng là học võ chứ không học bắt thỏ nhá!"

Ảnh Tam vỗ vỗ vai hắn an ủi, "Chọn sai chủ là vậy đấy, làm sai luôn cả nghiệp vụ...."

Cung Thiên Trường ném một viên sỏi về phía bọn họ, "Lão tử nghe thấy hết đó!"

Ảnh Tam và Ảnh Cửu lè lưỡi, ai quan tâm chứ?

Cung Thiên Trường, "..."

Trương Triết Hạn nhịn cười, cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế không biết. Y quay sang nhìn Cung Tuấn, "Này, trước kia Bạch Mộc Thiên làm gì? Hắn không đơn giản chỉ là thị vệ của ngươi đi?"

Cung Tuấn nghiêng người sang tựa vào người y, nói nhỏ, "Ta nói ngươi cũng đừng quá bất ngờ....", hắn dừng một chút, nói, "Tiểu Bạch trước kia chính là Phó soái trấn giữ Bắc thành đó."

Trương trang chủ hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc không nói nên lời, hai tên ất ơ này, vậy mà một làm Trấn Bắc tướng quân vang danh thiên hạ, một làm phó soái giữ thành! Đúng là không ngờ...

"Ngươi uống chút đi.", Cung Tuấn đưa qua một cái ly nhỏ, bên trong là rượu hắn vừa hâm nóng.

Trương Triết Hạn uống hết một hơi, thoả mãn thở ra một tiếng. Mùi vị cay nồng đọng lại nơi cuống họng, y xoa xoa bụng, rượu nóng vào bụng khiến cả người khoan khoái thoải mái hẳn. (này tui bịa nha, đã uống rượu bao giờ đâu mà biết :)))

"Mưa lớn thật đấy.", Cung Thiên Trường đứng trước cửa miếu thờ nhìn ra ngoài cảm thán, nói, "Từ đây đến kinh thành cũng không còn xa lắm, hôm nay cứ nghỉ ở đây trước đi. Mai mưa tạnh rồi xuất phát cũng không muộn."

****

Màn đêm buông xuống, mưa cũng đã nhỏ lại, nhưng gió đêm mang theo hơi lạnh ẩm ướt lại ngày một nhiều. Cung Tuấn đẩy Trương Triết Hạn đến bên cạnh lò than, bắt y ngồi xuống cạnh Cung Thiên Trường mà sưởi ấm. Hắn cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, thở ra một hơi, "Thoải mái thật đấy ~"

Cung Thiên Trường ném một ánh mắt khinh bỉ về phía hắn, nghiêng người sang thì thầm vào tai Trương Triết Hạn, "Trương trang chủ muốn nghe chuyện lúc nhỏ của đệ ấy không?"

Trương Triết Hạn tỏ vẻ hứng thú nhìn sang, "Có thể kể sao?"

"Đương nhiên!", Cung Thiên Trường vỗ đùi, "Có gì mà không kể được?"

Cung Thiên Trường ngoắc tay với đám người Âu Dương đang ở ngoài hiên ngắm mưa, "Này, vào nghe kể chuyện!"

Cung Tuấn nheo mắt, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây....

****

Cung Thiên Trường nhấp một ngụm rượu để nhuận giọng, thần thần bí bí nhìn mọi người, đưa ra năm ngón tay trắng muốt thon dài, "Lúc đệ ấy năm tuổi, chính là một cục bông tròn chính hiệu, trắng trắng mềm mềm, nhu nhu thuận thuận, lúc đó ta và tứ ca cứ nghĩ đệ ấy lớn lên vẫn sẽ tròn tròn đáng yêu như thế. Hừ... ai mà ngờ được lớn lên lại thành một tên lưu manh có tiếng như thế này?"

"Lưu manh có tiếng?", Trương Triết Hạn nghiêng đầu.

Bạch Mộc Thiên che miệng, nhỏ giọng nói với y, "Lúc chúng ta đánh nhau với Thục quốc, bọn họ đều gọi hắn là Lưu Manh tướng quân."

"Khụ....", Cung Tuấn ho khan một tiếng, "Chuyện đó...xảy ra lâu rồi."

"Còn nữa, còn nữa.", Cung Thiên Trường vỗ vỗ tay, "Phía sau hoàng cung có một bãi săn, bên trong không có thú ăn thịt, hung hãn nhất cũng chỉ có lợn rừng. Năm đó đệ ấy tám tuổi, căn cơ võ công cũng đã rất tốt rồi, vì tự tin mà lẻn vào bãi săn chơi một mình."

"Chuyện này ta nhớ!", Bạch Mộc Thiên nói chen vào, "Lúc đó ngài ấy lẻn đi không nói một lời, làm chúng ta tưởng ngài ấy mất tích, cả hoàng cung đều loạn thành một đoàn. Mãi một lúc sau thì có thị vệ bãi săn chạy đến bão, ở bãi săn xảy ra chuyện, có người lẻn vào chọc thú rừng!"

"Hahaaa.....", Cung Thiên Trường vừa cười vừa đập bàn, "Lúc chúng ta kéo nhau đến bãi săn, chỉ thấy mấy con lợn rừng nằm lăn ra đất, con ngất, con suýt ngất, bên cạnh còn có một tượng bùn.... Hahaaaa.... ai mà ngờ được, đệ ấy vào bãi săn, con gì không chọc lại chọc trúng lợn rừng mẹ đang nuôi con, thế là bị rượt cho chạy loạn, rơi vào hố bùn. Ha.... cũng may không có bị thương, sau chuyện đó đệ ấy bị cấm túc ba tháng."

Trương Triết Hạn nhịn cười, khẳng định bộ dạng lúc đó của hắn rất thảm đi? Y huých tay hắn, "Ngươi che mặt làm cái gì hả? Tuổi nhỏ nổi loạn thì có gì mà xấu hổ?"

Cung Tuấn hé mắt ra nhìn y, một bộ dạng đáng thương cần người an ủi, lí nhí nói, "Ngươi không cười ta?"

"Ta cười cái gì chứ?"Cung Tuấn khịt khịt mũi, chỉ Cung Thiên Trường, "Thấy không! Chỉ có Tiểu Triết mới thật sự thương đệ thôi!"

Hắn còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, đã bị y tạt cho một gáo nước lạnh, "Ta nói thương ngươi hồi nào? Ảo tưởng!"

Cung Tuấn, "...."Cung Thiên Trường ngồi một bên hả hê cười, chuyện này nhất định phải kể với tứ ca, ai nha, tiểu đệ nhà hắn cuối cùng cũng có người trị được rồi.

*************end chương***********

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia