ZingTruyen.Info

[ Fanfic Tokyo Revengers ] Quân Đoàn Địa Ngục

Chương 40: Câu chuyện nhỏ trước cái kết

PhongTuLinh

Không thể không nói, ở một khía cạnh nào đó thì khả năng đánh đấm của mấy tên ở thế giới ngầm hoàn toàn ăn trên đám bang phái ngày xưa họ từng giao chiến một bậc lớn.

Nhưng Quân Đoàn Địa Ngục khiến lão đại thế giới ngầm phải e dè, tất nhiên cũng không phải là cái danh hão. Dùng cứng đối cứng, bộc lộ thực lực lượng cường đại khiến cho người ta kiêng kị.

Chưa kể các thành viên cốt cán đều đang có mặt, rất nhanh phía đám người đến gây rối đã bị áp đảo.

Tên mặt sẹo bị một cước của Izana đá bay, đập người vào cột chống gần đó rồi ngã lăn ra đất. Nếu không phải nỗ lực kìm chế xuống, suýt nữa đã nhổ ra một ngụm máu rồi.

Vừa chật vật bò dậy đã nhác thấy tất cả người bên mình đều đã bị khống chế. Thủ lĩnh đám người đeo mặt nạ còn đang chống gậy đi về phía này, cả người mặt sẹo lạnh toát, tóc gáy dựng ngược. Ánh mắt của gã đảo quanh bốn phía tìm chỗ trốn thoát. Nhưng xung quanh đều đã bị quân địch bao vây kín mít chặt chẽ.

Đầu gậy vụt một phát chuẩn xác lên vị trí dưới gối một đoạn, đánh ngã người đang lảo đảo đứng dậy, ép hắn ngã xuống lần nữa. Đối phương một thân khí thế sắc bén dùng gót giày đạp trên lưng gã mặt sẹo, ôn hoà cất lời

: "Chủ của bọn mày có mục đích gì?"

Mặt mày đối phương tái mét, cắn răng cố gắng giãy dụa chồm dậy: "*beep* *beep*. Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày chắc!"

Người đối diện có vẻ cảm thấy hứng thú: "Ồ. Mạnh miệng đấy."

Nháy mắt, lực nghiền ép trên lưng đột ngột tăng gấp bội. Gót giày kia như thể chút nữa thôi sẽ chọc thủng lớp da thịt mà xuyên thủng một lỗ trên người.

Gã mặt sẹo đau đến mức trợn mắt thở ra một ngụm khí lạnh. Cắn răng gian nan cất tiếng: "Bọn tao là người của bang Bạch Hổ."

Link: "..." Người anh em này. Ngươi thật không có kiên trì gì hết.

Bạch Hổ, bang phái đứng đầu về giao dịch chất cấm và hàng nóng trong thế giới ngầm. Mặc dù hiện tại uy danh lẫy lừng, nhưng mười năm sau cũng bị đẩy xuống, lùi ra sau màn nhường vị trí cho nhưng bang nhóm uy lực hơn tranh đấu.

Link hơi nhướng mi: "À, Bạch Hổ. Muốn xài kế sách bẩn thỉu để cạnh tranh thị trường sao?"

: "Đều là làm trong tối, cái này không phải là dĩ nhiên à?" Tên cầm đầu sợ đến run cầm cập nhưng vẫn cố chấp nói tiếp.

Link bỏ chân xuống khỏi người hắn, gật đầu chắc nịch: "Quay về bảo chủ của mấy người lần sau muốn làm gì thì động não trước. Nếu không..."

Chưa nói hết, ánh mắt dò xét của Link rơi vào trên người gã mặt sẹo. Thấy cơ thể của hắn vặn vẹo rất nhỏ một cách dị thường thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. 

Một đạp lên bàn tay của gã mặt sẹo, lại tuỳ tiện xoẹt một tiếng. Con dao phẫu thuật trong tay y liền cắt bỏ sợi dây nối, móc vào một sợi khác lôi ra một khối kim loại được giấu trong ngực người đối diện, quăng ra sau.

Baji thuận tay bắt lấy: "Cái gì thế?"

Người nọ không quay đầu: "Thuốc nổ loại nhỏ. Nhanh tìm cách đi gỡ đi."

Baji phát biểu cảm giác của mình: "Bọn chúng vậy mà mang bom theo làm gì? Đừng nói mấy đứa khác cũng..."

Kisaki  và Hanma ở một bên đã trở lại. Thiếu niên vươn tay vỗ vai Baji rồi dùng giọng điệu trấn an đáp: "Kiểm tra xong rồi. Có lẽ chỉ có tên thủ lĩnh mang theo bom."

Izana nghi hoặc mà hơi nhướng mi, chợt cười nói: "Xem ra chủ của mấy kẻ đó cũng rất thông minh."

Không chỉ muốn phá huỷ địa điểm giao dịch quan trọng mà nếu có cơ hội có thể tiêu diệt cả các thành viên cấp cao. Thuyết âm mưu này thật thâm độc.

Link đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương đau nhức. Y xoa xoa đầu nhìn về phía Izana. Đối phương cũng hiểu ý đi lên tiếp nhận đám người mặt sẹo mang đi xử lý.

Quả bom kia đã được thiếu niên tóc trắng nhanh chóng gỡ đi mấy bộ phận quan trọng, tạm thời trong trạng thái an toàn. Thấy Link đi sang liền ngẩng đầu hắng giọng nghiêm túc nói: "Là loại kích nổ trực tiếp bằng tay. Công nghệ sử dụng thiết kế cũng rất tiên tiến. Có điều nếu muốn kiểm tra kĩ hơn vẫn nên mang về phòng nghiên cứu để kiểm tra thêm."

: "Được rồi. Vậy xử lý xong mấy vấn đề sót lại thì giải tán đi." Link hơi nheo mắt, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đầu gậy.

Phần còn lại chắc không cần lo nữa. Có Kisaki quản thúc, lại có Baji ở cạnh quan sát thì sẽ ổn thôi. Ít nhất cậu ta vẫn khá là đáng tin.

Vấn đề bây giờ chỉ có tên đầu lĩnh của Bạch Hổ kia. Phải nghĩ ra cách gặp mặt rồi giải quyết triệt để một lần.

_

Link cũng không nghĩ tới bản thân có thể gặp thủ lĩnh Bạch Hổ sớm như vậy.

Một ngày trời trong.

Y dưới chân đi dép lê, thong thả ung dung dạo phố. Tay cầm một túi giấy đựng cá nướng, tay kia lại cầm thêm một ly sinh tố.

Cá nướng hai mặt vàng ươm, giòn rụm. Thịt cá trắng như tuyết, vừa mềm vừa thơm. Sinh tố xoài màu vàng đựng đầy ly nhỏ xinh xắn, vị ngọt vừa đủ, còn hơi lành lạnh. Ngon muốn nuốt lưỡi.

Link thư thái cắn ống hút uống từng ngụm nhỏ, phát ra một tiếng thở nhẹ đầy thoả mãn. Baji ôm mèo trắng đi bên cạnh: "Sao không đợi đến chỗ hẹn hãng ăn. Nếu không nhanh lên sẽ không kịp mang mèo đến chỗ Chifuyu kiểm tra đâu."

Đối phương xụ mặt, lời ngay lẽ phải: "Cá nướng vừa nướng xong ăn luôn mới ngon."

: "Rồi rồi. Đi nhanh đi." Baji thở dài xốc hai chân mèo trong ngực lên, chỉnh lại khẩu trang trên mặt.

Tại một ngã ba, hai người bất chợt bắt gặp một khung cảnh kỳ quặc.

Cách đó không xa là một người đàn ông khoác áo khoác đen dài. Trên người mang theo khí chất nghiêm nghị. Vóc dáng rất cao, đường nét sắc sảo. Đôi mắt âm trầm lộ ra vẻ sắc bén. 

Vạt áo của người đàn ông nọ còn đang bị một em gái nhỏ tóm lấy. Vành mắt cô bé đỏ hồng, cái mũi hít hít. Thế nhưng đôi mắt lại đỏ quạch một cách đáng sợ, ánh nhìn lạnh băng mà sâu thẳm. Chiếc váy trên người dính một vài vệt máu đã khô. Người đàn ông kia giống như đã cố hết sức cử động, giằng co nhưng lại không gỡ nổi một ngón tay của một cô nhóc còn chưa trưởng thành. Người qua đường dường như cũng không cảm thấy bất thường, vẫn tiếp tục hoạt động của mình. Nếu để ý kỹ sẽ cảm thấy thật sự quá tà môn.

Có lẽ do đã tiếp xúc nhiều với mấy thứ dị dị, hai người họ mẫn cảm hơn người thường nhiều nên mới phát hiện tình huống không thích hợp.

Baji vẫn là kéo kéo vạt áo của người đi trước, gian nan giơ ngón tay lên: "Yêu quý mạng sống, rời xa mấy thứ rắc rối đi."

Link vốn định nghe theo. Nhưng lúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không có bất kỳ điềm báo nào bắt được ánh mắt của người đàn ông. Phát hiện người này... khụ... khá là hợp gu thẩm mỹ của bản thân.

Y nhìn nhìn một lát thì ngứa ngáy không chịu nổi, sải bước đi về phía đó. Còn rất nghiêm chỉnh biện hộ cho chính mình: "Y đức không cho phép tao bỏ rơi người gặp khó khăn."

Baji: "..." Tên này còn có cái đức hạnh nghề y cơ đấy.

Baji cảm thấy nghi ngờ sâu sắc. Cả người đều không ổn, suy sụp đi theo sau Link về hướng kia.

Người đàn ông ánh mắt nặng nề. Dường như cực kỳ túng quẫn. Vừa vặn thấy được hai người kia đi tới, linh cảm mách bảo có thể giúp bản thân. Bèn phát ra thanh âm thanh lãnh mà trầm thấp, không chứa một chút tình cảm: "Giúp tôi."

Cô bé thấy dị thường thì rắc rắc quay ngược đầu lại. Trong khi cơ thể vẫn giữ nguyên như cũ, bám chặt người đàn ông không buông tha.

Baji: "..." 

Thấy hai người lạ nhìn mình chằm chằm, đứa trẻ kêu lên một tiếng quái dị. Dùng giọng nói the thé hơi ngập ngừng hỏi: "Các người cũng muốn đi cùng luôn sao?"

Baji nhìn đôi mắt đỏ long lên của nó, không nhịn được cuộn lòng bàn tay lại, có chút khẩn trương.

Khóe mắt hơi rủ xuống, Link nhìn nhìn cô bé như nghĩ gì đó. Không lời báo trước đi thẳng đến ngồi xổm xuống ngang bằng với cái đầu quay ngược kia. Mặt không đổi sắc chia ra nửa xiên cá nướng đưa qua: "Em gái, cái này ngon lắm, muốn nếm thử chút không?"

Cả người đàn ông lẫn Baji đều yên lặng theo dõi tình huống, không ai cử động.

Cô nhóc ngây thơ mờ mịt không hiểu sao mà lắc lắc đầu.

Link thu lại xiên cá nướng, thản nhiên cắn một miếng: "Nếu em không thích thì thôi vậy." Dừng một lát, lại cực kỳ tự nhiên mà đổi chủ đề: "Sao em lại giữ áo chú này thế? Hai người định đi đâu chơi à? Chỗ đó có vui không vậy?"

Đứa trẻ một cái chớp mắt cũng không có. Đôi đồng tử đỏ tươi hơi co lại, cái đầu lệch hẳn sang một bên giống như đang ngẫm nghĩ.

Theo tư duy của nhóc con, có vẻ như người này không giống người xấu. Mãi sau nó mới dùng giọng the thé từ từ trả lời

: "Ba em bỏ đi rồi... Mẹ em... cứ buộc mình trên trần nhà không chịu xuống... Cũng chẳng chịu nói chuyện với em..."

: "Các bạn... nói em là đồ đen đủi... là không bình thường..."

: "Họ nói em chờ trong nhà vệ sinh... Nhưng lại không chịu mở cửa cho em... Em đã đợi lâu lắm..."

: "Không ai yêu em cả."

Đôi tay cô bé siết vạt áo người đàn ông càng ngày càng dùng sức, giọng điệu mơ hồ mang theo ấm ức cùng tủi thân: "Em... em muốn mang ba khác về cho mẹ... Mẹ sẽ tỉnh dậy. Các bạn cũng sẽ chơi với em..."

: "Họ nói... không có ba mẹ thì không bình thường..."

Ánh mặt người đàn ông hơi đổi, Baji cũng giống như chìm vào suy nghĩ mà thẫn thờ nhìn đứa trẻ.

Link vươn tay về phía bàn tay nắm chặt vạt áo của nó, thấy sắc mặt cô bé không biến đổi quá nhiều mới từ từ chạm vào. Y nói bằng tốc độ ổn định, thanh âm cũng trở nên mềm mại

: "Hiểu rồi. Nhưng mà em nghe một chút được không?"

Đứa trẻ mím mím môi nhìn lên.

: "Lần sau đừng vội vàng phủ nhận bản thân như thế, cũng đừng áp đặt cách nghĩ của chính mình. Các bạn em nói em không bình thường không đúng mà cũng không sai."

Đôi đồng tử trước mặt hơi loé loé. Gân xanh nổi lên trên gương mặt cô bé vằn vèo như rắn rết. Baji ở phía sau cũng đã sớm buông mèo, vào tư thế sẵn sàng chạy tới tóm người rời khỏi chỗ đó. Link vẫn bình tĩnh tiếp tục.

: "Em tất nhiên không phải bình thường. Vì em là độc nhất trên thế gian này. Kể cả với ba mẹ em, chính là đứa trẻ có một không hai, một người vô cùng đặc biệt."

: "Cho dù thế nào đi nữa, ba mẹ em cũng sẽ không ngừng yêu em, chắc chắn vẫn có rất nhiều người yêu em. Chẳng có vấn đề gì to tát cả. Trái đất có 75 triệu người thì có 75 triệu loại bình thường."

: "Đám nhóc kia rõ ràng là ghen tị nên mới muốn bắt nạt em. Lần sau như vậy nhất định phải phán kháng, tốt nhất là đánh chúng vài cái thật mạnh vào." Người nọ chớp mắt mấy cái, tủm tỉm: "Nhưng mà cách làm bây giờ của em là sai rồi. Không thể tìm một người không quen về làm ba để mẹ vui được. Em có nghĩ đến họ sẽ không đồng ý không?"

Khóe môi của y nhếch lên, để lộ nụ cười xán lạn: "Chưa kể mẹ em hẳn chỉ muốn ba em thôi. Em làm vậy mẹ sẽ không vui đâu."

Đứa nhỏ ngây người, bàn tay nắm chặt vạt áo người đàn ông rốt cuộc hơi buông lỏng, dần rời ra: "Mẹ... mẹ sẽ không vui."

: "Em không muốn mẹ không vui..." Cô bé giật mình, lộ ra nét mặt bừng tỉnh: "Mẹ... em muốn đi tìm mẹ..."

Đôi tay đã hoàn toàn buông vạt áo ra, Link thuận lợi nhét luôn xiên cá nướng vào tay cô bé: "Ừm ừm. Nhưng lần sau không được tuỳ tiện tóm loạn người trên đường đi nữa nhé. Nhỡ đụng phải kẻ xấu thì không tốt đâu."

Cô nhóc ngước mắt nhìn lên. Vệt máu trên người lấy tốc độ mắt thường thấy được dần dần mờ đi. Đột nhiên cũng nở nụ cười: "Vâng ạ."

Bước chân cô bé không phát ra tiếng, tại chỗ ngoặt liền biến mất, trong không khí mơ hồ còn vọng lại tiếng cảm ơn không rõ.

Không khí ngưng trệ một hồi cuối cùng cũng phục hồi lại như bình thường. Cố tình ánh mắt thâm thúy của người đàn ông bên kia vẫn rơi trên người y.

: "Cảm ơn nhiều. Không ngờ hai người lại có cách xử lý thứ đó."

Đôi mắt đối phương trong veo như nước: "Không cần cảm ơn. Đây là việc người tốt nên làm."

Người đàn ông ngữ khí đạm mạc: "Như vậy không được. Dù sao cũng coi như tôi nợ hai người một ân tình." Hắn rút ra một tờ danh thiếp, dùng loại ngữ khí không cho phép người ta từ chối đưa qua: "Không ngờ tuổi trẻ mà lại tài năng như vậy. Nếu được nhất định tôi sẽ làm một buổi gặp mặt đàng hoàng để cảm ơn."

Link chột dạ sờ sờ chóp mũi, đưa lại một tờ danh thiếp của mình. Giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Thiên phú dị bẩm thôi à. Đừng khách khí."

Baji nhìn hai tờ danh thiếp kia. Một cái in chữ nổi hoa lệ: 'Chủ tịch Bạch Hổ', một cái dùng bút viết vội trên mẩu giấy nhỏ :'Thủ lĩnh Quân đoàn Địa Ngục'. Khóe mắt khẽ co giật, chửi thầm một câu trong lòng.

Người đàn ông nhìn tấm danh thiếp tuỳ tiện kia, vẻ mặt cất giấu một tia ý cười. Đáy mắt mang theo một mạt hứng thú. Lời ngay ý thẳng: "Viết rõ ràng như thế. Quả nhiên là người ngay thẳng."

Link thẹn thùng cúi đầu: "Quá khen, quá khen."

Đối phương cũng xua xua tay: "Không quá, không quá."

Kẻ xướng người họa, bầu không khí mười phần hòa hợp.

Cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều dựa vào kĩ năng diễn xuất.

Baji nhàn nhã khoanh tay xem hai tên đạo đức giả  kia dùng lời nói đâm chọc lẫn nhau. 

Một lát sau, người đàn ông nâng cổ tay nhìn thời gian: "Cũng trễ rồi, xin phép đi trước. Có gì lần sau sẽ mời hai người uống tách trà cảm ơn."

Link tỏ vẻ ngượng ngùng, lễ phép đáp lại: "Tất nhiên, tất nhiên. Có duyên tất gặp."

Người đàn ông chớp mắt hai cái, đột nhiên mỉm cười không rõ nghĩa. Sau đó mới quay người rời đi.

Baji thở ngắn thở dài một tay ôm mèo, tay kia xách cổ áo Link nhanh chóng lắc lư rời đi.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, Link quay đầu mở miệng: "Ê sao mày không nói gì?"

Baji ôm mèo lên, hít sâu một hơi: "Tạm thời không tìm thấy câu nào phù hợp tâm trạng."

: "Mày biết hắn là thủ lĩnh Bạch Hổ nên mới tiếp cận à?"

: "À... Ừ tất nhiên. Mọi thứ đều theo kế hoạch cả."

Baji: "Ồ."

Link: "..." Tui nghi ngờ cậu ta đang thầm mắng mình, nhưng không có bằng chứng.

_

Cảm ơn vì đã kiên nhẫn đợi tui ra chương :D :D :D. Tặng mọi người món quà nho nhỏ này.

Bản phác thảo Link by 'tác giả lười ơi là lười cả tháng mới ra một chương' của mọi người đây:



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info