ZingTruyen.Info

[ Fanfic Tokyo Revengers ] Quân Đoàn Địa Ngục

Chương 28: Quyết định

PhongTuLinh

[ Bệnh viện tâm thần XXX. Được cho là đã giao dịch với đường dây buôn bán nội tạng ở chợ đen. Lợi dụng việc lừa bán những bệnh nhân để trục lợi. Nghi can gồm có bác sĩ YYY, y tá trưởng ZZZ và hai bệnh nhân khác lần lượt nhập viện vào năm ngoái. Cả bốn người đều đã tử vong cách đây không lâu. Hôm qua bệnh viện sụp đổ do một cơn dư chấn. Mặc dù không có ai bị thương nhưng vẫn nhiều người cho rằng điều này là do thế lực siêu linh nào đó gây lên. ]

[ Cảnh sát và các nhà chức trách có liên quan đang tiến hành điều tra và làm rõ thông tin. Chúng tôi sẽ cập nhật ngay khi có nội dung mới nhất. ]

Thanh âm của phát thanh viên từ ti vi phát ra đều đều, hoà với giọng điệu kể chuyện tràn đầy hào hứng của Link.

: "Bốn người kia là cùng một bọn. Hai bệnh nhân kia là người thường giả bệnh để trà trộn vào thám thính, tìm ra con mồi có cơ thể khoẻ mạnh. Phối hợp với người bên trong đêm đêm đánh thuốc mê đưa ra ngoài mổ lấy nội tạng bán cho các khu chợ đêm. Đó là lý do camera gặp vấn đề và âm thanh kỳ quái giữa đêm."

: "Có điều hại quá nhiều người, rốt cuộc ác quả ác báo, oán linh của các nạn nhân hiện lên trả thù. Có điều sát nghiệp quá nặng, sau khi bị oan hồn các bệnh nhân giết chết thì lại hoá thành quỷ đi lung tung gây hoạ."

Link duỗi lưng một cái, cảm xúc trào dâng, chớp chớp mắt: "Lúc tao rơi xuống, liền được một đám tay mặc áo bệnh nhân từ bên trong toà nhà thò ra bện thành tấm lưới đỡ lấy. Nghe ảo diệu thật sự!"

: "Sau khi tao tóm được thành cửa sổ nhảy quay trở lại thì... Bùm! Mấy cái tay đó biến thành ánh sáng rồi biến mất!"

Thành viên cốt cán của Quân đoàn địa ngục tụ tập quanh nồi lẩu sôi sùng sục nghe kể chuyện cứu vớt thế giới của thủ lĩnh trong nhà.

Baji gắp cho y một miếng thịt vừa chín, phụ hoạ: "Nghe ngầu thật đấy. Ai mà lại tin trên đời này còn tồn tại ma quỷ cơ chứ."

Hanma ngậm tăm rót thêm nước vào cốc trên tay đẩy đến, thuận miệng nói: "Vậy là chuyến này bọn mày bị hành đến thảm nhỉ? Nào, uống một cốc mừng tai qua nạn khỏi."

Link ôm ngực, lo sợ vì được quan tâm: "Lời tốt đẹp nói ra từ miệng mày nghe lạ quá đi mất."

Hanma lấy nấm kim châm trên đĩa thêm vào trong nồi, giật giật khóe miệng: "Ồ. Tổn thương đấy."

: "Còn nữa. Kisaki, tao nghĩ mày đã phản bội thật ấy chứ. Bị vài lần rồi đâm ra vẫn chẳng thể tin được mà." Baiji hoạt động cổ tay.

Kisaki xé mì gói trong tay, lắc đầu với vẻ rất phức tạp: "Bọn họ không trả lương cao được như nó. Được giá thì tao mới bán. Thà bày ra trò này còn nhận được tiền từ cả hai phía, ngu gì không phối hợp."

Link : "..." Cảm thấy mình sống sót được cũng thật không dễ dàng.

Đũa vừa gắp lên một con tôm thơm lừng, liền bị thiếu niên tóc trắng ngồi cạnh gắt gao túm chặt lấy tay, dùng sức kéo qua há miệng muốn ăn.

Link trừng mắt, chân luồn qua hai chân đối phương đè cả người lại, kéo thịt trên đũa trở về đút tọt vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Giành ăn với anh làm gì, tự mình gắp đi."

Thiếu niên tóc trắng sắc mặt không ngừng biến đổi, bĩu môi: "Đồ ngốc."

Izana vô thức nới rộng cổ áo, chậm rì rì nhúng thêm tôm vào nồi lẩu. 

Cả căn phòng như chìm trong không khí yên bình hiếm có. Nhưng những điều tốt đẹp thường chẳng kéo dài được lâu.

_

Câu nói ấy đến vào một buổi tối như mọi khi.

: "Draken mất rồi." 

Động tác ký giấy của Link dừng lại, ngước lên nhìn thiếu niên tóc trắng đứng ở cửa ra vào đang tiếp tục báo cáo

: "Vài tên Lục Ba La Đơn Đại muốn giết Hanagaki đang đi cùng Senju ở công viên giải trí. Draken là chặn đạn cho Hanagaki mà mất."

: "Baji đã gọi điện cho Chifuyu, người của chúng ta cũng được cử đi theo xe cứu thương đến đó."

Link đứng dậy khoác áo ngoài vào, dùng tay ra hiệu. Theo thiếu niên ra ngoài hạ eo ngồi lên ghế sau, xe mô tô lao vọt đi như một mũi tên.

Thiếu niên vặn ga, mắt nhìn thẳng con đường phía trước: "Em thấy, tỷ lệ cứu được Draken không lớn... Nó không đáp ứng đủ ba điều kiện kia, cái cuối cùng về việc muốn sống ấy..."

Link rầu rĩ, càng hạ thấp giọng hơn: "Sao lại nghĩ như vậy?"

Người nọ thành thật trả lời theo suy nghĩ của mình: "Draken không quên được. Draken muốn đi tìm Ema, nên cậu ấy sẽ buông xuôi."

Lồng ngực khó chịu, đôi môi tái nhợt của Link mở ra: "Vậy hãy mong rằng cậu ấy còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng cũng được."

Xe dừng trước cổng bệnh viện. Mưa bay đầy trời, khoảng không u ám nứt vỡ thành từng mảng nhỏ.

_

Cánh cửa khép hờ, không khí lạnh toát đến rợn người.

Bả vai Baji run lên không ngừng, hai mắt phừng phừng lửa giận. Nhịp thở của cậu ngày càng trở nên gấp gáp : "Mày lặp lại đi..."

Link cúi gằm mặt, lắc đầu: "Cơ thể Draken có dấu hiệu bài xích với thuốc. Không thể cứu. Không có cơ hội nào cả."

Đôi chân người đối diện càng dùng dức mà tiến lên phía trước, hai tay bắt lấy bả cánh tay của y mà lay mạnh: "Kisaki khi đó còn thảm hơn thế này, mày còn có thể cứu được. Tại sao Draken lại không thể sống chứ! Cậu ấy rất mạnh mà!"

Izana nhíu mày, bắt lấy tay người đang kích động khuyên nhủ: "Đủ rồi Baiji."

Baji nghẹn ngào siết chặt tay lại, thành khẩn nói: "Mày có thể cứu được cậu ấy mà. Không phải mày nói sinh mạng là rất quan trọng sao?"

Link im lặng nghiêng đầu không nhìn Baji.

 Bầu không khí căng thẳng giống như ngọn núi đè ép khiến người ta không thể thở được.

Âm thanh người tóc đen dài dần mơ hồ đi, nói với Izana: "Buông tao ra."

Izana thở dài thả tay, Baji lặng thinh đẩy người ra, quay đầu liền vòng qua người Link, đưa lưng về phía họ bỏ đi.

Mọi việc đang yên ổn đột nhiên lại trở lên rối rắm khó giải quyết. Giống như muột cuộn chỉ bị rối không cách nào gỡ ra được. 

_

Hanma và Kisaki đã rời đi. Trên hành lang dài của bệnh viện chỉ còn lại hai người.

Izana căn thời gian trên điện thoại, hơi híp mắt nhìn sang bên cạnh: "Chiến tranh Tam Thiên đã bắt đầu rồi. Cả ba băng đảng đều đã tập hợp lại. Mày có muốn đi không?"

Link khó khăn tựa lưng vào ghế ngồi, ôm mình co rụt thành một cục, cả người chìm trong bóng tối. Tinh thần suy nhược, y nheo mắt lại, khép đôi mi thở dài, làm ra thủ thế: "Draken mất rồi. Mikey sẽ không nương tay đâu. Tình hình sẽ cực kỳ, cực kỳ tệ hại."

Nói đến đây, trong mắt y lại thêm vài phần sầu não và phức tạp. Tương lai giống như vuột qua kẽ hở giữa những ngón tay.

Bàn tay lạnh buốt của Link gác lên trán, như có điều gì đó suy nghĩ quay sang nhìn Izana đứng gần đó. Y nở nụ cười trào phúng, trầm thấp nỉ non: "Phải đi ngăn Mikey lại thôi. Nếu không sẽ có thêm người chết." Nói rồi đứng dậy sửa sang lại quần áo.

Đôi mắt Izana vừa sắc sảo vừa thâm trầm: "Tao có thể đi cùng, nếu Mikey đang ở tình trạng phát điên vì cái chết của Draken. Tao đủ sức mạnh để khống chế nó."

Link nhanh chóng ổn định tâm trạng, biểu cảm không chút gợn sóng: "Không cần. Mày ở lại với ba người kia đi, để tao đi là được."

Động tác Izana dừng lại, quay đầu liền bắt gặp đôi mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng

: "Tao tự có biện pháp chế ngự con quái vật hắc ám kia."

Đôi mắt của y trong một thoáng như trở lên ngông cuồng tà ác. Nguy hiểm, đẫm máu, điên cuồng vặn vẹo, u ám bị che giấu đang dần khuếch tán ra ngoài.

Link chống tay trái nghiêng đầu nhìn Izana đang sững lại. Cả người dựa sát, hỏi một cách mập mờ: "Làm sao vậy?"

Cảm giác nguy hiểm thét gào, Izana không khỏi rùng mình một cái, sống lưng lạnh lẽo.

Đối phương trầm tư giây lát, nhìn người trước mặt với vẻ sâu xa: "Không có gì."

_

Hồi ức sống dậy trong tiềm thức.

Link có một sự cố chấp kỳ lạ đối với những thứ mình yêu thích hoặc mong muốn. Kể cả khi cố chấp chỉ mang đến mệt mỏi và chán nản.

Sân thượng trường học, trên bầu trời nhuốm ráng đỏ, quạ đen bay qua.

Nữ sinh đứng ngoài mép sân thượng, bám lấy lan can nhìn xuống phía dưới, chuẩn bị giải thoát chính mình khỏi cuộc sống đau khổ như địa ngục. Đằng sau cạch một tiếng, có người đẩy cửa bước ra.

Là một người mặc đồ đen với gương mặt bình thường không có gì nổi bật, nhưng bó hoa cầm trên tay lại tương đối bắt mắt, điệu bộ thờ ơ.

Y thản nhiên nhìn nữ sinh giây lát. Thoáng nở nụ cười, từ tốn nói: "Đằng nào cậu cũng sẽ từ bỏ sinh mạng của mình. Vậy có thể cho tôi gương mặt đẹp đó và cuộc sống của cậu chăng?"

Nữ sinh thoáng sững sờ trong chốc lát, không hiểu lời người đối diện đang nói là gì. Sau đó trong lúc vô thức liền buông tay, thả mình rơi xuống.

_

Số lượng người tự sát trong thành phố đang dần giảm đi. 

Trong căn phòng rực sáng ánh đèn, người ngồi bên bàn lẳng lặng chạm tay lên gương mặt mới của mình, cần cổ và cánh tay lại nhiều thêm vài vết dao cắt và chỉ khâu. Bó hoa đặt trên bàn đã sớm héo rũ.

Một loạt động tác mây trôi nước chảy, người kia thong thả mở ngăn kéo ra, lôi từ trong chồng giấy tờ dày đặc ra một tờ thông tin cá nhân và lý lịch mới. Là của nữ sinh đã tự sát trên sân thượng.

Phần còn lại trong ngăn kéo đều là hồ sơ của nhiều người khác nhau, từ già đến trẻ, nam có nữ có.

Sinh mạng vô cùng đáng quý. Nếu cậu đã muốn lãng phí nó, vậy hãy để tôi tận dụng hết khả năng còn lại, thay cậu sống một cuộc đời khác. Cậu rơi khỏi cuộc đời đau khổ, tôi cũng sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống tầm thường tẻ nhạt của mình.

Chuyện xưa vướng bận bị chôn vùi theo thời gian.

_

Thiếu niên tóc trắng chở Link trên đường tới nơi giao chiến của 'Tam Thiên'. Dường như vô cùng bức xúc với thái độ của Baiji ở bệnh viên, cậu giận dữ nói miên man không ngừng.

: "Quân đoàn địa ngục nói cho cùng cũng chỉ là nơi trói buộc người ta bằng khế ước hoặc nợ nhân tình. Nếu Baiji rời khỏi, cậu ấy có mẹ và Chifuyu, còn có các thành viên Touman đợi. Kisaki sẽ đi cùng Hanma. Izana thì có Kakuchou. Vốn dĩ mấy người đó đều chẳng tin được mà."

Nước mắt của thiếu niên không tiếng động rơi lã chã, đậu trên mu bàn tay của Link đặt trên eo: "Cậu ta vậy mà lại dám hung dữ với anh. Thật quá đáng... Nếu không phải Hanagaki quay về lần nữa, tương lai có phải tốt đẹp rồi không."

Link ở phía sau không khỏi cười khổ, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy thiểu niên. Nhỏ giọng dỗ dành

: "Nín đi nào. Người đối tốt với anh như vậy trên thế giới này không có nhiều đâu."

Thiếu niên có chút mất kiểm soát, khe khẽ mà run lên. Tủi thân giống như người chịu ấm ức chính là mình vậy.

Gió lạnh tạt qua gò má.

Người nọ vân vê sợi tóc màu trắng, ôn thanh nói: "Đáng ra Hanagaki hoặc Mikey không nên tồn tại, nếu không làm sao lại có cục diện như bây giờ. Lý tưởng của chúng ta cũng sẽ thành hiện thực."

Link buông tiếng thở dài, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới nghe thấy được nói: "Anh sẽ giết Mikey. Đặt dấu chấm hết cho cái gọi là thời đại bất lương này."

Thiếu niên vô thức vặn ga, gật gật đầu: "Chúng ta là một, nhưng càng ngày em càng không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình nữa rồi. Cảm giác như ý thức đang dần tách ra vậy."

: "Nhưng nếu anh muốn làm gì. Em vẫn sẽ sẵn sàng nghe theo. Chỉ cần anh ra lệnh."

Người phía sau không nhanh không chậm siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng.

_



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info