ZingTruyen.Info

Fake Personality

10. Hội Chứng Đa Đồng Tử

Limululi

/Ringggg/ Đến giờ ăn trưa rồi... vẫn là giờ cơm trưa, Daniel vẫn ngồi cùng Eli. Lần này không có Zoe vì cô đã bị Daniel đuổi đi rồi :)

Bỗng dưng từ xa có một người đeo kính râm đi đến hỏi cậu

- Này... cậu có phải Daniel Park không?

Daniel: /Cha nào đây?/ Ừm, phải....

- /Cái cách nói chuyện dịu dàng, điềm đạm này... Đúng là cậu ấy rồi!/

Mọi người trong canteen bắt đầu ồn ào khi thấy người kia đi đến chỗ Daniel. Cậu thấy người kia cứ đứng yên mãi mà không nói gì, cậu đành phải hỏi

Daniel: Có chuyện gì sao? |Cười mỉm|

- /Cái nụ cười này- Chắc chắn là cậu ấy rồi! Không sai vào đâu được! Nhưng mà ở đây có nhiều người quá... làm sao để cho cậu ấy biết là mình được đây/

Daniel: /Khứa này bị gì vậy?/

- Này Daniel... cậu đi theo mình được không?

Zack nhìn từ xa nghĩ: Thằng này sao nay tự dưng cư xử lạ vậy? còn bày đặt xưng hô cậu với mình nữa, đổi gu rồi à

Daniel cười ngượng nói: Được thôi... nhưng để làm gì?

- Cứ đi rồi cậu khác biết!

Người kia tính nắm tay Daniel rồi kéo cậu đi nhưng bị Eli chặn lại

Eli với ánh mắt sát khi nói: Đừng động vào Daniel, mày tính làm gì cậu ấy?

Người kia nhăn mày nhìn Eli: Không phải chuyện của mày! |Hất tay|

...Canteen càng ngày càng náo nhiệt

- Có vụ gì kìa chúng mày!

- Tình Tay Ba à?!

- Hình như sắp có biến!

Bla... bla...

Daniel: /Ầy~ phiền phức đấy/ Khoan đã nào, chúng ta cùng nhau đi nhé!

Người kia dù không thích nhưng cũng không muốn gây gổ trước mặt Dainel, liền theo ý cậu. Cả ba vào nhà vệ sinh, sau khi đảm bảo không có người...

Daniel: Được rồi, cậu muốn nói chuyện gì nào?

Eli cứ phóng sát khí vào người kia nãy giờ... người kia thở dài nói

- Không cần phòng thủ đâu, tôi không làm gì Daniel cả...

Vừa nói người kia vừa cởi kính, lộ ra một bên mắt có hai đổng tử

Eli sững sờ nhìn người kia, người kia với ánh mắt trìu mến nhìn Daniel như đang mong chờ điều gì đó

Còn Daniel thì...

Daniel: Oh- Cậu có con mắt đặc biệt thật đấy! Cậu Đặc Biệt Thật-!

Người kia cười thầm nhìn Daniel mà nghĩ: Cậu ấy không nhớ ra mình rồi... dù gì thì... cậu ấy vẫn vậy/

Daniel: À khoan, hình như mình thấy con mắt đặc biệt này ở đâu rồi thì phải... |Đang load|

Nghe xong câu này người kia liền nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, mong rằng cậu có thể nhớ ra mình

Daniel: Ah- là cậu nhóc ở vùng quê đấy sao?!

Người kia vui mừng nhìn Daniel rồi cười tươi, cậu ấy nhớ ra mình rồi...

Eli: Daniel, cậu có quen thằng này à?

Daniel: Ừm- sau khi gặp cậu, tớ cứ đi lang thang mãi rồi vô tình lạc đến vùng quê nào đó mà tớ cũng không biết và gặp cậu ấy |Nhìn người kia|

Thật ra thì... trước khi Daniel đi trộm tiền, cậu có đi lang thang một lúc

Và thế méo nào lại lạc đến vùng quê choenliang

Một vùng quê nhàm chán mà chả có gì tiêu khiển. Chỉ có một trò duy nhất, đó chính là đánh nhau

Và đó là nơi cậu gặp thằng nhóc đặc biệt đó... giữa đám người đang xì xào bàn tán to nhỏ

- Ôi trời ơi

- Anh có thấy mắt của nó không?

- Đúng là quái vật, cậu ta đúng là quái vật!

Mình

- Ở vùng quê cứ liên tiếp xảy ra chuyện không may!

- Và ma quỷ đã nhập vào cậu ta nên cậu ta mới có bộ dạng đó!

- Chuyện đó có thật không đấy?

Là Quái Vật Ư?

- Đuổi nó đi, đuổi nó đi!

- Phải đuổi quái vật đi thôi!

- Đã bảo là cứ giết quách nó đi rồi mà

- Phải giết nó thì làng ta mới không gặp hoạ!

Không. Không Phải!

Mình Không Phải Là Quái Vật!

Daniel thấy mọi người trong làng cứ bu xung quanh căn nhà này rồi nói có quái vật, cậu đột nhập vào nhà kiểm chứng xem có quái vật thật không. Vào thì thấy nhà tối om, có mỗi một căn phòng đang mở đèn sáng, cậu tò mò lại gần và nhìn qua khe cửa thì thấy cảnh một cậu nhóc đang cầm tô vít định chọc vào mắt mình...

Cậu cũng không tính xen vào chuyện của cậu nhóc kia, đang định quay lưng đi thì bỗng dưng cậu nhìn thấy cái gì đó rồi vội xông vào phòng

Cậu nhóc sững sờ nói: C-Cậu là ai?!

Daniel: Xin lỗi, vì mọi người cứ nói có quái vật nên tớ tò mò vào xem... thấy cậu đang định làm trò không hay nên tớ ngăn lại... /Haa- thế giới này có nhiều thứ thú vị thật đấy, có con mắt đặc biệt như này mà!/

Cậu nhóc tức giận xen lẫn sợ hãi hét lên: Tôi Không Phải Quái Vật!!

Daniel dịu dàng, điềm đạm nói: Đúng vậy, cậu đâu phải quái vật. Ai cũng biết cậu là con người mà~

Daniel xoa lưng dỗ dành cậu nhóc và nói tiếp: Chỉ là cậu có con mắt đặc biệt hơn người khác, ở vùng quê này có nhiều chuyện không may xảy ra. Vì vậy nên họ đổ hết những sự lo lắng, sợ hãi của họ vào cậu

Daniel: Nói đúng hơn thì họ đang trút hết những thứ họ không muốn đối mặt vào cậu và gọi cậu là Quái Vật để cùng nhau diệt trừ những thứ họ không muốn đối mặt /Ầy~ mình cũng không rõ nữa, giải thích dài dòng mệt vãi lúa/

Cậu nhóc lần nữa sững sờ, giọng nghẹn ngào nói: T-Tôi không phải quái vật sao?

Daniel đặt tay lên má của cậu nhóc rồi đưa ngón cái xờ phần dưới của bên mắt có hai đồng tử, cười tươi nói...

Daniel: Chắc chắn là không rồi~

Cậu nhóc nhận ra gì đó, liền hỏi cậu: Mà... cậu là ai?

Daniel: Mình là Daniel Park, cậu đừng tự ti về con mắt ấy nữa nhé... Chả phải cậu rất đặc biệt sao? Tớ tò mò không biết tầm nhìn của cậu có rộng hơn của tớ hay không vì cậu có hẳn ba đồng tử. Cậu Đặc Biệt Thật Đấy!

Cậu Đặc Biệt Thật Đấy...

Lần đầu tiên cậu nhóc được nghe câu này, câu nói làm cậu nhóc không chịu được nữa mà bật khóc

Daniel: /Ơ- đụ sao tự nhiên khóc rồi? Mình đéo rảnh đổ dỗ đâu. Chuồn thôi/ Tạm biệt cậu nhé, mình phải đi đây-

Vừa giứt lời, cậu liền chạy một mạch khỏi cái vùng quê oái oăm đấy... Quay về thực tại nào!

- Tớ là Jin Ho Bin! Từ giờ chúng ta làm bạn nhé!

Daniel: Chắc chắn rồi~ |Cười mỉm|

Eli cảm thấy như mình đang là vật cản trở giữa Daniel và Ho Bin...

__________________

Tiếc thật nha, cái ảnh lúc chưa làm mờ nó trông kịch tính lắm. Nhưng wattpad không muốn đăng ảnh tự ngược đãi bản thân nên tôi phải làm mờ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info