ZingTruyen.Info

Fake Personality

Chương 1: Khởi Đầu

Limululi

- Chết tiệt... mệt quá đi

Giọng nói khô khan, thều thào than vãn. Là Daniel Park

Hiện tại cậu 7 tuổi, cậu vừa trốn ra khỏi trại trẻ mồ côi vài phút trước

- Đau quá...

Những vết bầm tím trên người cậu là do bị bạo hành khi còn ở trại trẻ mồ côi, ở đấy cậu vẫn cố chịu đựng để có chỗ ăn chỗ ngủ. Nhưng quá đủ rồi

Hôm nay chúng còn bàn chuyện bán nội tạng của cậu nữa, đành chạy thôi. Cậu chắc chắn không muốn mất đi bộ phận nào trên cơ thể đâu

Cậu còn nhớ mơ màng trong kí ức, một người phụ nữ  trông giống người nước ngoài ôm cậu khóc rồi đặt trước cửa trại trẻ mồ côi. Nói rằng tên của cậu là Daniel Park rồi quay lưng bỏ đi

Cậu rất trân quý cái tên của mình, vì nó là thứ đầu tiên và cũng là thứ duy nhất mà mẹ giành tặng cho cậu

Và cứ thế, cậu cứ chạy lang thang rồi trộm đồ ăn của các cửa hàng để sống qua ngày

Một hôm cậu lạc vào khu phố lung linh nào đó, vì quá đuối cậu đành ngồi bệt lên đống rác mặc cho cơn đau mà thiếp đi...

Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình cả thân sạch sẽ được băng bó gọn gàng và nằm trên chiếc giường êm ái. Bên cạnh còn có một bát cháo nóng, cậu cầm lên rồi húp lấy húp để. Cháo nóng đến nỗi làm lưỡi cậu lột cả lên, nhưng đối với cậu nó cũng chẳng là gì

- Trong cháo không có thuốc đâu nhỉ?

Húp xong cậu đặt bát cháo xuống bàn, vừa đặt xuống thì có chị gái nào đó bước vào phòng

Như thường thì cậu sẽ phòng thủ, nhưng trông chị gái này không có gì nguy hiểm

Bản thân cậu cũng được băng bó đầy đủ nên cậu đã buông lòng cảnh giác, đồng thời cũng giả ngây thơ làm gương mặt ngây ngô nhìn chị

- Em tỉnh rồi à |Cười mỉm|

Daniel: Vâng... đây là đâu ạ

- Đây là phòng của chị, có người thấy em ngất nên đã giao em cho bọn chị chăm sóc |Cười ngượng|

Daniel: Em cảm ơn ạ

- Em còn đi được không, mình ra ngoài nhé. Có nhiều người bên ngoài cũng lo cho em lắm đấy

Daniel: Vâng...

Chị nắm tay dẫn cậu ra ngoài vòng khách rồi đặt cậu xuống ghế, xung quanh cũng có mấy chị gái bu về phía cậu rồi bắt đầu hỏi thăm và nói chuyện vui vẻ

Một thanh niên mặc vest từ đâu đi đến hỏi: Mấy cô đang làm gì thế? Mọi người đáng nhẽ phải bán hàng chứ.

- Ồ, Samuel Seo

- Lại xem cậu nhóc này đi!

- Ji Tea tìm thấy cậu ta đó

Daniel nhìn Samuel bằng ánh mắt cún con: ...Chào anh ạ /Người này trông nguy hiểm/

Một lúc sau...

Samuel: Sao?! Cậu nhặt nó về từ trên đường Ư?! Cậu thấy thương nó nên không thế đuổi nó đi Á?! Cậu nghĩ đây là cái trại trẻ mồ côi à, thằng thiểu năng này!! Đội YB các cậu đang giỡn mặt với tôi đấy Hả?!

Ji Tea và Samuel bất đồng quan điểm với nhau và cuộc nói chuyện dần trở nên gay gắt, Daniel thấy người kia có ý định đuổi mình. Hiện tại cậu lại đang lang thang nên cậu đành xuất trận để được ở lại lâu chút

Daniel: X-Xin lỗi ạ... A-Anh ơi... Anh có thể cho em ở lại được không ạ... Xin anh đấy... |Khóc|

Daniel: E-em đã trốn khỏi bọn buôn người, giờ em không còn nơi nào để đi cả... cũng không có chốn dừng chân... Em có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn!.. Hoặc là-

Samuel: Này nhóc... Sao nhóc lại khóc?!

Daniel: Chỉ là em không muốn thấy hai anh... Bất đồng vì em! Em biết trộm đồ đấy ạ-

Sameul: Ji Tea... Cậu thực sự cho rằng chúng ta nên để đứa trẻ kì quặc này ở đây?

Chị gái 1: Để nhóc ấy ở đây đi!

Chị gái 2: Cậu không thấy nhóc đó đáng thương à?!

Chị gái 3: Cậu không nên đối xử với nhóc đó như vậy chứ Samuel Seo!

Chị gái: Daniel thậm chí còn bị bọn buôn người bắt đó!

Cậu chỉ yên lặng đợi cậu trả lời từ người kia xem cậu có được ở lại hay không, mấy giọt nước mắt này có là gì đâu. Chỉ cần nhớ đến cảnh mẹ quay lưng đi thì nước mắt cứ thế tuôn ra thôi

Từ cửa có người đàn ông khác đi vào, tiến lại gần chỗ cậu rồi nói: Này, chắc hẳn nhóc chính là cậu bé đáng thương đó nhỉ

Daniel: /Cậu bé đáng thương...Ha/ Vâng?

- Chào mừng nhóc, từ giờ nhóc sẽ ở đây phụ giúp các cô gái này nhé |Cười mỉm|

Daniel: Vâng ạ! |Cười|

...Cứ thế, cậu ở đây được hai tháng rồi. Lúc nào cậu cũng hoà đồng và giúp đỡ mấy chị gái giặt đồ, bưng bê các thứ, mọi người ở đây cũng quý cậu nữa. Lúc nào rảnh thì cậu sẽ đến chỗ anh Sinu chơi nên cũng thân được với anh Jake và anh Samuel

Jake và Sinu thấy cậu tính tình tốt và sống cũng rất tình nghĩa nên hai anh khá thương cậu

Còn Ji Tae thì chơi thân với cậu như bạn bè vì Ji Tae cảm thấy người bạn này cũng nhỏ nhắn đáng yêu giống mình... Ai cũng nghĩ cậu tốt tính và khu phố này rất thích điểm đó ở cậu

...Còn cậu thì khi đến đây luôn phải tỏ ra thân thiện, hoạt bát. Thực sự thì cậu ứ muốn tí nào, nhưng phải diễn tròn vai thì mới ở được lâu, lý do mỗi khi rảnh cậu liền đến chỗ Sinu chơi

Là vì Sinu hiện tại là kẻ cầm đầu băng Big Deal, Big Deal thì đang bảo vệ khu phố này

Còn cậu lại sống dựa vào khu phố này, nếu không được kẻ cầm đầu thương thì sao mà nán lại đây lâu được...

Mỗi ngày khi ai đó nhìn cậu, cậu đều đáp lại bằng một nụ cười trông rất tự nhiên. Đâu ai biết nhân cách, nụ cười và tính cách ấy đều là giả

Nếu cậu lộ tính cách thật ra có khi họ sẽ cho là Máu Lạnh mất, phải rồi. Cậu đã trải qua bao nhiêu chuyện bắt đầu từ khi mẹ vứt trước cửa trại trẻ mồ côi

Bỏ đói, bạo hành, nhốt giam... trải qua một đống thứ tệ nạn khiến cơ thể cậu chỉ những vết bầm tím

Cũng may là chúng chưa đâm cậu, vì cậu được dạy dỗ để đem đi bán

Không biết người mua cần nội tạng hay thân thể nên chúng chỉ làm những vết bầm

...Vì vết bầm có thể phai dần theo năm tháng. Còn sẹo thì không

Daniel: Trời mưa rồi, mưa thế này thì sao các chị bán hàng được chứ |Buồn|

- Haha, em đáng yêu quá Daniel

- Còn biết lo cho bọn chị cơ đấy

- Giỏi qua ta ơi~

Daniel: Oh, kia là Tea-chan

- Là cậu nhóc sơ trung Ji Tea

- Có nhìn nhóc này bao nhiêu lần tôi cũng không quen được

- Nghe nói cậu ta được bổ nhiệm làm No.1 của đội YB rồi đấy

Nghe vậy, Daniel cậu móc tay vào túi quần lấy cái kẹo mút của các chị cho rồi cười tươi chạy lại chỗ Ji Tae...

Daniel: Tea-chan! anh được bổ nhiệm làm No.1 rồi à, chúc mừng nhé! |Đưa kẹo cho Ji Tea|

Ji Tea nhận kẹo rồi đáp: Cảm ơn nhé... |Cười mỉm|

Daniel: Tea-chan đang xem gì mà chăm chú thế?

Thấy Daniel tò mò, Ji Tae dơ điện thoại xuống cho Daniel xem cùng...

Ji Tea: Một cậu bé trai tên là Seong Yohan đã mất tích, chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua... Tội nghiệp, cậu ấy cũng chỉ là một bé trai xinh xắn như mình thôi mà

Daniel: /Hử- cậu bé kia.../

Ji Tea: Trời lại còn mưa như trút nữa chứ, thương quá

Daniel: Khoan đã Tea-chan!

Ji Tea: Gì thế?

Daniel: Kia chẳng phải là cậu bé trong ảnh sao?!

Ji Tea: Nhóc xinh trai? |Lơ ngơ|

Sau vài giây định hình, Ji Tea liền hét lên: C-Có Người Ở Đây Này!!

...Lại lần nữa, cuộc bất đồng giữa Ji Tea và Samuel diễn ra. Hoàn cảnh của băng thì đang khó khăn, một người thôi là quá đủ rồi

Nhưng Daniel lại chú ý đến cậu bé này, Daniel thấy Sinu có thuộc hạ dưới trướng. Cậu cũng muốn có, và đây là người cậu nhắm đến. Nhưng cậu bé ấy không chọn cách ở lại mà chọn cách rời đi

Trước khi đi, Samuel nghe nói cậu bé phải chăm sóc mẹ đơn thân. Dường như thấy người có hoàn cảnh giống mình, anh liền cho cậu bé vài lời khuyên

Samuel: Nếu nhóc cần tiền đến mức ấy, hãy cướp giày của người khác rồi đem đi bán ấy. Tôi không biết hoàn cảnh của nhóc như nào, nhưng đừng dễ dàng rơi nước mắt trước người khác như vậy nữa

Samuel: Thế giới này chả ai quan tâm kể cả khi nhóc khóc đâu, với lại. Nếu nhóc muốn sống sót ngoài kia, thì tốt nhất nhóc nên thay đổi ảnh mắt của mình đi

Yohan: Cảm... Cảm ơn anh

Sinu: Thật tiếc vì nhóc sẽ không ở lại. Đây, ít nhất thì cầm ví của ta đi vậy |Cười|

Yohan: Cảm ơn anh ạ! |Xúc động|

Cậu bé ôm chú chó pungsan, đeo balo rồi rời khỏi khu phố ấy. Nhưng trước khi bước chân ra khỏi khu phố thì cậu bé bị một người khác gọi lại

Daniel: Này- cậu ơi!

Yohan: Hở... cậu là người đã chăm sóc khi tớ ngất sao? Cảm ơn cậu nhé...

Daniel: Ồ, các chị nói cho cậu biết à

Yohan: Ừm...

Daniel: Ban nãy lời của anh kia không hoàn toàn đúng đâu

Yohan: Hở?

Daniel: Tớ rất quan tâm khi cậu khóc đấy, vậy nên nếu có chuyện gì buồn. Hãy về đây với tớ |Cười mỉm|

Daniel cậu vừa nói vừa dang tay, không biết động lực gì khiến Yohan thả con chó ra rồi lao vào ôm cậu mà khóc. Cậu cũng dỗ dành và an ủi Yohan với vẻ hiền dịu

Lâu rồi Yohan mới được dỗ dành như vậy, cảm giác như Daniel giống mẹ của ngày trước

Daniel: Dù gì lớn lên tớ cũng phải đi kiếm tiền, giúp được cậu phần nào thì tớ sẽ giúp!

Daniel ân cần xoa đầu Yohan, đưa cho cái kẹo rồi nói: Con đường phía trước đang chờ cậu, có mệt mỏi hay buồn bực gì cứ về đây tâm sự với tớ

Yohan cười tạm biệt Daniel rồi quay lưng đi, cậu cũng quay lưng đi về khu phố...

Sinu núp trong góc cũng thấy màn xúc động giữa hai đứa trẻ nên anh càng yêu quý Daniel hơn

Daniel: /Hm... đi thì đi mẹ đi, cứ ngoảnh đầu lại nhìn mình chi vậy. Cả Sinu nữa, còn núp trong góc nhìn. Tóm lại là mình diễn thành đạt quá rồi, chắc sẽ nán chân lại được lâu/

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info