ZingTruyen.Info

[Englot] Sủng Vật Hào Môn

chương 94

Chippo2410



Sau khi nhìn thấy thiết bị ghi âm đó dưới bệ xe , cùng với suy đoán người đặt nó vào không ai khác ngoài nàng . Rốt cuộc Engfa cũng có thể khẳng định một sự thật bị che vùi , chẳng những Charlotte không có chết đi , còn không hề cái gì gọi là mất trí nhớ . Là chị đang muốn trừng phạt em hay vẫn có ý định muốn thử em ?

Không chỉ buổi tối hôm đó cô lâm vào tình trạng thẩn thờ suy nghĩ , mà trong suốt những ngày tiếp theo người ta đều thấy cô như vậy . Chompu khuyên cô nên ra ngoài một chút , đừng suốt ngày bí bách mình trong phòng sẽ vô cùng buồn chán .

Đúng lúc cô định lái xe ra ngoài , thì nhận được cuộc gọi đến từ Pich . Bọn họ hiện tại chính là cùng đi đến một quán nước khá yên tĩnh , Pich đã ngồi lại rất lâu vẫn không nghe được cô nói gì ?

" Engfa , chúng ta là bạn . Có gì cứ thử tâm sự với em được không ? "

" Thật ra Charlotte chị ấy không hề mất trí "

" Chị nói sao ? "

Pich chỉ trong vòng mấy hôm , đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác . Nhìn thấy nét mặt của cô hoàn toàn nghiêm túc , lại được cô tường tận kể cho nghe sự việc mấy hôm trước cô phát hiện liền không khỏi kinh ngạc .

" Chị đang tìm cách để chị ấy tự mình thú nhận ? "

" Chị ấy đã cố tình giấu tôi , tôi cũng không biết phải làm sao mới biết được . Còn nữa dù gì cũng chỉ là tôi suy đoán , cũng không chắc được rằng chị ấy lừa tôi "

Người ta nói kẻ trong cuộc thường u mê , vì thế Pich cố gắng dùng sự sáng suốt của người ngoài cuộc suy nghĩ . Dù gì những gì mà Pich biết về họ quá ít , muốn tìm ra chiến lược thì phải khai thác thông tin trước đi đã .

" Lúc trước chị làm sao quen được chị ấy ? "

" Tôi , tôi gặp chị ấy ở viện dưỡng lão "

" Ý em là chị ấy sao lại chấp nhận làm bạn gái của chị ? "

Người ta nói thì em không có tin , bây giờ tận mắt chứng kiến quả thật là mở rộng tầm mắt . Chính là trong tình yêu , cho dù thông minh cách mấy cũng hóa thành ngu ngốc , cứ có chuyện gì liên quan đến Charlotte , thì sự nhạy bén của chị cũng theo đó mà trôi đi mất .

" Phải ha , là tôi chọc chị ấy ghen đến điên lên luôn . Sau đó tôi cứu chị ấy ở trong một trận hoả hoạn , chị ấy vì thế mới chịu thừa nhận lòng mình "

" Vậy bây giờ lặp lại chuyện đó một lần nữa "

" Em muốn tôi tạo ra hỏa hoạn sao ? Không được , lỡ như lần này không cứu được thì sao ? "

" Ây da đồ ngốc nhà chị , nếu em là chị Charlotte em cũng không thèm quay lại với chị , hứ "

Pich thật sự là bị Engfa chọc cho tức chết , vì thế mặc kệ luôn kẻ không có chút nhạy bén trong tình yêu kia . Tính ra cũng thật tội , nếu như không quá yêu chị ấy , cũng không bị người ta quay đến khù khờ như vậy .

" Nè , bỏ đi đâu vậy chứ ? Em còn chưa chỉ tôi xong mà "

------------------------

" Dường như đã nhiều lần em tiễn anh ra sân bay rồi ? " - Pang Hoon nhận lấy món quà từ trên tay của Charlotte , trước giờ cất cánh cũng muốn một chút được tâm sự với nàng .

                                   
                                         
" Anh đi đường bình an nhé "

" Em không còn gì muốn nói với anh sao ? "

Pang Hoon đợi rất lâu vẫn không nghe được câu trả lời nào khác , cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không quá mức chịu không nổi .

" Pang Hoon , thứ nhất là em cảm ơn anh , thứ hai là xin lỗi "

" Tất cả những gì anh làm cho em đều giống như những bệnh nhân khác , em không cần cảm ơn anh "

" Không đâu , là em không đúng "

" Charlotte , về phần của ông nội anh sẽ giải thích với ông sau . Em đã chọn con đường này , thì em không thể bị lung lay "

Nếu như em hỏi anh có giận em hay oán trách gì em không ? Anh đều trả lời rằng chưa từng có ý nghĩ đó trong đầu của anh . Nhưng con đường em chọn , chính là con đường đã giết chết em một lần tàn nhẫn , thời khắc này em lại bước vào vết xe em đã đổ , Charlotte người khác cũng chỉ có thể cứu em lấy một lần .

" Em đã chọn gì đâu chứ ? Em không có ý định gì về người đó nữa "

" Em không phải đang dối anh , là em tự dối mình "

" Pang Hoon , không kết hôn với anh là bởi vì không muốn anh phải khổ . Tất cả những gì em đã phải chịu đựng , không cho phép em thêm một lần thất bại với người không xứng đáng "

Có xứng đáng hay không em là người hiểu rõ , nếu như việc tự dối mình làm em vui thì anh cũng sẽ chẳng vạch trần thêm nữa . Ngày hôm nay anh đi không hẹn sẽ trở về , nhưng hy vọng khi anh lại có dịp về đây , không phải gặp một cô gái ngốc nghếch nửa đêm gieo mình xuống dòng sông Serepok , giống như vào ngày trăng tròn soi sáng của một năm về trước .

" Thôi sắp đến giờ rồi , em về đi "

" Khi nào đến đó gọi cho em biết một tiếng "

Hai người họ ở sảnh một lúc thì Pang Hoon đã đi vào bên trong , cũng lúc này điện thoại của Charlotte lại nhận được tin nhắn , không phải từ một số máy lạ .

" Chị Charlotte , chủ nhật tuần này chị có thời gian không ? "

Tin nhắn đó nàng đã đọc được từ lúc ở sân bay , nhưng mãi đến tối hôm đó Engfa mới nhận được câu trả lời . Không phải bởi vì Charlotte quên mất , mà thực chất nàng vẫn đang suy nghĩ là mình có nên đi hay không ?


                         ---------------------

" Không phải em muốn hẹn tôi đi ăn uống hay mua sắm gì sao ? Rốt cuộc tại sao lại phải đi đến mấy nơi hẻo lánh này ?

Charlotte không nghĩ đến vừa mới lên xe thì Engfa đã hướng ngoại ô thẳng tiến , cũng không giống là dừng lại ở đây , có vẻ như là muốn đi đến một tỉnh nào đó thì đúng hơn .

" Chị yên tâm , em cũng không có hứng thú
đem vợ người ta bỏ trốn "

Không hiểu sao Charlotte hôm nay lại có cảm giác gì đó , kiểu như Engfa khác hẳn mấy hôm trước rất nhiều . Không còn vẻ bi thương khi đối diện với nàng nữa , khí sắc lại còn tốt hơn trước vạn phần .

" Em đưa tôi đi viện dưỡng lão sao ? "

" Chị từng đến đây chưa ? "

                                 
         
" Không có "

" Vậy thì đến một lần cho biết "

Charlotte Austin , chị lại khiến cho em càng khẳng định chị đang cố tình diễn kịch . Ở nơi này nếu như không phải dân địa phương , hoặc những người chưa từng đến sẽ không biết ở đây có viện dưỡng lão . Bởi vì em chỉ mới đưa chị đến đầu đường lớn , còn viện thì lại ở sâu trong một con đường rẽ nhỏ , nhìn từ bên ngoài không thể nào thấy được .

" Chị Charlotte xuống đi , em đưa chị vào gặp viện trưởng "

Charlotte nghe thấy cô nói đến viện trưởng liền thoáng giật mình , nhưng cũng rất nhanh theo cô vào bên trong .

" Em thường đến đây sao ? "

" Lúc trước có Bảo Bối cứ vài tháng tụi em lại đến đây , nhưng bây giờ thì một năm rồi em mới đến "

Cô bất giác nắm lấy tay Charlotte kéo ra nhà sau , nàng lúc này cũng không có ý gì phản kháng .

" Engfa , cô ấy chẳng phải chết rồi sao ? " - trong số rất nhiều người ở đó , có một người phụ nữ lớn tuổi ngạc nhiên hỏi cô .

" Chị ấy không phải là Bảo Bối , chuyện này con giải thích sau vậy "

" Phải , viện trưởng "

Bảo Bối , ở đây có rất nhiều người , viện trưởng cũng ăn vận bình thường như họ . Những người lần đầu đến đây sẽ không biết người này là viện trưởng , em cũng không xưng hô như vậy lý nào chị lại biết .

" Engfa , sao bây giờ chị mới đến " - bọn họ ra đến khu vườn phía sau lại nghe có người kêu với , người này cũng chẳng phải ai xa lạ .

Charlotte nghe thấy chất giọng đó khá quen , quả thật người vừa lên tiếng không ai khác ngoài Pich . Tại sao có người này ở đây ? Còn muốn dẫn nàng đến làm gì ?

" Chị Charlotte chị cũng đến ? "

Nàng chỉ gật đầu thay cho một câu trả lời , phần còn lại đều đang tập trung vào biểu hiện của Engfa . Con người này không nói không rằng đưa nàng đến nơi này , bây giờ liền vui vẻ đi đến bên cạnh của Pich , trong một khắc đá nàng ra khỏi tầm mắt .

Không những vậy trong bữa trưa ngày hôm đó , Engfa chỉ thi thoảng gắp cho nàng một ít thức ăn . Phần còn lại đều đặt sự chú ý của mình vào Pich , bữa ăn còn chưa diễn ra xong , đã nhìn thấy Charlotte bỏ dở chén cơm của mình ra bên ngoài tản bộ .

" Sao chị ấy một chút tức giận cũng không có ? "

" Chết chị rồi , người ta hết yêu chị thật rồi "

Pich nhìn thấy nét mặt như ăn phải ớt của cô liền phì cười , người ta bây giờ đang giả vờ mất trí , thì có cớ gì để nổi giận được chứ . Đồ ngốc nhà chị , không cảm thấy trong suốt bữa cơm rõ ràng Charlotte không chú tâm mọi chuyện , chỉ một mực nhìn vào hành động khó chịu trước mắt mình hay sao ?

" Chuyện tôi nhờ em đã làm xong chưa ? "

Pich còn chưa kịp trả lời cô đã nhìn thấy người đã đi đến ngoài cổng , kế hoạch cũng đã như vậy lên đến hoàn hảo . Chỉ còn chờ vào diễn xuất của họ , và phản ứng của nàng nữa thôi .

                                           
                                                 
" Engfa ơi , mẹ biết là con đang ở đây , con ra gặp mẹ đi "

Mẹ nuôi của cô ăn vận rách rưới , nét mặt bi thảm đi đứng khó khăn vào trong cổng viện . Cứ vài bước đi lại liên tục gọi tên cô , Charlotte nhìn thấy tình cảnh đó liền không sao chịu được . Ngay lập tức đến đó đỡ lấy bà , muốn kêu một tiếng nhưng lại rất nhanh kịp ngừng lại .

" Cẩn thận một chút , Engfa "

" Buông ta ra "

Charlotte cảm thấy bản thân không thể giúp bà bình tĩnh lại , liền với gọi con người vẫn đang ung dung ngồi bên trong với Engfa không màng đến mẹ của mình .

" Em ra đây mau "

" Engfa , con nghe mẹ nói đi có được không ? "

" Bà còn đến tìm tôi làm gì ? Chẳng phải chúng ta hiện tại đã ân đoạn nghĩa tuyệt ? "

Charlotte thật sự không nghĩ đến , Engfa dám dùng thái độ này khi đối diện với bà như vậy . Nàng đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác , từ ngạc nhiên đến bi thương rồi căm phẫn , khi chính tay nghe được những lời nói đại nghịch bất đạo của Engfa .

" Ta dù gì cũng là mẹ của con , con không thể tuyệt tình như vậy "

" Mẹ nuôi , nếu như bà không nhiều chuyện đem tôi về căn chòi rách nát đó , thì mẹ ruột và chị hai đã tìm thấy tôi "

" Bà có biết nếu như ngày đó tôi không phải xui xẻo bị bà biến thành con nhà nghèo , thì tôi chính là từ nhỏ đên lớn sống trong thân phận nhị tiểu thư của tôi đầm ấm "

Từng câu từng chữ của cô rõ ràng rành mạch , khiến người khác nghe được đều muôn phần căm phẫn . Nhưng ba người bọn họ biết , cần phải làm đến giống như thật chỉ bởi vì biểu hiện của Charlotte .

" Ta nuôi con đến khôn lớn như vậy , ngày hôm nay con lại nói như vậy với ta "

" Bà có biết nếu như tôi là con nhà giàu có , thì người tôi yêu nhất cũng không khổ vì tôi . Tôi có thể bảo vệ chị ấy , tôi không để cho ai khiến chúng tôi phải đi đến con đường này "

" Em cho rằng em giàu có thì cô ấy sẽ vui , cô ấy sẽ cảm thấy bản thân mình được bảo vệ sao ? "

Rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy nét mặt của nàng trầm lặng , một câu nói không biết đang dùng danh phận của ai để chất vấn . Nhưng bọn họ biết nhất định nàng sẽ chịu không nổi , mà dần dần tự thừa nhận chính mình .

" Chị Charlotte , chị không phải là chị ấy , thì đừng nói giống như chính mình đang trải qua vậy "

" Phải , tôi dĩ nhiên không phải cô gái bị em bức đến tự mình tự vẫn "

Bảo Bối , chị đang tức giận thái độ của em đến đôi mắt cũng đã nhuốm màu đỏ nhạt . Khi chị quay trở lại với tư cách vợ của Pang Hoon , em chưa từng nói cho chị biết Bảo Bối là tự vẫn mà chết đi .

" Ba con bệnh nặng lắm , con có thể bỏ mặc ta , nhưng hãy cứu lấy ông ấy có được không ? "

" Tiền tôi đã cho hai người rất nhiều rồi , ăn hết thì có chết cũng đừng tìm đến tôi "

Chát...

Cô nhận thấy một bên mặt của mình nóng rát đau buốt , là nàng đang dùng sức đánh lấy cô . Charlotte đánh cô một cái mà lòng đau như cắt , tại sao em lại có thể biến thành loại người này chỉ trong một năm ngắn ngủi .

" Chị làm cái quái gì vậy ? Tại sao lại đánh em ? "

" Xin lỗi mẹ đi Engfa "

" Em không có lỗi , là hai người bọn họ cố tình moi tiền của em . Em sẽ không để những người này đến nhận mặt bà con nữa , bà đi đi "

Charlotte cố gắng đỡ lấy cả người của bà , sợ rằng người mẹ này chịu không nổi khi nhìn thấy đứa con mình như vậy . Đối với Engfa lúc này tràn đầy bi phẫn , nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại nói một câu khuyên giải .

" Nếu như em còn như vậy , sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa "

" Chị Charlotte , chị có biết vì sao em thích tiếp xúc với chị không ? Bởi vì chị rất giống Bảo Bối , là em quá yêu chị ấy nên mới đối với chị nhầm tưởng "

" Em không yêu cô ấy , tôi cảm thấy tội nghiệp cho Bảo Bối của em . Nếu cô ấy nhìn thấy ngày hôm nay em trở nên như vậy , cô ấy có sống lại cũng không muốn trở lại với em "

" Chị có quyền gì lên tiếng dạy đời em , cho dù có giống người giống tên . Cho đến cuối cùng chị vẫn mãi là người dưng , không hơn không kém ... "

Pich ở bên trong càng quan sát rõ biểu hiện của Charlotte , chính là một câu lòng đau như cắt . Nhưng vở kịch này bắt buộc phải diễn đến tròn vai , cũng đúng lúc này là phải đến nhiệm vụ của mình .

" Engfa , chúng ta về thành phố thôi . Chị hứa tối nay đưa em đi chơi rồi mà , mau một chút em cảm thấy mấy người này thật rắc rối "

" Chị Charlotte , là em đưa chị xuống đây , bây giờ cũng nên đưa chị về mới phải "

" Tôi tự biết về , từ nay về sau tôi và em cũng không cần gặp lại "

Engfa nắm lấy tay Pich một mực bước lên xe , cũng không nán lại dù chỉ là vài phút . Charlotte theo đó một chút cũng không nhìn lấy họ , một mực đỡ lấy người phụ nữ đáng thương ấy vào lại trong viện nghỉ ngơi . Chờ cho đến khi có một chiếc taxi theo như cuộc gọi của nàng chạy đến , địa chỉ nhà lúc trước của Engfa ở miền quê này được đích thân nàng nói với người tài xế , mẹ của cô ở bên cạnh bất giác khẽ nở một nụ cười ẩn ý .


          

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info