ZingTruyen.Info

[Englot] Sủng Vật Hào Môn

chương 86

Chippo2410



Vốn dĩ Chompu không hề đoán được Engfa có trở về hay không ? Nhưng lại sợ rằng Charlotte chờ đợi vô vọng có khi lại suy nghĩ không thông . Vì thế chị ấy quyết định sẽ cùng với Heidi qua căn hộ của nàng , nhưng trên đường đi lại nhận được tin mẹ của chị ấy xảy ra một chút chuyện . Vì thế liền trì hoãn đến tận mấy tiếng đồng hồ sau , Heidi nói với chị ấy có lẽ Charlotte cũng đã ngủ rồi đừng làm phiền nàng vẫn tốt hơn , nhưng Chompu lại vẫn cứ cho xe tấp vào chung cư trong một tâm trạng thấp thỏm .

                         
" Chị tại sao lại cứ nghĩ Charlotte cậu ấy có thể làm chuyện dại dột ? " - Heidi cùng với Chompu đứng ở bên ngoài chung cư không thể vào được bên trong , vì hệ thống cửa vẫn không hề được mở khi trời vẫn còn rất khuya , nếu như không có dấu vân tay thì ai cũng không vào được .

                         
" Mấy hôm nay em nói nhìn thấy Charlotte tỉnh táo một cách bất thường có đúng không ? " - chị ấy vừa có một chuyến công tác vài ngày , sau khi trở về liền nghe Heidi nói về tình hình của Charlotte liền có một chút không yên tâm .

                         
" Chẳng phải đó là điều rất tốt hay sao? Em nhìn thấy cậu ấy quả thật không quan tâm đến bất cứ thứ gì , chỉ đặt tất cả tâm trí vào bữa tiệc sinh nhật hôm nay , cũng không cần buồn vì lời nói không tốt của mọi người nữa "

                         
" Đó mới chính là vấn đề , giống như kiểu đã không còn gì để mất nữa nên cũng không quan tâm đến nhiều việc , chỉ cố gắng hoàn thành điều mình mong muốn "

                         
" Chị đừng dọa em như vậy ? Bây giờ phải làm sao ? Chúng ta cũng không vào bên trong được "

                         
" Engfa , người đó là Engfa có đúng không ? "

                         
Chompu vẫn đang đau đầu suy nghĩ không biết tính cách làm sao để vào được bên trong , lại nhìn thấy cánh cửa chung cư đột ngột mở ra cùng lúc đó là một bóng người lao ra ngoài . Đèn xe của chị ấy chiếu sáng đúng vào vị trí đó , liền nắm lấy tay của Heidi đuổi theo .

                         
" Đứng lại , Engfa cô đứng lại cho tôi "

                         
Người phía trước tốc chạy không được gọi là quá nhanh , lại có phần vô cùng trì trệ . Chompu mặc dù chỉ mới quen biết Charlotte gần đây , nhưng nhìn thấy nàng như vậy còn đau lòng khôn tả . Ngược lại người này lại có thể biệt tăm biệt tích, còn nửa đêm ra ngoài trong tình trạng như vậy là có ý gì ?

                         
" Chị để em đi đi , nếu không sẽ không kịp mất " - Engfa cô không có thời gian ở nơi hai người họ , một mực giật lấy tay thoát khỏi Chompu muốn nhanh chóng đến được sân bay một cách nhanh nhất .

                         
" Còn muốn đi ? Một tháng qua em bỏ rơi cậu ấy như vậy là chưa đủ hay sao ? " - Heidi cũng không biết lý do gì khiến Engfa như vậy , quả thật giờ phút này ai nhìn thấy cô cũng tràn đầy tức giận .

                         
" Nếu em không đi , Bảo Bối chị ấy nhất định sẽ chết mất . Buông ra ..."

                         
Chompu nghe thấy Engfa chất giọng tràn đầy uất nghẹn , động tác gấp gáp vô cùng nhất định không phải là nói dối . Cô cầu xin hai người bọn họ hãy đưa mình đến sân bay , nàng chỉ có thể là đã đi đến nơi đó mà thôi . Làm ơn hãy nhanh một chút ...

                         
Trên chuyến bay vào một buổi tối tràn đầy u ám , lúc này hai người bọn họ mới chú ý đến dải băng quấn ngang đầu người đó . Cho dù bọn họ có hỏi bao nhiêu lần , cô cũng không trả lời được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra . Bởi vì lòng dạ nào còn có thể nhiều lời giải thích với người khác , cô chỉ muốn đến Dray Nur , cô chỉ muốn cứu nàng ...

                                   

Năm đó là Charlotte đã chính miệng nói với ông nội của mình sẽ không ngu ngốc tìm đến cái chết thêm một lần nào nữa , khi đó Heidi cũng có mặt trong một ngày đến thăm nàng , tại sao bây giờ lại muốn đưa mình vào một vết xe đỗ thế này . Mặc dù vậy , cô ấy vẫn tin Charlotte nhất định suy nghĩ lại , Engfa đó làm sao mà biết được nàng chắc chắc ở sẽ ở thác Dray Nur cơ chứ?

                         
Nhưng tất cả sự hy vọng hay hoài nghi đều cuối cùng có một lời giải đáp , họ đến Dray Nur vào lúc màn đêm đã không còn ngự trị , le lói ánh mặt trời vào lúc sớm mai làm tan chảy vài giọt sương còn động trên cành cây tán lá . Không một bóng người hiện diện , chỉ để lại một đôi giày ở nơi mỏm đá cách dòng sông Serepok vài bước chân ...

                         
Bởi vì hôm qua trời đổ một cơn mưa lớn , mặt đất ẩm ướt in rõ dấu chân người ngu ngốc tìm đến nơi dòng nước kia chảy siết . Đôi giày này đối với hai người họ mà nói có thể chỉ là một ai đó bỏ quên lại , nhưng đối với Engfa làm sao lại không biết chủ nhân của nó chính là ai ?

                         
" Bảo Bối , chị đâu rồi , ra đây đi có được không ? Charlotte , chị ra đây , ra đây..."

                         
Vốn dĩ bọn họ còn tự an ủi mình bằng cách cho rằng đây chỉ là một cách để trừng phạt Engfa , rằng Charlotte chỉ cố tình làm như vậy khiến cho cô hối hận không còn đối xử với nàng như thế . Nhưng có lẽ ông trời là muốn tàn nhẫn cướp đi hy vọng cuối cùng , khi để cho cô nhìn thấy một vật đang mắc phải vào nhánh cây nhô lên ở giữa con sông không ngừng chảy xiết , chiếc khăn tay đó là thứ mà Engfa quý nhất , cũng là thứ vào hơn 5 năm trước là Charlotte đã vô tình tặng nó cho cô .

                         
" Engfa , đứng lại "

                         
" Chị ấy ở dưới đó , Bảo Bối chị ấy ở dưới đó , buông em ra ..."

                         
Cô một mực thoát khỏi cánh tay của Chompu , nhanh chóng lao xuống con sông như thể có thể cuốn trôi đi tất cả những thứ ngăn cản đi dòng chảy của mình . Cố gắng dùng hết sức lực của mình chỉ để bơi ra nơi đó , nếu giữ lấy chiếc khăn của nàng , nhưng cảnh còn người mất , cho dù cô có quơ quào đi mọi thứ ở xung quanh , có ngoi lên lặn xuống bao nhiêu lần cũng không tìm được nguời con gái cô thương .

                         
Cô đã không biết bản thân của mình như vậy cho đến bao giờ , cho đến khi không biết từ lúc nào đã vào được đến bên trong . Thì ra là cô đã vô dụng đến như vậy , nếu như không có Chompu kịp lao ra cứu lấy cô vào bờ , có lẽ cô đã như vậy tự kết thúc chính mình .

                         
" Điên đủ chưa ? Tại sao biết rằng đó là con đường chết vẫn cứ cố lao đầu vào , nếu như Charlotte đã gieo mình xuống sông tự vẫn , còn có thể chờ được cô đến cứu nó hay sao ? Tỉnh táo lại đi có được không ? "

                         
" Chị ấy nhất định sẽ không nhẫn tâm như vậy , chị ấy sẽ chờ được đến khi em đến mà , chị ấy sẽ chờ em mà ..."

                         
" Phải , cậu ấy đã chờ em rất lâu rồi Engfa . Nhưng là em không biết trân trọng , còn ở đây giả mèo khóc chuột để làm gì nữa chứ "

                         
Heidi nhất thời không chịu được kích động trút hết mọi lỗi lầm lên người của cô , nhưng chính bản thân cô ấy biết người đau khổ nhất bây giờ là ai ? Nhưng tại sao vậy ? Tại sao đã yêu nhau đến như vậy , lại cứ không một lời nào bỏ lại cậu ấy trong suốt khoảng thời gian sống còn không bằng chết , để giờ đây trở về có tỏ ra tiếc thương vô hạn thì đã sao ? Đã không còn cứu vãn được nữa ...

                                           

" Charlotte , tại sao cậu phải ngốc nghếch đến thế. Chết một lần là chưa đủ hay sao ? " - giờ phút này chỉ có thể ở trong lòng của Heidi khóc đến mức rất thương tâm , tại sao bản thân lúc trước lại không nhìn ra thái độ của Charlotte như vậy là có vấn đề , cậu ấy chính là muốn sống cho đến khi hoàn thành được nguyện vọng của mình , liền nhẫn tâm rời khỏi .

                             
" Chị ấy bởi vì giận em nên mới giả vờ như vậy đúng không ? "

                             
Có một người nào đó lại cứ tiếp tục lừa gạt chính mình , nhưng đôi mắt của cô lại không thông đồng nói dối , bởi vì nó bây giờ đã phủ kín những giọt nước bi thương . Dấu chân người còn đó , chiếc nhẫn mà chị yêu thích nhất cũng đã trả lại cho em , chỉ đem theo chiếc khăn cùng mình tự vẫn , Bảo Bối có phải chị đang muốn cắt đứt tất cả những gì từng xảy ra hay không ?

                             
" Em không tìm được chị ấy dưới đó , chị ấy không có ở dưới đó , chị ấy không có chết đâu "

                             
Heidi chỉ nhìn thấy cô vẫn đang cố tình tỏ ra ngu ngốc , nước ở con sông này chảy siết đến như vậy bất cứ thứ gì không thể bị cuốn đi . Hơn nữa ở dưới đó còn là thác nước , có khi cơ thể đó đã bị đánh xuống đến tan xương nát thịt , còn có thể ở yên một chỗ để cho cô tìm thấy hay sao ?

                             
" Làm sao vậy ? " - Chompu vẫn đang cố ôm chặt lấy Heidi đang trở nên kích động , nhưng vẫn nhìn thấy được Engfa liên tục ôm đầu của mình , nét mặt cũng không còn chút huyết sắc .

                             
" Ngày nào vẫn chưa tìm được xác của chị ấy , ngày đó em vẫn không tin rằng chị ấy đã rời khỏi em , nhất định không tin , Bảo Bối ...em sẽ không tin đâu..."

                             
Âm thanh càng ngày càng trở nên yếu ớt , sự đau đớn trên đỉnh đầu truyền lên đến vô tận . Hơi thở càng lúc càng trở nên nặng nhọc , sắc mặt đã không thể nói được tái nhạt đến mức nào . Trước mắt là một màu u tối , cơ thể vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo còn in rõ dấu chân của một người nào đó , chìm trong hôn mê bất tận .

                             
--------------------------------

Thì ra cái được gọi là ông nội đã trở về Thái Lan đều là bịa đặt , Marima cũng không có mỗi ngày đều hành hạ tinh thân lẫn thể xác của ông , cũng không có chuyện ông đối với Charlotte như thế nào chán ghét .

                             
Tình huống chính xác chính là sau khi Marima làm giả thân phận của Charlotte , cả gia tộc họ Austin lúc đó đều không cho phép nàng biết nơi ông nội được chuyển đến điều trị tại một bang khác . Trong gia tộc đó không có ai thực sự quan tâm lo lắng cho ông , bọn họ mặc kệ Marima như thế nào chữa trị cho ông .

                             
Nhưng người này thực chất chưa từng có ngày nào đích thân chữa trị cho ông của mình cả , chỉ nhận lời cho có liền giao phó cho một bác sĩ nơi bệnh viện được điều đến . Cô ta cũng không có dư thời gian ở Anh " hành hạ " gì đó ông nội của mình , bởi vì khi đó ông cũng chưa hề tỉnh lại . Tất cả thời gian và công sức của cô ta đều nhắm đến Charlotte , trở về Thái Lan âm thầm hãm hại ...

                             
Vốn dĩ Marima không hề hay biết vào khoảng một tuần sau khi Charlotte được cho là tự vẫn , ông đã tỉnh lại ở bệnh viện đó . Khi bác sĩ nói muốn gọi cho người nhà ông hay tin , ông lại ra sức ngăn cản , nói rằng nếu như bọn họ gọi đến vẫn nói rằng ông đang bất tỉnh là được . Nằm ở đó dưỡng sức được hơn một ngày , ông đột nhiên có thoáng qua một suy nghĩ .

                             
Tại sao giờ phút này lại không hề có Charlotte bên cạnh , ông xảy ra chuyện nhất định đứa cháu này sẽ không bỏ lại ông . Liệu rằng trong khoảng thời gian ông bất tỉnh , có khi nào đám người đó đã giở trò hay không ? Lúc này ông mượn điện thoại từ người điều dưỡng vừa bước vào phòng , liên tục gọi cho Charlotte nhưng hầu như chỉ là không tín hiệu , ông lại gọi đến cho Engfa , nhưng kết quả lại chẳng có một chút khả thi .

                             
Nhất định là có chuyện gì đó xảy ra với bọn họ , ngay lập tức ông gọi đến cho luật sư khi trước của mình hỏi về đầu đuôi sự việc . Người này cũng không nghĩ ông đã như thế nào tỉnh lại , còn chưa kịp vui mừng liền nhận thấy chất giọng hối thúc của ông . Hỏi rằng trong suốt quãng thời gian mình bất tỉnh , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Charlotte .

                             
" Dạo trước họ Austin nói rằng xét nghiệm ra Charlotte không phải con ruột của bọn họ , liền đem cô ấy trút bỏ quan hệ . Tịch thu cả EL , còn không cho phép cô ấy thừa hưởng số gia sản từ ông để lại "

                             
" Bọn họ điên hết rồi hay sao ? Charlotte không thể nào là con cháu người khác được , nó đích thị là cháu gái ruột của tôi "

                             
" Phải , lão gia . Cô ấy thực sự là cháu gái của ông , là do có người làm giả giấy xét nghiệm . Nhưng tiếc rằng khi biết mọi việc đã quá trễ , là khi ấy cô Charlotte cùng cậu Chan đã làm ra loại chuyện không thể nhìn ai , tất cả báo chí cũng có đưa tin , ông có thể tự lên xem thử "

                             
" Điên hết rồi , nó không phải là loại người như vậy ? "

                             
" Lão gia , ông bình tĩnh lại , ông chỉ vừa mới tỉnh dậy "

                             
Cuộc gọi nhanh chóng được tắt đi , điều dưỡng nhìn thấy ông giống như muốn ra khỏi giường bệnh liền không ngừng ngăn cản . Tuy rằng vết thương trên người ông đã hồi phục lại rồi , nhưng ông chỉ vừa mới tỉnh lại không thể như vậy xuất viện được .

                             
Người điều dưỡng này sợ rằng bản thân không giữ được ông ở lại , liền gọi lại số lúc nãy yêu cầu người đó hãy khuyên lấy ông . Rốt cuộc ông cũng chịu chờ cho đến khi luật sư của mình qua Anh , sau đó mới giúp ông quay trở về Thái Lan một cách an toàn nhất .

                             
Chỉ cần về đến đó rồi , ông sẽ không để ai ức hiếp con được nữa , cháu gái cưng .


________________________
Ngày 2 chap để nhân đôi đau thương cho mấy người hahaha .-.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info