ZingTruyen.Info

[Englot] Sủng Vật Hào Môn

chương 85

Chippo2410






Khi Charlotte tỉnh lại cũng vẫn là khung cảnh lúc mình ngất xỉu , bởi vì khi đó đã là nửa đêm làm sao có ai có thể đến cứu nàng , vốn dĩ là họ không hề hay biết nàng trở nên như vậy . Cố gắng gượng người của mình đứng dậy , lúc này cơ thể đã nhiễm khí lạnh từ sàn nhà vô cùng yếu ớt . Chỉ có thể tự nâng đỡ chính thân thể của mình lên giường , thuốc còn chưa kịp uống đã trở nên vô lực .

                         
Buổi sáng hôm đó khi Heidi tìm đến căn hộ của nàng , cũng là lúc Charlotte đã thu dọn xong tàn cuộc ngày hôm qua . Vì thế khi nhìn thấy nàng có vẻ mệt mỏi , chỉ cho rằng một cơn cảm mạo lại ghé thăm . Cũng không quan sát nhiều đến kệ rượu thiếu vắng đi rất nhiều , cũng không nhìn thấy bên trong sọt rác là những mẫu giấy lau nhuộm máu mỗi khi Jennie bị xuất huyết . Nếu không sau này cô ấy đã không hối hận đến như vậy ...

                         
" Em ấy vẫn chưa về sao ? " - Heidi không có ý muốn nhắc lại chuyện này , nhưng đã lâu đến như vậy rồi , chẳng lẽ một lần thôi cũng chưa từng quay lại .

                         
" Bạn nhỏ ... em ấy sẽ về trong chủ nhật tuần này thôi " - Charlotte vừa uống qua liều thuốc cảm Heidi mua cho mình , lại thoáng qua một chút vui vẻ khi nghĩ về ngày đó , cũng là kèm theo hy vọng .

                         
" Cậu làm sao lại có thể biết trước như vậy ? "

                         
" Bởi vì khi đó là sinh nhật của em ấy , nhất định em ấy sẽ về mà "

                         
Heidi nhìn thấy nụ cười trên môi của Charlotte tràn đầy vui vẻ , cũng không có ý định dập tắt nó , nhưng nếu như muốn về cũng đã không đợi đến ngày đó mới về . Chỉ sợ hy vọng càng nhiều , đến khi không chờ đợi được càng tự mình đày đọa bản thân .

                         
" Cậu về đi làm đi , mình một chút nữa cũng sẽ đi "

                         
" Nhưng hôm nay cậu không khỏe , mình qua đó xin nghỉ giúp cậu "

                         
" Heidi , cho mình đi đi . Mình ở nhà thật sự sẽ chịu đựng không nổi ... "

                         
Một câu nói của Charlotte cũng đủ khiến Heidi rời khỏi đó , cũng không đến công ty xin phép dùm nàng . Đúng là càng ở nhà sẽ càng trở nên sầu thảm , bước ra bên ngoài cũng phần nào giúp cho đầu óc bớt suy nghĩ đến mấy chuyện không vui .

                         
" Chị đã giải quyết xong chưa ? Tôi sẽ không nhẫn nại với chị đâu " - Marima đã đợi lâu đến như vậy , số tài sản đó cũng không được chuyển nhượng cho cô ta , vì thế liền sinh ra tức giận .

                         
" Đã giao tất cả cho luật sư của ông , cho dù mày có gấp cũng là nên đi tìm ông ấy "

                         
" Được , chỉ cần tôi nhận được tiền , ông của chị vẫn có thể yên ổn sống vui vẻ cả đời "

                         
Charlotte đối với tính mạng của ông vẫn không hề đùa giỡn , nàng thật sự ở nơi luật sư chấp nhận thừa kế số tài sản lúc trước . Sau đó giao cho ông ấy chuyển nhượng lại cho Marima , nhưng lúc này ông ấy lại nói nàng về trước , ông ấy tự biết cách giải quyết vấn đề này .

                         
Vài ngày sau đó khi Charlotte đến công ty cả người mệt mỏi vô lực , sắc mặt cũng trắng bệch đến mức dọa người . Bữa trưa nàng cứ ngồi đó một lúc lại buồn nôn , khiến cả công ty bàn tán về việc có thể Charlotte đã mang thai đứa con " nghiệt chủng " .

                                 

Lời nói đó là nàng trong lúc bước ra ngoài vô tình nghe được , cả cơ thể dường như xém một chút đứng không vững . Xem xét lại nàng thật sự đã trễ hơn một tuần , liệu có phải thật sự ông trời đã tàn nhẫn với nàng đến như vậy hay không ?

Buổi chiều khi tất cả mọi người đều tan sở , nàng hôm nay cũng không viện cớ ở lại công ty tăng ca nữa . Nhanh chóng lao xe ra khỏi đó , tấp vào một tiệm thuốc cách xa công ty nơi nàng làm việc . Thứ vừa rồi nàng vừa để vào túi xách của mình , đích thị là một chiếc que thử thai tất cả đều đã lọt vào tầm mắt của người khác .

Mua thì cũng đã mua rồi , nhưng tuyệt nhiên có một người lại không hề dám thử xem rốt cuộc là mình có phải thật như vậy hay không ? Chỉ dám quăng bừa nó vào một góc trong phòng , một chút cũng không dám thử .

Còn vài ngày nữa không chỉ là sinh nhật của Engfa , còn là lễ cưới của Beauty chỉ vài hôm sau đó . Hôm nay mọi người đã hẹn nhau ra bên ngoài giúp xem lại một vài thứ , giống như trong lễ đính hôn lần trước đã làm rất chu tất . Vốn dĩ mọi người đã xảy ra đến như vậy , không ai nghĩ Charlotte sẽ có mặt trong buổi tối này .

" Chị Charlotte , chị đến thật sao ? " - Malai nhìn thấy Charlotte một thân một mình đến điểm hẹn , dĩ nhiên cô ấy đã cố gắng kiếm tìm bóng dáng của Engfa , nhưng kết quả hầu như ai cũng đã biết trước được sự tình .

" Chị đã hứa với Beauty nhất định sẽ tới mà , sao rồi mọi người đã chuẩn bị tới đâu ? "

Suốt trong buổi họp mặt ngày hôm đó mọi người cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể , đều không ai dám nhắc đến Engfa một câu nào cả . Nhưng bọn họ lại cứ hay thắc mắc tại sao Charlotte cứ một lúc lại xin phép ra ngoài , trong lần nàng ra ngoài lâu nhất rốt cuộc Nudee chịu không nổi đã lay lấy người của Beauty như ấp úng một chuyện gì đó .

" Có chuyện gì vậy ? Tao thấy kể từ lúc mày nhìn thấy chị Charlotte sắc mặt liền khó coi như vậy ? Không phải mày cũng giống như họ kỳ thị chị ấy chứ ? " - Phải , vụ việc chấn động đó không ai là không biết . Nhưng Beauty vẫn cho rằng Charlotte nàng không phải là loại người như vậy , nhất định là có hiểu lầm nào đó .

" Không phải , tao chỉ muốn nói tới Engfa . Tao từng gặp nó , nhưng..."

" Mày gặp nó ở đâu ? Tại sao đến bây giờ mày mới nói ? "

Beauty nhất thời bởi vì quá nóng ruột đã nắm chặt lấy tay của Nudee , lại không suy nghĩ đến tình huống cả tháng nay Nudee mới có mặt ở thành phố sau chuyến công tác xa , lại cũng mới biết sự việc xảy ra với Engfa và Charlotte hôm qua , thì làm sao có thể nói với bọn họ sớm hơn .

" Hôm tao gặp nó chính là nhìn thấy nó ở bên trong một con hẻm cùng cô gái khác vui vẻ ..."

" Không thể nào , là mày nhìn lầm ai đó "

" Beauty , tao quen biết nó từ nhỏ đến lớn tuyệt đối không lầm . Hôm đó nó cùng cô ta ôm lấy nhau , quần áo trên người cô ta thì xốc xếch , sau đó bọn họ còn dìu nhau đi vào xe của cô gái đó nữa "

Nudee nhìn thấy Beauty có vẻ như không tin tưởng mình , liền đem một thứ hôm đó mình nhặt được để chứng minh rằng mình không nói dối . Kể từ lúc Beauty nhìn thấy vật đó liền không khỏi tin được , chính là chiếc khăn tay mà Engfa ngốc nghếch từng xem như là tín vật .

       

" Mày nói đi , có ai lại trùng hợp đến mức có luôn cả chiếc khăn tay này . Đây là vật mà nó thích nhất , vậy mà nó cũng nhẫn tâm đạp lên rời khỏi "

Tất cả những gì Nudee nói tôi đều có thể nói cho các bạn biết nó thật sự có xảy ra , nhưng có đúng như những gì người khác nghĩ hay không thì chính các bạn sau này tự hiểu rõ . Nudee không hề có ý định nói xấu gì bạn của mình , chỉ là nhìn thấy Charlotte cứ trở nên tiều tụy như vậy thật sự là chịu không nổi nữa .

" Cất nó vào đi , cũng đừng cho chị Charlotte nhìn thấy "

" Chị Charlotte , tại sao lại đứng ở đây ? " - chất giọng của Malai làm cho hai người ở bên trong hoảng hốt , thì ra từ nãy đến giờ những gì họ nói đều đã được người đó tất cả đều nghe thấy .

" Xin lỗi , chị cảm thấy không được khỏe , mọi người ở lại giúp chị chuẩn bị dùm Beauty nhé "

Charlotte rất nhanh liền xoay người rời khỏi , cốt để không ai nhìn thấy đôi mắt của nàng thật sự giờ phút này đã tệ hại đến như thế nào . Cố tình rời khỏi thật nhanh , nhưng cơ thể của nàng cũng chỉ có thể nương nhờ vào bức tường lạnh lẽo . Bằng chứng chính là Beauty đã rất nhanh có thể đuổi kịp nàng ...

" Là Nudee nó ăn nói lung tung , chị đừng để ý "

" Beauty , tất cả những gì chị gây ra cho em ấy , đủ khiến em ấy hận chị đến như vậy "

Ở trước mặt của mọi người , có thể Charlotte sẽ không khóc . Nhưng Beauty lại là người từng đến khuyên nàng chấp nhận tình cảm của Engfa , cũng là người có thể nói là hiểu rõ nhất về mối quan hệ của họ . Đối với người này , dường như nàng chưa từng giấu được bất cứ điều gì .

" Không phải , không phải đâu , chị đừng như vậy "

" Cho dù em ấy có hận chị ra sao cũng được , chị vẫn hy vọng em ấy có thể về dự sinh nhật cùng với chị . Có phải chị ngốc lắm không ? Nếu như em ấy có người mới , thì ngày đó phải là ngày họ ở với nhau "

" Nó sẽ cùng chị ăn sinh nhật mà , nó sẽ không hận chị "

Không hiểu sao ngày hôm nay khi nói chuyện với Charlotte , Beauty lại cảm thấy vô cùng sợ hãi . Không phải ở nàng toát ra khí thái dọa người , là ánh mắt chứa đựng một sự bi thương giống như đã chịu đựng không nổi nữa . Rất sợ cái cảm giác lúc này , sợ hãi nhìn vào ánh mắt như thể tất cả sắp không còn quan trọng nữa .

" Chị ổn không ? Charlotte , chị ổn không ? "

" Ổn , chị rất nhanh rồi sẽ ổn cả thôi . Beauty , đưa chiếc khăn này lại cho chị có được không ? Coi như đây là điều duy nhất chị xin em "

Cuối cùng thì chiếc khăn đó cũng đã trao lại cho nàng , lúc Charlotte rời khỏi cũng là lúc Beauty cảm thấy nụ cười trên môi của nàng bi thảm . Cứ muốn đuổi theo nàng , nhưng lại sợ càng khiến Engfa cảm thấy khó chịu hơn , chi bằng để cho chị ấy có thời gian tự chữa khỏi chính mình .

Nhưng cái được gọi là chữa khỏi chính mình đó , chính là cô gái của cô lại ngốc nghếch đến mức muốn giết đi chính mình . Cô ấy lại uống rất nhiều rượu , đôi mắt mơ hồ giống như sắp nhìn không rõ một thứ gì nữa . Nhưng có vẻ như dấu giày in đậm trên chiếc khăn đó quá mức khắc sâu , nên cho dù thế nào cũng thấy nó hiện rõ hơn bao giờ hết .

Chiếc khăn em từng nâng niu từng chút một , chiếc khăn lúc nào cũng giữ bên mình . Ngày đó khi còn chung sống vui vẻ bên nhau , chị đã không ít lần giật lấy của em , đổi lại lần nào cũng chọc được em giận đến mức đỏ hết cả tai . Nhưng lần này bốn chữ em thêu trên khăn tay này , đã bị bùn đất từ dấu chân ai dẫm đạp ? Chị biết rất rõ là đằng khác , em sẽ rất hận chị , nhưng chị lại ngu ngốc không biết được , thì ra em đã hận chị đến bước này .

                         
Khi chiếc khăn đó được một cô gái ngốc nghếch cố gắng giặt đi thật sạch , cũng là lúc nhìn thấy bao que thử thai đã bị người đó xé đi . Chính thức sử dụng cách thức này để thử xem , rốt cuộc ông trời có phải muốn dìm mình đến chết đi mới hả dạ hay không ?

                         
Ừ , thì ra là ông trời tàn nhẫn đến như vậy , khi trên một chiếc que thử thai , hai vạch một đậm một nhạt chính thức tàn phá tất cả sự cứng gắng của nàng . Bạn nhỏ , giờ phút này không phải em có tha thứ cho chị hay không ? Thật chất là chị đã không thể nào tha thứ cho mình được nữa .

                         
-----------------------------

" Chị Marima , em nhìn thấy cô ta đến tiệm thuốc mua que thử thai . Và hôm nay cô ấy đã không đi làm , có khi nào cô ấy thật sự mang thai không ? "

                         
Đứa em gái xấu xa của nàng đã cho người làm tay chân của mình , người đó cũng đồng thời làm chung một công ty với Marima . Cô ta đem những gì mình biết nói hết tất cả với cô ta , lúc này đáy mắt của người này hiện lên một cơn sóng .

                         
" Có thai ? Không phải chứ "

                         
Kẻ đang trở nên kích động chính là Win , phải ... anh ấy chính là chung một thuyền cùng Marima gây ra những chuyện này . Anh ấy muốn đem tất cả những gì Charlotte có đều biến mất , khi đó anh ta sẽ lại một lần nữa khiến nàng quay trở về với mình . Nhưng anh ta lại không biết rằng , Marima không hề chừa đường nào cho hai người họ quay lại với nhau .

                         
" Có thai với anh trai mình , đê hèn tới mức chịu không được " - Marima là người biết rõ nhất Charlotte có thai hay không ? Nhưng vẫn buông ra một câu như vậy trước mặt Win .

                         
" Có thai thì đã sao ? Có thể đi phá mà "

                         
" Tại sao người phụ nữ dơ bẩn như vậy anh cứ cố đâm đầu vào , rốt cuộc anh có lần nào nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không ? "

                         
" Cô muốn gia sản tôi giúp cô có được gia sản , nhưng cô muốn đem Charlotte dìm tới chết thì đừng hòng . Marima , chúng ta ngoài quan hệ hợp tác ra , thực chất chẳng là gì "

                         
Win tức giận đập bàn bỏ đi , cũng là lúc này Marima đã không thèm đuổi theo hắn . Cứ để cho bọn họ nháo nhào một phen cũng thật là thú vị , có thai hay sao đúng là hoang đường không thể tưởng .

                         
Cô ta trước đây từng đặt camera trong chính căn phòng đó nhằm muốn quay lại cảnh " loạn luân " của nàng , nhưng rốt cuộc ngoài việc nằm cạnh nhau thật chất họ không xảy ra chuyện gì , thì lấy đâu ra có chuyện có thai được cơ chứ . Nhưng nếu như đã mua que thử rồi vẫn cho ra hai vạch , thì chính là nàng đang trong tình trạng căng thẳng hoặc sử dụng chất kích thích khiến nội tiết tố không bình thường dẫn đến kết quả sai lệch , ai cũng có thể không biết nhưng đối với một bác sĩ như Marima dĩ nhiên chuyện này là có thể hiểu được .

                                 

-----------------------

" Anh đến tìm tôi làm gì ? "

Chỉ ngày mai nữa thôi sẽ là sinh nhật của người mà nàng yêu nhất , hôm nay Charlotte đã đến công ty đi làm lại , trong vòng một ngày cố gắng hoàn thành xong tất cả công việc tồn trữ mấy hôm trước của mình . Khi về đến căn hộ cũng đã là 10h đêm hôm đó , lúc này nhìn thấy Win đã ở sẵn nhà xe đợi mình . Cũng lâu rồi không gặp ...

" Charlotte , em vẫn còn tâm trạng đi làm sao ? Em có biết bây giờ ở đó mọi người đều đồn ầm lên về đứa con trong bụng của em hay không ? "

" Tôi biết "

" Em vì sao lại có thể bình thản đến như vậy ? Charlotte , bây giờ trong lúc nó vẫn còn chưa lớn lắm , anh đưa em đi phá có được không ? Sau này cũng không ai dị nghị vấn đề này nữa "

" Win , tôi thật sự không nghĩ ra được tại sao Marima lại có thể làm nhiều việc đến như vậy . Nhưng xem ra cũng có một phần không nhỏ từ góp sức của anh "

Nếu như là một Charlotte của lúc trước sẽ có thù báo thù , nhưng nàng của hiện tại đối mặt với ai cũng đều bình thản như vậy . Cười cũng giống như không cười , chẳng hề rơi một giọt lệ nào nhưng lòng cũng giống như đã chết . Trong đầu chỉ còn suy nghĩ duy nhất một chuyện , ngày mai sẽ nấu món gì cho cô , bánh kem sẽ phải chọn loại nào mà thôi .

" Anh cho dù có làm chuyện gì đi nữa , cũng chưa từng nghĩ đến sẽ hại em "

" Wjn , cảm ơn anh đã bảo hộ tôi đến như vậy . Nhưng anh có biết tất cả những gì xảy ra cho đến hôm nay , một cái chết thật sự còn dễ chịu hơn gấp nhiều lần "

" Được , anh sẽ chờ cho đến khi em bình tâm trở lại . Charlotte , đến nông nổi này cũng đừng vọng tưởng nó sẽ về bên em , đối với nó bây giờ , em so với loại con gái bên đường còn dơ bẩn hơn nữa "

Win nói xong vài câu cũng không nán lại , hắn còn cho rằng Charlotte sẽ thế nào chùng bước . Nhưng cô gái đó vẫn làm như không nghe không thấy một mực về phía thang máy lên căn hộ của mình , rốt cuộc là em cố tình tỏ ra mạnh mẽ hay là em đã đau khổ đến mức điên mất rồi .

-----------------------------

Mặc kệ là chuyện gì đã diễn ra trong suốt những ngày qua , trong vòng buổi tối hôm đó Charlotte thà rằng không ngủ dành thời gian để trang trí khắp nơi xung quanh căn hộ của mình . Đáng lẽ buổi tiệc sinh nhật này là của cô , thì nàng nên chuẩn bị những khung hình của cô mới phải . Đằng này Charlotte cứ mỗi góc lại trưng bày những tấm hình của họ , nụ cười hạnh phúc đến mức khờ khạo .

Nàng còn ở mỗi một bức hình phía sau ghi rất nhiều dòng chữ , chung quy lại cũng chỉ là những lời nhắn gì đó hay gợi nhớ hoàn cảnh của những bức ảnh này ra đời mà thôi . Nhưng cứ một chốc Charlotte thật sự phải vào nhà vệ sinh , nàng lúc thì nôn ra máu , lúc lại nôn ra rượu , mệt mỏi vô lực đến cỡ nào cũng cố gắng hoàn thiện trong đêm nay , nếu như có mệt mỏi cũng chỉ còn mệt mỏi trong đêm nay nữa thôi .

Dường như gần sáng thì Charlotte có chợp mắt một chút , sau đó lại giật mình khi bình minh phủ kín bao trùm khung cửa sổ . Nàng đã chuẩn bị rất sớm để ra ngoài mua những thứ nguyên liệu tươi sống nhất , lại còn mua nguyên liệu về làm bánh kem nữa chứ . Còn phải có hoa nữa , nến và dĩ nhiên là một món quà ngày sinh nhật ...

Đáng lẽ ngày sinh nhật này sẽ vô cùng nhộn nhịp , nhưng Charlotte lại nói với mọi người chỉ muốn một ngày hôm nay được ở riêng tổ chức sinh nhật cho cô , chỉ duy nhất năm nay thôi , sau này cũng sẽ không giành Engfa trong ngày này với họ nữa . Lại cũng chẳng để cho ai phụ mình , chỉ một mực làm đến không kịp nghỉ tay ...

                         
Đến đầu giờ chiều cuối cùng thì những món ăn đó cũng đã hoàn thành , phần còn lại chính là phải làm một cái bánh kem thật lớn . Cũng không biết có phải là khẩn trương quá hay không ? Hay do thực sự cơ thể của nàng đã yếu lắm rồi , cứ làm hư đến lần thứ ba mới có thể nói là hoàn chỉnh . Bữa tiệc bắt đầu được bày biện từ lúc 6h tối ngày hôm đó . Cứ một lúc lại nhìn thấy Charlotte đi tới đi lui cắm hoa rồi lại cắm nến , còn nhớ sinh nhật lần trước của nàng đều do Engfa một tay chuẩn bị , cuối cùng cũng đã có lúc nàng tự tay chuẩn bị lại một bữa tiệc dành cho cô .

                         
Hoa cắm trong bình cho dù có bao nhiêu nước cũng không bằng đất nuôi dưỡng , chỉ cố gắng gượng được bản thân xinh đẹp tràn đầy sức sống trong vài giờ đều lần lượt rơi xuống bàn , cứ một cánh từ nhành này , rồi lại một cánh rơi ra từ một cành khác . Nến cũng đã tàn , cho dù có to lớn ra sao cũng không giữ được ngọn lửa râm ran đang đốt cháy lấy mình , khói bay nghi ngút từ những món canh hầm trong nhiều giờ liền , cũng trở nên nguội lạnh , bánh kem để ở bên ngoài quá lâu cũng bắt đầu không giữ được những hoa văn vốn rất đẹp đẽ của mình . Thì ra bất cứ thứ gì cũng sẽ có một khoảng thời gian lưu giữ nhất định , chỉ cần bước qua khoảnh khắc đó chính là trở nên tàn lụy .

                         
Khi đồng hồ báo hiệu 10 giờ đêm hôm đó , tôi vẫn còn nhìn thấy Charlotte ngồi bên bàn tiệc , tiếp tục thắp sáng những cây nến còn sót lại . Và khi cây kim ngắn dịch chuyển thêm một con số , tôi lại thấy cô ấy vẫn hết mực ngồi ở đó nhìn về phía cửa , cho đến 12h đêm qua đi cuối cùng tôi cũng không nhìn thấy Charlotte nàng đâu nữa , mọi thứ vẫn còn ở đó , chỉ là không có nàng .

                         
-----------------------------

" Tỉnh lại rồi , cuối cùng cũng tỉnh lại rồi " - một cô gái ngồi bên cạnh giường của Engfa thoáng chốc vui vẻ không thôi , chính là khoảnh khắc khi nhìn thấy cô tỉnh lại .

                         
" Tôi tại sao lại ở đây ? Cô là ai vậy ? " - Trên đầu cô lúc này vẫn còn có dải băng quấn chặt , khi đột ngột ngồi dậy đã phải choáng váng một lúc mới có thể nói chuyện được .

                         
" Cô không nhớ sao ? Hôm đó là cô cứu tôi từ trong tay đám du côn đó khi bọn họ muốn hại tôi , cô còn bị bọn chúng đánh mạnh vào đầu nữa , sau đó liền như vậy hôn mê đến một tháng rồi "

                         
Quả thật đêm hôm đó sau khi xảy ra mâu thuẫn với Charlotte , cô đã đi khắp nơi tự tìm cơn say mua chuộc sự đau khổ trong lòng của mình . Nhưng cô lại không thể như vậy lừa gạt được , cô vẫn rất yêu nàng , cô không sao buông bỏ tất cả xem như chưa từng có gì trong suốt nhiều năm như vậy . Cô rất hận Charlotte thì đã sao ? Thật chất cô không có ý định sẽ bỏ rơi nàng .

                         
Nhưng trớ trêu thay khi cô trong lúc quay trở về lại bắt gặp cảnh đám người đó giở trò , muốn đem cô gái nhỏ này làm nhục . Cô đã vì thế nảy sinh xung đột , bị bọn họ dùng một cây sắt đập mạnh vào đầu . Thì ra cô đã như vậy bất tỉnh đến một tháng rồi , như vậy có nghĩa là một tháng qua kể từ ngày hôm đó cô đã không quay trở về thêm một lần nào nữa ?

                                 

" Cô muốn đi đâu vậy ? Cô chỉ vừa mới tỉnh lại "

" Mặc kệ tôi , tôi như vậy mất tích chị ấy sẽ nghĩ là tôi chán ghét chị ấy , muốn bỏ rơi chị ấy . Tránh ra..."

Engfa cố gắng lao ra bên ngoài nhưng sức khỏe không cho phép , cô lại như vậy xém ngất đi nhưng vẫn một mực ra khỏi đó . Cô gái trẻ cũng không ngăn cản được cô , có điều vết thương trên đầu bác sĩ nói đã hồi phục rồi , chỉ là do hôn mê lâu quá sợ rằng cứ như vậy đi sẽ chịu không nổi .

" Tại sao phải gấp gáp như vậy ? Người mà chị nói cũng còn ở đó chứ có mất đi đâu đâu "

" Cô thì biết cái gì ? Chị ấy đã như vậy chết đi một lần rồi , tôi không thể khiến cho chị ấy trở nên ngốc nghếch lần thứ hai như vậy nữa "

Sau câu nói đó cô cũng không nán lại lao nhanh ra đường bắt taxi quay về căn hộ của nàng , thì ra cô vẫn ở trong thành phố , chỉ là một tháng qua cô đã bất tỉnh mà không một người nào biết cả . Trời lúc này đã vào đến lúc nửa đêm , lúc cô quay về đến chung cư còn xém một chút không chịu nổi mà ngất mất .

" Bảo Bối , em về rồi "

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra , cô vẫn gọi nàng bằng một danh xưng như vậy . Nhưng khi dấu vân tay giúp cho cánh cửa đó mở ra , khung cảnh muôn phần kỳ lạ .

Thì ra hôm nay đã đến ngày sinh nhật của cô rồi sao , là chính tay nàng đã chuẩn bị những thứ này dành cho cô . Mỗi một góc nhà là một khung ảnh hiện lên giữa hai người bọn họ , bên kia bàn tiệc thức ăn cũng đã bày ra sẵn . Còn có cả một chiếc bánh kem to lớn , nhưng nến tắt , hoa tàn , mọi thứ giống như đã chờ đợi quá lâu rồi . Tất cả đều còn ở đây , vậy còn chị ?

" Bảo Bối , chị đâu rồi ? Ra đây đi , em đã về rồi mà "

Cô đã tìm khắp nơi trong căn hộ , nhưng thứ cô tìm thấy lại không có gì ngoài những chai rượu vứt lăn lóc trong sọt rác , còn có cả những mẩu giấy thấm đẫm thứ gì màu đỏ tươi thế này . Trong phòng ngủ đi đâu cũng tìm thấy thuốc , những viên thuốc này cô còn lạ gì nữa , đều là dùng để chữa bệnh dạ dày của nàng , nhưng tại sao lại nhiều đến như vậy . Tờ giấy kia là gì ? Thứ nằm trong hộc tủ vẫn còn một ít chồi ra ngoài cho cô tò mò xem thử , xuất huyết dạ dày viêm loét trầm trọng có nguy cơ biến chứng đến ung thư , Bảo Bối chị đã làm điều gì điên khùng thế này .

Engfa nhất thời kích động lại không tìm được nàng , điện thoại của cô không biết đâu nữa , liền sử dụng điện thoại bàn để gọi cho nàng , nhưng tiếng chuông đó lại vang lên liên hồi trên chính chiếc bàn ngoài phòng khách , ở ngay bên cạnh con búp bê là món quà Charlotte chuẩn bị cho cô . Chị không có ở trong nhà , điện thoại lại ở trên tay của cô đầy lạnh lẽo , rốt cuộc là chị đã đi đâu thế này . Khoan đã , màn hình điện thoại vừa rồi chính là đang hiển thị một đoạn ghi âm , thời gian chính xác đã là của ba tiếng trước .

Giống như có một động lực thôi thút cô hãy nhấn vào đoạn ghi âm đó , một chất giọng ngay lập tức đánh sâu vào tâm trí của Engfa lúc này , rõ hơn bao giờ hết .

" Bạn nhỏ , chị chính là lần đầu tiên ngu ngốc đến như vậy . Một tháng nay em đã không trở về rồi , chị cũng không biết đoạn ghi âm này có được em nghe thấy hay không ? Nhưng chị thật sự rất nhớ em , chị rất muốn nói chuyện với em , thôi thì cứ coi như là chị tự nói chuyện với chính mình cũng được , thật ngu ngốc .
Chị cứ cho rằng bản thân sẽ có thể đứng dậy , chị có thể bỏ qua tất cả lời miệt thị của mọi người . Chị sẽ chờ được em , chờ cho đến khi em hết hận chị , chờ cho đến khi em chấp nhận quay trở về , cho dù em có lạnh nhạt với chị như thế nào cũng được , chị có thể dành cả phần đời còn lại của mình để chuộc lại lỗi lầm ngày hôm nay .
Nhưng cơ thể của chị không cho phép chị chờ đợi nữa , cứ mỗi lần chị bị xuất huyết là giống như sắp lấy mạng của chị vậy , và cứ mỗi lần ngất đi chị lại sợ sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại thêm một lần nào nữa ...
Vốn dĩ chị chỉ cầu xin ông trời có thể nhân từ với chị một chút , có thể để chị sống đến khi nào em đã hoàn toàn tha thứ cho chị . Nhưng rồi cho đến một ngày , sự tha thứ của em đã không còn quan trọng , khi chính chị đã không thể tự tha thứ cho bản thân .
Chị mang thai rồi bạn nhỏ , nhưng ngang trái thay đó lại chính là kết tinh của tội lỗi lớn nhất trên đời . Chị không có ý định sẽ phá nó , cũng không phải sinh nó ra . Mà nó sẽ cùng chị mãi mãi biến mất trên cõi đời này , có lẽ đây chính là giải pháp tốt nhất có phải không ?
Nhưng chị lại rất tham lam , chị còn muốn tổ chức cho em một bữa tiệc trước đã . Có điều em đã không về với chị nữa rồi , bạn nhỏ tất cả những thứ này đều do chị làm , còn có cả món quà là con búp bê nhỏ nữa . Chị biết em không thích chị gọi em là Búp Bê Nhỏ , nhưng chị lại rất thích nhìn thấy nét mặt giận quá hóa thẹn đó của em . Cũng giống như lần đầu em không dám nhìn thẳng vào mắt chị vậy ? Thật đáng yêu ...
Bạn nhỏ , sau này phải sống thật tốt nhé . Nếu được cứ mỗi năm một lần đến viện dưỡng lão làm từ thiện giúp chị được không ? Còn nữa , nếu như có vô tình gặp được ông nội , nói giúp chị một lời xin lỗi là được rồi , và có đi dự lễ cưới của Heidi hay Beauty nhắn giúp chị một lời chúc bọn họ phải thật hạnh phúc với nhau nữa nhé , chết thật chị lại tham lam rồi .
Phải rồi , chị vẫn còn chưa nói với em một lời quan trọng nhất của ngày hôm nay nữa , cũng là câu nói cuối cùng chị dành cho em : Bạn nhỏ của chị , sinh nhật vui vẻ nhé . Em nhất định phải sống thật hạnh phúc , thay phần của chị . "

Là đầu của cô bị đánh đến không bình thường , hay bởi vì tai cô đã không còn nghe rõ được nữa rồi . Bảo Bối vừa rồi là chị đã nói gì vậy ? Chị cùng một lúc nói nhiều đến như vậy là để làm gì , em trở về rồi mà , chị đừng ngu ngốc như vậy có được không ?

Có thai hay không em đều chịu được , phải em sẽ lại giận chị một vài ngày thôi cùng lắm . Chị muốn giữ lại nó hay phá đi đều theo ý của chị , cái gì là cùng nhau biến mất , có phải chị đã điên mất rồi hay không ?

Tôi không biết cô gái họ Austin đó có phải điên rồi hay không ? Nhưng bây giờ Engfa đã thật sự không còn tỉnh táo . Chịu đựng sự đau nhức càng lúc càng mạnh mẽ , cố gắng không để cho bản thân mình ngã khụy . Bởi vì giờ phút này đây , chỉ duy nhất một mình cô biết rõ , Jennie đã đi đến nơi nào .

" Bảo Bối , em xin chị , đừng mà... "

Nếu như có một ngày nào đó em phụ chị , không còn yêu thương chị nữa , chỉ muốn bỏ rơi chị thì Engfa... chị chính là sẽ gieo mình xuống thác Dray Nur...

Em đã từng nói lần thứ hai đến đây sẽ cầu hôn chị , hôm nay chị đã đến đây rồi , nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng chị nhìn thấy vẻ đẹp của núi rừng đầy hoài niệm .

Nước từ ngọn thác kia kêu gào âm ỉ cùng nhau đổ xuống , một chốc biến con sông này không ngừng chảy xiếc . Người ta nói những bọt sóng li ti khi vỗ vào vách đá , cũng giống như cô gái năm đó than khóc có được tình yêu , nhưng chẳng thể giữ được tình yêu .

Những dấu chân trải dài lên nền đất sau một trận mưa còn ẩm ướt , mang theo cô gái của tôi đến gần với thế giới nàng cho rằng mình sẽ ổn . Nụ cười trên môi chưa hề tắt , nước mắt dường như đều đã chảy ngược hướng vào trong cơ thể ngày càng trở nên tiều tụy .

Tôi sinh ra giống như có tất cả , nhưng lại cứ dần dần mất đi tất cả . Ba mẹ thì vẫn là ba mẹ ruột của tôi đấy thôi , nhưng đối với họ tôi một chút cũng không cảm nhận được mối quan hệ ruột thịt là như thế nào . Ông trời lấy mất của tôi một tình yêu , ban lại cho tôi một người thật sự đem tôi trân trọng , nhưng rồi chính tôi lại đánh mất sự đẹp đẽ vốn có của nó , tự tôi biến tất cả trở thành tồi tệ . Ông nội cũng không còn muốn gặp tôi nữa , cơ thể của tôi lại chứa đựng một sinh linh tội lỗi , bệnh tình của tôi sẽ không chữa khỏi bởi vì không có hơi men đó , tôi cũng không biết phải sống tiếp như thế nào .

Cuộc sống này tốt đẹp thật , nhưng ít nhất lại không phải dành cho tôi . Bởi vì thác Dray Nur mạnh mẽ trút xuống từng con suối như thể trút đi những đau đớn tôi phải chịu , bởi vì dòng sông Serepok sâu thẳm đến như vậy , có thể chôn vùi tất cả tội lỗi của tôi , và chính dòng nước không ngừng chảy siết này , sẽ rửa sạch đi cơ thể tràn đầy nhơ nhuốc .

Những dấu chân càng xa , bóng hình người khuất dạng . Ánh sáng le lói từ bên trong đôi giày người để lại , chính là chiếc nhẫn thứ nhất người ta từng đeo cho nàng khi họ chính thức quen nhau . Charlotte khi quyết định buông bỏ chính mình đi vào dòng sông Serepok , chỉ đem theo một vật duy nhất , trước đây nó thật sự là của nàng . Vốn dĩ từ đầu không nên trao tặng một ánh mắt chân tình , ngày hôm nay cũng không cần gieo mình tìm lối thoát.

Màn đêm bây giờ sao lại càng cố tình u tối , có phải giấu đi rồi cô gái của tôi không ?


________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info