ZingTruyen.Com

[Englot] Sủng Vật Hào Môn

chương 74

Chippo2410


Lần đầu tiên khi người đó nói muốn gặp nàng lại là lúc nàng không muốn về nhất , về để làm gì rồi lại lớn tiếng với nhau . Nhưng đổi ngược lại hoàn toàn so với lúc vừa rồi , bây giờ người đang cố công gọi đến điện thoại của nàng pin cũng cạn lại chính là Engfa . Cố gắng nhắm lại đôi mắt của mình một vài giây yên tĩnh , vô lăng cuối cùng cũng có người chạm vào , chân ga chịu lực .


Một mình tự lái xe về nhà , một mình rảo bước vào hành lang , một mình bấm số tầng thang máy , rồi lại tự mình bước vào căn hộ từng đầy ấp tiếng cười . Khi cánh cửa vừa mở ra người đó giống như chờ đợi sẵn , nét mặt có thể dùng để bức cung người .


" Nếu như em lại muốn cãi nhau với chị , thì đã đủ lắm rồi "


" Hôm nay trên đoạn đường trở về biệt thự của mình , phu nhân đã bị tai nạn xe dẫn đến bị thương nặng "


Người phụ nữ đó không phải muốn làm đến mức này chứ , cho người tự đẩy mình ngã , còn phải tạo ra một vụ tai nạn để giá họa cho nàng . Nhưng vào lúc đó trên tivi cũng đang phát về tin tức này , Lee phu nhân bị một chiếc xe không rõ tung tích đâm phải đến máu me đầy người . Cũng may không dẫn đến thương vong , bà ta hại người không lý nào tự làm cho mình thê thảm đến như vậy .


" Chị còn gì để nói nữa không ? "


" Nếu như chị nói chị không có làm , em vẫn không tin chị . Vậy thì chính em đưa ra quyết định đi , tự mình định đoạt xem chị có làm như vậy hay không ? "


Nàng chán ghét cảm giác bị người khác nghi ngờ , lại còn là người kề cận bên mình nhất . Chỉ là một câu nói trong lúc giận lẫy thôi mà , không ngờ cô thật sự lại quy chụp rằng nàng chính là kẻ đã gây ra mọi chuyện .


" Tại sao chị nhất định phải hại bà ấy ? Chị có biết bà ấy quan trọng đối với em như thế nào không hả ? "


Khi Charlotte muốn bỏ vào phòng , cũng là lúc Engfa như phát điên lên nắm lấy cổ tay của nàng kéo mạnh tay còn dùng sức áp nàng vào tường . Không có cử chỉ yêu thương , không có những nụ hôn trải dài ngọt lịm . Là sự giận dữ hằng lên trên đôi mắt , là sự đau đớn không chỉ ở cổ tay mà nơi ẩn sâu trong lồng ngực như không còn đập nữa .


" Rốt cuộc em xem bà ấy là gì của mình ? ENGFA "


" Chị lắng tai nghe cho rõ cho em , người chị hết lần này đến lần khác hãm hại chính là mẹ ruột của em đó "


Không thể nào , Engfa đối với Lee phu nhân tuyệt đối không có quan hệ thân thích được . Con gái của bà ta chẳng phải bị bắt cóc sao ? Còn mẹ nuôi thì lại nói là nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng của nhà giàu , nếu như đã bị bắt cóc tại sao không tống tiền lại còn đem bỏ như thể hoàn toàn vô ích .


" Em không thể nào là con của bà ấy được ? "


" Em cũng không muốn tin nhưng giấy xét nghiệm cũng có rồi , em với hai vợ chồng họ là có chung một dòng máu "


" Giấy xét nghiệm chỉ cần có tiền em muốn là con của ai cũng được , em tỉnh táo lại một chút đi có được không ? Bà ta thật sự là một con cáo già , bà ấy không nhân từ như em nghĩ "



" Đủ rồi , ba mẹ chị nhận lầm con , không có nghĩa em cũng sẽ nhìn lầm ba mẹ "


Tại sao lời nói sát thương đến như vậy cũng có thể xuất phát từ miệng của em , trước đây ai là người nói với chị đừng bao giờ rơi nước mắt vì những người của dòng họ đó , không phải họ nhận lầm con , là chị nhận lầm ba mẹ . Để rồi giờ đây em lại dùng chính câu nói đó , như giáng trúng một đòn vào ngực chị , khó thở đến vô cùng .


" Bởi vì bà ta là mẹ em , nên cho dù bà ấy có tàn ác thế nào em cũng hoàn toàn bảo vệ ? "- được , em không tin chị . Vậy cứ cho rẳng bà ấy thật sự là mẹ của em đi , nhưng một người mẹ xấu xa như vậy em cũng đi theo nối gót cho bà ta hay sao ?


" Bà ấy chỉ làm như vậy để tự bảo vệ mình , bà ấy chỉ đòi lại những thứ đáng để thuộc về mình thôi "


Engfa , em có biết rằng em chỉ là một con cờ trí mạng . Bà ấy muốn em nhận tổ quy tông để làm gì ? Để toàn bộ gia sản của Lee lão gia đều trao hết cho em , sau đó bà ấy sẽ từ tay em lấy hết tất cả . Lúc đó sẽ hả hê cười vào mặt của em bởi vì em hoàn toàn ngốc nghếch , mẹ con cái gì chứ ? Loại người này có thể là mẹ ruột của em hay sao ? Mù quáng ...


" Một ngày nào đó em nhất định sẽ hối hận "


" Phải , em nên hối hận vì không bảo vệ tốt cho mẹ của mình . Để những người luôn muốn hại bà ấy , có cơ hội để ra tay "


" Được rồi , em nói chị là hung thủ có phải không ? Báo công an đi Engfa , đòi lại công bằng cho mẹ của em một cách nhanh nhất đi "


Cổ tay bị nắm chặt có người dùng lực để thoát ra , có vẻ như nơi đó vài tiếng sau sẽ có một vết bầm hiện rõ . Cửa phòng đóng chặt , nơi cánh cửa vừa khép lại có một người con gái không giữ được thăng bằng ngã quỵ , nàng không có ý định sẽ đứng lên , trực tiếp ở trên sàn nhà nép cả gương mặt mình giấu vào cánh tay , mặc cho nước mắt từ đâu phủ kín .


_____________________

Sở cảnh sát :


" Tôi gọi đến để báo tin về hung thủ vụ tai nạn của phu nhân tập đoàn họ Lee , người dạo gần đây có hiềm khích với bà ấy chính là Charlotte Austin , chung cư..."


" Cho hỏi cô là ai ? "


" Tôi họ Waraha, xin lỗi tôi không tiện nói ra vì rất sợ bị liên lụy ..."


Cuộc gọi rất nhanh chóng được ngắt máy , số sim rác vừa rồi cũng lập tức được tháo ra quăng bừa xuống một con sông gần đó ." Cô em gái tốt " sau khi giúp chị mình trả thù người đàn bà đó , còn cố tình gọi điện báo tin cho cảnh sát đến bắt chị mình , xấu xa đến mức lại dùng danh tín của Engfa để thực hiện cuộc gọi vừa rồi . Chỉ cần Charlotte nghe được có người họ Waraha báo cho cảnh sát , sát thương gánh chịu còn không đủ dìm chết chị ấy sao ?


Bên ngoài êm ắng đến nổi quá sát thương , có lẽ cô lại đi rồi . Charlotte cả cơ thể đau nhức lúc nóng lúc lạnh , giống như có một cơn cảm mạo sắp sửa ghé thăm . Bên ngoài trời mưa lớn , gió thổi nhiều , lòng người lạnh buốt ...


Có tiếng chuông cửa , nhất định chẳng phải cô . Lê tấm thân mệt mỏi cố gắng dùng lực mở nó ra , đứng trước mặt nàng là những người mặc quân phục nghiêm nghị vô cùng .




" Chúng tôi là người của Sở cảnh sát , nghi ngờ cô có liên quan đến vụ tai nạn của phu nhân tập đoàn Lee gia , mời cô về Sở cảnh sát điều tra làm rõ sự tình "

" Tôi không có làm , tại sao phải đi ? "

" Nếu như cô không có làm , thì càng phải theo chúng tôi về điều tra minh oan cho mình , cô Austin hợp tác một chút "

" Là ai đã gọi đến báo tin cho các anh ? " - một câu hỏi chẳng cần câu trả lời , chỉ sợ rằng khi nghe được lại càng khiến bản thân tồi tệ thêm .

" Là Engfa có đúng không ? Hả ? "

" Cô ấy chỉ nói mình họ Waraha, còn tên thì chúng tôi không biết , đừng vội kết luận là người gì đó cô vừa nói "

Người họ Waraha , haha còn gì chưa rõ nữa sao ? Tôi quen biết những ai họ Waraha ? Engfa Waraha thì liên quan gì đến chuyện này ? Engfa , tại sao em nhất định phải đối xử tuyệt tình với chị như vậy ?

" Đến sở cảnh sát mà phải không ? Đi thôi "

Khi lòng người lạnh lẽo , chất giọng phát ra đã không còn chứa đựng sự ngọt ngào nào nữa . Ngồi phía sau xe cảnh sát , tiếng chuông báo hiệu của những người đi làm công vụ inh ỏi một góc đường . Có một người đang ngồi trên taxi thoáng giật mình phải nhìn ra ngoài cửa kính , thì ra là xe cảnh sát đang đi làm nhiệm vụ thôi mà .

Cảnh sát ? Lúc nãy chị ấy đã kêu tôi gọi cho cảnh sát đến giải chị ấy đi . Vì sao tôi không gọi ? Chẳng phải tôi cứ đinh ninh rằng chị ấy là hung thủ xém một chút hại chết mẹ của tôi sao ? Vì sao khi nhìn thấy chị ấy khóc trước mặt của tôi , tôi lại trở nên mềm lòng như vậy . Chẳng phải tôi đã từng chán ghét những giọt nước mắt đó lắm mà ? Tại sao lúc đó tôi lại cảm thấy rất đau lòng , tôi còn muốn ôm chặt lấy chị ấy vỗ về an ủi ?

Chiếc xe cứ như vậy đưa đón một kẻ đầu óc bị một thứ gì đó làm cho lu mờ , không phân định được những hành động trong suốt những ngày qua của mình là hoàn toàn không tự chủ . Engfa đi theo lối vào bệnh viện , nơi được cho là bà Lee vẫn đang chữa trị tại đó .

" Engfa , con đến rồi sao ? Sao rồi , con có giúp mẹ bắt nó giao cho cảnh sát hay không vậy ? " - bà ta bị thương đến nổi chỉ có thể ngồi yên trên giường , nhưng vẫn một mực khẳng định lần này nhất định là do Charlotte khiến mình ra nông nổi này .

" Bảo...chị ấy không có làm "

" Con bị sao vậy ? Nó làm chẳng lẽ chịu khai thật ra sao ? Là nó hận mẹ chia cắt hai đứa , nên nó mới như vậy "

" Không đâu ..." - đầu của cô đau quá , chẳng phải hôm nay cô đã một lần đến quán trà rồi sao ? Bây giờ tại sao còn đau nữa chứ ?

" Người đâu , đưa nó đi đến trà đạo mau lên "

Engfa còn chưa nói chuyện được với bà ấy quá ba câu , đã phải theo người của bà ấy đi đến quán trà đó . Bà ta thật sự sử dụng bùa ngải trong hương xông để đánh mất lý trí của Engfa , chỉ cần đến giờ cô nhất định phải đến đó để " trị chứng đau đầu" của mình . Nhưng cô lại không còn khả năng suy nghĩ , thật ra nơi đó mới chính là nơi gây ra tất cả triệu chứng trên người của cô .



" Thuốc gần hết tác dụng , nó dường như tỉnh lại đôi chút , còn ở đó bên vực cho con nhỏ họ Austin đó "


" Yên tâm đi , nó tỉnh lại một chút thì sao ? Bây giờ nó chính là càng ngày càng lậm rồi , từ một ngày một lần , bây giờ sắp sửa một ngày hai lần , và sau này là không dứt ra được nữa "


Bà ta chính là nhờ thứ này làm cho đầu óc của cô mê muội , sau đó chỉ cần tạo ra vài màn kịch vô tình phát hiện được cô là con của mình , một tờ giấy xét nghiệm nhờ ai trong lĩnh vực y khoa làm mà không được chứ . Quá dễ dàng với một người dường như đánh mất lý trí của bây giờ...


" Tôi tự mình đến đó được rồi , anh quay về bảo vệ cho mẹ của tôi đi , lỡ như lại có người đến hại bà ấy thì sao ? "


" Được , vậy sau khi cô ở quán trà xong thì có thể đến thăm phu nhân "


Chiếc xe vừa rồi cũng may chỉ là một chiếc taxi bình thường , tài xế nghe theo lệnh của cô chạy về khu chung cư cao cấp . Mặc kệ sự đau buốt trên đỉnh đầu , cô muốn gặp Charlotte . Nhưng căn hộ đã hoàn toàn không còn ai ở bên trong nữa , một linh cảm rất xấu đột ngột ghé ngang qua .


" Cô ơi , cô có nhìn thấy chị ấy ở đâu không ? "- lúc bước ra bên ngoài cửa chính , cô nhìn thấy người hàng xóm ở đối diện với căn hộ của nàng , liền muốn hỏi thử xem liệu bà ấy có thấy nàng đi đâu hay không ?


" Cô Charlotte không biết làm gì bị cảnh sát đưa đi rồi , tội nghiệp chắc cô ấy sợ lắm , tôi nhìn thấy cô ấy khóc rất nhiều đôi mắt cũng hoàn toàn sưng húp "


" Tôi không có báo cảnh sát , làm sao có thể đến đưa chị ấy đi được chứ ? " - không lý nào ? Mẹ của tôi không biết địa chỉ nhà của chị ấy , cho dù bà ấy có cho người điện báo làm sao có thể đến tận nhà giải đi được .


" Tôi nghe nói người nào họ Waraha báo cho công an , nên họ mới biết mà đến "


" TÔI KHÔNG CÓ "


Người hàng xóm đó làm sao lại có thể giống như đang chỉ trích cô chứ , thậm chí bà ấy còn không biết cô họ gì cơ mà . Vậy mà lại có một người hét thật to với bà ấy , một nước chạy đi không thèm quay đầu nhìn lại xem sắc mặt ngơ ngác của vị hàng xóm kia thế nào . Lúc này đây đầu của cô đau lắm , nhưng nơi lồng ngực thứ gì đó lại lấn át mất nỗi đau đang dằn vặt lấy cô . Sở cảnh sát , là ở hướng nào ?


_________________

Sở cảnh sát đã tiến hành hỏi cung nàng đến hai lần rồi , cũng chỉ nghe được những câu trả lời lặp lại . Một mình ở trên xe đậu tại khuôn viên ký túc xá trường kinh tế , khi hỏi đến lý do có mặt chỉ biết im lặng mặc cho ai ghi gì cũng không còn quan tâm nữa .


Cảnh sát đi điều tra ngoài hiện trường vụ tai nạn , kèm với việc đi dò xét khu vực ký túc xá đó , xem có ai nhìn thấy nàng hay không ? Charlotte lúc đó vẫn bị tạm giam theo như quy định , nếu như nàng gọi điện nhờ người đến bảo lãnh mình , vẫn có thể được ra bên ngoài . Nhưng cô gái của tôi thà một mình co ro trên chiếc giường khi một sơn sốt nặng đã chính thức ghé thăm , chỉ một cơn gió vô tình thổi ngang qua từ chiếc quạt trần bên ngoài , cũng có thể dễ dàng ức hiếp cô ấy lạnh đến thấu xương .




" Nè , cô không sao chứ ? "

" ... "

Bên ngoài sở cảnh sát đón nhận một người được cho là người nhà của cô gái họ Austin kia , nhưng người xuất hiện lại không phải người đang cố gắng đến đây . Chính xác hơn Chan là người đã bảo lãnh cho Charlotte , sở dĩ anh ấy biết được là khi anh ấy gọi cho Charlotte bàn về chuyến công tác đó nhiều lần không được , đến căn hộ của nàng thì cũng chính là hỏi người hàng xóm đó , nhưng thời gian anh ấy đến lại sớm hơn khi Engfa trở về .

" Char , em sao rồi ? Mấy người làm gì vậy ? Em ấy bệnh đến như vậy các người còn giam em ấy lại ? "

" Bởi vì lời khai của cô ấy không rõ ràng , còn nhiều nghi vấn chúng tôi buộc phải tạm giam chờ xét xử "

" Charlotte , cố gắng lên em , anh nhất định không để bọn họ vu oan em như vậy ? "

" Anh b..."

Nàng mặc dù đã bệnh đến mức sắp ngất đi , nhưng vẫn nhìn ra được người đang bế lấy mình ra khỏi sở cảnh sát là ai ? Còn chưa gọi được một tiếng hoàn chỉnh , thật sự đã ngất đi trong vòng tay của anh mình . Chan đối với người em này , yêu thương vô hạn . Nhìn thấy đứa em gái mình hết lòng bảo vệ từ nhỏ cho đến lớn , bây giờ bị người ta làm cho ra như vậy ? Cho dù là tính tình có hiền lành đến mấy , cũng thật sự phải nổi giận .

" Charlotte , cố gắng một chút , anh đưa em đi "

" ... "

" Đưa chị ấy lại cho tôi ..."

Khi cô vừa đến sở cảnh sát đã nhìn thấy Chan đang bế lấy cả người của nàng lên xe của anh ấy , Engfa dùng hết sức của mình để chạy đến đó chặn anh ấy lại . Vừa đúng lúc nắm được lấy tay áo của Chan , không cho anh ấy bước vào ghế lái .

" Engfa , đây gọi là cách cô chăm sóc cho Charlotte ? "

" Tôi chăm sóc chị ấy như thế nào không đến lượt anh quan tâm , sao vậy ? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả ? "

Đầu óc của cô lúc này giống như lúc điên lúc tỉnh , thuốc chỉ giảm tác dụng đi một nửa , cô không phải là một Engfa như thể bình thường . Lời nói cũng không thể nào khách khí , giờ phút này nhìn thấy Chan chỉ càng làm cho cô thêm chán ghét anh ấy .

" Tôi là anh trai của nó , tôi không có quyền lo cho nó ? "

" Charlotte với nhà họ Austin của mấy người có quan hệ gì ? Anh trai cái gì ? Là anh yêu thích Charlotte , chỉ có một mình chị ấy không nhìn ra được "

" Ăn nói khó nghe như vậy đủ rồi , tôi phải đưa Charlotte vào bệnh viện , nó đang sốt rất cao "

" Đây là chuyện của tôi "

Cô chỉ nói với Charlotte một câu giống như khẳng định , liền mở lấy cửa sau ôm lấy cả cơ thể nóng đến mức làm cô thoáng hoảng sợ . Nhanh chóng đưa Charlotte ra bên ngoài , bế trong vòng tay của mình chặt đến mức giống như không muốn cho Chan cướp mất .

" Đưa đây "

" Charlotte là của tôi , chị ấy là của tôi "

Tiếng động cơ nổ máy , chân ga được người ta dùng lực ấn xuống , chiếc taxi lao đi khi cô bế Charlotte rất nhanh đi vào đó . Trên đường đi đến bệnh viện chính là phải đi ngang quán trà đó , đầu của cô đau đến muốn nổ tung . Giờ đây chỉ cần cô bước vào đó , thứ hương xông kỳ ảo nhất định chữa khỏi cho cô . Nhưng mà , người con gái trong vòng tay cô nóng đến dọa người , đôi mắt nhắm chặt như thể chẳng muốn mở ra thêm một lần nào nữa .

" Bạn nhỏ , bạn nhỏ..."

" Là em "

Charlotte thật sự không có mở mắt , nàng chỉ gọi một cách mơ hồ như bao lần nàng vẫn gọi trong giấc ngủ của mình . Nhưng lần này lại có người lên tiếng , rất tiếc là cô gái của tôi không nghe được nữa .

" Chị không có làm , tại sao em không tin chị ? "

" Chạy nhanh lên đi "

Cô gái của tôi cả người nóng đến mức áp lên cả da thịt của tôi , nhưng tay của chị ấy lạnh buốt còn hơn cả chiếc nhẫn chị vẫn đang đeo . Tôi sợ , tôi thật sự rất sợ , tôi sợ còn hơn cả lúc tôi nghe tin mẹ của mình gặp nạn . Có phải tôi điên mất rồi hay không ? Nhìn thấy mẹ của tôi bị thương đến không cử động được , tôi thậm chí một giọt nước mắt cũng chẳng rơi . Nhưng chỉ vì người con gái này , đôi mi của tôi là thứ gì trĩu nặng ?

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com