ZingTruyen.Info

[Englot] Sủng Vật Hào Môn

chương 54

Chippo2410



Cơn mưa đầu mùa trút xuống nhanh nhẹn lấp đầy vài tia nắng còn vươn mình hòa lẫn , vài giọt nước nặng trĩu len lỏi vào trong đường rãnh chốc chốc lại thấm vào vai một người nào đó . Ngày đầu tiên đến đây phục vụ của Charlotte được đánh giá vô cùng tốt đẹp , nhưng tâm trạng của nàng lại không thể nào phấn khởi nổi khi nhìn thấy bạn nhỏ của mình như vậy .

                        
" Engfa , chị muốn đi ăn gì đó được không ? "

                         
Hôm nay bà chủ thật sự lời to lắm , phần lương chỉ tính vào một mình nàng nhưng được đến hai người phục vụ tận tình . Engfa mặc dù tâm trạng không được tốt sau khi gợi nhắc về ba mẹ của mình , nhưng cũng không muốn nhìn thấy nàng vất vả liền ra sức giúp nàng một tay .

                         
" Bảo Bối , chị nói gì ? " - vừa rồi Charlotte chính là nói gì cô cũng nghe không rõ , đầu óc của cô hiện tại toàn nghĩ chuyện đâu đâu .

                         
" Chị nói mình rất đói bụng "

                         
Engfa đến bây giờ mới có thể gác lại chuyện của mình , sao cũng được cô luôn đối xử rất tốt với dạ dày của nàng . Chưa bao giờ cô để cho Charlotte lơ là bữa ăn của mình , nhưng hôm nay rõ ràng chưa đến giờ sao Bảo Bối lại mau cảm thấy dạ dày trống rỗng thế nhỉ ? Cũng có thể là hôm nay lao động tay chân nên mới cảm thấy mau đói đến như vậy .

                         
Cả hai tiếp tục di chuyển trên một chuyến xe buýt lúc công nhân viên đi làm về , may mắn vẫn còn một vài chỗ có thể ngồi tạm không phải tiếp tục đưa tay vào những chiếc vòng đứng không vững nữa . Trước đây họ thường dùng bữa tại các nhà hàng sang trọng , hoặc cùng lắm cũng là những quán ăn nổi tiếng . Xem ra địa điểm lần này lại vô cùng giản dị , cuộc sống bây giờ thật sự rất giống với những người bình thường ...

                         
Thật ra Charlotte không phải đột nhiên lại cứ bắt cô đưa mình đi nhanh đến như vậy , bởi vì ở lại quán nhìn thấy có vài người đưa con của mình theo gia đình đấm ấm sẽ lại khiến bạn nhỏ buồn nhiều hơn . Dọc đường đi nàng luôn cố gắng đem hết những chuyện tiếu lâm mình nghe từ ông bà cụ lúc sáng kể lại cho cô , rốt cuộc cũng nhìn thấy bạn nhỏ vẽ lên một nụ cười vui vẻ .

                         
" Bảo Bối , hôm nay ngoan vậy sao ? "

                         
Hiện tại bọn họ chính là đã có mặt tại quán ăn được mở phân nửa ở lề đường , nửa còn lại nằm bên trong khuôn viên bên trong nhà của họ . Đột nhiên đang yên đang lành lại đưa tay nâng cầm của nàng lên , nói ra một câu giống như vô vàn sủng nịnh .

                         
" Hửm ? "

                         
Charlotte còn chưa kịp gọi món đã ngay lập tức bị cô nâng lấy cả khuôn mặt của mình , cũng may lúc nãy người phục vụ tại quán này đã đi khỏi sau khi cô nói sẽ gọi món sau . Mặc dù chỗ của bọn họ đang ngồi quả thật hơi kín đáo , nhưng cũng không phải muốn tự nhiên ở giữa chốn đông người như vậy chứ .

                         
" Chính là biết kể nhiều truyện cười đến như vậy chọc cho em vui vẻ hơn "

                         
" Biết là tốt rồi , chị không muốn nhìn thấy hai cái bánh bao chiều của em đâu "

                         
" Em không thèm nghĩ đến họ nữa , dù gì cả đời cũng chưa chắc gặp được đâu mà suy nghĩ làm gì "

                         
Thật ra không phải là cố tình tiếp tục khơi gợi chuyện đau lòng của cô , đáng lẽ ra bạn nhỏ nói như vậy rồi thì nàng cũng không nên nhắc lại . Nhưng Charlotte cảm thấy càng trốn tránh sẽ càng tạo ra vết sẹo sâu hơn , sau này chỉ cần ai vô tình chạm phải lại càng đau gấp nhiều lần .

                                      
" Chị không bênh vực họ , nhưng ngày nào còn chưa biết rõ sự thật cũng đừng vội thù hận ba mẹ của em "

                         
" Được , vậy thì em sẽ xem thử rốt cuộc khi em gặp họ , họ sẽ nói cho em biết sự thật gì "

                         
" Không buồn nữa đó "

                         
" Chị ngoan ngoãn như vậy , em làm sao còn buồn được nữa "

                         
Thật ra không muốn nàng phải lo lắng cho mình quá nhiều nên cố gắng tạo ra nét mặt không lo không nghĩ , có điều nói sao đi nữa vẫn cảm thấy chuyện này xem ra không thể suy nghĩ tích cực một chút nào cả .

                         
-----------------------------

Bọn họ bước ra từ quán ăn gia truyền đó cảm thấy đúng thật là không xong với chiếc bụng căng tròn của mình rồi , quả thật Charlotte cho rằng ở bên cạnh bạn nhỏ thì liệu pháp giảm cân nào cũng xài không được . Cứ thúc ép nàng ăn nhiều đến như vậy , xem đó bây giờ đi thôi cũng cảm thấy mệt .

                         
" Tất cả đều tại em , báo hại chị bây giờ cảm thấy khó tiêu đến như vậy "

                         
" Ai biểu hệ tiêu hóa của chị yếu kém , em ăn còn cảm thấy chưa đủ nhét kẻ răng "

                         
" Ai bỏ đói em mà em ăn đến độ ai cũng nhìn bàn của chúng ta "

                         
" Tại chị bỏ đói em quá còn gì "

                         
Charlotte cảm thấy cái tên họ Waraha này bây giờ nói gì cũng được , rõ ràng tốc độ xử lý thức ăn trên bàn của cô là khó tìm được đối thủ . Nàng có ăn bao nhiêu cũng toàn là bị cô đúc ép mãi , bây giờ lại dám đổi trắng thay đen như vậy . Vốn dĩ còn dự định xoay cả người lại đối chấp với cô , không nghĩ đến trường hợp vừa cử động liền bị tên sắc lang này áp chặt ở cửa ra vào , quần áo ở trên người rất nhanh cũng không còn tồn tại nữa . Quả thật mấy hôm nay Charlotte hết ở bệnh viện lại đến ngày làm con gái nha , cô là bị bỏ đói lâu lắm rồi còn gì . Hôm nay lại đúng lúc không thể nhịn được nữa ...

                         
" Chị đang no lắm , không chịu mà...ưn....Engfa "

                         
" Bảo Bối , chị no chứ em không có no "

                         
" Ưn...sâu...sâu quá ..ư..ư "

                         
                      --------------------------

" Em đứng lại chưa ? "

                         
Chất giọng trầm đặc vang lên bên mang tai , một sức níu giữ từ phía sau không cho cô gái bướng bỉnh đó ra khỏi vòng tay của mình . Thật tình có ai lại giống như vợ sắp cưới này hay không đây ? Cứ năm ba bữa lại một lần cãi nhau đến long trời lở đất , sau đó lại có bao nhiêu quần áo lại gom hết ra dọa bỏ nhà đi bụi .

                         
" Chị giữ em lại làm cái gì ? Ủa còn thời gian quan tâm đến em hả ? "

                         
Thật ra cũng không phải ai xa lạ , chính là cô bạn thân duy nhất của Charlotte thời đại học . Lúc trước Heidi cùng với chồng tương lai của mình đều sinh sống và làm việc tại nước Đức xa xôi . Sau một khoảng thời gian bọn họ đều cùng nhau về Thái Lam phát triển , nơi họ chọn lúc đầu chính là Bangkok rộng lớn . Nửa năm sau lại tiếp tục mở thêm công ty con tại Chumpon phồn hoa , cùng chung một địa điểm với nơi Charlotte lập nghiệp .

                                 

Heidi còn chưa tìm Charlotte đàm đạo , lại nghe tin nàng bị AusTin Gia chối bỏ , sau đó lại tước luôn chiếc ghế của nàng tại EL . Đã đủ phiền muộn lắm rồi , lại cứ nhìn thấy vị hôn phu của mình ở công ty đa quốc gia vừa thành lập hết thân mật với cô gái này lại đến cô gái kia , khó trách Heidi lại nổi trận lôi đình không muốn nhìn thấy người đó nữa .

" Em lại muốn gây nhau với chị có phải không ? "

" Chị tránh ra , em bây giờ không có thời gian đôi co với chị "

" Không nói cho rõ thì không được đi đâu hết "

Vị hôn phu của Heidi tiếng trước tiếng sau liền bế thốc cô ấy vào nhà khóa cửa lại , xem ra phải dạy dỗ cô vợ tương lại bướng bỉnh này một bài học rồi . Rõ ràng người ta ở công ty chỉ là giao tiếp rất chi bình thường với nhân viên của mình , như thế nào vào miệng cô gái này lại khó nghe đến như vậy .

" Thả em ra , em không có giỡn với chị nha "

" Chị cũng không phải đang đùa giỡn với em "

" Chompu, đừng mà...."

Kết quả trong vòng một ngày hôm đó , cũng chính khung giờ đó tại hai địa điểm cũng không xa nhau lắm lần lượt có một người lấy thịt ức hiếp một người . Charlotte bị bạn nhỏ của mình ở tại cửa ra vào hành sự chỉ một lần duy nhất , chính là nàng giả vờ nói bụng đau không chịu được mới lừa được cô bế lên giường nằm nghỉ . Nhưng Heidi lại thảm rồi , qua đến hôm sau cũng đừng nghĩ sẽ bước ra khỏi chiếc giường của mình được .

-------------------------------
" Char ơi...hức hức..."

Buổi tối hôm đó vị hôn phu của Heidi có việc ra ngoài cùng đối tác , căn dặn gia nhân rất kỹ phải chăm sóc tốt cho mợ chủ tương lai của bọn họ . Căn nhà này cũng chỉ vừa được mua lại cách đây hai tuần , gia nhân thì mới hôm nay được thuê đến luôn . Bọn họ cũng không hiểu mợ chủ Heidi bị bệnh gì , từ chiều cho đến tối chỉ có thể nằm ở trên giường không đi đâu được .

Sau khi tên sắc lang vũ phu họ Waraha đi khỏi , liền cảm thấy như thế nào cũng ngủ không được . Chị dám đối xử với em như vậy , em không thèm làm cô dâu của chị nữa . Heidi chính là cảm thấy uất hận đến độ khóc ngất lên , chỉ có thể với lấy điện thoại của mình gọi cho bạn thân Charlotte nói hết ra một lần .

" Đừng khóc , đừng khóc , có chuyện gì nói mình nghe "

Charlotte hiện tại tốt hơn Heidi khá nhiều , bạn nhỏ mặc dù chỉ làm có một lần nhưng lại cẩn thận bôi tuýp thuốc mỡ vào nơi sưng đỏ của nàng vô cùng thoải mái . Còn đích thân pha cho tiểu sủng vật của mình một ly trà gừng giúp nàng tiêu thức ăn bên trong dạ dày căng cứng , hiện tại chính là vừa đem tiểu sủng vật vào lòng ôm lấy muốn ngủ một giấc thật sớm , lại rất nhanh nhận được điện thoại của Heidi .

" Chính là tên xấu xa họ Waraha đó "

" Ủa em làm gì ? "

Không phải Engfa cố tình nghe lén , chính là Heidi giống như hét lên cho cả thế giới nghe nên mới lọt được vào tai của cô . Chỉ cảm thấy trên đời này mình xấu xa duy nhất đối với Bảo Bối , sao đột nhiên bị người ta chửi chuyện gì cũng không hay vậy ?

" Ai nói tới em , Hei à cậu lại bướng bỉnh chọc giận chị ấy rồi phải không ? "

" Char , cậu còn đứng về phe chị ấy hả ? "

" Được rồi , được rồi , mình đứng về phe cậu , đừng khóc nữa "

Thật ra vị hôn phu đó của Heidi đối tốt với cô ấy thế nào ai cũng biết , nhưng bạn thân này chính là quá mức ghen tuông cứ vài ba hôm lại chọc tức chị ấy một phen vì ai cũng ghen cho được . Thật ra Charlotte cũng chưa từng gặp Chompu ở bên ngoài , chỉ nghe Heidi hình dung về chị ấy là một người rất bản lĩnh , lại vô cùng tình cảm . Chính vì như vậy bóng hồng nào quẩn quanh chị ấy vài ba giây cũng làm cho Heidi ghen đến không ăn cơm nổi .

" Fa , mình không thèm nói tới chị ấy nữa . Nói chuyện của cậu đi , cậu ổn không ? "

" Hả ? Mình vẫn khỏe mạnh mà " - Charlotte cảm thấy sức khỏe của mình rất bình thường , không biết Heidi sao đột nhiên lại hỏi như vậy ?

" Cậu đừng cố gắng kiên cường , cậu bị Austin Gia tước bỏ quan hệ còn hủy luôn chức vụ của cậu ở EL , cậu làm sao vẫn khỏe mạnh được cơ chứ "

" À , thì ra cậu muốn nói đến chuyện đó "

Heidi còn cố gắng chuẩn bị rất nhiều câu dùng để an ủi người khác , nhưng Charlotte lại rất bình thản đối mặt với sự việc này . Thông qua một thiết bị thông minh , cô ấy còn nghe rõ bạn thân của mình còn có thể cười ra thành tiếng , không phải là đau lòng quá độ đến mức không bình thường rồi chứ .

" Trong hai mươi mấy năm qua , thời gian này mình mới là ổn nhất "

" Char , mình không tin đâu . Mình muốn gặp cậu , cậu đừng hòng giấu mình "

" Được rồi bạn Heidi , nếu như cậu còn đi nổi thì cho mình một cái hẹn , mình sẽ rất nhanh tìm gặp cậu "

" Char đáng ghét , mai hẹn cậu tại cà phê sân thượng của CPP , cậu biết nó mà phải không ? "

" CPP ? "

_________________
" Chompu Waraha " ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info