ZingTruyen.Info

[ENGLOT] Ai có thể mang tình yêu của em trở lại...?

Chương 22 Tranh luận - bất đồng quan điểm

MyNamNhuHoa

Bây giờ đã là 11 rưỡi đêm, Charlotte chạy job xong rồi còn phải tới nhà P'Folke đón Phalo về, ngày mai P'Folke phải đi công tác rồi.

Vào tới nhà, Charlotte mới phát hiện có điều không đúng. Cô thả Phalo xuống sofa ra hiệu cho nó yên lặng còn bản thân thì đi vào trong gian bếp.

Charlotte vừa đi đến cầu thang thì có tiếng bước chân, cô giật mình khựng người lại. Charlotte kinh ngạc:

"Mẹ?"

Người phụ nữ đứng trong bếp đang loay hoay pha cái gì đó, dáng vẻ mệt mỏi thấy Charlotte lao vào ôm chầm lấy mẹ không chút do dự.

"Mẹ ơi."

"Ừ, Charlotte của mẹ, con về rồi đấy à?"

Charlotte rưng rưng nước mắt, đã lâu lắm rồi cô không gặp mẹ.

"Sao mẹ về mà không báo trước vậy?"

Bà Dan ôm lấy con gái trong lòng âu yếm, hơi ấm này rất lâu rồi hai mẹ con mới được cảm nhận.

"Đứa nhỏ này, mẹ về gặp em bé của mẹ còn phải báo trước à?"

Một chốc sau Charlotte mới buông mẹ ra, để mẹ lau nước mắt cho mình rồi hai mẹ con ra sofa ngồi. Bà Dan ôm lấy Phalo đang nằm ngoan trên sofa: "Chào Phalo, lâu lắm rồi gặp con, con nặng hơn trước nhiều quá."

Charlotte bật cười xoa đầu Phalo: "Bà ngoại chê con béo kìa Phalo."

Bà Dan thả Phalo xuống để nó tự do chơi, xong xuôi bà lại quay sang Charlotte, ánh mắt xót xa hỏi con gái: ""Bình thường giờ này con mới xong việc à?"

Charlotte biết mẹ nghĩ gì, cô cầm lấy tay mẹ xoa xoa:

"Không phải ngày nào cũng như vậy đâu, công việc của con rất thoải mái, thật đó!"

Vuốt ve mái tóc của Charlotte, bà Dan mỉm cười dịu dàng: "Con vẫn thích công việc này chứ?"

"Tất nhiên rồi", ánh mắt của Charlotte trở nên long lanh, "Công việc này cho con rất nhiều thứ, con tìm thấy được nhiều người yêu thương con, con rất vui mẹ à."

Charlotte thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, việc bố mẹ ly hôn đã để lại vết thương lòng cho cô. Cho dù bố mẹ vẫn luôn cố gắng đù đắp, nhưng chung quy, đổ vỡ vẫn là đổ vỡ.

"Ước gì mẹ có thể cho con mọi thứ toàn vẹn nhất trên đời Charlotte à, mẹ xin lỗi."

Charlotte hiểu ý của mẹ, nhưng từ lâu cô đã xem nhẹ chuyện đó rồi. Nhờ có mọi người, nhất là chị ấy, những năm tháng thanh xuân này của cô đã trở nên vô cùng có ý nghĩa và rực rỡ hơn rất nhiều.

"Mẹ cho con thật nhiều tình yêu thương và thế là đủ rồi ạ."

Đối với sự hiểu chuyện của con gái, bà Dan cảm thấy cay nơi sống mũi. Thấy mẹ yên lặng không nói gì, Charlotte quyết định đổi chủ đề: "Mẹ về có mua quà cho con không đấy?"

Ánh mắt háo hức của Charlotte khiến bà Dan thôi suy nghĩ linh tinh mà mỉm cười: "Tất nhiên là phải có quà cho em bé của mẹ rồi."

"Yeahh, mẹ là tuyệt vời nhất."

Charlotte hí hửng như một đứa trẻ đứng dậy kéo tay bà Dan: "Chúng ta đi bóc quà nhanh nào mẹ ơi!"

...

Trong quán rượu yên tĩnh, khách khứa lần lượt ra về, chỉ có một cô gái xinh đẹp là ngồi ở quầy bar mãi chưa chịu rời đi. Cô gái cầm ly rượu lắc nhẹ nhàng rồi từ tốn uống một ngụm, ánh mắt mơ màng không có điểm nhìn cụ thể.

Đang lúc cô nâng ly lên chuẩn bị uống tiếp thì lại bị một người khác tiến đến cướp lấy ly rượu: "Uống vậy là đủ rồi búp bê."

Faye để ly ra xa khỏi tầm tay của Chompu, ánh mắt nhu tình dịu dàng nhìn búp bê xinh đẹp với đôi má ửng hồng mà lòng không khỏi xót xa.

"P'Faye hiểu tâm trạng của em lúc này mà, để em uống thêm một chút đi."

Những lúc say con gái sẽ trở nên xinh đẹp bộn phần, Chompu ngước nhìn Faye với đôi mắt long lanh như mèo con khiến nhịp tim Faye chệch đi một nhịp. Faye ngồi xuống cạnh Chompu, vươn tay xoa đầu Chompu bằng cách dịu dàng nhất có thể: "Final walk cần trạng thái tinh thần tốt nhất, em cứ như thế này thì ngày mai phải làm sao?"

Ngày mai Chompu sẽ thực hiện final walk, đánh dấu việc cô hết nhiệm kỳ Miss Grand Chiang Mai, vào lúc này tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ.

Chompu tựa đầu vào vai Faye, lúc này cô cần một bờ vai, và may mắn là Faye xuất hiện kịp thời.

"Năm đó khi P'Faye thực hiện final walk chị có tâm trạng thế nào?"

Faye chần chừ một chút rồi cũng đặt tay lên vai Chompu ôm lấy thân thể bé nhỏ đang gục vào lòng mình, giọng nói có chút bồi hồi: "Chị cũng buồn như em bây giờ, chỉ khác là sau khi final walk chị mới đi uống rượu. Chị muốn giữ tinh thần tốt nhất cho đêm cuối cùng đương nhiệm."

Chompu không nói gì thêm mà chỉ rúc vào lòng Faye, một lúc sau Faye nghe thấy tiếng sụt sùi. Faye để yên cho Chompu khóc một lúc rồi mới lên tiếng:

"Búp bê mít ướt của tôi, cho dù em không còn là Miss Grand Chiang Mai thì vẫn là á hậu 5 Miss Grand Thailand2022, vẫn là cô gái nhỏ được fan và mọi người yêu quý. Khép lại hành trình này, hành trình khác sẽ mở ra với em."

Faye dùng sự dịu dàng của mình vỗ về Chompu, trong khoảnh khắc ấy, trái tim mềm yếu Chompu đã bị chinh phục, cô cố gắng bình ổn lại cảm xúc, nói qua tiếng nấc: "Em ước nhiệm kỳ sẽ dài hơn một chút, em vẫn... tiếc nuối..."

"Ngoan nào búp bê, em mà còn khóc nữa là mắt sưng lên đó."

Faye bất lực, ai cũng sẽ có tiếc nuối mà, nhưng cô tin Chompu vẫn sẽ bước tiếp con đường của mình và thành công hơn nữa. Có cô ở đây với búp bê mà.

"P'Faye nè..."

Chompu níu áo Faye nhỏ giọng gọi khiến Faye ngẩn ra vì sự đáng yêu này.

"Hửm?"

"Ước gì chị cứ mãi ở bên cạnh em như lúc này nhỉ?"

Một câu nói dịu dàng của Chompu thôi cũng đủ khiến Faye lúc này tan chảy trong sự ngọt ngào đó, trái tim Faye bắt đầu không ổn rồi, đã lâu lắm rồi cô mới không thể kiểm soát được tình cảm của mình khi đối diện với một người nào đó.

Gương mặt vốn lạnh lùng của Faye khẽ ửng hồng, cô muốn nói mà chẳng tìm được lời nào phù hợp để trả lời Chompu. Mà Chompu lúc này đã bắt đầu bị men say chi phối, cô rời khỏi lòng Faye, để ánh mắt hai người chạm nhau, gương mặt nhỏ xinh đẹp bắt đầu biểu cảm làm nũng: "Sao P'Faye không trả lời em? Em đã nói gì quá đáng ư? Nếu vậy thì P'Faye hãy quên lời em vừa nói đi!"

"Không!", Faye vội vàng ngăn cản Chompu đang định đứng dậy, gấp gáp ôm cô vào trong lòng: "Em không nói gì quá đáng hết, tại P'Faye vui vì lời của em thôi, chị sẽ luôn ở bên cạnh búp bê mà."

Ở bên cạnh như chị em cũng được.

Ở bên cạnh như người thầy cũng được.

Sao cũng được, miễn là được ở bên cạnh nhau.

Khi tình cảm đủ lớn thì dù dưới thân phận nào cũng được, miễn là có thể gẫn gũi và chăm sóc cho đối phương là được rồi.

"Thật sao?"

Chompu vòng tay qua eo Faye đáp lại cái ôm của chị, trong lòng trở nên vui vẻ lạ thương. Faye gật đầu chắc nịch: "Thật, chị hứa!"

"P'Faye, em say rồi..."

Chompu lại dụi đầu vào hõm vai Faye khiến Faye quéo hết cả lên: "Rồi, để P'Faye đưa búp bê về nhà."

...

Bà Dan ngồi trên giường nhìn Charlotte sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi làm. Nhìn dáng vẻ mẹ có vẻ buồn Charlotte cũng không nỡ đi, nhưng công việc là công việc, hơn nữa đêm nay là final walk người chị thân thiết của cô.

"Hôm nay con phải ở Chiang Mai đến ngày mai, mẹ buồn chán thì đi dạo nhé?"

Charlotte ôm lấy mẹ, giọng nói có chút nũng nịu làm bà Dan lưu luyến, sao đứa trẻ của mình lại đáng yêu đến vậy cơ chứ.

"Lát nữa ekip đến đón con à?"

"Không phải", Charlotte lắc đầu, "P'Fa sẽ đón con, tụi con phải ghé qua họp về buổi photoshoot cho sản phẩm trước khi đến Chiang Mai."

Vừa nghe nhắc đến Engfa, sắc mặt của bà Dan mất hết nét vui tươi: "Con và cô Engfa vẫn đang sao tác couple đấy à?"

Charlotte có thể nhanh chóng nhận ra thái độ của mẹ mình thay đổi khi nhắc tới Engfa, cô giữ bình tĩnh đáp lời: "Vâng, chúng con vẫn đang trong kế hoạch sao tác couple, sao vậy mẹ?"

"Không có gì", bà Dan khó chịu ra mặt, "Nếu chỉ là công việc của con thì mẹ không có ý kiến, dù sao cũng chỉ là chiêu trò truyền thông."

Charlotte chột dạ, phân vân một chút rồi cô đánh liều: "Thế... nếu bọn con là thật thì sao?"

"Mẹ phản đối!"

Bà Dan đáp lại gần như không cần suy nghĩ, thái độ vô cùng cương quyết khiến trái tim Charlotte như bị ai đó bóp chặt, cô nhỏ giọng: "Tại sao vậy ạ?"

"Đều là con gái cả con làm sao có thể dựa dẫm vào cô ta được? Hơn nữa pháp luật không chứng nhận việc kết hôn đồng giới..."

"Được rồi mà mẹ", Charlotte quyết định cắt ngang lời mẹ trước khi nghe thêm lý do không hay về chuyện nhạy cảm, "Con xem Engfa như là chị của mình, sẽ không có chuyện đó đâu!"

Charlotte lựa chọn nói dối.

Trong trường hợp này, cô không có cách nào tốt hơn cả, bởi vì mẹ cô nhìn có vẻ kích động với giả thuyết cô vừa đưa ra.

Bà Dan có vẻ cũng nhận ra mình phản ứng thái quá, vội vàng nắm tay Charlotte, giọng nói dịu dàng trở lại: "Mẹ mong con tìm được hạnh phúc thuộc về mình theo cách bình thường nhất, con hiểu mẹ mà phải không?"

Charlotte muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng nhìn vào ánh mắt mong mỏi của mẹ thì cô lại không nỡ. Charlotte không trả lời mẹ, cô rút tay mình khỏi tay mẹ rồi xoay người một cách tự nhiên nhất: "Con còn vài thứ phải chuẩn bị."

Nếu không thể đối diện, vậy tạm thời cứ trốn tránh đã.

Hôm nay, Charlotte nhận ra bản thân lại bị tổn thương thêm một lần nữa bởi mẹ của mình. Thật ra cô có thể tha thứ cho bà, chỉ là khi bà lấy danh nghĩa yêu cô để áp đặt cô sống theo cách bà muốn thì cô không làm được, đó là gánh nặng vô hình đè lên vai cô.

Trái tim trống rỗng không dễ gì mới được lấp đầy, Charlotte quyết tâm giữ vững lập trường, tuy rằng mong mỏi có được sự chấp thuận của mẹ nhưng Charlotte cảm thấy việc giữ bản thân và người mình yêu không bị tổn thương mới là quan trọng nhất. Cô lựa chọn trốn tránh trước đã. Thời gian còn dài, chuyện khác từ từ tính sau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info