ZingTruyen.Info

[ENGLOT] Ai có thể mang tình yêu của em trở lại...?

Chương 15 Hẹn hò

MyNamNhuHoa

Trong quán bar xập xình tiếng nhạc và ánh đèn đủ màu sắc chói lóa, Heidi ngồi một góc nâng ly rượu lên rồi lại đặt xuống, tâm trạng của cô không được tốt. Kể từ lúc dự thi quốc tế trở về thì cô vẫn luôn không vui, lý do rất đơn giản, cô chẳng thể vào được TOP cao như sự kỳ vọng của bản thân cô và mọi người.

Tuy papa Nawat với các chị em MGT nói rằng cô đã làm rất tốt, điều cô thiếu là một chút may mắn thôi, nhưng đối với cô thì đó là thất bại nặng nề. Nó cũng tương tự như việc cô để mất crown MGT2022 vào tay Engfa, dù cô biết kết quả đó xứng đáng với nỗ lực của Engfa nhưng cô vẫn buồn và hụt hẫng.

"Tách..."

Heidi giật mình khi ly rượu của mình bị cụng bởi một ly rượu có màu đỏ sánh, cô ngẩng đầu rồi tròn xoe mắt: "Renée?"

"Em đây, P'Heidi của em, chị làm gì ở đây một mình vậy?"

Renée nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ ngồi xuống cạnh Heidi, ánh mắt của cô sáng rực mỗi khi cô nhìn Heidi.

"Đi uống rượu chứ làm gì?", Heidi nâng ly rượu của mình lên uống cạn, hỏi ngược Renée: "Còn em làm gì ở đây?"

"Em tìm vui!"

Renée đặt ly rượu xuống, vươn tay chạm vào má Heidi: "P'Heidi buồn sao?"

Ánh mắt của Heidi trở nên nhu tình, cô nghiên đầu để má mình dựa lên bàn tay Renée: "Ừ, có một chút, nhưng nhìn thấy Renée thì hết rồi."

"Nếu nhìn thấy em vui như thế hay là Heidi hẹn hò với em đi, ngày nào chị cũng sẽ vui vẻ."

Renée mỉm cười đáp lại thính Heidi vừa thả, cô nàng cũng chẳng phải em bé ngoan gì, yêu đương không giỏi nhưng về khoản trap thì nhất định không thua kém Heidi.

Heidi không vừa vặn gì chớp chớp mắt: "Nếu em sẵn sàng với việc yêu đương dài hạn rồi thì mới đến tìm chị!"

Câu này của Heidi có mấy phần thật mấy phần giả e là chỉ mình Heidi biết, ánh mắt Renée nhìn Heidi thích thú: "Vậy thì chị đi tìm P'Kun ấy, có lẽ anh ấy sẽ hứng thú với chuyện yêu đương lâu dài cùng chị!"

"Nhưng biết làm sao được...", Heidi nhún vai: "Chị chỉ thích em!"

Ánh mắt thâm tình của Heidi vào thời điểm nói câu nói kia có lẽ sẽ khiến bao nhiêu cô nàng gục ngã, nhưng Renée thì không, cô và Heidi là cùng một loại người, làm sao có thể không nhìn ra đối phương có thật tâm hay không?

Renée lắc đầu: "Heidi không thích em, chị thích gương mặt này của em, phải không?"

"Ai cũng yêu cái đẹp mà Renée", Heidi thừa nhận với Renée, "Từ lúc quen nhau đến giờ em đã đề nghị hẹn hò với chị 3 lần, chẳng phải cũng vì chị xinh đẹp sao?"

Đôi mắt trong veo của Renée trở lại sự sắc sảo vốn có, cô nghiêng mình hôn lên má Heidi một cách dịu dàng, và Heidi không né tránh điều đó.

"Heidi quá xinh đẹp, Renée cũng xinh đẹp, chẳng phải chúng ta là sự kết hợp hoàn hảo à?"

"Đúng là hoàn hảo", Heidi gật đầu, "Nhưng chỉ với em thôi, chị đã chán ngấy việc yêu đương chóng vánh rồi."

"Nhưng Heidi nói thích em mà."

Renée vẫn chưa từ bỏ, cô biết rõ Heidi có bao nhiêu phần thật lòng với mình, chưa tới 30%, nhưng cô thích Heidi nhất trong số hàng tá người mập mờ với cô. Và cô đã đề nghị hẹn hò tới tận 3 lần trong khi những người kia đang quỳ xuống chờ cô ban cho một cơ hội.

"Renée của chị, thay vì hẹn hò với chị thì em có thể tìm một người nào đó..."

"Nhưng Renée chỉ thích P'Heidi!"

Đối diện với người con gái xinh đẹp cộng thêm chút men say khiến trái tim Heidi đập nhanh hơn bình thường với lời tỏ tình cô đã nghe tới chán. Heidi cúi đầu hôn lên môi Renée nhẹ nhàng, và Renée cũng nhu thuận không hề đẩy Heidi ra.

"Renée, em quá dễ dàng!"

"Em chỉ dễ dàng với chị!", Renée phản bác, ánh mắt giận dữ và xấu hổ của cô khiến Heidi rung động. Heidi mỉm cười: "Nếu em nhất định muốn hẹn hò với chị thì chúng ta hẹn hò đi!"

"Thật sao?", ánh mắt Renée sáng rực lên.

"Nhưng chỉ hẹn hò 3 tháng thôi, sau đó... chị phải tập trung vào công việc và chị nghĩ em cũng nên như thế!"

Nghe thật buồn cười khi hẹn hò còn có thể tính thời gian, nhưng đối với Heidi và cả Renée thì chuyện này không lạ, bọn họ đều đã từng làm như thế để khiến những kẻ theo đuổi mình thỏa mãn.

"Được, em nghĩ thời gian từng đó là đủ rồi."

Renée mỉm cười đứng dậy kéo theo tay Heidi: "Chúng ta đến nơi thú vị hơn nhé, ở đây chán ngắt!"

...

Trong căn phòng mờ ảo với ánh đèn vàng dịu nhẹ, thân thể tuyệt mỹ với đường cong hấp dẫn của hai người phụ nữ đang quấn vào nhau.

"P'Heidi... ưm, nhanh quá... em không được..."

"Bé ngoan của chị, em được mà..."

Giọng nói trầm quyến rũ nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai khiến Renée cắn môi dưới chịu đựng hai ngón tay thon dài không ngừng ra vào khuấy đảo đóa hoa kéo theo nhiều mật ngọt tràn ra ngoài. Cơ thể Renée run rẩy theo từng lần ra vào mãnh liệt của Heidi, cô dùng chút sức lực của mình há miệng cắn lấy cái cổ thon dài trắng ngần: "Heidi, chị đích thực là yêu nghiệt..."

"Ưm...", Heidi đau đớn rên rỉ, hành động của Renée càng tăng thêm sự kích thích cho Heidi, cô cười tà mị: "Chị có yêu nghiệt cũng không bằng em, em khiến chị muốn giam chị trong em cả đời đấy!"

Vừa dứt lời Heidi đã tăng thêm lực tàn sát bên trong đóa hóa, cô cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa vì động tình mà cương cứng nhô cao, răng nanh cắn đầu nhũ rồi liếm nhẹ nhàng bầu ngực tròn khiến Renée vì kích thích mà uốn éo né tránh.

Động tác trên và dưới thuần thục khiến cho người nằm bên dưới trải qua đủ loại khoái cảm, vào lúc cao trào, Renée không nhịn được thét lên một tiếng trước khi hạ thể tràn ra mật ngọt thấm ướt ga giường.

Renée rơi vào mê man, cô như bị cướp hết sức lực nằm yên dưới thân con sói gian manh. Cảm nhận được bên dưới có thứ vừa mềm mại vừa ướt át lướt qua, Renée cả kinh mở mắt mới phát hiện đầu Heidi đã chôn giữa hai chân mình từ bao giờ. Cô xấu hổ không dám tin, mà Heidi thì vẫn đang chuyên tâm chăm sóc đóa hoa sớm đã nở rộ tiết ra dịch mật ngọt ngào kia.

"Không... chết tiệt, Heidi, chị lên đây... Ahh..."

Renée muốn ngồi dậy cản Heidi lại nhưng một ngón tay không báo trước mà xông thẳng vào khe động chật hẹp ẩm ướt khiến Renée khổ sở ngưng lại động tác.

"Đừng lo cho chị, chị sẽ "đút" Renée của chị ăn no mà!"

Câu nói mang đầy tính lưu manh của Heidi khiến Renée đỏ mặt nhắm chặt mắt.

Đầu lưỡi liếm qua nơi nhạy cảm cùng với ngón tay không ngừng ra vào khiến huyệt đạo ấm áp co rút bao bọc lấy dị vật, Heidi tận hưởng cảm giác tuyệt với bên trong bé người yêu vừa mới có trong đêm nay. Có quá nhiều kích thích khiến cảm giác trong thân thể như muốn bùng nổ, Renée không tự nhiên mà cong lưng lên, một lần nữa nhịn không được cảm giác đạt đến cực điểm mà chất mật ngọt lại thấm đẫm cả tay của Heidi.

Nhìn bàn tay thấm đẫm chất dịch, Heidi thích thú nhìn đóa hoa run rẩy vì sự "nhiệt tình" của mình, cô hôn lên môi cô người yêu bé bỏng.

"Bé cưng giỏi lắm, và chị cũng giỏi nữa, đúng không?"

Renée thở gấp khi làm việc quá độ, cô mệt mỏi đưa tay ôm cổ Heidi, ánh mắt giận hờn: "Chị thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc."

Heidi cố ý để bầu ngực tròn căng của mình chạm vào bầu ngực đầy dấu hôn của Renée mỉm cười: "Kích thích như vậy mới khiến em thoải mái hơn mà."

Đụng chạm của Heidi khiến Renée xấu hổ quay mặt đi, cơn kích tình qua đi thì da mặt Renée lập tức trở về tình trạng mỏng vô cùng, chẳng giống ai kia mặt dày trêu chọc em: "Ơ kìa em ngại sao?"

Renée đẩy Heidi đang ôm lấy mình, trốn vào trong chăn thành một cục bông khiến Heidi nhíu mày chọt chọt: "Renée làm sao vậy? Đừng ngại mà, ra đây với P'Heidi của em nè!"

"Chị đừng nói nữa!", Renée từ trong chăn phụng nhịu nói nhỏ như mèo con khiến Heidi vừa buồn cười vừa thương, đúng là cô không nên trêu chọc em như thế. Renée vậy mà cũng có lúc đáng yêu quá!

Heidi cười nhẹ vỗ vỗ lên cục bông: "Thôi nào Renée đừng giận, chị không nói nữa."

"Heidi ôm em!"

"Được, chị ôm em!"

Nghe được giọng dịu dàng của Renée khiến Heidi như bị thôi miên mà làm theo, cô ôm lấy cục bông vào lòng, cố gắng kéo bớt chăn ra để Renée dễ thở hơn, cô hôn chụt một cái lên trán Renée: "Ngủ ngon!"

"Heidi của em cũng ngủ ngon!"

...

Buổi sáng ở nhà Waraha bắt đầu lúc 9g sáng, thật ra chỉ có mỗi nàng thỏ thích ngủ nướng nên Engfa chiều lòng nàng, nắm yên phận ôm lấy nàng để nàng có thể yên tâm mà ngủ say.

Lịch trình hôm nay của Engfa và Charlrotte bắt đầu vào buổi chiều nên hai người cứ thong thả mà quấn lấy nhau.

Charlotte khẽ nhíu mày mở mắt, cô cảm nhận được cánh tay ôm hờ ngang hông chứng minh sự hiện diện của Engfa chứ không như lần trước. Charlotte cựa mình rúc vào lòng Engfa tham lam ôm lấy chị, động tác của nàng đánh thức luôn Engfa.

Engfa ngái ngủ dụi mắt đáng yêu, trong lúc mơ màng vẫn không quên ôm lấy nàng thỏ của mình vào lòng: "Em dậy rồi hả?"

"Ừm, P'Fa ngủ ngon không?"

Charlotte mỉm cười véo má bánh bao của Engfa khiến cô tỉnh táo hơn một chút, cô khẽ cười: "Tất nhiên, em cũng ngủ ngon chứ?"

Không đợi Charlotte kịp trả lời, Engfa đã cúi người hôn lấy đôi môi mềm mại của em, tham lam mút lấy hơi thở thuộc về em, bàn tay không an phận trượt xuống dưới khiến Charlotte nhíu mày: "Đêm qua vẫn chưa đủ sao?"

"Nếu là cùng với em thì cả đời cũng không đủ!"

"Lưu manh!"

"Chỉ lưu manh với một mình em!"

Lộn xộn một lúc thì hai người cũng rời giường. Sau một màn tắm rửa bỏng mắt thì Engfa phải đi làm đồ ăn sáng. Charlotte thì kiến nghị đặt đồ ăn bên ngoài, cuối cùng thì Engfa từ bỏ sự nghiệp làm bếp mà nghe lời Charlotte.

Nhà là phải có nóc, Engfa Waraha cấm có được cãi Charlotte Waraha nhé!

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info