ZingTruyen.Info

EM SAI RỒI,CHỊ CÓ THỂ ...KHÔNG ???

CHAP 6

thiendi05300607

Jiyeon chạy xe về nhà với cái mặt sưng húp, mắt bên trái chùm bụp không thấy đường luôn. Đang nghĩ không biết khi ông bà Park hỏi thì nói lí do gì đây, may sao lúc cô về đến nhà thì ba mẹ và chị đang ăn cơm ở nhà sau. Cô nhè nhẹ đi lên lầu.

– Jiyeon hả? Sao về trễ vậy con? Xuống ăn cơm luôn này.

Có tiếng bà Park gọi.

– Dạ thôi, con mới đi ăn lẩu với tụi bạn rồi, ba mẹ ăn đi.

Jiyeon đáp, rồi đi lên phòng.

Buông người xuống nệm, Jiyeon cứ nằm đó, chả buồn mở đèn lên. Căn phòng tối om, thật thích hợp với tâm trạng cô lúc này. Chưa bao giờ cô phải chịu nhục như hôm nay, bảo vệ chị không được đã đành, còn bị thằng đó cho ăn hành. Càng nghĩ càng uất ức, nghĩ đến sự bất lực của cô, bất giác nước mắt chảy ra ướt cả gối lúc nào không hay…

Jiyeon không phải loại con gái yếu đuối hở ra là khóc, từ nhỏ đến giờ cũng trải qua đâu ít chuyện, đánh nhau đã từng, chưa khi nào cô khóc cả. Vậy mà hôm nay cô lại thế này… cô khóc không phải vì đau, mà vì cô sợ mất chị. Càng ngày Jiyeon càng thấy chị xa tầm với của cô, muốn níu lại mà sao bất lực quá, thật khó khăn…

“Cốc, cốc…”

– Jiyeon đang làm gì vậy? Chị vào được không?

Đang nằm tự kỷ thì chị gõ cửa, Jiyeon vội đưa tay chùi mặt, nói vọng ra:

– Em đang ngủ.

– Chị vào được không.

Jiyeon chưa kịp trả lời thì...

Cửa phòng xịch mở, Hyomin bước nhẹ vào. Jiyeon vội giấu mặt vào gối, kéo cái mền lên quá đầu.

– Sao không mở đèn lên, để phòng tối thui ghê vậy?

Vừa nói Hyomin vừa với tay bật công tắc.

Jiyeon vội ngăn lại:

– Đừng mở, sáng chói mắt em không ngủ được.

“Cạch…”

Bóng đèn chớp chớp vài cái rồi rọi sáng cả căn phòng. Jiyeon càng rút chặt vào mền cố thủ.

– Tối quá chị sợ, tí đi ra chị tắt cho. Sao nay Jeonie ngủ sớm vậy? Bệnh hả?

Dường như tại giọng cô nghẹt mũi nghe khác bình thường, nên chị hỏi.

– À…ừm… em hơi nhức đầu, không có gì đâu, ngủ tí sáng hết thôi.

Jiyeon ậm ừ.

Giọng Hyomin lo lắng:

– Vậy sao được. Bệnh phải uống thuốc mới hết được chứ, đâu để chị coi nóng lắm không?

Vừa nói Hyomin vừa đi lại chỗ Jiyeon, bỏ mợ rồi.

– Em không sao, giờ em mệt buồn ngủ lắm. Chị để em ngủ đi.

Jiyeon gắt lên.

– Ngoan, chị rờ trán coi sốt cao không rồi mua thuốc cho Jeonie uống. Xong rồi tha hồ mà ngủ.

Chị kéo mền ra. Cô nằm bên trong cố níu lại, cơ mà chị kéo mạnh quá, giữ kiểu gì.

Ánh sáng tràn vào, Jiyeon vội đưa hai tay lên ôm mặt.

– Trời ơi, Jiyeon em làm gì mắc cỡ quá vậy. Để chị coi coi.

Chị mắng yêu, đồng thời kéo tay Jiyeon ra.

Được rồi, muốn xem thì cho xem, mặt như cái mền rách đây này.

– A…trời ơi cưng bị gì dữ vậy nè? Cưng đánh nhau với ai vậy hả?

Vừa nhìn cái mặt sưng húp của Jiyeon, Hyomin hoảng hốt la lên. Cô vội đưa tay bịt miệng chị.

– Nhỏ thôi, ba mẹ em nghe là chết. Đánh nhau với mấy thằng bạn cà chớn chứ ai đâu.

– Có gì thì nói được rồi, việc gì phải đánh nhau với lại em là con gái sau đánh lại tụi con trai mà đánh. Chờ chị một chút, chị đi lấy thuốc sát trùng cho, để vầy là chết luôn.

Nói xong, không để Jiyeon kịp trả lời, Hyomin đã vội vàng đi xuống lầu.

Vài phút sau, Hyomin đi lên, cầm theo bông gòn, oxy già, vài miếng băng cá nhân với ca nước ấm. Vừa rửa vết thương cho cô (cái chân mày bị tét ) chị vừa trấn an.

– Hơi rát tí, cưng ráng chịu đau chút xíu.

– Ừm, không sao. Em không nghe rát gì hết à.

Cô thề trong đầu, rằng cô không nghe đau tí nào cả. Lúc này, bàn tay Hyomin lướt nhẹ trên mặt cô, êm ái vô cùng. Hồn cô cứ lâng lâng như ở trên mây, được chị quan tâm chăm sóc, có bị đánh 1000 lần nữa cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Cứ thế, hai người ngồi đối diện nhau, không gian thật yên tĩnh, nghe rõ được tiếng trái tim mình đập bình bịch vì xúc động. Jiyeon ngồi nhắm mắt lại, đực mặt ra, Hyomin thì chăm chú chùi rửa.

Một lúc sau Jiyeon vô tình nhìn lên, không biết từ lúc nào, đôi mắt to tròn đen láy của chị Hyomin đã bắt đầu đỏ đỏ, bị một màn nước mỏng như sương bao phủ. Chị khóc vì cô sao? Hạnh phúc quá.

– Ai mà ác quá vậy nè. Đánh cưng ra nông nỗi này…

Hyomin sụt sùi, tay vẫn không ngừng dùng bông gòn nhúng nước ấm lau cho cô.

– Mấy thằng kia kìa, chị không biết đâu. Em bị vầy còn nhẹ đó, tụi nó vô bệnh viện hết rồi.

Jiyeon tranh thủ chém gió.

Hyomin liếc cô:

– Hay quá he! Mốt không được đánh nhau nữa nghe chưa? Còn lần nữa chị méc dì dượng đó.

– Ừ, em biết rồi.

Lau vết thương cho cô xong, Hyomin ôm đồ nghề đi xuống, một lúc sau quay lên, tay cầm theo quả trứng gà mới lột vỏ trắng bóc.

– Chị luộc cho em ăn đó hả? Muối tiêu đâu.

Thấy trứng gà, Jiyeon sáng mắt lên, vội hỏi.

– Cái này để lăn cho mắt cưng hết bầm, đen thui rồi kìa. Ăn gì mà ăn, tham ăn như heo.

Chị nghênh mặt, nhìn đáng yêu kinh khủng. Rồi lăn nhẹ quả trứng lên mắt cô, mềm mềm nong nóng, thật êm ái, sướng quá

Xong xuôi đâu đó, Hyomin mỉm cười nhìn Jiyeon:

– Rồi đó, giờ cưng ngủ đi. Chị đi ra ngoài tắt đèn cho, thôi nói chị phiền phức nữa.

Nói rồi chị đứng lên, đi ra.

– Chị… khoan đã…

Jiyeon gọi với theo.

Cánh tay đưa lên công tắc định tắt đèn của chị dừng lại.

– Gì vậy? Cưng nói đi chị nghe nè.

Jiyeon ngập ngừng:

– Chuyện hôm qua… em xin lỗi…!!!

Chị nhìn cô mỉm cười:

– Không sao, cưng lo cho chị nên mới vậy mà..

Chị không trách cô, thật tốt quá!

Suy nghĩ một lúc, Jiyeon tiếp:

– Còn vụ thằng…à không, anh Quang đó…

Trước mặt chị cô không dám gọi hắn là thằng, mất công chị nghĩ cô hỗn láo trẻ trâu nữa.

– Ừm, sao nè?

– Chị cẩn thận nhe, đừng có đi với ổng vô mấy chỗ bậy bạ, nguy hiểm lắm..

Bao lời muốn nói, Jiyeon cố nuốt vào, chỉ dặn dò Hyomin được vài câu thế thôi.

– Ừm, chị biết mà. Cưng đừng lo, chị của cưng không dễ dụ vậy đâu. Thôi, cưng ngủ đi...Jiyeon ngủ ngon!

Chị nháy mắt mỉm cười với cô, rồi bước ra ngoài, không quên tắt đèn phòng.

Jiyeon nằm trong bóng tối, suy nghĩ mông lung. Trong đầu toan tính sẽ dùng máy ghi âm để lưu lại mấy lời chó má của thằng kia. Chắc phải làm thế, mai cô sẽ rủ Hani đi mua máy ghi âm vậy, phải cho chị nghe được những lời khốn nạn bẩn thỉu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info