ZingTruyen.Info

EM SAI RỒI,CHỊ CÓ THỂ ...KHÔNG ???

CHAP 51

thiendi05300607

Mặc dù xót cho Jiyeon, nhưng mắt Hyomin long lanh đầy niềm hạnh phúc. Đúng là con gái có khác, Jiyeon nghĩ không có gì khiến các nàng vui bằng được đi shopping.

Do Ji-eun thường xuyên cắm cúi lựa đồ, nên Jiyeon rất nhiều lần vô tình thấy được những cái không nên nhìn, đau hết cả mắt. Biết như thế là không hay, hơn nữa cũng sợ chị thấy thì chết, nên cô rất cố gắng ngó lơ sang nơi khác. Nhưng chẳng hiểu sao chỉ được một lúc, hai mắt lại tự động quay ngược trở về vị trí cũ.

Jiyeon như thế, đương nhiên những người khác tại siêu thị này lại càng soi hàng hơn cô. Một đám trai bu lại gần, vờ lựa cái này, chọn cái kia, nhưng mắt thằng nào cũng liếc vào khoảng hở da thịt trắng bóc sau lưng, ngay cạp quần của Ji-eun.

Ji-eun chẳng là gì của cô, và cô cũng không hề yêu thích gì ẻm. Nhưng khi thấy cảnh này, máu cô bỗng sôi lên sùng sục, bước tới kéo ẻm đứng dậy.

– Gì vậy?
Ji-eun ngơ ngác nhìn Jiyeon.

– Con gái thì kín đáo một chút!
Jiyeon lừ mắt.

Ji-eun nghe Jiyeon nói vậy, liền ngó xung quanh, thấy một đám trai đang nhìn nhìn liếc liếc.

– Nhìn cái gì, thèm lắm à?
Ji-eun trừng mắt với bọn nó, miệng cười khẩy.

Bọn kia hậm hực nhìn Jiyeon, rồi di tản nhanh. Tuy vậy cũng có một thằng trẻ trâu cố ném lại một câu.

– Thèm thì sao hả em?

Jiyeon giận sôi máu, nhưng cố kiềm. Dù sao cũng lỗi của Ji-eun, ăn mặc quá mát mẻ, bọn nó nhìn cũng phải.

– Mày nói gì?
Ji-eun vớ vào đống cây lau nhà để gần đó, cầm một cây chạy theo, như muốn phang vào đầu thằng đó.

Jiyeon hoảng hồn vội nhào tới, kéo Ji-eun lại.

– Jiyeon buông ra..
Ji-eun xô tay Jiyeon.

– Thôi, cho xin đi. Thằng đó mất dạy nói gì kệ nó, Ji-eun để ý làm gì.
– Không để ý, xin nó tí huyết thôi!
– Ax… nó con trai, Ji-eun làm sao lại, lỗ thôi chứ được gì đâu.
– Thử rồi biết, đai đen Taekwondo đâu phải chỉ để nhìn..

Ji-eun bỏ cây lau nhà xuống, nhưng vẫn còn khá hậm hực.

Đai đen Taekwondo cơ đấy. Lạy hồn!! Thật hay chém thế cô nương? Tướng thế này mà đai đen. Biết thế không cản, cho thằng đó ăn guốc vào mặt.

– Thôi bỏ đi Ji-eun, đừng giận nữa!!
Hyomin vuốt giận Ji-eun.

– Tụi nó nhìn em không tức, nhìn coi ai thèm cho biết. Chỉ bực thằng cờ hó kia nói chuyện khó nghe!
Ji-eun lại lui cui lựa đồ.

Câu này hơi khó đỡ. Cũng do Ji-eun sốc hàng bọn kia trước, nó mới tức mà nói lại. Mà biết sao được, người đẹp luôn đúng. Thằng cờ hó kia, coi chừng tao nghe mậy!!
Jiyeon chau mày nghĩ.

Nhưng nghe Ji-eun nói Jiyeon cũng thấy hơi nhột, vì lúc nói câu đó, chẳng biết sao Ji-eun lại như vô tình liếc cô. Không lẽ nãy giờ Ji-eun đã phát hiện cô lén lút nhìn, nhưng vẫn cố tình trêu tức cô sao?!

Mua sắm đã đời, cuối cùng giây phút hồi hộp cũng đã đến, xếp hàng ở quầy thanh toán tiền.

Nãy giờ Jiyeon bắt Hyomin mua khá nhiều, nhẩm tính sơ sơ chắc cũng hơn 1m là ít, lén xem ví thấy còn được tầm 1m5. Trả hết cho Ji-eun thì tất nhiên không đủ, nhưng chẳng biết của Hyomin hết bao nhiêu để đưa, vì đồ của hai người để lẫn lộn.

– Của em 4m3.
Chị thu ngân nhìn Jiyeon cười tươi rói, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. Chẳng biết là tán thưởng sự chịu chơi, hay cái tội dại gái của cô nữa đây?!?

Jiyeon lúng túng quay qua Ji-eun, tay vờ móc ví để chống lại cái nhìn khích lệ của chị thu ngân.

Ji-eun chắc định trêu Jiyeon nên nãy giờ mới đứng im như tượng thế, rồi thấy tội nghiệp cô hay sao đó, Ji-eun cầm ví lấy ra xấp 500k đưa cho chị thu ngân.

Chị thu ngân hơi ngạc nhiên, nhưng phận sự thối tiền vẫn hoàn thành, chỉ là ánh mắt có chút là lạ nhìn Jiyeon. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, dù sao làm ở siêu thị lâu năm, chắc cũng chứng kiến không ít chuyện ngược đời rồi. Jiyeon cũng tảng lờ, mặt chai ra.

Bước ra khỏi quầy tính tiền, Jiyeon đưa 1m5 cho Ji-eun.

– Jiyeon còn có nhiêu đây à, Ji-eun cầm đỡ…
– Thôi khỏi đi, khi khác đưa cũng được.

Ji-eun lắc đầu không lấy. Jiyeon cố ép không được, đành cất vào lại, mà cứ thấy quê quê sao đó. Lần đầu tiên lại không ít thế này, cảm giác thật khó chịu…

– Xách đồ giùm Ji-eun đi, coi như trừ tiền công bốc vác.
Ji-eun cười đểu.

Đang cảm động nghe Ji-eun nói vậy bao nhiêu cảm xúc của Jiyeon mất hết, chả còn tí biết ơn nào. Nhưng trách nhiệm vẫn phải làm tròn, Jiyeon bực bội khệ nệ vác hai bọc đồ to tướng ra chỗ gửi đồ, vì Ji-eun đòi chơi game.

Ji-eun bày đầu, dẫn Hyomin chơi đủ thứ, Jiyeon thì chả hứng thú gì với mấy món này, nên lượn qua lượn lại ủng hộ là chính. Có trò bỏ đồng xu vào để đẩy những đồng xu khác rớt ra, Jiyeon thấy khá hay. Được sự cổ vũ cuồng nhiệt của hai người đẹp, Jiyeon hào hứng mua hẳn 200k thẻ lại chơi, lúc đầu ăn được khá nhiều, xu rớt ào ào, chắc bị cái máy nó dụ. Về sau thua nát đít, bay sạch 500k, tiếc đứt ruột mà vẫn cố bấm bụng cười trừ.

Nơi nào ba người đi qua, bọn con trai cũng xì xào dòm ngó. Đặc biệt, rất nhiều thằng nhìn Ji-eun bằng ánh mặt thèm thuồng, soi mói không chút che giấu. Hyomin thì ít người nhìn hơn, cũng phải thôi, chị xinh kiểu hiền lành, lại ăn mặc kín đáo, thuộc mẫu phụ nữ làm vợ, còn Ji-eun sexy bốc lửa, làm ghệ quá tuyệt vời rồi, thu hút sự chú ý cũng phải.

Nhất là những lúc Ji-eun cúi xuống gom mớ xu thắng được ra giùm Jiyeon, bọn kia lại nghiêng người dòm ngó. Jiyeon cũng mặc kệ, biết sao được, mắt của người ta, có quyền gì để ngăn cấm.

Ji-eun cũng chẳng tỏ thái độ gì, tỉnh bơ, mặc bọn nó soi liên tục. Jiyeon lấy làm lạ, sao khi nãy bọn kia nhìn, cô nhắc nhở thì Ji-eun nổi đóa với tụi nó? Còn bây giờ lại thản nhiên như không thế nhỉ? Chẳng hiểu được!

Chơi chán, Jiyeon lại khệ nệ vác hai túi đồ ra xe chở về. Thật là cực hình, cứ như osin vậy!

– Mốt Ji-eun mặc kín đáo chút đi, để vậy ta nhìn hoài…
Trên đường về, Jiyeon nghe Hyomin khuyên Ji-eun.

– Nhìn kệ bọn nó, cho thèm chết luôn! Con trai toàn lũ khốn nạn!!
Ji-eun cười, mà sao Jiyeon thấy nụ cười ấy chất chứa sự cay đắng.

– Mà Jiyeon có thấy vậy không?
Ji-eun chợt xoay sang nhìn thẳng vào mắt Jiyeon.

Jiyeon nuốt nước bọt, quay đi nơi khác, nhưng vẫn nghe tiếng Ji-eun cười khẩy.

Về nhà, Hyomin và Ji-eun vào phòng tíu tít coi đồ đạc, Jiyeon đành lủi thủi cô đơn về phòng. Buổi đi chơi kết thúc như thế đấy…

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info