ZingTruyen.Com

Em Sai Roi Chi Co The Khong

Cả đêm trằn trọc chả ngủ được, sáng ra hai con mắt cô đỏ ngầu, chán chẳng muốn đi học, liền alô cô bạn Hani ra làm chầu café. Nghe điện thoại giọng nó ngái ngủ, nhưng khi cô nói trả tiền cf là nó tỉnh ngay, 10p sau đã có mặt tại quán, không biết có kịp súc miệng rửa mặt gì chưa.

Ngồi uống cf, nhìn cái mặt băng giá của cô cộng cặp mắt ác quỷ, nó hiểu ngay có chuyện. Cô được dịp tỉ tê cùng nó, rằng có thằng nông dân yêu nghề đang gạ gẫm chị cô. Chưa kịp bày tỏ nỗi niềm thì nó đã nhảy dựng lên, bức xúc còn hơn cả cô, đòi chém chết cm thằng nông dân. Đồng thời tỏ ra quan ngại sâu sắc và cực lực phản đối chị Hyomin quen thằng kia.

Đến đây, cô cũng hiểu sơ sơ được tâm ý của cô bạn nối khố, từ hôm vô tình gặp chị Hyomin ở nhà cô, nó có tìm cớ lại nhà cô chơi mấy lần, toàn những lúc chị đang ở tiệm nên không gặp được. Hóa ra nhỏ này cũng chả tốt lành gì, định cưa cẩm chị cô đây.

Cả buổi sáng Jiyeon và Hani bàn kế hoạch tác chiến. Đầu mối của kế hoạch là chị Boram, Jiyeon phone cho chị ngay để lấy thông tin về thằng kia. Nhưng rốt cục công cốc, chị Boram chỉ biết thằng đó nhà ở Jungwon-gu, còn cụ thể địa chỉ thì chị không biết.

Jiyeon và Hani định hỏi được địa chỉ nhà thằng đó, sẽ đến nhà hắn phục kích rồi đi theo dõi xem hắn đi chơi với những con nào để chụp hình về đưa cho chị Hyomin xem, vạch cái bản mặt nông dân của hắn ra. Nhưng giờ nhà hắn ở đâu cũng chẳng biết, thế là vỡ cmn cái kế hoạch phục kích, bắt tận tay, day tận mặt từ trong trứng nước.

Bàn mãi không có cách gì hay, trời cũng đã trưa, cô tính tiền rồi về. Trưa đó nằm gác chân lên trán suy nghĩ, nặn óc moi tim cuối cùng cô cũng tìm được một kế sách. Không biết nhà hắn thì bây giờ cô sẽ đến địa điểm hắn hay xuất hiện, đi theo hắn sẽ tìm được nhà thôi.

Nghĩ là làm, Jiyeon đánh một giấc đến hơn 4h chiều, tắm rửa xong xuôi, xách xe chạy tà tà đến tiệm chị Boram, đến nơi cũng gần 5h. Cô núp vào cây xanh ven đường, đầu vẫn đội nón cối (ý nói nón bảo hiểm), làm thêm quả kính đen vào, nhìn như xã hội đen.

Giờ này tiệm vẫn còn khách, có lẽ hôm nay chị về trễ hơn mọi khi. Jiyeon ngồi trên xe hóng, kiến vàng trên cây lâu lâu rớt xuống vài con, cắn đau bỏ mợ, gãi đỏ tấy cả tay, cơ mà vì sự nghiệp vạch mặt thằng nông dân, phải cố gắng thôi.

Đến gần 6h thì thằng đó lại, Jiyeon vội núp sát vào cái cây. Hắn vẫn sơmi đóng thùng, mang giày lịch sự như hôm trước. Hắn vào trong tiệm ngồi chờ tí thì chị cô ra về, chắc có hẹn trước hay sao mà hắn đến đúng lúc vãi.

Hắn lại lăng xăng dắt hộ xe chị ra, sau đó hai người chạy về. Jiyeon ở sau lặng lẽ bám đuôi, chạy theo mà nghe đau lòng quá… từ khi nào cô thành kẻ thứ ba thế này.

Chị và hắn không về nhà như hôm trước, mà quẹo vào quán cháo. Cô lại kiếm một gốc cây, dựng xe ngồi một đống như chó chực xương.

Cơ mà ngồi một lúc, bỗng dưng thông minh ra. Trước sau gì hắn cũng phải đưa chị về nhà, sao cô không ở trước hẻm gần nhà chờ hắn rồi bám theo, việc gì phải ngồi chực ở đây.

Nhưng suy đi tính lại, làm sao biết được ăn xong hắn còn rủ rê chị đi đâu không, cô ở nhà chờ rủi hắn đưa chị vào nhà nghỉ hay cf lều thì bỏ mợ. Nên thôi, tiếp tục ở lại làm kiếp chó chực xương.

Chờ đến gần 7h thì hai người đi ra, may làm sao, hắn kè chị về, không đi đâu nữa cả. Cô lót tót chạy theo.

Đến hẻm chị quẹo vào nhà, không quên tặng thằng đó một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. Thằng nông dân huýt sáo vui vẻ, vù xe đi. Mình lại tiếp tục sự nghiệp đu bám.

Chạy theo một hồi, éo biết nhà thằng này ở đâu luôn. Hắn chạy loạn cả lên, có con đường đi qua rồi, chạy loanh quanh thế nào hắn lại vòng tới vòng lui thêm lần nữa. Đeo bám được gần nửa tiếng, hắn chợt quẹo vào một con hẻm, móc gói thuốc ra làm một điếu. Sau đó, hắn ngồi gác chân lên xe phì phà thuốc, mặt đầy vẻ hưởng thụ. Lúc này nhìn hắn như một thằng dân chơi chính hiệu, chả giống dân trí thức gì hết đúng là gian xảo.

Jiyeon thập thò ở đầu hẻm, không dám vào. Định bụng chờ hắn hút xong điếu thuốc chắc sẽ về nhà, cô lại bám theo. Ai dè đang lấp ló, thì hắn đưa tay về phía cô ngoắc ngoắc.

Mk, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cô rồi à? Nhớ lại nãy giờ hắn chạy từa lưa, Jiyeon bắt đầu hiểu ra. Vỡ kế hoạch rồi, định quay xe về, nhưng lại nghĩ mấy khi có cơ hội nói chuyện với hắn mà không có chị. Thế là cô nghênh ngang chạy thẳng vào.

Vừa dừng xe đánh “két”, chưa kịp bước xuống, hắn đã nhìn cô hất hàm:

– Làm gì theo anh từ chiều đến giờ thế? Rảnh không có việc gì làm à?

Còn định nói chuyện đàng hoàng với hắn, nhưng mà với kiểu cách bố đời thế này, chả có gì phải lịch sự nữa.

– Ở không làm gì chả rảnh.

Jiyeon ngầu mặt.

Dong-gun vừa rít thuốc, vừa nheo mắt nhìn cô:

– Rảnh là chuyện của cô, đừng xen vào việc của tao. Con Hyomin kể tao nghe hết rồi, nói xấu anh hả? Hè hè, chấp mười cô như cưng cũng không cản được tao.

– Đm, mày mà đụng vào chị tao thì đừng trách.

Nghe hắn giở giọng khốn nạn ra, Jiyeon éo giữ bình tĩnh được nữa.

– Tao vẫn cứ đụng vào đấy, cô làm gì được? Bú ciu tao hả? Con Hyomin nhà cô mê tao quá rồi, giờ tao mà bỏ nó, nó đòi tự tử lúc đó đừng theo năn nỉ tao.

Hắn cười đểu, nhìn mặt khốn nạn vl.

– Đm, mày nói gì?

Jiyeon nổi điên cmnr, vận hết 12 thành công lực taekwondo hùng hục lao vào như Ngưu Ma Vương húc Tề Thiên, thoi cho hắn một cú vào mặt. Cơ mà hắn né được, hình như thằng này có nghề. Jiyeon cảm giác được nắm tay hắn tiếp xúc thân mật với mặt cô, mắt nổ đom đóm.

Jiyeon loạng choạng, nhưng cố gượng dậy, bay vô đạp hắn như trong mấy phim võ thuật hay xem. Lần này vẫn hụt, hắn tóm được chân cô, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ rực dụi vào bàn chân cô, nóng vãi. Cô giật chân lại, chưa kịp làm gì thì đã được hắn khuyến mãi thêm cho mấy quả vào mặt như trời giáng, nằm đo đất luôn. Chân mày bị tét, máu chảy xuống mắt, nhìn gì cũng chỉ thấy lờ mờ.

Lúc này người dân gần đó thấy có chuyện mới chạy ra can, đúng lúc Jiyeon mò mò lượm được một khúc gỗ, định lao vào đập hắn nhưng bị dân ôm lại. Hắn đứng đó nhìn cô cười khinh khỉnh, xong rồi lên xe chạy đi mất.

Jiyeon được mấy bà cô tốt bụng đưa vào nhà đắp muối lên chỗ sưng, còn hỏi nhà cô ở đâu để đưa về, nhưng Jiyeon không nói. Chuyện này mà nhà cô biết được, thì còn mặt mũi nào nữa. Ngồi một chút, cũng bớt đau Jiyeon lên xe về, không quên cảm ơn mấy người đó. Jiyeon cũng không thể nói với chị được, chuyện này cô sẽ tự giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com