ZingTruyen.Info

Em là nhà [FULL]

#118

LanRa7

Buổi chiều, anh phải lên Hà Nội rồi, dù sao cũng là chi trưởng của cả cái họ Hà. Mình tâm trạng hơi tệ nên không muốn gặp, lấy cớ ra ruộng cắt rau. Thôi để qua mấy ngày cho nguôi nguôi chứ không sắp cưới rồi mà bất hòa thì xui xẻo. Ruộng này cách nhà khoảng hai cây số, ba mẹ mình không ra đây thường xuyên nên cỏ dại mọc tùm lum. Mình tìm mỏi mắt mới được khóm rau khúc. Lúc ngẩng đầu lên, chợt thấy phía xa xa, trên đường cái có người quen lắm. Ở đấy từ bao giờ không biết? Nhìn kể cũng buồn cười, anh mặc vest lịch sự, mình thì áo quần lấm lem, lại còn đội cái nón rách rõ củ chuối. Mình vẫy tay chào anh, sau đó cúi xuống làm tiếp.

-"Anh đi đây. Mồng Năm, anh về đón vợ nhé!"

Ai đó cố ý nói to cho mình nghe thấy, cảm giác xao xuyến lắm, như mật ngọt rót thẳng vào tim. Đứng nhìn bóng xe của người ta xa dần mà lòng mình nao nao, chưa gì đã thấy nhớ thế chứ nị. Mấy ngày tiếp theo, chị em gái mình vẫn bình thường, bà Nga không muốn cho mình biết thì mình đành giả vờ không biết, dù sao cũng hết cách rồi. Hai mươi tư Tết, nhà có thêm hai người nữa về. Buổi sáng, mình đón thằng Kì, nó kiêu lắm luôn.

 -"Vì Nguyệt mà tôi phải hoãn bao nhiêu lịch trình, lại còn xin thầy cho thi sớm một môn."

-"Được rồi, lúc nào đi, tao cho mấy cái bánh giò, mày mang sang bên đó mà biếu bạn bè thầy cô."

-"Nhiều vào, với cả bà phải trả tiền thừa cân nữa đấy."

Trả thì trả chứ sợ à? Buổi chiều, bạn anh về chơi. Anh bảo gửi nhờ thằng bé tới trải nghiệm Tết Việt Nam. Lúc đầu, mình hơi thắc mắc vì sao không gửi ở nhà anh mà phải về tận chốn thôn quê này. Về sau, thấy ông Rob cứ bám theo bà Nga suốt, mình mới ngộ ra. Ôi trời, hai người đó hài lắm. Cũng may có ông ấy, chị gái yêu tuy còn buồn bực khó chịu nhưng không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh nữa.

-"Stop following me!"

-"But..."

-"Bất bất cái cờ."

Anh kia có hiểu éo gì đâu, cười toe toét. Có lúc mụ Nga ức quá, liền bứt hai quả bưởi rồi gọi rõ to.

-"Come here! I'll teach you to speak my language."

-"OK! OK!"

Chị giáo rởm bắt đầu giảng giải, đại loại là, nếu bạn muốn mời ai đó ăn cái quả này, bạn phải nói câu này mới thể hiện được tấm chân tình.

Câu gì ý à?

Còn câu gì được nữa?

-"Buổi trưa oi bức mút múi bưởi chua mát cả lòng."

Rob học chăm chú lắm, được Nga đại ca khen thì nở mày nở mặt, khấp khởi nghe lời mụ, chạy ra chỗ ba đứa mình thực hành.

-"Hặn, Kì, Ngụt, buoi trua oi buc mut mui buoi chua mat ca lo..."

Sặc. Mình, thằng Kì, con Hạnh cười đíu ngậm mồm được, anh Hoàng đi qua thì cứ khen lấy khen để.

-"Good job! Good job!"

Sau đó, anh còn động viên Rob nên ra ngoài tiếp chuyện với hàng xóm. Bà Nga thế nào lại thấy thương, lôi ông ấy vào nhà, cấm không cho nói nữa. Xong cái kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vài ba hôm ông ấy quanh quẩn ở bên thì chửi như hát hay, nhưng lúc người ta đi câu cá với thằng Kì, mụ lại cuống quýt đi tìm.

-"Cái thằng mũi lõ kia đâu rồi? Lơ nga lơ ngơ lại lạc đường thì chết!"

-"Ái chà! Lo lắng cơ đấy!" - Con Hạnh trêu.

-"Điên à? Ăn nói linh tinh, chẳng qua nó ở nhà mình, xảy ra chuyện gì lại mang tiếng."

Mụ chối, cơ mà mặt mụ hơi đỏ. Mình biết mọi thứ không dễ dàng gì, nhưng hy vọng thời gian cộng với tình cảm chân thành của ai đó sẽ sưởi ấm trái tim chị gái. Mong rằng, chị sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info