ZingTruyen.Info

[EDITOR] Nhiếp Hồn Vương Phi_Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Chương 30: Nam nhân thần bí

nguyen_ngoc_linh_nhi

"Cái này bao nhiêu kim tệ?" Thiếu nữ liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt  một cái, sẵng giọng nói: "Ngươi hỏi làm cái gì, dù sao cũng mua không nổi."

"Mạc tiểu thư, năm mươi vạn kim tệ." Chủ quầy nhìn thấy người nói là nhị tiểu thư Mạc gia Mạc Tuyết, lập tức ngữ khí trở nên khách khí, dù sao Mạc gia ở hoàng thành cũng có quyền thế .

Mạc Tuyết vừa nghe vậy ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới ma pháp trượng này quý như vậy, tuy rằng nhà nàng có tài lực hùng hậu, nhưng nàng không phải người được gia tộc sủng ái, muốn nàng một lần xuất ra nhiều kim tệ như vậy, thật sự là có chút hơi khó khăn.

Tiểu nhị vừa thấy Mạc Tuyết do dự, lập tức tiến lên cười nịnh nọt nói: "Mạc tiểu thư có điều không biết, ma pháp trượng trong tay tiểu thư được lấy từ tay Đông phương đại sư, chẳng những được khảm một viên ma hạch bát giai, lại chọn Lâm Lang mộc thế gian khó cầu, có thể nói là cực phẩm bên trong cực phẩm."

Mạc Tuyết nghe vậy trong lòng cả kinh, Lâm Lang mộc không khiến nàng ngạc nhiên, nhưng đây là do Đông phương đại sư rèn, quả thực quá khó khăn, vốn bản thân nàng chỉ muốn nhìn một chút cùng người kia, hiện tại lại có hứng thú với cây pháp trượng này.

Phải biết rằng, vũ khí của Đông phương gia có bao nhiêu trân quý, dù cho nàng có lấy hết kim tệ của bản thân ra để mua nó, cũng không tiếc, vì thế cắn răng nói: "Ta mua."

Tiểu nhị nghe vậy, trên mặt quả thực nở hoa, ma pháp trượng này để ở đây đã lâu, chỉ vì giá quá cao mà mọi người chỉ nhìn chứ không mua, hiện tại rốt cục cũng có người muốn mua, tiểu nhị khẩn cấp cầm ma pháp trượng chuẩn bị giúp nàng gói lại.

Bên người lại truyền đến một thanh âm thanh lãnh: "Tám mươi vạn."

Mạc Tuyết nhíu mày nhìn nha đầu trước mặt không chớp mắt, tâm tình rất khó chịu, nhìn bộ dáng Lam Ảnh Nguyệt nơi nào có thể lấy ra tám mươi vạn kim tệ, nàng khẳng định chỉ cùng mình tranh cãi.

Tiểu nhị vừa nghe, đảo mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái, vừa thấy y phục Lam Ảnh Nguyệt mộc mạc, đâu phải người có thể lấy ra nhiều kim tệ như vậy, cũng không thể chạy theo Mạc Tuyết đại kim chủ này, vì thế ghét bỏ nói: "Tiểu quỷ, đừng quấy rối, ngươi cho rằng đi trên đường cái cũng có thể nhặt được kim tệ sao, tám mươi vạn đấy ngươi trả được không?"

Chung quanh chậm rãi tụ tập rất nhiều người, bọn họ không có hảo ý đánh giá Lam Ảnh Nguyệt, nàng một thân mộc mạc đứng trong đám người có hơi không hợp.

"Quả thực là chê cười, không cần nói là tám mươi vạn kim tệ, ta thấy ngay cả tám mươi kim tệ, nàng cũng không trả nổi." một thanh y thiếu niên cười nói.

Người chung quanh nghe vậy cười rộ lên, "Thật sự không biết lượng sức mình, không có tiền còn học đòi người khác ra vẻ ta đây giàu có, ngươi cũng không nhìn xem đây là chỗ nào."

Lam Ảnh Nguyệt phiết liếc mắt một cái châm chọc khiêu khích nhìn mọi người, nàng thật sự không có tâm tư cùng mấy người ngu ngốc lắm miệng.

"Tám mươi vạn, ngươi có bán hay không." Lam Ảnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"Bán bán bán, trước khi lấy ngươi phải đưa tiền trước." Tiểu nhị rất khó chịu với Lam Ảnh Nguyệt, không có nàng, bản thân hắn đã bán được vũ khí này rồi.

"Ma pháp trượng này là của ta." Mạc Tuyết không nghĩ tới tiểu nhị thay đổi nhanh hư vậy, nóng nảy nói, "Ngươi vừa thành giao cho ta."

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày cười nói: "Ngươi còn chưa trả kim tệ cho họ, tự nhiên là họ bán cho người trả giá cao hơn."

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt cười khiêu khích, Mạc Tuyết thật sự giận dữ, chỉ bằng một nha đầu đáng chết kia, cũng xứng có được đồ nàng muốn sao?

"Một trăm vạn." Mạc tuyết cắn răng nói.

Tiểu nhị quả thực không tin vào lỗ tai mình, này năm mươi vạn cũng đã là cao rồi, không nghĩ tới hiện tại giá còn được nâng lên gấp đôi, hắn quả thực mừng rỡ miệng không khép lại được.

"Chậc chậc, giá cao." Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, "Mạc tiểu thư quả nhiên là tài đại khí thô."

Chiếm được ma pháp trượng, Mạc Tuyết không cao hứng nổi, bởi vì nàng phải trả tận một trăm vạn. Bản thân căn bản không có nhiều kim tệnhư vậy, nhưng mà lời nói đã ra khỏi miệng, trước mặt nhiều người như vậy nàng không thể đổi ý.

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt xoay người bước đi, Mạc Tuyết lập tức cười nhạo nói: "Ha ha, không có tiền không cần đến tự rước lấy nhục."

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, nhìn Mạc Tuyết đang đắc ý dạt dào nói: "Ta cũng sẽ không bỏ nhiều tiền như vậy để mua một món đồ bỏ đi."

Người chung quanh nghe nàng nàng nói lời này, trong mắt đối nàng xem thường càng sâu, bản thân không có tiền, lại còn nói thứ này là đồ bỏ đi, quả thực là làm cho người ta khinh thường.

"Ngươi nói ma pháp trượng này là đồ bỏ đi?" Lam Ảnh Nguyệt vừa mới đi tới cửa, phía sau lại truyền đến một thanh âmdễ nghe, nàng quay đầu lại, nhìn thấy được một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi đứng ở bậc thang lên lầu.

Chỉ thấy hắn một thân bạch y, làn da tuyết trắng, đôi đồng tử đen như mun, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhợt nhạt mang theo bệnh trạng, cả người nhìn qua có chút giống phiêu miểu, giống như ở bên trong mây mù, không rõ ràng.

Lam Ảnh Nguyệt cứ như vậy nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nàng đối với nam nhân xa lạ trước mắt này, lại sinh ra cảm giác thân cận.

Tiểu nhị vừa thấy nam tử xuất hiện, sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, hắn không nghĩ tới hôm nay chưởng quầy lạiđột nhiên xuất hiện, nhưng lại gặp trường hợp này, trút giận lên đầu Lam Ảnh Nguyệt nói: "Tiểu quỷ này ngay cả một chút kiến thức cũng không biết, còn nói cái gì? !"

Mọi người kinh diễm diện mạo cùng khí chất nam tử mới xuất hiện, bọn họ chưa bao giờ gặp qua chủ nhân vũ khí phường này, nhìn thái độ của tiểu nhị, chỉ sợ người trước mắt này, chỉ nhìn khí độ thôi cũng khẳng định được hắn không phải người bình thường.

Mà nha đầu không biết sống chết kia, thế mà nha đâu trước mặt này lại chê đồ ngay trước mắt ông chủ, quả thực không muốn sống nữa.

Nhưng mà, bọn hắn thật không ngờ tới, tên kia nam tử lại nở nụ cười, cúi đầu mở miệng nói: "Đúng, rất vô dụng."

Mạc Tuyết vừa mới từ đắm chìm trong mĩ mạo của nam tử tỉnh lại, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, nàng nhìn nhìn ma pháp trượng trong tay, liên tục lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, nàng lấy một trăm vạn mua một đồ bỏ đi sao?

Nhưng mà mặc kệ mọi người nhìn thế nào, thì ma pháp trượng kia vẫn là cực phẩm, không biết vì sao nam tử lại nói đó là đồ bỏ đi, nam tử nhàn nhạt đảo qua mọi người, dừng trên người Mạc Tuyết.

Mạc Tuyết kinh hoàng, mặt đỏ tai hồng, bản thân bất lực.

"Dù cho binh khí có tốt đến đâu, ở trong tay người vô dụng, cũng trở nên vô dụng." Nam tử cười nhìn Mạc Tuyết, cũng không biết lời nói của mình đả thương người cỡ nào.( thêt loại giết ng k cần vũ khí là đây)

Mạc Tuyết phảng phất nghe được cõi lòng mình tan nát, bản thân nàng với nam nhân như thiên thần cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, vì sso muốn nhục nhã nàng như vậy.

"Ngươi, đi theo ta." Nam tử nói xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đi lên lầu.

Tuy rằng hắn không chỉ rõ là ai, nhưng Lam Ảnh Nguyệt lại biết, hắn nói nàng.

Lam Ảnh Nguyệt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người bước lên lầu, nàng vừa mới bước đến bậc thềm lầu hai mọi thanh âm xung quanh lập tức biến mất, chỉ nghe được vài tiếng chim kêu, phảng phất tiến nhập một thế giới khác, Lam Ảnh Nguyệt đã từng gặp qua kết giới, cho nên cũng không giật mình, nàng chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy người nọ ngồi dưới đất chậm rì rì ngâm trà.

"Không hiếu kỳ vì sao ta gọi ngươi đi lên đây sao?" Nam tử cúi đầu, ngón tay thon dài tao nhã hướng bên cạnh chén trà, ý bảo nàng ngồi xuống.

Lam Ảnh Nguyệt cũng không ngại ngùng, đi qua ngồi an vị, không chút để ý đánh giá chung quanh.

Nhưng mà, nàng còn chưa ngồi ổn định, trước mắt lại vèo một cái xuất hiện một đạo hư ảnh, nàng tập trung nhìn vào, một trường cung màu đỏ cư nhiên đứng trước mặt nàng, quanh thân tản ra hồng quang, mơ hồ run run.

Lam Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, hay này là cung hoàn thành tinh?

Nam tử lại nở nụ cười, thanh âm mềm nhẹ bất khả tư nghị, "Hồng nhi, khiêm tốn moịt chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info