ZingTruyen.Com

[EDITOR] Nhiếp Hồn Vương Phi_Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Chương 2: phản kích hoàn mỹ

nguyen_ngoc_linh_nhi

  Tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lớn, lông mày Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nhíu lại, Nhị tiểu thư này, đúng là biết chọn thời điểm để tới, nàng đang muốn đi tìm nàng ta, nàng ta lại tự dâng mình đến tận cửa, vậy từ nàng ta bắt đầu đi.

Trong viện càng ngày càng xuất hiện nhiều người, sát khí trên nóc nhà chợt biến mất, thanh âm Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hiện tại ngươi có thể đi rồi."

Nam tử có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt, thời điểm hắn đè nàng lại cũng từng xem thử qua, trên người nha đầu này không có dù chỉ nửa phần linh lực, chỉ có một cỗ lực lượng cường đại kì quái cứ chạy khắp cơ thể, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sát thủ bao vây ở đây, tiểu nha đầu này đúng là khiến hắn bất ngờ!

Lam Ảnh Nguyệt nghe thanh âm kiêu ngạo của Lam Nguyệt Ngôn, lãnh ý nơi đáy mắt càng sâu, chỉ sợ nàng mà không ra, Thanh Vân sẽ chết dưới roi của nàng ta, nghĩ đến đây, cũng không quản người đằng sau, nàng đưa tay bắt lấy quần áo bên cạnh, nhưng mà tay nàng còn chưa đụng tới quần áo, toàn bộ cơ thể đã bị ngoại bào rộng rãi bao bọc, bị một cái ôm ấm áp lại hơi có chút huyết tinh ôm lấy.

Nàng nâng tay, nhìn hắn bằng ánh mắt hứng thú, hắn che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt tà mị, khí phách bừa bãi, làm người ta sợ hãi, nhìn nàng như nhìn một con mồi.

Nam nhân nhìn nữ nhân bé bỏng trước mắt, toàn thân bị hắn bao lấy chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, tóc dài ướt sũng cúi bên người, một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ ánh vào mi mắt hắn, miệng vết thương rất nhỏ trên trán biến thành trang sức, ánh mắt lộng lẫy phảng phất như ngôi sao trên bầu trời đêm, không một chút dấu vết, như muốn đem người khác hút vào, vô hạn trầm luân, vô pháp tự kiềm chế, nam nhân đột nhiên cười yêu diễm: "Tiểu nha đầu, ngươi đây là muốn quyến rũ ta sao? Bất quá, năng lực còn quá yếu."

Lam Ảnh Nguyệt kinh ngạc cúi đầu, kiếp trước, nàng vẫn luôn kiêu ngạo về nhiếp hồn thuật của bản thân, nhưng tại đây, khi thử trên thân nam nhân này cư nhiên không nhạy, còn bị hắn phát hiện, điều này làm nàng có chút thất bại, đang lúc nàng nghĩ cách làm thế nào để đuổi hắn đi thì, hắn lại đột nhiên buông nàng ra, biến mất khỏi phòng trong nháy mắt.

Không phải trên người nàng còn được bao bởi ngoại bào của hắn, chỉ sợ nàng sẽ hoài nghi người này đã từng tới hay không, Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày ném ngoại bào mang mùi máu tươi ra ngoài, cầm quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài cửa, vừa đi tới cửa, cánh cửa kia khép chặt liền bị người bên ngoài một cước đá văng.

Cửa mở, nàng chỉnh đốn lại trang phục rồi tiến vào, quần áo cùng mái tóc dài của Lam Ảnh Nguyệt bị gió thổi bay, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua người trong viện, nàng vẫn cứ im lặng đứng ở trước cửa, Lam Nguyệt Ngôn lại cảm thấy tay chân mình đã lạnh cóng.

Hạ nhân trong viện bị ánh mắt của nàng đảo qua, cư nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, kia thật là Ngũ tiểu thư sao?

Ngũ tiểu thư không phải là người ngu sao? Sao lại có được ánh mắt cùng khí chất như vậy?

Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn một cái, một bàn tay kéo Thanh Vân té trên mặt đất dậy, giơ tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng, nơi nào còn có nửa phần bộ dạng si ngốc.

Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn phục hồi lại tinh thần, ngốc tử này cư nhiên không ngốc, "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi cư nhiên không ngốc?"

"Thế nào? Tỷ tỷ tốt của ta, ta khỏe mạnh khiến ngươi mất hứng sao? Ngày xưa ngươi chiếu cố ta tốt như vậy, ta vẫn còn nhớ nhất thanh nhị sở đấy." Lam Ảnh Nguyệt dựa vào khung cửa, thanh âm vừa lười nhác vừa thanh lãnh phát ra từ miệng của nàng, mang theo nhè nhẹ lãnh ý, Làm cho người ta sợ hãi.

Ngốc tử này quả nhiên không ngốc, Lam Nguyệt Ngôn nhìn khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của Lam Ảnh Nguyệt, không cam lòng cắn cắn môi, bản thân là tiểu thiên tài của Phượng Quốc, cũng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà tiện nha đầu trước mắt này, rõ ràng bộ dạng so với nàng còn đẹp hơn vài phần.

Nhưng không phải ngốc tử thì thế nào, cũng là một phế vật, bản thân nhưng là tiểu thiên tài Phượng Quốc, còn phải sợ cái phế vật này sao, "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi nhanh đem ngọc bội của thái tử trả lại cho ta, nếu không đừng trách roi của ta không có mắt."

Dứt lời, nàng ta còn lắc lắc trường tiên trong tay, đắc ý giơ cao lông mày.

"Thái tử." Lam Ảnh Nguyệt không nói gì bĩu môi, Lam Nguyệt Ngôn coi tên thái tử kia như bảo vật, bản thân cũng không hiếm lạ, vì thế ẩn ẩn mở miệng nói: "Vậy để ta xem roi của ngươi như thế nào gọi là không có mắt đi?"

Lam Nguyệt Ngôn nhìn khóe miệng nàn châm chọc ý cười, hét lớn: "Không ngốc thì thế nào, cũng là một phế vật, hôm nay ta thay thế phụ thân dạy dỗ cái thứ phế vật bại hoại như ngươi."

Dứt lời, trường tiên màu tím cắt qua không khí, gào thét đánh tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, Thanh Vân cả kinh, hoảng sợ mở to hai mắt, lập tức muốn đi lên phía trước ngăn cản, nhưng là một màn kế tiếp, làm Thanh Vân kém chút nữa là ngã xuống đất.

Chỉ thấy tử* tiên chỉ còn cách mặt tiểu thư một tấc, đột nhiên đứng yên trong không khí, phảng phất giống như bị cái gì đó cố định vậy.

(*tử: màu tím)

Nhưng mà không đợi Thanh Vân phản ứng lại, roi màu tím kia đột nhiên quay đầu, đánh lên trên mặt Nhị tiểu thư ở đối diện, nháy mắt để lại trên mặt nàng ta một dấu vết màu đỏ, thật là dọa người, mà hai mắt Nhị tiểu thư lại trống rỗng, phảng phất khuôn mặt bị đánh kia không phải là mình.

Thanh Vân trừng lớn miệng, "Tiểu, tiểu thư."

Lời còn chưa nói hết, liền nghe mỗ tiểu thư miễn cưỡng nói: "Đánh một bên sao được, phải đối xứng mới xinh đẹp." (Ry: chuẩn)

"Xuy." Chỉ nghe một tiếng tiên vang, một nửa mặt bên kia của Lam Nguyệt Ngôn cũng để lại một đạo vết máu thật sâu.

Mà hạ nhân luôn luôn cúi đầu, nghe thấy thanh âm này cũng vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn đến một màn trước mắt, chỉ kém chút là không quỳ luôn xuống đất đi, chỉ thấy trên mặt Nhị tiểu thư có hai vết máu dài, máu tươi chảy xuống không ngừng, mà nguyên bản Ngũ tiểu thư mới là người bị Nhị tiểu thư quật, lại hoàn hảo đứng ở trước cửa.

Tiểu nha hoàn của Lam Nguyệt Ngôn lúc này cũng cực kì sợ hãi, tình cảnh vừa nãy nàng nhìn thấy rất rõ, Nhị tiểu thư coi trọng nhất là dung mạo của bản thân, cư nhiên lại đem roi tự quật mình, điều này làm sao có thể?

"Là ngươi, nhất định là ngươi." Tiểu nha hoàn tiến lên đỡ Lam Nguyệt Ngôn, hét lớn: "Ngươi đối với tiểu thư nhà ta làm cái gì?"

"Nói bậy bạ gì đó, tiểu thư nhà ta không hề đến gần Nhị tiểu thư, đừng có ngậm máu phun người." Thanh Vân không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn tin tưởng tiểu thư.

"Hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, đúng là thời tiết tốt thích hợp để bơi lội." Lam Ảnh Nguyệt nhìn mặt trời nóng bỏng, xoay người bước vào phòng.

Thanh Vân tuy rằng không biết tiểu thư đang nói cái gì, nhưng nhìn đến cái dạng này của Nhị tiểu thư, nàng liền cảm thấy hả giận, tiên thương* trên người cũng không cảm thấy đau.

(*tiên thương: vết thương do roi)

Nha hoàn của Lam Nguyệt Ngôn còn muốn nói gì lại phát hiện nhị tiểu thư xoay người bước đi, lưu lại hạ nhân trong viện ánh mắt là một mảnh mờ mịt, chỉ nghe trong phòng truyền ra giọng nữ thanh lãnh: "Các ngươi đây là muốn ta mời các ngươi uống trà sao?"

Mọi người chỉ càm thấy cổ chợt lạnh, lập tức chạy ra sân.

Lam Ảnh Nguyệt ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, tinh thần lực của bản thân cũng quá yếu, khống chế một tứ giai như Lam Nguyệt Ngôn, mà cũng hao phí tâm thần như vậy.

Thanh Vân thấy tiểu thư sắc mặt không tốt, liền cảm thấy nghi hoặc, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ thấy tiểu thư bây giờ cho nàng cam giác rất thần bí.

"A, nhị tiểu thư, cứu mạng." Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, Thanh Vân tay cầm ấm trà run lẩy bẩy, đó là thanh âm nha hoàn của nhị tiểu thư.

Lại nói tiểu nha hoàn kia luôn chạy theo sau Lam Nguyệt Ngôn, hỏi sự tình xảy ra trên người tiểu thư mình, vết thương trên mặt nhị tiểu thư nhìn mà thấy ghê người, trong lòng nàng gấp đến độ không được.

Nhưng mà, làm cho nàng không nghĩ tới là, thời điểm đi ngang qua hồ sen, nhị tiểu thư không nói một tiếng nào tự nhiên nhảy xuống nước, làm nàng cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng không phải đang ở trong viện của con tiểu tiện nhân kia sao? Làm sao lại ở trong hồ sen, nàng không biết bơi, đang ở thời diểm nàng giãy dụa, chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của nha hoàn: "Nhị tiểu thư, người chống đỡ, thái tử cùng Hiên vương tới, bọn họ nhất định sẽ cứu người."

Lam Nguyệt Ngôn nghe nói như thế, kém chút không ngất xỉu đi, nàng hiện tại ở cái dạng này, làm thế nào để thái tử nhìn thấy đây, nàng ở trong lòng thái tử luôn luôn là hoàn mỹ không tỳ vết, không phải tại nha đầu kia la to, làm sao có thể gọi thái tử tới đây.  
(Ry: sắp chết chìm rồi mà thím vẫn nghĩ được nhiề ghê...)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com