ZingTruyen.Com

Edited | Đừng theo đuổi tôi, không có kết quả - Nhiệt Đáo Hôn Quyết | BHTT

Chương 8: "Cô ấy đi xuất gia?"

salteatsugar

*Hắc ín: nhựa thuốc lá, chất gây nguy hiểm đến sức khoẻ lớn nhất đặc biệt là ung thư.

*Ái nhân giả, người hằng ái chi: mình thương người ta, người ta cũng thương mình.

...................

Lấy việc Giang Nhã Lăng kết thúc hợp đồng đổi lấy Đào Hựu Tình kết thúc hợp đồng hợp đồng, Viên Sơ Nhụy cùng Chu Dĩ Nhu thuận lợi hoàn thành giao dịch. Chu Dĩ Nhu nói xong giao dịch lập tức rời đi, không có Giang Nhã Lăng ở Nguyệt Vịnh cũng không đáng để cô ấy ở lâu thêm một lát.

Sau khi Chu Dĩ Nhu ra khỏi văn phòng, cánh môi đỏ bùng ướt át của cô lười nhát cắn một điếu thuốc vị quýt màu trắng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn theo bóng dáng Chu Dĩ Nhu cho đến khi thân ảnh người kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn cô.

Hoắc Minh Ân đi lên dò hỏi: "Ngài còn có chuyện gì cần tôi làm không?"

Viên Sơ Nhụy dùng hai ngón tay dài thuần thục kẹp điếu thuốc lá, phun ra tràn ngập khói trắng vị quả quýt, bình tĩnh nói: "Báo cho Giang Nhã Lăng, hợp đồng giải ước đã chuẩn bị tốt, lúc nào cô ấy cũng có thế đến ký, quá hạn tự động kết thúc hợp đồng."

Hoắc Minh Ân gật gật đầu.

Viên Sơ Nhụy vén lên mái tóc đen mềm mại ở bên tai buông xuống, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Chú ý Đào Hựu Tình thật kỹ, đừng để cô ấy bị Chu Dĩ Nhu xui khiến đi mất thì tôi cũng không cứu được."

Hoắc Minh Ân lại gật gật đầu một cái, tiện đà cũng nâng gọng kính một chút, nghiêm túc cẩn thận hỏi: "Ngài xác định hiện tại báo cho Giang Nhã Lăng việc kết thúc hợp đồng sao? Ngài không sợ sau khi ngài ký giải ước, Chu Dĩ Nhu lập tức đổi ý chuyện Đào Hựu Tình kết thúc hợp đồng?

Viên Sơ Nhụy nhìn về phía anh, vẻ mặt thản nhiên cười: "Không sợ."

Tốt xấu gì cô cũng là Tiểu Viên Đổng quen nhìn sóng to gió lớn, còn sẽ sợ hãi trường hợp như vậy sao?

Hơn nữa chỉ cần Đào Hựu Tình có tâm muốn rời khỏi Hưng Lan, vậy cô lập tức có một trăm cách đào cô ấy đến Nguyệt Vịnh.

Hoắc Minh Ân hiểu rõ, tròng mắt xoay tròn rồi chuyển hướng đến đầu thuốc lá trong tay cô, mở miệng nói: "Đại Viên Đổng nói muốn ngài hút ít một chút."

Viên Sơ Nhụy chọn hạ mi một chút: "Tôi không có nghiện thuốc lá nghiêm trọng vậy chứ?"

Ngẫu nhiên cô mới hút một hai điếu, ngày thường chỉ thích mang theo hộp thuốc trong tay thưởng thức mà thôi, nào có tới mức trong hoàn cảnh "hút ít một chút" đáng sợ như vậy?

Hoắc Minh Ân đẩy mắt kính một chút: "Dựa theo ý của Đại Viên đổng thì ngài hút một điếu cũng là nhiều, nên trực tiếp bỏ hút."

Hoắc Minh Ân: "Nếu ngài lại không cai thuốc, tôi có lý để hoài nghi ngài ấy sẽ có thể giúp ngài cai thuốc bằng cách dùng tiêu chuẩn kén chồng kén vợ cho ngài."

Viên Sơ Nhụy cũng chỉ là thuốc lá trái cây có lượng hắc ín thấp, cũng không có nghiện thuốc lá nghiêm trọng, nhưng chỉ cần cô hút cho dù chỉ mới một điếu thì Viên Diệu Văn cũng đã cảm thấy tổn hại thân thể của cô, vì vậy khó tránh khỏi việc người cha già luôn hy vọng cô cai thuốc.

Thời điểm Hoắc Minh Ân cùng Viên Sơ Nhụy trở lại Viên thị, chỉ cần Viên Diệu Văn thấy thuốc lá sẽ nhất định phải nhắc nhở cô một phen, thường xuyên lộ ra biểu tình ruột gan đứt từng khúc, làm cho Hoắc Minh Ân nghi bước tiếp theo lão nhân gia có phải có thể giúp Viên Sơ Nhụy gia nhập cai thuốc lá bằng cách kén vợ kén chồng.

Viên Sơ Nhụy không sao cả cười nói: "Cho ông ấy làm thêm đi, nếu có nhìn trúng người nào cho ông ấy cưới người đó."

Nghe theo sắp xếp trong nhà mà kết hôn, loại chuyện này cũng sẽ không rơi xuống đầu cô, Viên Sơ Nhụy chỉ biết cùng người mình coi trọng kết hôn.

Hoắc Minh Ân: "Vâng, tôi cũng chỉ như thường lệ khuyên ngài một cái, ngài hiểu mà."

Viên Diệu Văn giao cho anh nhiệm vụ giám sát, nhưng bản chất anh lại ở vị trí giúp Viên Sơ Nhụy làm việc, trung hòa một chút, cho nên anh mới như thường lệ khuyên Viên Sơ Nhụy, nhưng cô lớn như vậy khẳng định có chuẩn mực của bản thân, không cần anh thời thời khắc khắc bên tai cô lải nhải cai thuốc.

Viên Sơ Nhụy gật đầu: Ừm, yên tâm.", Lại hỏi: "Đào Hựu Tình gần đây đang làm gì?"

Hoắc Minh Ân đáp: "Nga, báo cáo cho ngài một chút hôm nay cô ấy đi chùa Minh Sơn."

Tay Viên Sơ Nhụy đang lấy thuốc hơi hơi nhúc nhích, thong thả quay đầu nhìn về phía anh hỏi: "Cô ấy đi xuất gia sao?"

Cô chuẩn bị tốt muốn cùng nàng ký hợp đồng, kết quả ngược lại nàng chạy đi xuất gia?

Vậy cô phải làm sao bây giờ, bức người kia hoàn tục sao???

Hoắc Minh Ân: "...."

"Não lớn của ngài có chút lạ."

.............

Chùa Minh Sơn là chùa trong Mai thị, một tòa hương khói cường thịnh, có lịch sử lâu đời, vĩnh viễn yên lặng đứng im ở phía trên Hương Sơn, chờ thế nhân đến tham quan bái phỏng.

Cậu Đào Thanh của Đào Hựu Tình mỗi năm cũng sẽ đến chùa Minh Sơn dâng hương bái phật, cầu mọi thứ đều bình an, cũng coi như cho bản thân một chút an ủi trong lòng. Đào Hựu Tình là dính tay thiện nghệ của cậu, mỗi lần Đào Thanh lại đây bên người không thể thiếu bóng dáng nàng.

Đào Thanh dạy nàng, lúc trong lòng có cái gì mê mang lại không nói được, thì có thể đi vào nơi này, nhắm mắt lại trong lòng cùng nhóm phật nói, hay là tìm nhóm đại sư trong chùa tán gẫu một chút, tích tụ trong lòng có thể thư giải không ít, cho dù là đơn thuần cầu một cái bình an cũng được.

Đào Hựu Tình trước kia hoạt bát cởi mở. Trong lòng căn bản cũng không có tích tụ cái gì, cho dù có cũng có thể hướng Đào Thanh nói, rồi Đào Thanh có thể ôn như mà giúp nàng khai đạo, cho nên nàng chưa từng giống Đào Thanh âm thầm cùng Phật nói chuyện qua... Thẳng đến khi Đào Thanh đột ngột mất.

Nàng chắp tay trước ngực, thành kính đứng nghiêm túc ở trang trước tượng Phật, bộ dáng im lặng không tiếng động giống như Đào Thanh năm đó đứng ở chỗ này.

Nàng nhịn không được đi nghiền ngẫm Đào Thanh trước kia ở chỗ này sẽ cầu bình an như thế nào, có tính phần của ông vào hay không, nếu có....... Vậy sao mà ông nhanh rời khỏi họ như vậy đây?

Nghĩ đến đây, một cỗ bi thương khó bỏ qua trong lòng nàng đột nhiên sinh ra, khiến cho nàng mở to mắt đi xem tượng Phật phía trước.

Tượng Phật pháp trang nghiêm, ánh mắt từ bi nhìn chúng sinh, lại như là nghiêm túc nghe tiếng lòng của người đến đây.

Đào Hựu Tình trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Cậu của con là một người tốt."

Nàng nghiêm túc nhìn tượng Phật, dường như thật sự tồn tại: "Cho nên xin cho ông ấy kiếp sau đầu thai ở một nhà trong sạch, để ông ấy vô cùng cao hứng để sống lâu trăm tuổi, không cần lại khổ giống như đời này vậy."

Nàng rốt cuộc chưa thấy qua người nào tốt như cậu nàng vậy, đối với người bên cạnh vĩnh viễn ôn nhu, đối với thế giới vĩnh viễn ôm hy vọng tốt đẹp, ái nhân giả, người hằng ái chi, không có người không thích ông.

Nhưng ông như vậy lại chịu nhiều khổ, lúc trước khổ, hậu sinh cũng khổ....

"Nhân quả hiểu rõ, sinh sôi không thôi." Một âm thanh từ bi ôn hòa từ phía sau nàng truyền đến, "Đào thí chủ kiếp sau chắc chắn có phúc báo."

Đào Hựu Tình nghe thấy âm thanh quen thuộc, xoay người kính trọng mà chấp tay hơi hơi khom lưng: "Huyền Minh trụ trì."

Huyền Minh trụ trì mặt đầy hiền từ nhìn nàng, ông cũng coi như là một đường nhìn Đào Hựu Tình lớn lên nên người. Ông còn nhớ rõ Đào Hựu Tình lần đầu tiên tới chùa chỉ mới mười lăm tuổi, nhút nhát sợ sệt mà tránh ở sau Đào Thanh, đối với tượng Phật cao lớn túc mục trần ngập sợ hãi, nước mắt không ngừng ở hốc mắt di chuyển. Nhưng bởi vì Đào Thanh đã nói với nàng chùa miếu không thể đại sảo đại nháo, nàng thật sự nghẹn nước mắt lại như một tiếng cũng chưa khóc, cực kỳ hiểu chuyện.

Đào Hựu Tình lại quay đầu đi xem tượng phật, đầu óc còn hồi tưởng lại câu nói của Huyền Minh trụ trì: "Nhân quả hiểu rõ, sinh sôi không thôi."

"Nhân gian thật sự có nhân quả báo ứng sao?" Đào Hựu Tình lẩm bẩm nói.

Nếu có, vậy kiếp sau của cậu nàng có phải thực sự có thể rất hạnh phúc hay không?

Huyền Minh trụ trì cười cười từ ái nói: "Con tin tức có, con không tin tức không có."

Đào Hựu Tình bay nhanh chớp mắt nói: "Con đây tin!" Sau đó nhắm mắt lại, cúi đầu thành kính cầu nguyện trời cao để Đào Thanh đầu thai trong gia đình tốt.

Nàng mở mắt ra, bỗng nhiên nhớ tới chút gì đó, lại nhắm mắt lại, lại cầu nguyện một lần: "Thỉnh phù hộ mẹ của con thân thể khang phục."

Như vậy cậu của nàng trên trời có linh thiên cũng sẽ an tâm rất nhiều,

Huyền Minh trụ trì đột nhiên hỏi một câu: "Vậy còn bản thân thí chủ?"

Đào Hựu Tình sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía vị trụ trì như gia gia hòa ái đang ôn thanh nói: "Thí chủ khi đi theo Đào thí chủ (Đào Thanh) vô ưu vô lự. Khi thí chủ chính mình tới lại trong lòng rất nhiều gánh nặng, nhưng mỗi lần cũng chỉ giúp người trong nhà cầu, tựa hồ chưa từng có nghĩ tới cầu vì chính mình chút nào."

Rốt cuộc là nhìn tiểu cô nương đã lớn, Huyền Minh trụ trì nhịn không được nhiều lời hai câu: "Thí chủ trưởng thành, cũng nên vì chính mình suy xét một ít."

Đào Hựu Tình chính xác không nghĩ tới sẽ cầu gì cho chính mình, thời điểm nàng không phải tâm tình đặc biệt khổ sở hay mê mang cũng sẽ không đến chùa Minh Sơn, hiện nay khi Huyền Minh trụ trì nhắc đến việc này, nàng bỗng nhiên đã có ý tưởng muốn xin cho chính mình gì đó.

Nàng nhìn tượng Phật, suy nghĩ một lát sau nhắm mắt chắp tay: "Thỉnh phù hộ cho con có lựa chọn kế tiếp là con đường rõ ràng sáng lạng."

Nàng sắp phải chọn đi công ty giải trí, nhưng có vết xe đổ ở Hưng Lan, nàng không có cách nào khẳng định quyết định của mình, đành phải gửi hy vọng đến thần phật, hy vọng thần phật có thể phù hộ lựa chọn kế tiếp của mình thật đúng đắn.

Nàng không nghĩ lại bị bẫy, nàng đã không còn nhiều thời gian như vậy để lãng phí.

Đào Hựu Tình nói nhỏ: "Làm ơn, đến khi con thành công nhất định sẽ hồi báo chùa Minh Sơn."

.........

Giang Nhã Lăng được Hoắc Minh Ân thông báo thời điểm kết thúc hợp đồng đã định, làm cả người đều sửng sờ, nàng thật sự không nghĩ tới ngày hôm qua thuận miệng nói muốn kết thúc hợp đồng, Viên Sơ Nhụy đã thật sự giải ước với nàng!

Ngay cả Chu Dĩ Nhu cũng gọi cho nàng nói tùy thời có thế tới Hưng Lan ký hợp đồng, bộ dáng như cái gì cũng biết hết.

Giang Nhã Lăng cầm điện thoại ngây ngốc, Chu Dĩ Nhu hô hô vài tiếng mới kêu hồn nàng quay về, nàng khó có thể tin nói: "... Chị Sơ Nhụy thật sự dùng em đổi lấy Đào Hựu Tình từ chị sao?"

Chu Dĩ Nhu không có phủ nhận.

Giang Nhã Lăng không còn khí lực, Viên Sơ Nhụy cư nhiên tàn nhẫn vố nàng như vậy!

Chu Dĩ Nhu lại hói: "Nhã Lăng, Viên Sơ Nhụy nói chuyện kết thúc hợp đồng là em nói ra trước, thật vậy chăng?"

Giang Nhã Lăng sửng sốt một chút, ngay sau đó xấu hổ nói: "Em, em chỉ là thuận miệng nhắc tới..."

Chu Dĩ Nhu nói: "Đồ ngốc, chuyện kết thúc hợp đồng sao lại có thể tùy tiến nói đến như vậy đây."

Đối với nhóm lão bản mà nói, kết thúc hợp đồng cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện lấy làm loạn. Viên Sơ Nhụy chính là ví dụ sống, cấp dưới thuận miệng nhắc tới với cô, thì cô có thể thuận tiện thật sự làm như thế.

Giang Nhã Lăng không nghĩ Viên Sơ Nhụy sẽ không chút lưu tình thế với nàng, Chu Dĩ Nhu an ủi: "Không sao, là Viên Sơ Nhụy không nhìn ra chỗ tốt của em, cô ta sẽ hối hận."

Giang Nhã Lăng hơi rưng rưng, chỉ có thể theo lời an ủi của Chu Dĩ Nhu đi an ủi bản thân. Viên Sơ Nhụy nhất định sẽ hối hận — không chiếm được nàng sẽ biết quý trọng!

Nhưng Đào Hựu Tình ... Nàng không nghĩ đến Đào Hựu Tình sẽ vào Nguyệt Vịnh!

Giang Nhã Lăng điều chỉnh tốt tâm tình, thử hỏi lại: " Vậy Đào Hựu Tình, chị Dĩ Nhu làm sao bây giờ? Em không muốn cô ấy vào Nguyệt Vịnh."

Chu Dĩ Nhu: "Hả?"

Giang Nhã Lăng vội vàng nói: "Em nói là, em không hy vọng cô ấy vào Nguyệt Vịnh, em sợ chị Sơ Nhụy vẫn luôn lấy cô ấy so sánh cùng em. Em có thể không ở Nguyệt Vịnh, nhưng em cũng muốn có tôn nghiêm mà đi..."

"Hơn nữa không phải cô ấy thích chị sao, để cô ấy rời khỏi Hưng Lan có phải không tốt lắm hay không a..."

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bại lộ.

Chu Dĩ Nhu đầu trầm mặc một lát, lúc này mới nói: "Chị sẽ cùng cô ấy nói chuyện."

Cũng không biết Viên Sơ Nhụy bên kia đã ra tay với Đào Hựu Tình chưa....

Chu Dĩ Nhu tắt điện thoại với Giang Nhã Lăng , thuận tay mở khung tin nhắn của Đào Hựu Tình, tựa như trước kia cô thuận tay nhắn tin cho nàng, nhưng ngón tay cô rơi xuống bàn phím lúc này lại không không chế được ngừng một chút, tâm tình bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Cô đã một thời gian chưa gặp Đào Hựu Tình, loại tình huống này trước kia không phải không có, nhưng tâm tình lúc này lại phức tạp một đợt — ngay cả cô cũng không rõ sao bản thân lại có tâm tình phức tạp.

Đó chỉ là Đào Hựu Tình, chỉ là một con chim hoàng yến cô đã từng dưỡng qua. Cô tự nói với bản thân, phải điều chỉnh tâm tình một chút, trước mắt lạnh nhạt gửi tin nhắn hẹn gặp Đào Hựu Tình.

Đào Hựu Tình không có giống như trước đây lập tức nhắn lại cho cô, bất quá Chu Dĩ Nhu đối với phản hồi của nàng cũng không hoàn toàn chờ mong, bởi vì cô vẫn theo bản năng cảm thấy Đào Hựu Tình sẽ không cự tuyệt gặp mặt cô.

Nửa giờ sau, Đào Hựu Tình rốt cuộc đã nhắn lại.

—Không rảnh, chớ cue.

Chu Dĩ Nhu : "........?"

Cô ấy đây là... Cự tuyệt gặp mặt với mình?

Chu Dĩ Nhu hoài nghi mà tiếp tục nhắn thêm tin thăm dò.

[ Chu Dĩ Nhu ]: Cô không nghĩ tới chuyện kết thúc hợp đồng?

Trăm triệu không nghĩ tới lúc này Đào Hựu Tình lập tức trả lời.

[ Đào Hựu Tình ]: Gặp ở đâu?

Chu Dĩ Nhu: "......"

Không phải nói bận sao?!

..........

Đào Hựu Tình cùng Chu Dĩ Nhu hẹn gặp mặt ở một quán cafe, Đào Hựu Tình tới sớm hơn Chu Dĩ Nhu năm phút, đang ngồi ở trên ghế đợi người kia.

Năm phút sau, Chu Dĩ Nhu cũng tới rồi, đi vào quán cafe sau đó liếc mắt một cái đã thấy Đào Hựu Tình -- ăn mặc tùy ý nhẹ nhàng, khuôn mặt khiết tịnh trắng nõn, còn có tóc quăn xinh đẹp, khí chất cùng với lúc trước hoàn toàn bất đồng.

Chu Dĩ Nhu đứng tại chỗ, hơi hơi sửng sốt, lúc này nội tâm cô cư nhiên đặc biệt cảm thấy——

Đào Hựu Tình đẹp.

......................................

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Tiên Nữ: Đẹp sao? Đẹp là được rồi, cô không xứng có được.

Tiểu Viên Đổng: Đẹp sao? Đẹp là được rồi, đây là vợ của tôi

Chu Tổng: .....................
..............
-Cue: là mention, nhắc đến, kêu réo

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com