ZingTruyen.Com

[EDITED/ĐAM MỸ] MUỐN NGÀI HÔN EM

Phiên ngoại 1: Nhà máy sản xuất giấm.

oct_opal

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Một ngày nọ, sau quãng thời gian dài chuẩn bị, "Luật chống phân biệt đối xử" do Quý Dư Chu chủ trì chế định đã chính thức được ban hành, đây là một trong những đóng góp quan trọng nhất vào pháp luật của tinh tế, Giang Tầm Dục cũng tham gia buổi họp báo.

Cậu không chỉ phải tham gia mà còn phải phát biểu trong buổi họp báo.

Đây là lần đầu tiên Giang Tầm Dục diễn thuyết trước đông đảo khán giả, dù đã luyện tập không biết bao nhiêu lần với Quý Dư Chu ở nhà và gần như đã thuộc lòng bài phát biểu, nhưng khi đến hiện trường, cậu vẫn rất hồi hộp.

Ngồi trong phòng chờ, ngón tay Giang Tầm Dục vô thức túm chặt góc áo của mình.

Đây là động tác nhỏ đặc trưng của cậu khi cậu căng thẳng, đã duy trì nhiều năm như vậy, nên Quý Dư Chu đương nhiên biết điều đó.

Hắn vươn tay, kéo tay Giang Tầm Dục đến, nắm trong lòng bàn tay.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Giang Tầm Dục chớp chớp mắt, thẳng thắn nói: "Em...hơi căng thẳng."

"Lần đầu tiên em căng thẳng cũng là chuyện bình thường." Quý Dư Chu suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười: "Lần đầu tiên diễn thuyết trước đám đông, anh cũng khẩn trương vô cùng."

"Ngài cũng sẽ khẩn trương sao?" Giang Tầm Dục có chút không thể tin được.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Khi cậu gặp được Quý Dư Chu, Quý Dư Chu đã ở một vị trí rất cao, thành thục ổn trọng, còn khi đối diện những vấn đề nghiêm túc, khuôn mặt của hắn lúc nào cũng băng giá, không nhìn ra được cảm xúc gì.

Giang Tầm Dục cố gắng liên kết Quý Dư Chu với từ "khẩn trương" này, cậu phát hiện mình hoàn toàn không thể tưởng tượng được, trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Quý Dư Chu siết chặt ngón tay của cậu một cách trìu mến và đan mười ngón tay vào nhau.

Hắn từ từ kể lại câu chuyện của mình cho cậu nghe: "Đúng vậy. Lúc đó, bố anh vẫn còn sống, ông nói muốn rèn luyện anh, nên ông kiên quyết đẩy anh đến lễ khai giảng, còn bắt anh đại diện phát biểu."

"Phía dưới toàn người là người, còn xui xẻo hơn là giá đỡ microphone còn bị hỏng, anh phải cầm microphone dự phòng để phát biểu toàn bộ nội dung, khi xuống sân khấu anh mới phát hiện, lòng bàn tay của anh toàn là mồ hôi."

Quý Dư Chu nói xong chính mình cũng có chút muốn cười, ngón tay siết chặt thêm một xíu: "Em có bị vỡ mộng không? Hóa ra anh cũng có một mặt như vậy."

"Không có!"

Giang Tầm Dục vội vàng lắc đầu: "Ngài...ngài như vậy càng khiến em cảm thấy chân thật hơn."

"Vậy thì..." Quý Dư Chu ghé vào tai cậu, cười khẽ, "Bây giờ em có thấy bớt căng thẳng tí nào không?"

Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Quý Dư Chu đang lấy những chuyện hắn đã trải qua để an ủi cậu, trong lòng cậu nóng lên, tựa hồ thật sự không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.

Giang Tầm Dục nói: "Đã đỡ hơn rồi."

Vừa dứt lời, cửa phòng chuẩn bị đã bị nhân viên công tác đẩy ra: "Xin hỏi Giang Tầm Dục tiên sinh có ở đây không? Sắp tới phiên của ngài rồi."

"Ngoan." Quý Dư Chu buông tay ra, thân mật xoa xoa mái tóc của cậu: "Đi đi."

Giang Tầm Dục nhìn Quý Dư Chu thật sâu, nở một nụ cười.

Sau khi Giang Tầm Dục và nhân viên công tác rời đi, Quý Dư Chu cũng từ cửa sau đi vòng qua hiện trường họp báo và ngồi xuống khán phòng.

Ánh mắt của Giang Tầm Dục sắc bén, vừa lên sân khấu liền nhìn thấy Quý Dư Chu, sắc mặt cậu có chút đỏ lên, hít sâu một hơi, chậm rãi mở bản thảo.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

"Chào mọi người."

Ánh mắt của Quý Dư Chu ôn nhu và tràn đầy khích lệ, toàn bộ quá trình hắn đều nhìn Giang Tầm Dục trên sân khấu, lúc đầu Giang Tầm Dục nói lắp bắp hai câu, dưới ánh nhìn của Quý Dư Chu thì dần dần bình tĩnh lại.

Đôi mắt của cậu xanh biếc giống như nước biển sâu, trong vắt, lại có thêm mấy phần làm rung động lòng người.

Quý Dư Chu thổn thức, đứa nhỏ nhà hắn trưởng thành nhanh thật.

Giang Tầm Dục kết thúc bài phát biểu, cúi đầu thật sâu trên sân khấu, đang định bước xuống thì một phóng viên đột nhiên đứng dậy bước lên.

Trên tay y cầm một bó hoa hồng rất lớn, hoa hồng đỏ rực rất bắt mắt.

Y đi tới trước mặt Giang Tầm Dục, nửa đường quỳ xuống, cảm xúc có vài phần kích động: "Giang tiên sinh, xin ngài hãy nhận lấy, tôi là fan của ngài."

Đang nói, phóng viên tháo kính mắt của mình xuống, lộ ra một đôi mắt xanh lục: "Tôi cũng là người có đồng tử dị sắc, vì ngài nên tôi mới dũng cảm bước ra khỏi nhà, cuối cùng trở thành một phóng viên."

Y thành kính nâng bó hoa hồng lên và hôn lên gốc của bó hoa hồng.

Giang Tầm Dục bị cảnh này làm cho ngây ngốc, nhận lấy bó hoa nói: "Cảm ơn."

Phóng viên cúi đầu chào Giang Tầm Dục một lần nữa, lúc này cậu mới bước xuống sân khấu, Quý Dư Chu đang ngồi trên khán đài khẽ cau mày, toàn bộ hành trình đều nhìn theo cậu.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Trở lại phòng nghỉ, Giang Tầm Dục vẫn đang ôm bó hoa trên tay. Bó hoa quá lớn, không có chỗ để nên cậu chỉ có thể tạm thời xấu hổ mà ôm.

Một lúc sau, Quý Dư Chu cũng đi theo trở lại phòng nghỉ. Giang Tầm Dục có chút đỏ mặt, đứng dậy đi tới bên người Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh, vừa rồi em biểu hiện thế nào?"

"Tốt lắm."

Quý Dư Chu rũ mắt xuống, thanh âm so với bình thường trầm thêm hai phần.

Giang Tầm Dục ngẩn ra, ở bên Quý Dư Chu đã lâu, cậu cũng có thể phát hiện ra cảm xúc ẩn sâu của Quý Dư Chu. Cậu chớp chớp mắt, do dự dò hỏi: "Ngài...ngài làm sao vậy?"

"Tầm Dục."

Mí mắt của Quý Dư Chu vẫn cụp xuống, gọi tên Giang Tầm Dục.

Hắn mỉm cười, kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong đáy mắt, sau đó giương mắt lên, sảng khoái mà thừa nhận: "Anh đang ghen."

Giang Tầm Dục nhất thời không kịp phản ứng, hai mắt đột nhiên mở to, giây tiếp theo, Quý Dư Chu cầm lấy hoa hồng trên tay cậu, để qua một bên rồi tiến đến hôn cậu.

Giang Tầm Dục theo bản năng lùi lại phía sau, Quý Dư Chu đỡ lấy eo cậu, áp cậu vào tường.

Trong lúc môi răng dây dưa, giọng nói của Quý Dư Chu trầm khàn lại còn mơ hồ mang theo gợi cảm khó giải thích: "Anh đang ghen."

"Sao em nhanh như vậy đã có người thầm thương trộm nhớ rồi?"

Tựa như một viên ngọc trai đen ẩn trong bùn đất, Quý Dư Chu đã tự tay đào nó ra khỏi bùn, tẩy rửa sạch sẽ, lại mài giũa mượt mà, nhưng hắn chỉ vừa mới đặt viên ngọc trai này vào lòng bàn tay, còn chưa kịp sưởi ấm thì đã có kẻ mơ ước, muốn đoạt ngọc trai của hắn.

Thực ra, Quý Dư Chu cũng biết lần ghen tuông này của mình rất vô lý, nhưng chuyện tình cảm cứ không lý trí như thế đấy.

Dục vọng chiếm hữu là một trong những ham muốn thuộc về phần "con" nguyên thủy nhất của con người, không có lý trí gì ở đây cả.

Hắn muốn biến cậu hoàn toàn là của riêng hắn, nhưng lại không nỡ giam cầm cậu, cho nên Quý Dư Chu chỉ có thể tự mình ăn dấm.

Không khí trong miệng Giang Tầm Dục tùy ý bị hắn cướp lấy, cậu do dự, gắt gao ôm lấy Quý Dư Chu.

"Quý, Quý tiên sinh ..."

Giang Tầm Dục thở hổn hển, chủ động hôn sâu thêm: "Em vĩnh viễn thuộc về ngài."

.

.

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chương sau chúng ta có thể sẽ được 'ăn thịt', hehe. Ngoài ra, tôi vừa viết thêm một tác phẩm mới, tên là "Ta là Hoa Tiểu Quỷ", thể loại giả heo ăn thịt hổ, đại mỹ nhân ảnh đế công × nhan khống ngốc bạch ngọt tiểu hoa yêu thụ, là một miếng bánh ngọt nhỏ, có đường, có thể điều chỉnh tâm trạng của mình vào dịp cuối năm ~ Mời các bảo bối ăn điểm tâm! Bấm vào cột của tôi để xem! (Rõ ràng) Cảm ơn bạn đã ủng hộ, cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com