ZingTruyen.Info

[Edit2 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG6 : Trở về thời thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai(29)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------------------


Hệ thống đột nhiên run rẩy một cái, cảm thấy bản thân đã phải chịu kinh hách. Mà Lục Bạch cũng rất nhanh liền cười cười, cảm thấy loại suy đoán này của mình thật là quá mức máu chó rồi.

"Người giống như Chủ Thần, so sánh như thế nào cũng sẽ không thật sự bởi vì tình yêu mà làm mấy chuyện đó. Hắn khát vọng từ trên người ta được cái gì đó mới là có khả năng nhất."

"Nhưng hắn có thể lấy được cái gì chứ?"

Lục Bạch nghĩ nghĩ rồi hỏi hệ thống "Ngươi cảm thấy linh hồn của ta có cái gì không giống người thường không?"

"Có ý tứ gì?" Hệ thống không hiểu.

Lục Bạch cẩn thận phân tích cho nó "Ngươi nghĩ xem, Chủ Thần tốt xấu gì cũng là thần minh có thể sáng tạo ra một thế giới mới, ở trong thế giới của hắn, ngay cả pháp tắc cũng nhất định phải tuân theo quy củ mà hắn đặt ra, như vậy ta thì sao? Ta bất quá chỉ là một người bình thường nhỏ bé, rốt cuộc có chỗ nào khiến hắn có thể vẫn luôn bắt lấy không bỏ, thậm chí tình nguyện dùng năng lực của chính mình tới áp chế, thậm chí diệt trừ ta chứ?"

"Có lẽ là bởi vì ngươi không phải kẻ chỉ biết yêu đương bại não trong truyện Mary Sue*? Dù sao những cái tên đại lão bệnh thần kinh đó đều bị ngươi đưa vào ngục giam." Hệ thống ngây ngốc trả lời.

(*) Mary Sue: Mary Sue được dùng phổ biến nhất với vai trò là một danh từ, chỉ những nhân vật hư cấu hoàn hảo trong phim/truyện, thường là nữ. Họ "tốt gỗ, đẹp luôn nước sơn", đại diện cho chính nghĩa và được mọi người yêu mến. Thế nhưng cụm từ thường được dùng với sắc thái tiêu cực, mỉa mai.

Lục Bạch lại suy nghĩ tới hai chữ 'ngục giam'.

Kỳ thật ngày thường Lục Bạch cũng sẽ suy nghĩ tới lai lịch của mình, tựa như học trưởng làm pháp tắc, mặc kệ là thế giới nào đều sẽ trở thành tồn tại áp chế vai chính của thế giới, làm cho bọn họ chỉ có thể gây ra tai họa hữu hạn ở trong phạm vi thế giới này.

Mà Lục Bạch lại cảm thấy, tình huống của bản thân mình cùng học trưởng tương đồng, điều khác biệt duy nhất chính là Lục Bạch so với pháp tắc càng có lực sát thương hơn.

Pháp tắc giống như một cọc tiêu tồn tại ở điểm mấu chốt nhất của đạo đức. Mà Lục Bạch lại hoàn toàn tương phản, cậu là một kích mất mạng.

Những vai chính trải rộng các thế giới đó, chỉ cần bọn họ không phải trời quang trăng sáng chân chính, chỉ cần bọn họ lợi dụng bừa bãi sự ưu ái mà Chủ Thần đưa cho để đùa bỡn người khác, Lục Bạch liền sẽ tự tay khiến bọn họ tiếp thu chế tài pháp luật nên có.

"Ta cảm thấy, ta càng giống như là Thiên Phạt."

(*) Thiên Phạt: Thiên Phạt có hình dáng của một tia sét đánh màu tím. Đây là lực lượng mạnh hơn Thiên Kiếp. Trong khi Thiên Kiếp là Cửu Tử Nhất Sinh, vẫn chừa cho người tu luyện một tia hy vọng sống sót thì Thiên Phạt lại là Thập Tử Vô Sinh. Chỉ cần không phải là Bất Hủ, bất kể ai trúng cũng sẽ phải chết.

"Có ý từ gì?" Hệ thống không hiểu rõ.

"Ngươi cùng học trưởng đều từng nói qua, linh hồn của ta so với người khác càng mạnh mẽ hơn, cũng càng thêm lóa mắt. Ta cũng từng hỏi qua ngươi bộ dạng linh hồn của vai chính thế giới. Chỉ có linh hồn của vai chính công mới mạnh mẽ hơn so với người khác. Nếu vai chính công là râu của Chủ Thần, là một bộ phận của hắn. Ta có thể tiêu diệt nó, có phải chứng minh rằng trên người ta có thể có năng lượng bản mệnh của Chủ Thần hay không?"

"Ngươi xem thái độ của Chủ Thần đối đãi với ta xem, ngoài mặt kêu ta đi công lược, trên thực tế lại giống như không ngừng mà thuần hóa ta, mục đích cuối cùng của hắn chỉ sợ vẫn là cắn nuốt."

"Dù sao, còn có cái gì so với đối thủ một mất một còn càng thêm bổ dưỡng, hương vị cũng càng thêm mê người chứ?"

"Vậy Thiên Đạo vì cái gì phải trộn lẫn vào?"

"Có lẽ là hắn chờ không kịp. Chủ Thần sau khi cắn nuốt ta xong sẽ nhận được năng lượng chồng chất vô cùng lớn, bước tiếp theo chính là cắn nuốt Thiên Đạo, chân chính thống lĩnh các giới. Trở thành thần minh chí cao vô thượng của 3000 thế giới vô biên."

"Thiên Đạo nếu không nghĩ biện pháp tự cứu, chỉ sợ cũng chỉ có thể chờ chết. Sống nhiều năm như vậy, hưởng thụ tín ngưỡng của vạn chúng. Ta không tin hắn có thể cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho người khác."

"Cho nên hắn cũng thông qua con đường nào đó phát hiện ra ta, phát hiện ta là sự tồn tại có thể đánh bại Chủ Thần."

"Chỉ tiếc chính là, loại động tác nhỏ này của Chủ Thần chỉ vừa mới bắt đầu, ta cho dù là Thiên Phạt cũng là vật nhỏ sinh ra, cho nên hắn hung hăng mà xuống tay nhằm vào ta, áp chế ta, hơn nữa muốn làm ta sa đọa, cuối cùng phải thần phục."

"Thiên Đạo đợi không được đến lúc ta hoàn toàn trưởng thành, dứt khoát dục tốc bất đạt*, đem ta ném tới thế giới nhỏ để ta trước tiên ngưng kết linh hồn."

(*) Dục tốc bất đạt: Được hiểu là muốn nhanh việc mà lại nóng vội thì sẽ không đạt, không thành công. Câu thành ngữ này khuyên chúng ta làm việc gì cũng không được hấp tấp, nôn nóng, chỉ nhanh muốn có thành quả. Càng như vậy thì kết quả đạt được càng không như ý muốn.

"Đây là lý do vì sao mỗi một thế giới đều có bóng dáng của thế giới hiện thực của ta, ban đầu ta nghĩ là Chủ Thần, hiện tại ngẫm lại nói không chừng là Thiên Đạo. Hắn muốn ta nhanh chóng trưởng thành, sau đó trở lại thế giới hiện thực để cẩn thận mà rửa sạch những rác rưởi mà Chủ Thần để lại."

"Vậy, vậy chẳng phải đem người trở thành công cụ không hơn không kém?" Hệ thống nhịn không được đau lòng ôm lấy Lục Bạch cọ cọ.

Lục Bạch vốn dĩ chính là một đứa nhỏ chưa từng được người khác yêu thương, còn phải chịu nhiều ngược đãi như vậy. Xuyên qua sáu thế giới, mở đầu mỗi thế giới đều gian nan muốn chết.

Nếu không phải gặp được học trưởng, chỉ sợ Lục Bạch liền toàn thây cũng đều không còn.

Nghĩ đến đây, trong lòng hệ thống lại càng thêm khổ sở.

Lục Bạch lại sờ sờ đầu của nó "Cho nên mới nói, người định không bằng trời định. Cho dù là Thiên Đạo cũng không thể ngờ được, ta sẽ có ngươi, còn có học trưởng."

"Ừm. Bạch Bạch đừng sợ, ta sẽ luôn luôn bồi bên cạnh ngươi!" Hệ thống nghiêm túc mà nói với Lục Bạch.

Lục Bạch cũng gật gật đầu, dùng linh hồn cọ lại hệ thống nhỏ đánh yêu nhà mình.

Kỳ thật còn có một câu cậu chưa nói, chính là Lục Bạch phát hiện nếu cậu thật sự là Thiên Phạt bởi vì Chủ Thần một mình hành sự làm quá nhiều việc bất nghĩa mà ra đời, vậy cậu cùng học trưởng làm pháp tắc đúng thật là trời sinh một đôi.

Thân phận pháp tắc của học trưởng chỉ có thể giới hạn, không thể trừng phạt. Vậy thì cậu chính là người vì bảo vệ cho điểm hạn chế mấu chốt của học trưởng mà vượt mọi chông gai.

Quả nhiên là tồn tại duy nhất bổ sung cho nhau.

Lục Bạch nghĩ như vậy, vốn dĩ tâm tình còn có chút áp lực cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thậm chí cậu rất là chờ mong sự tình sau khi trở lại thế giới hiện thực.

Cậu có dự cảm, nếu ở thế giới hiện thực cậu có thể tự tay đem mấy phân thân kia của Chủ Thần đưa đến nơi nên chuộc tội, như vậy chờ đến sau khi sinh mệnh tự nhiên mà kết thúc, chính là lúc bắt đầu cuộc xét xử của cậu với Chủ Thần.

Bất quá hiện tại Lục Bạch cũng không sốt ruột lắm.

Bởi vì trước khi bắt đầu đại chiến, cậu còn có rất nhiều thời gian để tu dưỡng bản thân. Ví dụ như đem linh hồn của chính mình trở nên càng thêm cứng cỏi.

Trải qua sáu thế giới, Lục Bạch đã mơ hồ cảm nhận được phương pháp để làm cho linh hồn của mình trở nên càng mạnh mẽ hơn. Loại đồ vật như tín ngưỡng này, đối với Chủ Thần và Thiên Đạo hữu dụng, thì đối với Lục Bạch cũng hữu dụng như thế.

Mà ở thế giới mau xuyên cuối cùng, chính là thế giới tốt nhất để Lục Bạch làm thực nghiệm.

Chỉ là tín ngưỡng mà Lục Bạch muốn bắt được, từ trước đến nay đều không phải là sùng bái cá nhân, mà là tín ngưỡng của con người đối với công lý và chính nghĩa.

Chỉ cần tin tưởng vững chắc chính nghĩa vẫn còn tồn tại, Thiên Phạt nhất định sẽ đáp xuống trên đầu kẻ có tội.

Giống như lần bạo lực học đường này.

Từ khi bắt đầu, tội ác vẫn luôn tồn tại lần này hoàn toàn bị mọi người lên án. Mà những người may mắn tránh được một kiếp kia cuối cùng cũng không thể tránh được tòa án lương tâm cùng sự khiến trách của dư luận.

Trong quá trình mọi việc được đẩy lên cao và có tầm ảnh hưởng rộng rãi, những thiếu niên trước kia từng phải nhẫn nhục chịu đựng rốt cuộc cũng lấy lại được chính nghĩa mà chính mình nên có. Mà những thiếu niên từng nước chảy bèo trôi trợ Trụ vi ngược đó cũng từ trong chết lặng tỉnh táo lại, lần đầu tiên ý thức được trước kia bản thân mình đã phạm phải sai lầm gì.

Còn một nhà Địch Tuấn Thanh, cũng ở trong quá trình này phải chịu kết quả cuối cùng của tòa án.

Cha của Địch Tuấn Thanh tất nhiên chỉ có con đường là bị bắn chết. Mà mẹ của Địch Tuấn Thanh cũng giống vậy bởi vì xúi giục giết người mà phải chịu tai ương mười năm lao ngục.

Địch gia cùng nhà mẹ đẻ của mẹ Địch Tuấn Thanh hoàn toàn sụp đổ, công ty bị niêm phong phá sản, Địch Tuấn Thanh tuy rằng cũng bị bỏ tù nhưng cùng mẹ của hắn gánh trên lưng khoản nợ hơn một tỷ.

Cho dù bán toàn bộ gia sản của cải đổi lấy tiền mặt thì đời này cũng khó lòng trả hết. Còn về phần chờ sau khi hắn ra tù cũng sẽ không tạo ra biến hóa gì quá lớn.

Dù sao không có văn bằng, không có tiền tài, không có hậu trường, thậm chí đến một cái lý lịch sạch sẽ cũng đều không có.

Một phạm nhân được phóng thích đi làm công việc tay chân, cho dù là đi dọn cho người ta cái rương, đi công trường làm công nhân cũng sẽ bị từ chối ngoài cửa. Mà buồn cười nhất vẫn là Địch Tuấn Thanh đã thê thảm như thế rồi, những bằng hữu trước kia từng chơi cùng hắn lại trước nay không một ai nguyện ý lại đây thăm hắn.

Người duy nhất đến thăm tù, thế nhưng là Lục Lộc.

"Tuấn Thanh, em sẽ vẫn luôn chờ anh! Anh tin tưởng em, về sau em sẽ trở thành một bác sĩ tâm lý ưu tú. Anh cũng có thể một lần nữa đứng lên, một lần nữa vực dậy Địch gia, trở thành tổng tài!"

"Anh tin tưởng em, không cần từ bỏ. Em sẽ luôn luôn chờ anh!"

Lục Lộc vẫn như cũ là bộ dạng trách trời thương dân ban đầu, nhưng mà Địch Tuấn Thanh lúc này nghiễm nhiên là một bộ nghèo túng, không bao giờ còn dáng vẻ khí phách hăng hái như trước kia. Thậm chí hắn còn bởi vì ở trong trại tạm giam chịu tra tấn liên miên mà thân hình cũng trở nên lam lũ.

Điều duy nhất không thay đổi, chỉ sợ là sự tối tăm nơi sâu nhất trong đôi mắt hắn. Mà loại tối tăm này cũng mất đi cái gọi là mị lực của bệnh khuyển, rất giống một tên tiểu nhân thất bại.

Lục Lộc nhìn chằm chằm vào gương mặt của Địch Tuấn Thanh, trong nháy mắt mộng tưởng tan vỡ. Nhưng càng nhiều hơn vẫn là chờ mong. Y nhớ rõ, trước khi bản thân sống lại, Địch Tuấn Thanh cũng có một đoạn thời gian như vậy, nhưng mà rất nhanh hắn liền chịu đựng được. Cho nên lần này Địch Tuấn Thanh cũng có thể giống vậy.

Nhưng mà Địch Tuấn Thanh lại như nhìn thấy thứ gì ghê tởm, đột nhiên trở nên kích động, tức giận hướng về phía Lục Lộc la mắng "Cút! Tên khốn nhà mày cút đi!"

Hắn là thật sự hận Lục Lộc thấu xương. Mấy ngày bị giam giữ này, Địch Tuấn Thanh đã suy nghĩ rất nhiều. Bao gồm nếu ngày đó Lục Lộc không xuất hiện, nói không chừng hắn và Lục Bạch đã có một kết quả khác.

Cùng hận chết bản thân, nếu không phải hắn mang Lục Lộc về nhà chính, Lục Lộc cũng sẽ không nghe được những bí mật đó của Địch gia. Bọn họ hiện tại cũng sẽ không nghèo túng đến mức này.

Linh hồn ác độc đến ngày tử vong cũng sẽ không thật sự nhận ra vấn đề của chính mình. Bọn họ vĩnh viễn chỉ biết đem sai lầm đẩy đến trên người của người khác.

Thời điểm khi bọn chúng tìm không được người chịu tội thay, ngay cả thời tiết bên ngoài cùng giá trị may mắn đều có thể trở thành bia đỡ để bọn chúng trốn tránh trách nhiệm.

Bởi vậy, Lục Lộc liền biến thành đối tượng mà Địch Tuấn Thanh hận nhất.

Nhưng mà dù vậy, người mà Địch Tuấn Thanh hiện tại có thể ỷ lại, thế nhưng cũng chỉ có mình Lục Lộc. Hắn muốn dựa vào một chút tiền mà Lục Lộc cho hắn để cuộc sống ở trong ngục giam trở nên tốt hơn một chút.

Mà bên ngoài ngục giam lúc này, kỳ thi đại học đã tới.

Điểm của Lục Bạch không cao không thấp, vừa đủ qua mức trung bình. Bất quá Lục Bạch cũng không học tập ở trong nước, mà là lựa chọn một khóa học chuyên nghiệp, cũng chính là trao đổi sinh hai năm bên nước ngoài, hai năm trong nước. Học thế nhưng là tâm lý học.

Kỳ nghỉ hè trước khi đại học khai giảng, Lục Bạch vội vàng học tập ngôn ngữ.

Rất nhanh Lục Bạch liền thông qua khảo sát, hơn nữa còn làm tốt chuẩn bị để xuất ngoại du học.

Trước khi đi một ngày, Lục Bạch mang theo một bó hoa đến viện điều dưỡng ở thành phố bên cạnh.

Cậu lặng lẽ tiến vào một tiểu viện độc lập với viện điều dưỡng, thu thập rất sạch sẽ, nơi nơi đều là hoa thơm chim hót.

Lục Bạch thấy một người đàn ông trên trán có vết sẹo đang ôm một hộp gỗ nhỏ ở trong viện chơi cờ. Thần sắc của ông ôn nhu, vẫn luôn thủ thỉ nói chuyện với hộp gỗ, nói đều là chuyện thú vị phát sinh gần đây. Rõ ràng là một mình chơi cờ, một mình nói chuyện, nhưng ông vẫn như cũ là một bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Phảng phất như đối diện thật sự có người ngồi nghe, làm bạn với ông.

Lục Bạch biết, đây là hai người cha của thân thể này.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info