ZingTruyen.Info

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG4: Sau khi bị trai tồi từ hôn (2)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------

TG4: Sau khi bị trai tồi từ hôn, tôi gả cho cha nuôi tàn tật nhà giàu của hắn (2)

----------------------------------



Mấy câu nói đó của Lục Bạch vừa vô tình lại lạnh nhạt. Đặc biệt là giọng điệu của cậu, thanh âm thiếu niên lạnh lùng, mang theo sự áp bách của người thượng vị cầm quyền hào môn nhiều năm mới có thể dưỡng ra được, càng tương phản càng làm cho lòng người kinh sợ.

Lâm Đồng cảm thấy Lục Bạch giống như nháy mắt biến thành một người khác. Nhưng cố tình thần thái, phản ứng hay thậm chí là động tác nhỏ đều giống y như đúc với lúc trước, tựa như những lời nói ra lúc nãy chỉ là vì bị làm phiền. Vì thế y thật cẩn thận dựa sát vào, muốn giữ chặt quần áo của Lục Bạch, lại bị Lục Bạch trực tiếp túm lấy cổ áo, xách sang một bên đứng.

"Anh Bạch..." Lần này Lâm Đồng thật sự bật khóc, "Em thật sự thích anh mà... Anh đừng hiểu lầm em."

Lục Bạch lại khó được lúc thừa nhận theo cách nói của y, "Đúng vậy, tôi biết cậu thích tôi. Cho nên nhất định cậu sẽ không mang đến cho tôi gánh nặng kinh tế lớn như vậy đâu đúng không?"

"..." Cả người Lâm Đồng cứng đờ, y thật sự không dám đồng ý.

Bởi vì Lục Bạch không có nói sai, cả gia đình y đều dựa vào Lục Bạch nuôi sống. Thời điểm y bị ông nội Lục Bạch đưa tới Lục gia cũng đã tám tuổi, cái gì cũng đều hiểu. Y so với ai khác đều hiểu rõ tầm quan trọng của tiền tài và quyền lực hơn.

Hơn nữa những người Lâm gia đó, mấy năm nay được Lục Bạch nuôi đã thành thói quen, chỉ biết ham ăn biếng làm, cha của y không có việc gì làm còn thích đi ra ngoài đánh mạc chược. Nếu Lục Bạch thật sự không đưa tiền, không cần nghĩ cũng biết về sau nhà bọn họ và y sẽ sống cuộc sống như thế nào.

Chỉ là, không nên như vậy chứ! Lục Bạch mềm lòng muốn chết, cũng vẫn luôn tin tưởng y là thật sự thích mình, cảm thấy thua thiệt nên mới đối với y tốt như vậy. Tại sao lại đột nhiên thay đổi?

Chẳng lẽ là bản thân y đã vượt quá giới hạn? Hay là Lục Bạch ở bên ngoài thật sự có người khác?

Trong lòng Lâm Đồng không hiểu vì sao trở nên bồn chồn. Lúc này y còn nhỏ, tất nhiên không thể giống như vai chính trong tiểu thuyết năm hai mươi mấy tuổi tâm trí thành thục, thủ đoạn giả tạo cũng càng thêm mượt mà. Trọng điểm là khi đó Lục Bạch đã bị Lâm Đồng mê hoặc gần như hoàn toàn, tận tâm tận lực với y và Lâm gia, còn luôn cảm thấy thua thiệt cho y.

Nhưng chính trong lúc suy tính chần chờ như vậy, Lục Bạch đã đẩy Lâm Đồng ra trực tiếp rời đi. Chỉ để lại y cùng với một đám bạn học lòng đầy căm phẫn muốn giúp y lấy lại công đạo, kết quả lại ăn một miếng dưa lớn.

"Điều Lục Bạch nói là sự thật à? Mỗi tháng Lâm Đồng có 20 vạn tiền tiêu vặt?" Một đám người nhìn nhau, đều cảm thấy cái số tiền này giống như chuyện không có thật.

Nhưng có một người cũng ở trong vòng hào môn giống Lục Bạch nghe thấy được, thuận miệng nói một câu, "Chắc là sự thật rồi. Lục Bạch là gia chủ mới của Lục gia, tiền tiêu vặt của cả nhà đều là do cậu ta cấp. Một người nuôi sống hai đại gia đình. May mắn là hắn học tập không tốt, bằng không chúng ta ở xung quang lỗ tai đều phải mọc cái kén!"

Người nói câu này, là tên có tiếng học dốt ở trong trường, nhưng được cái trong nhà có tiền, cũng ở cùng một khu biệt thự với Lục Bạch. Một câu nói khẳng định từ phía gã lại càng chứng minh Lục Bạch đối xử với Lâm Đồng thật sự không tệ. Ít nhất ở trên phương diện tiền tài mà nói là rất hào phóng.

"Tiền tiêu vặt một tháng của tôi may lắm cũng chỉ đến 10 vạn. Nếu Lục Bạch thật sự bỏ ra được số tiền này, vậy đúng là người cầm quyền vung tiền không chớp mắt!" Vừa nói, gã vừa đánh giá Lâm Đồng, nói giỡn một câu, "Một tháng 40 vạn, nếu Lục Bạch cho tôi, tôi cũng bằng lòng cho hắn chút tình cảm đó!"

Đương nhiên, lời của tên nhà giàu học dốt này chỉ là nói giỡn, nhưng người xung quanh trong nháy mắt như được đánh thức.

Đúng vậy! Một tháng 40 vạn, một năm có thể đủ để mua một căn nhà! Đổi thành bọn họ, bọn họ cũng bằng lòng!

Ngay lập tức ánh mắt khi nhìn Lâm Đồng của mọi người trở nên kỳ lạ. Bọn họ dường như hiểu ra vì sao Lâm Đồng luôn bám theo Lục Bạch không bỏ, vì sao bị Lục Bạch đối xử lạnh nhạt như vậy vẫn gắt gao nói bản thân thích Lục Bạch.

"Còn tưởng cậu ta là kiểu người si tình gì chứ, kết quả hoá ra là vì tiền!"

"Cũng đừng nói như vậy chứ! Nhỡ đây cậu ta thật sự thích Lục Bạch thì sao? Cho dù không đẹp trai, không có tiền vẫn muốn theo đuổi Lục Bạch."

"Ghê vậy sao!"

Một đám người thế tới dào dạt, thời điểm tản đi tất cả đều xám xịt. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là, Lục Bạch lần này thật sự làm tới cùng.

Trong quá khứ Lục Bạch không tự cao tự đại, cũng lười phí thời gian phản bác lại cái nhìn của những người khác, cảm thấy trong trường học đều là một đám trẻ con không cần chấp nhặt, cho nên làm cho bọn họ xem nhẹ dù Lục Bạch cũng là xuất thân hào môn.

Mặc dù bọn họ đều có sự sợ hãi theo bản năng đối với những bạn học khác trong trường có xuất thân tốt đẹp, nhưng đối với Lục Bạch lại chưa từng có nửa phần băn khoăn.

Vì thế lần này, bọn họ liền ăn mệt.

Không đợi đến tan học, mấy người cùng Lâm Đồng đi đầu công khai lên án Lục Bạch kia trực tiếp bị thầy giáo gọi lên văn phòng. Sau khi đi vào, phát hiện ở trong đó không chỉ có phụ huynh trong nhà, mà còn có một người tây trang giày da xa lạ. Lâm Đồng quá rõ người này, là luật sư riêng của Lục gia. Lúc trước thời điểm ông cụ giao Lục gia cho Lục Bạch, cha của Lục Bạch cũng đã từng náo loạn một thời gian, sau đó chính là vị luật sư này ra tay, dăm ba câu đã ổn định được tình thế. Cho nên sau này cha của Lục Bạch thậm chí đến một xíu cổ phần cũng chưa lấy được. Cũng chính bởi vậy, hai cha con Lục gia đến bây giờ vẫn còn đối đầu rất nhiều.

Hiện tại vị luật sư này xuất hiện ở đây là vì cái gì?

Trong lòng Lâm Đồng vô cùng bồn chồn. Mà những bạn học đó cũng đã gấp không chờ nổi bắt đầu đổ lỗi.

"Không phải chúng em sai! Chúng em cũng là bị Lâm Đồng lừa! Chính cậu ta nói Lục Bạch là thằng tồi."

Nhưng Lâm Đồng là cái loại đẳng cấp gì, y sao có thể cõng cái nồi này, nước mắt nói đến là đến, vô tội đáng thương đến độ làm đương sự cũng cảm thấy là bản thân hiểu lầm y.

"Tôi chưa bao giờ nói anh Bạch là kẻ tồi cả, mỗi lần các cậu nói tôi đều phản bác. Hôm nay cũng vậy, vốn dĩ chúng tôi chỉ là cãi vã linh tinh mà thôi..." Lâm Đồng khóc đến thở hổn hển. Y lớn lên thanh tú, khóc trông mỏng manh yếu ớt như vậy, cho dù là một nam sinh cũng chỉ làm người khác thấy được sự tủi thân, chứ không phải là không khỏe. Nhưng những bạn học đó chính là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích.

Bởi vì Lâm Đồng nói không sai, từ đầu đến cuối Lâm Đồng đều không có nói một câu không phải về Lục Bạch. Y chỉ khóc là bọn họ liền đem những lời có thể mắng hoặc không thể mắng tất cả đều mắng một lần.

Đặc biệt là nam sinh ban thể dục động tay chân với Lục Bạch ngay từ đầu kia, cha của gã tức giận đến độ giáng một cái tát vào ót của gã, "Kẻ không có đầu óc nhất chính là mày! Mày có biết cha của mày kiếm cơm từ ai không hả?"

Nam sinh ban thể dục mờ mịt nhìn cha mình, lúc này mới nhớ ra cha của mình chính là nhân viên của xí nghiệp Lục gia. Cho nên nhà bọn họ vẫn luôn dựa vào Lục Bạch để kiếm cơm. Mà gã lại tự tay đắc tội với người hoàn toàn nắm quyền sinh quyền sát trong tay là Lục Bạch.

Mà cha của tên nam sinh đó so với gã còn suy sụp và tuyệt vọng hơn cả.

Ông vào Lục thị mười năm, tích lũy đến bây giờ chỉ chờ năm nay là thăng chức. Vốn dĩ xung quanh người nhìn chằm chằm ông đều không ít, nếu thật sự lên được thì chắc chắn sẽ hết khổ. Nhưng hiện tại con trai gây ra chuyện này, đừng nói là hết khổ, có thể tiếp tục ở lại Lục thị làm việc hay không còn không dám nói trước. Dù sao loại sự tình này, cho dù Lục Bạch không để bụng, thậm chí không nói một lời nào thì những người ở dưới trướng cũng sẽ thay cậu xử lý mọi chuyện.

Ông ta đã tự tưởng tượng đến tương lai buồn thảm tăm tối của chính mình rồi.

Mà tình huống của những người khác cũng không khác biệt lắm. Mặc dù không kiếm cơm dựa vào Lục thị giống như gia đình của nam sinh ban thể dục kia, nhưng bản thân trêu chọc một đại thiếu gia hào môn như vậy cũng không phải một chuyện có thể nhẹ nhàng giải quyết. Chuyện ghi tội ở trường học tụ tập bắt nạt bạn học đều là chuyện nhỏ, sau này nếu Lục Bạch trong âm thầm lén lút trả thù mới là đáng sợ nhất.

Trong lúc nhất thời, không ít người trong trường học lúc trước từng mắng chửi sau lưng Lục Bạch đều bế tắc, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại quá khứ bịt chặt lại miệng của mình. Nhưng bọn họ không có nghĩ tới, có người so với bọn họ còn lo lắng sợ hãi hơn, chính là Lâm Đồng.

Vị luật sư kia thật sự là tới thay Lục Bạch giải quyết sự việc trong trường học, nhưng càng là thay Lục Bạch tới giải quyết Lâm Đồng. Sau khi cùng thầy giáo bàn bạc xong, hắn trực tiếp mang Lâm Đồng rời đi.

"Ngài, ngài muốn nói gì với tôi?"

Lâm Đồng ngồi trên ghế của tiệm trà sữa ngoài trường học, bộ dạng ngoan ngoãn, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ. Nhưng vị luật sư này đến một chút ý tứ mềm lòng cũng không có, ngược lại nói thẳng muốn đòi lại đồ vật.

"Căn nhà này là lúc trước ông nội cho tôi." Lâm Đồng thật sự luống cuống. Y không nghĩ tới những lời Lục Bạch nói lúc chiều đều là sự thật. Cậu không chỉ muốn chặt đứt toàn bộ tiền tiêu vặt mỗi tháng cho y và Lâm gia, mà thậm chí còn muốn thu hồi lại căn nhà năm đó ông cụ Lục gia cấp cho nhà y.

Còn về lý do, cũng hoàn toàn vô nghĩa. Vậy mà lại là muốn nhìn một chút xem tình cảm của Lâm Đồng đối với cậu có phải là thật lòng hay không.

"Tôi không tin, tôi muốn chính tai nghe anh Bạch nói." Lâm Đồng giả bộ kích động, muốn gọi điện thoại cho Lục Bạch. Lại không ngờ luật sư trực tiếp kết nối, sau đó đưa điện thoại đưa tới trước mặt y.

"Anh Bạch..." Giọng nói của Lâm Đồng đáng thương muốn chết, nhưng Lục Bạch lại không cảm nhận được bất cứ xúc động nào.

"Không phải cậu thích tôi lắm sao? Vậy thì tôi muốn xem chữ 'thích' của cậu đối với tôi rốt cuộc có thể sâu đậm tới trình độ nào. Nếu không có bất cứ tiền tài ích lợi, không có bất cứ quyền thế gì, liệu cậu có còn đối với tôi trước sau như một không?"

Trong điện thoại, giọng điệu của Lục Bạch tràn đầy nghiền ngẫm, nhưng sắc mặt của Lâm Đồng lại càng lúc càng trắng bệch.

"Anh Bạch, anh cũng biết tình huống của nhà em mà, ít nhất để lại căn nhà có được không? Bằng không cả gia đình em biết phải sống như thế nào?"

Lục Bạch lại cười dịu dàng, "Cục cưng Đồng Đồng, không phải cậu thích tôi nhất, sùng bái tôi nhất sao? Tôi nghe người ta nói, thích một người sẽ bằng mọi cách muốn đứng gần với người đó. Lúc trước cậu chưa thành niên, tôi vẫn luôn thay cậu nuôi gia đình của cậu. Hiện tại cậu đã thành niên rồi, cũng nên chứng minh một chút cho tôi thấy cậu là người có năng lực đứng ở bên cạnh tôi, đúng không?"

"Nhưng em, em không có việc làm."

"Yên tâm, anh Bạch đã tìm cho cậu một công việc thích hợp nhất rồi." Lục Bạch nói xong liền trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Lâm Đồng sợ hãi nhìn luật sư, không biết bản thân phải làm cái gì. Mà vị luật sư kia lại đẩy một bản hợp đồng lao động tới trước mặt Lâm Đồng.

Lâm Đồng cúi đầu nhìn theo, vậy mà lại là làm giúp việc. Còn về đối tượng Lâm Đồng phải phục vụ cũng không phải hào môn sang trọng quyền thế gì, mà là một nhà đi làm bình thường nhất. Tiền lương không thấp, dọn dẹp lại nhà cửa sau đó nấu cơm, một ngày làm hai tiếng, tiền lương 120 tệ.

"Anh Bạch bảo tôi đi hầu hạ người khác? Không được, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, anh ấy sao có thể để tôi đi làm những chuyện này?" Cả người Lâm Đồng đều rơi vào hoảng loạn.

Nhưng luật sư lại hỏi lại y, "Vì sao không được? Cậu không phải từng gặp qua rất nhiều lao công trong trường học rồi sao? Những lao công trong trường học đó đều làm công việc cơ bản nhất, cậu ở Lục gia không phải mỗi ngày cũng làm những việc như vậy à?"

"Còn về cơ hội công việc, đại thiếu gia nói, công việc không phân biệt đắt rẻ sang hèn, có khả năng hoàn thành tốt mới là có bản lĩnh thật sự." Nói đến đây, luật sư cũng lộ ra một nụ cười vô cùng sâu xa, "Cậu Lâm Đồng yêu đại thiếu gia như vậy, nhất định không đành lòng làm cậu ấy thất vọng đúng không?"

Lâm Đồng: ...

Luật sư thấy thế lại bồi thêm một câu, "Mặt khác, đại thiếu gia coi trọng một cặp nút tay áo, không quý lắm, chỉ hơn 20 vạn. Cậu Lâm Đồng yêu cậu ấy như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách đưa cho cậu ấy trước hôm sinh nhật. Cho nên, mong cậu nỗ lực làm việc."
















--------------------

Tác giả có lời muốn nói

Lục Bạch: Làm một tra công tốt, nhất định phải khiến cho tiện thụ bần cùng bình phàm bán máu bán thận mua lễ vật tốt nhất cho ta!


--------------------

Cắn ngươi: Giờ mới gọi là sảng văn có đúng khum :'))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info