ZingTruyen.Com

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (8)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

------------------------------

TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (8)

------------------------------


"Cho nên ý của bác sĩ là bảo chị của tôi tiếp tục ở cùng tên khốn rác rưởi kia? Người nhà hắn thiếu chút nữa đánh chết chị của tôi đó! Cái tên Alpha rác rưởi kia cũng chuyên động thủ giống vậy với chị ấy!"

"Bác sĩ, chị của tôi không thể quay trở về. Chị ấy thật sự sẽ chết." Hồ Hàm giữ chặt lấy cánh tay bác sĩ, gần như muốn quỳ xuống, "Cầu xin ngài, cầu xin ngài nghĩ lại biện pháp đi! Chị của tôi không thể trở về, chị ấy thật sự sẽ bị đánh chết!"

Bác sĩ này cũng là một Omega, lời Hồ Hàm nói làm vành mắt của cô cũng đỏ lên theo, "Nhưng nếu không quay về, chị của cậu cũng sống không nổi."

"Omega không có Alpha ở bên cạnh sẽ chịu không nổi kỳ dịch cảm. Mặc dù lần này có thể qua khỏi, thì lần sau cũng rất khó. Người phải sống cả đời, lâu lâu dài dài thêm vài chục năm nữa, cô ấy sẽ phát điên."

"Cậu suy xét cẩn thận lại một chút đi!" Nói xong, giống như là không có cách nào đối mặt với Hồ Hàm đang suy sụp, bác sĩ chỉ có thể vội vàng rời đi.

Mà Hồ Hàm đứng tại chỗ mê mang quay đầu nhìn Lục Bạch, ánh mắt chỉ còn lại có bất lực. Nó lặng im đứng yên mười mấy giây, sau đó lảo đảo đi đến cửa phòng bệnh của Hồ Duyệt.

Xuyên thấu qua cửa kính, nó thấy bộ dạng Hồ Duyệt hôn mê nằm ở trên giường. Xương gò má vì gầy gò mà nhô lên cao cao, làn da khô ráo và thô ráp, hình tượng điển hình của cô gái bị chịu áp bức trong các bô phim. Mà cánh tay lộ ra bên ngoài để truyền dịch của Hồ Duyệt càng tái nhợt và gầy yếu. Xương ngón tay nhô lên rõ ràng, lòng bàn tay còn để lại dấu vết do hàng năm làm lụng vất vả.

Hồ Hàm đi vào, sờ sờ tay của Hồ Duyệt, so với băng còn lạnh lẽo hơn, gần như không có độ ấm của con người.

"Không, không phải như thế." Hồ Hàm đỏ con mắt lẩm bẩm tự nói, nó còn nhớ rõ bộ dạng ban đầu của tay Hồ Duyệt.

Khi còn nhỏ, chị sẽ lôi kéo nó đi công viên. Mặc dù là mùa đông, lòng bàn tay nắm tay nó vẫn luôn mềm mại và ấm áp.

Kể cả là cái ngày tin dữ của cha mẹ được báo tới, vòng tay của chị khi ôm nó cũng vô cùng ấm nóng, giống như làm vậy có thể mang đến cho nó sự che chở.

Nhưng mới ngắn ngủi mấy năm, chị của nó đã trở nên gầy yếu như vậy. Nếu không phải còn có hô hấp thể hiện phản ứng của sinh mệnh, Hồ Hàm thậm chí cảm thấy nó đã mất đi người thân quan trọng nhất của mình.

Khống chế không được ôm lấy mặt, Hồ Hàm quỳ gối bên mép giường Hồ Duyệt, bật khóc nấc lên.

Chị của nó mới 22 tuổi thôi mà! Chính là độ tuổi đẹp nhất của một Omega.

Thời điểm cha mẹ qua đời, Hồ Hàm ở bệnh viện nhìn mặt cha lần cuối cùng đã thề rằng cả đời này phải bảo vệ chị chu toàn.

Nó từng nói, mình sẽ lớn lên thật nhanh, bảo vệ thật tốt chị gái và cái nhà này.

Nếu tương lai người muốn theo đuổi chị không đủ ưu tú, cho dù có là Alpha thì nó cũng sẽ đánh kẻ đó cút về. Còn muốn cho chị mặc vào chiếc váy cười đẹp nhất, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.

Nó sẽ thay cha giữ gìn căn nhà này, khiến mình và chị trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng chỉ mới ngắn ngủi mấy năm, nó ở Lục Viện bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, chạy thoát ra ngoài cũng chỉ có thể trốn đông trốn tây, còn về chị gái...

Nhìn Hồ Duyệt trên giường bệnh, Hồ Hàm hận trong tay mình không có một con dao, như vậy nó có thể đi đâm chết những kẻ cặn bã kia, sau đó tự sát tạ tội.

Nhưng vậy thì có thể làm được gì đây?

Nếu điều bác sĩ nói là đúng, như vậy cả đời của chị nó cũng đã bị hủy hoại. Hồ Hàm trong nháy mắt phân biệt không ra, rốt cuộc là nó nên để chị và tên khốn nạn đó ở bên nhau, hay là hưởng thụ sự tự do nhưng cơ thể phải chịu đủ mọi đau đớn.

Hồ Hàm rơi vào tình huống bế tắc, cho dù là lựa chọn nào cũng đều là đâm một con dao vào trái tim đã đẫm đìa máu tươi của nó.

Lục Bạch xoa xoa mái tóc của Hồ Hàm, bị đứa nhỏ bổ nhào vào trong lòng.

"Anh Bạch, anh Bạch..." Như là muốn tìm một cọng rơm cứu mạng, Hồ Hàm vẫn luôn gọi tên Lục Bạch.

Lục Bạch thở dài, "Đừng khóc, chị của em muốn ly hôn hay không em có thể chờ cô ấy tỉnh lại rồi trưng cầu ý kiến. Nhưng hiện tại chúng ta còn có chuyện khác phải làm nữa."

Hồ Hàm ngẩng đầu nhìn Lục Bạch, ngay lập tức hiểu ra điều Lục Bạch nói tới là gì. Bọn họ còn chưa có lấy lại được căn nhà. 

Kế hoạch ban đầu của bọn họ, là chờ sau khi cứu được Hồ Duyệt ra ngoài sẽ lợi dụng thân phận thừa kế của Hồ Duyệt trực tiếp danh chính ngôn thuận đòi lại nhà ở. Còn về phần hai người chú thím khốn nạn cực phẩm kia, đợi đến khi Hồ Hàm lớn hơn có thể thu thập bọn họ.

Nhưng hiện tại, mắt thấy chị gái chịu đủ tra tấn, Hồ Hàm lại không nghĩ sẽ nhẫn nhịn như vậy nữa.

Trong lòng nó như bốc lên một ngọn lửa nóng, hận không thể thiêu đốt tất cả thành tro bụi. Cái gì mà tương lai còn dài? Đều là đánh rắm. Nó chỉ muốn lập tức khiến những người đã từng thương tổn Hồ Duyệt phải trả giá!

Dựa vào trong lòng Lục Bạch, Hồ Hàm im lặng hồi lâu sau đó trịnh trọng nói, "Anh Bạch, rất xin lỗi. Em muốn dùng thân phận của mình để trở về..."

"Em biết sẽ như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người, nhưng em thật sự không thể nhịn được nữa." Hồ Hàm đầy mặt hổ thẹn, nhưng giọng điệu khó có lúc kiên quyết, "Chị của em đã chịu quá nhiều tra tấn, em nhất định phải trở về báo thù. Đúng vậy, em xúc động như thế không thể thay đổi cái gì, cũng không được đền bù cái gì. Nhưng, nhưng coi như là xả giận thay cho chị của em đi!"

"Dù sao, em cũng là em trai ruột của chị ấy. Chị đã đau khổ như vậy rồi, nếu em không thể vì chị làm chút gì đó, em đây còn có tư cách gì gọi chị ấy một tiếng chị?" 

"Sau khi cha mẹ qua đời, bọn em chính là người thân duy nhất của nhau. Trên thế giới này, nếu còn có một người có thể quang minh chính đại thay chị ấy kêu một tiếng oan ức, vì chị ấy mà đứng ra che chắn, vậy chỉ còn lại có em."

"Anh Bạch, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Hồ Hàm mạnh mẽ mà lau nước mắt, "Anh đi trước đi! Trở về mang theo mọi người đổi một nơi khác. Tiền em sẽ nghĩ cách kiếm, anh cứ yên tâm. Chỉ cần lấy lại được căn nhà, em sẽ bán nó đi, sau đó mang theo chị của em chạy trốn tới một nơi khác sinh sống."

"Em không sợ bị những người đó bắt được sao?" Lục Bạch bình tĩnh hỏi Hồ Hàm.

Nhưng Hồ Hàm giống như đột nhiên bình tĩnh lại, "Sẽ không bị bắt được."

Nó nói những lời này một cách vô cùng quyết tâm. Hồ Hàm đã tính toán tốt, sau khi tiễn Lục Bạch đi, nó sẽ dùng thân phận của mình trở về báo thù. Dàn xếp cho chị thật tốt xong, nó sẽ một mình rời đi thật xa. Nếu như bị Lục Viện phát hiện thì ngay lập tức tự sát, sẽ không thể Lục Viện có bất cứ cơ hội nào lợi dụng nó để uy hiếp Lục Bạch hoặc là chị.

Huống chi, Hồ Hàm ý đồ nói rõ ra suy nghĩ của mình, "Lúc trước ở trên mạng anh đã để lộ chuyện của Lục Viện ra ngoài ánh sáng. Em vừa lúc có thể lợi dụng điều này công bố hết chuyện của chị em em ra cho bên ngoài biết."

"Em là chạy ra từ Lục Viện. Em không có bệnh, Lục Viện lại nhận tiền giam em lại đó. Như vậy những sự thật trong bài đăng lúc trước anh đăng lên sẽ càng thêm chân thực. Có em làm bia ngắm, Lục Viện vội vàng giải quyết vấn đề của mình, mọi người cũng sẽ được an toàn."

"Anh Bạch, em không phải quân cờ gì đó của thế gia, chỉ là một đứa râu ria bị hãm hại ném vào. Hơn nữa người bên phía nhà của ông nội cũng không biết em và mọi người có liên quan, đều cho rằng em là đánh bậy đánh bạ đi theo trốn ra ngoài."

"Hiện tại em nhất định phải báo thù."

"Những người đó...không xứng ở trong căn nhà mà cha mẹ em để lại. Em muốn cướp về, bọn họ trộm từ chỗ của em thì em phải cướp về toàn bộ!"

Hệ thống theo bản năng khuyên Lục Bạch từ chối: "Như vậy không được đâu! Mọi người vốn dĩ là chạy trốn ra, quậy lớn như vậy rất dễ bị phát hiện."

Nhưng ngoài dự đoán Lục Bạch lại không trả lời hệ thống, mà trực tiếp đồng ý với Hồ Hàm, "Nếu em đã nghĩ kỹ rồi, vậy đi rửa mặt đi."

"Vậy chừng nào thì anh đi?" Hồ Hàm theo bản năng muốn nói để mình tiễn Lục Bạch.

Nhưng lại bị Lục Bạch ngăn cản, "Anh không đi."

"Hả?"

Lục Bạch thở dài, nắm lấy tay Hồ Hàm. Cảm xúc của đứa nhỏ kích động, tay vẫn luôn không ngừng run rẩy, "Em đã suy sụp thành như vậy rồi, thật sự có thể tự mình lấy lại công bằng sao? Nghe nói hai chú thím kia của em đều không phải cái dạng tốt lành gì."

"Nhưng...ngộ nhỡ liên lụy tới anh?"

"Từ lúc cùng nhau chạy ra ngoài, chúng ta cũng đã là một thể thống nhất. So với việc phân tán ra từng người rồi bị đánh bại, không bằng tụ ở bên cùng nhau sưởi ấm. Dù cho những người đó đuổi tới, chúng ta nhiều người cũng có thể phản kháng ra một con đường sống."

"Cho nên thời điểm mang em tới đây, anh đã tính toán đến hai chuyện quan trọng, nếu em không muốn nhẫn nhịn mà trực tiếp tìm tới cửa nói chuyện thì phải làm như thế nào."

"Anh Bạch..." Hồ Hàm cảm động muốn chết, lại không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Lục Bạch xoa xoa tóc của nó, "Chỉ là như vậy lúc chúng ta trốn về lộ trình sẽ gian khổ hơn một chút, có sợ không?"

"Em không sợ." Dừng một chút, Hồ Hàm nói thêm một câu, "Chị em cũng sẽ không sợ!"

Ngày cha mẹ còn sống, cuộc sống của hai chị em vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng không phải bông hoa trắng được nuôi dưỡng trong nhà kính không thể chịu được sóng gió. Nếu không sau khi bị đưa đến Lục Viện sao nó có thể giữ vững tinh thần không trở nên điên loạn, chị của nó càng sẽ không vì nó mà cam chịu bị bán, sau đó ở trong cái nhà kia chịu khổ nhiều năm như vậy.

Chỉ cần có thể sống sót, chính là vì chờ cái ngày báo thù này.

Lục Bạch muốn cảm xúc của Hồ Hàm bình tĩnh lại, để cho nó đi rửa mặt thay quần áo trước, mà bản thân ở lại suy tính cẩn thận sự tình ở trong đầu hai lần.

Hệ thống nhịn không được nói, "Điều này hình như không phù hợp với tác phong làm việc của anh cho lắm."

Liên tục qua hai thế giới, phong cách cá nhân của Lục Bạch đã tương đối rõ ràng. Cậu là điển hình của kiểu không thấy con thỏ không thả chim ưng, cũng không làm bất cứ một chuyện dư thừa nào. Nhưng hiện tại trợ giúp Hồ Hàm và Hồ Duyệt lại có phần quá mức dịu dàng.

Nhưng Lục Bạch lại đáp lại một câu, "Chúng tôi là bạn bè cùng nhau chạy thoát ra ngoài."

"So với việc cuối cùng chỉ có thể quỳ gối trước mộ bọn họ hối hận, không bằng từ lúc bắt đầu liền chết cùng một chỗ, ít nhất không đơn độc." Câu này của Lục Bạch nói thật sự vô cùng đau lòng, hệ thống từ trong đó cảm nhận được một tia cực kỳ bi thương, tuyệt vọng.

Nhưng Lục Bạch che giấu cảm xúc rất nhanh, hệ thống không có cách nào nhìn trộm được, cũng không có cách nào thấy rõ quá khứ của bản thân Lục Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà đúng lúc này, Hồ Hàm đã thay xong quần áo, rửa sạch mặt mũi đi ra ngoài.

Lục Bạch vẫy tay gọi nó đến bên cạnh, chuẩn bị mang theo Hồ Hàm đi tìm hai chú thím đen đủi của nó.

Từ góc độ phân tích của Lục Bạch, cậu cảm thấy sự tình trong nhà Hồ Hàm có lẽ không đơn giản như điều chị em Hồ Hàm nhìn thấy.

Cái khác không nói, chỉ nói tới việc cha mẹ hai người bọn họ vừa mới qua đời, chú và thím của Hồ Hàm đã ngay lập tức tìm được cơ hội đi vào trong nhà, trước giam Hồ Hàm, lại bán Hồ Duyệt. Lục Viện còn dễ nói, dân gian có nhiều lời đồn từ trước. Nhưng Alpha có độ xứng đôi cao với Hồ Duyệt kia lẽ ra không nên dễ tìm được như vậy.

Lục Bạch nghi ngờ động tác bọn họ nhanh như vậy, nói không chừng sớm đã có mưu đồ. Nếu thật là như thế, vậy tai nạn giao thông của cha mẹ Hồ Hàm có lẽ cũng không đơn giản.

Trong lòng Lục Bạch có suy nghĩ. Mà bên phía Hồ Hàm cũng đã chuẩn bị tốt, đi đến mép giường Hồ Duyệt nói lời tạm biệt với cô.

"Chị, chờ em trở lại." Hồ Hàm cẩn thận bỏ tay của Hồ Duyệt vào trong chăn, sau đó đi đến bên người Lục Bạch.

"Anh Bạch, chúng ta đi thôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com