ZingTruyen.Com

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (40)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (40)

----------------------------


Ba giờ chiều, Lục Bạch và Phó Chiêu cùng luật sư xuất hiện ở sảnh lớn của Cục Cảnh Sát.

Theo cùng với đó có thư ký của Từ Duệ, còn có cả ông lão giả điên năm đó.

Một án giết người, làm nhục rồi giấu giếm suốt mười năm rốt cuộc kéo ra một góc bí ẩn trước mặt mọi người. Những cảnh sát có mặt ở đây đều khiếp sợ quá đỗi, mà những chứng cứ và lời làm chứng kia lại làm bọn họ cho dù kinh hãi tới tay chân lạnh buốt, cảm xúc vẫn như cũ cảm nhận được tội nghiệt mà mười năm trước Từ Duệ gây ra.

Động tác của bọn họ còn nhanh chóng hơn so với lúc Lục Bạch báo án Hoàn Vũ. Sau khi lệnh bắt giữ được phê chuẩn, Từ Duệ - người còn đang ở công ty mở họp - đã trực tiếp bị cảnh sát đưa đi.

Mặc dù hắn không nói một lời, kiên trì phải đợi luật sư của mình tới mới bằng lòng nói chuyện, nhưng từ những chứng cứ mà cảnh sát có được, lần này Từ Duệ phải chết không thể nghi ngờ.

Mười chín mạng người, nhằm vào Lục Bạch làm nhục suốt mười năm trời, còn có Dịch Văn Trác bây giờ đang hư hư thực thực ở trong nhà hắn cũng đủ để Từ Duệ bị bắn chết mười lần.

Nhưng điều khiến người ta giận sôi chính là, đến lúc này rồi mà Từ Duệ vẫn còn có thể khoác lên gương mặt giả tạo thân sĩ của hắn, đối với bất cứ sự tình gì cũng đều im miệng không nói.

"Bây giờ anh thẳng thắn, chủ động khai nhận là biện pháp tốt nhất. Không cần nghĩ tới việc thoát tội, án tử của anh cho đến hiện tại, dù có là luật sư tốt nhất đến cũng không có cách để kháng án đâu." Cảnh sát ý đồ khuyên bảo Từ Duệ.

Nhưng Từ Duệ lại chỉ nhìn với ánh mắt lạnh nhạt, hơi hơi mỉm cười, một câu cũng không nói.

Tới tình trạng như hiện tại, hắn đương nhiên biết bản thân chạy không thoát. Nhưng hắn lại có thể không nhận tội.

Đầu tiên, chuyện giết người này từ đầu tới cuối hắn đều không tự mình ra tay. Hơn nữa, chứng cứ trong tay thư ký đúng thật có thể chứng minh 19 đứa trẻ này từng xuất hiện, nhưng lại không một ai chứng minh được rằng những đứa trẻ đó là do hắn tự mình tiếp nhận.

Cho dù là Lục Bạch, cũng là năm đó bị bạn bè của mình hạ thuốc đưa tới nhà chính Từ gia. Chưa bao giờ là hắn động tay.

Bao gồm việc 19 đứa trẻ đang sống sờ sờ bị đẩy vào lò thiêu rồi thiêu chết, cũng không phải hắn ra tay. Hắn chỉ là nói với thuộc hạ, đứa nhỏ này vô dụng.

Kế tiếp là tìm được tro cốt. Hoàn toàn có thể nói rằng mấy đứa trẻ đó ngoài ý muốn tử vong, sau khi hắn nghe xong thì không đành lòng, nên mang tro cốt bọn trẻ trở về, chuẩn bị làm đám tang.

Dù sao cũng là đứa nhỏ được mình nhận nuôi.

Còn về cái gì mà chuốc thuốc làm nhục, xâm hại tình dục, những chuyện đó đều không có bất cứ liên quan gì đến hắn. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều không có xuống tay với người nào cả. Bao gồm cả Lục Bạch ở trong đó, hắn cũng không có chạm qua.

Những đứa trẻ đó cùng đường, muốn nhờ hắn giúp đỡ, vậy nên hắn sắp xếp chương trình học chính là bắt chước Dịch Văn Trác để ra mắt.

Có lẽ thủ đoạn có hơi hà khắc một chút, không đủ tiêu chuẩn sẽ đào thải, nhưng không thể bắt ép hắn giết người đền mạng.

Thật sự giết người đều là tay sai của hắn.

Còn về phần bị thương, quá bình thường. Có thực tập sinh nào trên người lại chưa từng có vết thương?

Tất cả đều là Từ Duệ mượn tay người khác, dù cho đầy người lên án, chỉ cần hắn không nhận thì những người này cũng không thể định tội hắn vì tội giam cầm trái phép.

Bởi vì thời điểm 19 đứa trẻ kia được đưa tới biệt thự, đều đã được người giám hộ ký tên ngay lúc đó, tỏ vẻ biết ơn, hơn nữa còn đồng ý để đứa nhỏ nhận huấn luyện ở nhà chính Từ gia.

Lục Bạch vẫn là quá nóng nảy, chỉ là một thư ký mà thôi, còn muốn định tội như thế nào?

Từ Duệ quay đầu nhìn về phía camera theo dõi trên góc phòng thẩm vấn, nở một nụ cười ôn hòa.

Đây là khiêu khích, cũng là cảnh cáo. Chờ tới ngày hắn ra khỏi đây, cũng chính là ngày Lục Bạch rơi vào trong tay hắn.

Hắn rất chờ mong, cũng hi vọng Lục Bạch sẽ chờ mong giống như hắn.

Trong phòng điều khiển, cả người của Lục Bạch không ngừng phát lạnh. Cảnh sát đứng bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập đồng tình, nhưng lại không có cách nào che giấu được hiện thực.

"Chúng tôi đã lật tung nhà chính Từ gia nhưng vẫn không tìm được Dịch Văn Trác. Tôi nghi ngờ Từ Duệ đã sớm đem người giấu đi."

Lục Bạch gật đầu, "Nhất định hắn đã làm vậy rồi."

"Cậu ở nhà chính Từ gia..." Vốn dĩ cảnh sát muốn nói với Lục Bạch, cậu ở nhà cũ Từ gia thời gian dài, nhưng lại sợ động tới hồi ức đáng sợ không tốt của Lục Bạch, vẫn là thay đổi cách nói khác càng thêm ôn hòa hơn, "Cậu tương đối hiểu biết đối với nơi đó, liệu cậu có biết nơi nào có thể giấu người không?"

"Chính là nơi dù tìm như thế nào cũng không thấy được người ấy." Bên phía cảnh sát xác thật đã không còn biện pháp nào khác. Nếu lại tìm không thấy, vậy chỉ còn cách dùng dụng cụ phá đất để tra xét xem phía dưới có người không.

Lục Bạch lắc đầu, "Chỉ sợ tôi phải đi đến hiện trường nhìn một cái."

Vì thế, một giờ sau, Phó Chiêu đi theo bên cạnh Lục Bạch được cảnh sát dẫn đi tới nhà chính Từ gia.

Sau khi Từ Duệ bị bắt đi, nhà chính Từ gia đã bị niêm phong. Xung quanh ngẫu nhiên có người qua đường sẽ dùng ánh mắt tò mò nhìn vào bên trong.

Lục Bạch đứng ở cửa, chỉ mới nhìn cánh cửa lớn đóng chặt mà trong nháy mắt sắc mặt cậu đã trở nên trắng bệch. Sự sợ hãi che trời lấp đất làm cậu theo bản năng từ chối đi vào nơi này.

"Nếu thật sự không chịu được thì chúng ta liền trở về. Từ Duệ kháng cự không được bao lâu, sớm muộn gì hắn cũng phải nhận tội." Phó Chiêu lo lắng đỡ lấy Lục Bạch.

Lục Bạch chậm rãi lắc đầu, "Không sao đâu, tôi cùng vào với mọi người."

Cửa lớn đẩy ra, lại giống như mở ra khoảng ký ức đã phủ đầy bụi. Những hồi ức chỉ có sự sợ hãi cùng cảm giác thống khổ đã qua đó, nháy mắt bừng lên.

Hình ảnh ảm đạm cũng bởi vì trở về chốn cũ mà trở nên sống động rõ nét.

Lục Bạch quen cửa quen nẻo đi đến tầng hầm. Ước chừng có hai tầng, chiếm một khoảng đất rất lớn, thậm chí so với diện tích mặt đất sử dụng còn lớn hơn một chút.

Vì Từ Duệ bị bắt quá vội vàng, cho nên nơi này còn để lại rất nhiều đồ vật.

Phòng giải phẫu loại nhỏ, đây là nơi cấp cứu khi Từ Duệ không khống chế được lực đạo lúc dạy dỗ, dẫn tới đám người Lục Bạch bị thương quá nặng.

Năm đó Lục Bạch bị giải phẫu cấy vào con chip điện cực cũng là làm ở chỗ này.

"Súc sinh!" Cảnh sát đi theo đều nhịn không được nghiến răng nghiến lợi chửi.

Tay Phó Chiêu siết chặt đến nổi lên gân xanh, nhưng anh càng lo lắng cho tình trạng của Lục Bạch hơn, đi theo phía sau cậu một bước không rời.

Hệ thống ở trong đầu nhỏ giọng hỏi Lục Bạch, "Anh còn chống đỡ được chứ?"

"Được." Lục Bạch lên tiếng, sau đó tiếp tục đi vào bên trong.

Đi tới không gian tận cùng bên trong tầng hầm, nơi đó đặt một chiếc giường lớn có thể trói người ở trên đó.

Lục Bạch đi qua xem xét. Khăn trải giường phía trên đều là đồ mới, giống như đã rất lâu rồi không có người nằm qua.

"Nếu hắn muốn giam cầm Dịch Văn Trác, hẳn chính là nơi này. Đội khám nghiệm hiện trường đã cẩn thận lục soát qua, cả gian tầng hầm này đều không có bất cứ dấu vết nào cho thấy Dịch Văn Trác đã từng xuất hiện ở đây."

"Tóc, nước tiểu, máu, bao gồm cả vân tay, nơi này cái gì cũng không có. Thậm chí sau đó, ở một vài chỗ tương đối hẻo lánh cũng kiểm tra ra được dấu vân tay của cậu, nhưng cố tình lại không có của Dịch Văn Trác."

"Từ từ, anh nói cái gì? Lục soát ra được dấu vân tay của tôi?" Trong mắt Lục Bạch ngay lập tức hiện lên nghi hoặc.

Phó Chiêu lập tức hiểu ra sự hoài nghi của cậu, "Đã bao lâu rồi em không tới nơi này?"

"Có lẽ khoảng một năm." Lục Bạch ý đồ xác định thời gian chính xác hơn một chút, "Nói đúng ra không phải là một năm. Là một năm lẻ sáu ngày."

"Chỗ này chuyên môn là nơi Từ Duệ dạy dỗ người khác. Cho nên sau khi tôi được hắn thả ra, cũng chỉ có thời điểm bị trừng phạt mới có thể tới đây. Mà một năm trước Dịch Văn Trác từ nước ngoài trở về, hứng thú của Từ Duệ đối với tôi cũng không còn nhiều nữa. Vì vậy tôi cũng không bị bắt tới nơi này."

"Cho nên chỗ nào dấu vân tay có thể lưu lại lâu như vậy? Đã qua một năm rồi vậy mà vẫn còn?"

Lục Bạch cảm thấy không đúng lắm, cái cảm giác kỳ quái khi vừa tiến vào phòng giải phẫu liền trở nên càng thêm rõ ràng.

Cậu đi đến giữa tầng hầm, từ xa xa mà nhìn vào giường ở bên trong. Rốt cuộc phản ứng lại được có chỗ nào không đúng.

Vị trí giường!!!

Từ Duệ thích nhất chính là biến bọn họ trở thành vật trưng bày để có thể quan sát kỹ càng. Đặc biệt là Lục Bạch và Dịch Văn Trác. Hai người bọn họ có thể nói là tồn tại giống nhau nhất trên thế giới này, ngoại trừ song bào thai.

Từ Duệ không chiếm được khoái cảm từ trên người Dịch Văn Trác như khi xem Lục Bạch giãy giụa cầu sinh, nhưng lại có thể từ trong tiếng kêu khóc xin tha của Dịch Văn Trác, mơ hồ tìm được một ít bộ dáng khi Lục Bạch giả vờ xin tha trước đây.

Cho nên, mặc dù hắn là đang trừng phạt Dịch Văn Trác, vậy cũng không có khả năng đặt Dịch Văn Trác ở nơi xa như vậy. Nhất định phải để ngay dưới mí mặt mới tiện quan sát.

Hơn nữa Lục Bạch vẫn luôn cảm thấy vị trí của cái giường kia vốn dĩ không nên ở chỗ này.

Lục Bạch đi đến mép giường, muốn đẩy nó ra, lại phát hiện giường giống như dính vào trên tường, không chút xê dịch.

"Tới phụ một chút!" Lục Bạch kêu Phó Chiêu và cảnh sát lại.

"Chắc chắn thật đấy!" Mọi người không ngừng cảm thán.

Nhưng dù sao bọn họ cũng nhiều người, cuối cùng giường vẫn bị đẩy ra. Nhưng giống như cùng hoạt động với giường, còn có mặt vách tường phía trên.

Vách tường này vậy mà lại là cửa của một tầng hầm khác.

Sau khi bật đèn pin lên, lộ ra một cầu thang nhỏ hẹp và âm u.

Nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở mỏng manh phía dưới.

"Có người!" Cảnh sát dẫn đầu lao xuống dưới, chỉ một lúc sau liền có người hét lên phía trên, "Nhanh, nhanh gọi 120. Đã tìm được Dịch Văn Trác!"

(*) 120: Số gọi cấp cứu.

Lục Bạch và Phó Chiêu chờ ở bên trên, đoán chừng qua nửa giờ, xe cấp cứu đã đến. Dưới sự trợ giúp của bác sĩ, cảnh sát dùng cáng đưa Dịch Văn Trác từ phía dưới tầng hầm lên.

Lục Bạch nhìn thoáng qua, trạng thái của Dịch Văn Trác đã không xong rồi. Trên người y không thấy có ngoại thương gì, nhưng trạng thái tinh thần của y đã sụp đổ hoàn toàn.

Dịch Văn Trác giống như là cực kỳ sợ hãi, vẫn luôn không ngừng phát run. Cho dù bất cứ người nào đụng vào y, đều sẽ khiến y hét chói tai.

Tất nhiên chỉ có thể hét chói tai một cách trống rỗng, bởi vì trong sự tra tần không ngừng đến từ Từ Duệ, y đã không có cách nào nói chuyện được với người khác.

Dịch Văn Trác điên rồi.

Buồn cười nhất chính là, nguyên nhân căn bản bức y phát điên, vậy mà lại là chứng sợ hãi không gian hẹp mà lúc trước y từng dùng để xây dựng hình tượng hoàn mỹ.

Y lợi dụng Dương tổng, cho bản thân mang một hình tượng mỹ cường thảm. Cái gì mà dựa vào đau đớn để chịu đựng dược tính, ở trong đêm tối mờ mịt chờ đợi ánh dương?

Kết quả Từ Duệ thật sự tiêm thuốc vào trong cơ thể y. Thời điểm cột y vào bên trong mật thất, Dịch Văn Trác không chỉ chống cự không lại được nỗi sợ hãi, ngược lại trực tiếp bị dọa phát điên.

Tất cả, giống như từ quá khứ áp vào hiện tại. Chỉ có thể cảm thán một câu, ác giả ác báo.

Mà Dịch Văn Trác được phát hiện, cũng thuận lợi đột phá được điểm mấu chốt nhất trong án tử của Từ Duệ.

Theo tuyến đường của Dịch Văn Trác, cảnh sát tìm được thuộc hạ khi ấy trợ giúp Từ Duệ bắt giam Dịch Văn Trác.

Những người này ngay từ đầu đúng thật là cũng giữ kín như bưng, thậm chí còn muốn thay Từ Duệ nhận tội.

Nhưng gặp khả năng phải nhận tử hình, bọn họ cuối cùng vẫn quyết định đứng ra chỉ tội và xác nhận. Dù sao cảnh sát lúc khuyên bảo có một câu nói rất đúng, "Những người đối với Từ Duệ là vô dụng, sau này đều đã bị xử lý sạch sẽ. Nếu như mấy người thật sự chết, như vậy ai có thể bảo đảm Từ Duệ nhất định sẽ đối tốt với người nhà mấy người?"

Nháy mắt, tập đoàn Từ Duệ sụp đổ làm tội danh của hắn hoàn toàn công khai trước công chúng. Mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng bọn thuộc hạ đã đứng ra xác nhận cùng chứng cứ liên tiếp được phát hiện đó, cũng đủ đem hắn đóng đinh ở trên cột cao để mọi người sỉ nhục.

Lại qua hai ngày, Từ Duệ rốt cuộc không thể tiếp tục im lặng được nữa. Nhưng hắn lại không có lập tức thừa nhận, ngược lại đưa ra yêu cầu, "Tôi muốn gặp riêng Lục Bạch."



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com