ZingTruyen.Com

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (16)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (16)

--------------------------


"... Anh nói láo!" Sắc mặt của cô gái kia ngay lập tức thay đổi, mất khống chế muốn đẩy bảo vệ ra xông tới giằng co với Lục Bạch.

"Anh nói láo! Anh tôi luôn nhớ tới tình bạn cũ, mười năm như một đều chỉ một chiếc xe, đến xe đạp thời thực tập sinh cũng luôn bảo quản tốt!"

"Công ty quản lý keo kiệt như vậy, hiện tại anh ấy còn phải ở trong ký túc xá tập thể, đến xe cũng không có, bạn gái lại càng không thể có!"

Cô gái nói với vẻ vô cùng chân thành, tình cảm. Cô là đại fan của Cốc Minh Khôn, bắt đầu từ khi Cốc Minh Khôn tham gia show sống còn liền một đường nhìn hắn đi đến hiện tại. Có thể nói cô tự mình coi hắn là em trai cún con mà âu yếm, lớn lên cơ bụng tám mũi thì sẽ coi hắn là chó săn nhỏ dụ dỗ người.

(*) Tiểu chó săn: Là từ lưu hành trên Internet, từ đa dụng để hình dung những nam sinh có tướng mạo đẹp trai, rất tàn khốc, rất khí phách, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cho nữ sinh cảm giác an toàn rất lớn.

Mặc dù cô biết rõ, Cốc Minh Khôn và mình sẽ không phát triển thành bất cứ quan hệ gì, nhưng theo dõi Cốc Minh Khôn đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh hoạt của cô rồi.

Cô không tin, cũng không dám nghĩ tới chuyện người con trai mà cô cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay sẽ là cái dạng người như vậy!

Lục Bạch hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô, đơn giản đi tới cửa, vỗ vỗ vai bảo vệ, ý bản gã tránh ra, sau đó đi đến trước mặt cô gái, "Muốn xem chứng cứ không?"

"Chứng cứ gì?" Cô gái ngơ ngác.

Lục Bạch mở di động ra tìm kiếm một lúc, tìm được một ảnh chụp. Là một cái gara đỗ một loạt xe thể thao. Từ sản phẩm chất lượng thường thấy ở trong nước đến Ferrari, Maserati, có tận mười mấy chiếc.

"Tìm bên giao thông để điều tra biển số xe, cô có thể tra được những chiếc xe này rốt cuộc đều là của ai."

"Nếu đúng thì có thể thế nào?" Cô gái vẫn nhất định không tin, "Anh ấy kiếm được tiền, anh ấy thích mua cái gì thì mua. Xe nhiều không có nghĩa là bạn gái cũng nhiều."

"Chuyện đó thì ở đây!" Lục Bạch thuận tay lướt sang bức ảnh tiếp theo, đều là ảnh chụp lén của paparazzi. Nam chính trong mỗi bức ảnh đều là Cốc Minh Khôn, chỉ là khuôn mặt cô gái hắn ôm trong lòng đều không bức nào giống bức nào.

"Tôi không tin! Chuyện này không có khả năng!" Cô gái trực tiếp luống cuống. Cô lỡ tay buông rơi điện thoại của Lục Bạch trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

"Nhất định là anh gạt tôi! Anh đang lừa gạt tôi! Là anh thanh danh hỗn loạn nên muốn kéo em trai nhà tôi cùng xuống địa ngục. Lục Bạch, anh thật sự quá ác độc!" Cô gái che mặt, thất thanh khóc nấc lên.

Lục Bạch lại không có ý định an ủi cô, mà trực tiếp nói thẳng, "Tôi không nói bậy, lên hot search sẽ thấy. Chỉ là lần này mấy người phải nhanh lên, bằng không tôi sợ sẽ trực tiếp bị xóa bỏ."

Nói xong, Lục Bạch một lần nữa quay trở về ngồi trên ghế sô pha đại sảnh. Mà lần này tất cả người xung quanh đều né xa cậu ba mét, căn bản không dám tới gần.

Rất nhanh cửa thang máy mở ra, có vài thanh niên từ trong đó xông ra ngoài. Cầm đầu đúng là Cốc Minh Khôn. Bọn họ vốn dĩ đang ở tầng sáu luyện tập vũ đạo, sau khi nghe nói Lục Bạch ở dưới lầu bịa đặt liền lập tức chạy xuống.

Trước khi xuống tới nơi, bọn họ đã liên hệ với người quản lý, kêu gã nhanh chóng xử lý truyền thông. Hiện tại xuống dưới chỉ là muốn khống chế Lục Bạch, trước khi cậu nói ra càng nhiều những lời không hay.

Ở trong mắt mấy người Cốc Minh Khôn, Lục Bạch tuy rằng điên điên khùng khùng, lúc trước còn là đỉnh lưu có tên tuổi, nhưng thật ra chỉ là một kẻ đáng thương tùy ý bọn họ bắt nạt, cảm thấy chỉ cần đe dọa chút Lục Bạch sẽ sợ.

Trước mắt Cốc Minh Khôn đã bị bóc ra chuyện xấu nên không dám trực tiếp đi lên, nhưng tổ hợp Vũ Đam Bình Hưởng lại không sợ cái này. Một người nhanh chóng vọt tới bên cạnh Lục Bạch, mở miệng mắng, "Lục Bạch, anh còn dám trở về? Tạo nhiều tin đồn bậy bạ như vậy không sợ công ty sẽ xử lý anh sao?"

Lục Bạch đến mí mắt cũng không nâng, chỉ thay đổi tư thế, ý tứ kia chính là lười nhìn đến hắn.

Bình Hưởng tính tình nóng nảy lập tức nổi giận. Hắn bắt lấy cánh tay của Lục Bạch, túm được cậu từ trên sô pha lên, "Mẹ nó anh dám làm ra chuyện này, trong lòng không sợ à? Nhanh chóng làm sáng tỏ cho tôi! Bằng không liền gặp nhau ở tòa!"

"Bịa đặt chính là trái pháp luật!" 

"Buông ra!" Lục Bạch tránh khỏi tay Bình Hưởng, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào hắn, "Lúc trước nghe người đồn đại, nói trong đội ngũ năm người các cậu thì cậu là người ngu ngốc nhất. Lúc ấy tôi còn cảm thấy là nói dối, dù sao cậu lớn lên cũng có chút nhanh nhẹn. Hiện tại vừa thấy, quả đúng là danh xứng với thực."

"Anh nói cái gì?" 

"Nói cậu có mắt như mù!" Lục Bạch đề cao âm lượng, "Ở đây có nhiều người như vậy mà, nếu tôi bịa đặt thật, vì sao đến một người bảo vệ cũng không dám đụng đến tôi? Dùng thứ đồ vật đặt ở trên cổ cậu mà nghĩ xem, bọn họ đang sợ tôi cái gì?"

"..." Bình Hưởng bị mắng đến sửng sốt, cuối cùng cũng phát hiện bên người Lục Bạch quả thật đã sớm xuất hiện một khoảng chân không. Đều là do tất cả mọi người trong đại sảnh cách xa Lục Bạch mà thành. Trong lòng Bình Hưởng lộp bộp một tiếng, theo bản năng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên chính là do cậu đang gắt gao che dấu dưa, Lục Bạch mở miệng liền nói, "Một kẻ vị thành niên đã đi ra ngoài bồi rượu, ở trên Weibo nhắn tin mập mở với một nữ đại fan có tiền, quay đầu thì dán lên người mẹ kế, còn nơi nơi khoe khoang nói mẹ con tình cảm bền chặt. Loại rác rưởi như cậu, cũng đừng đứng ra giả bộ làm người tốt."

"Bình Hưởng, cậu không có tư cách cùng tôi nói chuyện. Kêu người quản lý của cậu ra đây, bằng không, tôi sợ về sau mấy cậu đến cơm cũng không có mà ăn."

Lục Bạch thật sự đã chán ngấy cái loại idol như Bình Hưởng và Cốc Minh Khôn rồi.

Rất nhiều người vẫn luôn chửi rủa fans trong giới điên cuồng. Đặc biệt là những fan bạn gái không có lý trí, điên cuồng lên liền muốn quản cả chuyện yêu đương của idol nhà mình, quả thực không phải người.

So với chủ trương diệt nhân dục để tồn thiên lý của Chu Hi còn đáng sợ hơn.

(*) Diệt nhân dục để tồn thiên lý: Thích, Đạo quan niệm Dục (dâm dục, danh lợi dục, tài sắc dục...) chỉ là một loại năng lượng tạm thời khi con người ở tầng giới đó thì ắt có Dục nhưng khi thông qua tu hành tầng giới được nâng cao thì Dục cũng được chuyển hóa thành năng lượng thanh cao hơn. Chính một chữ "Diệt" của Chu Hi đã gây áp bức đối với phụ nữ trong hai thời Minh Thanh, chữ Diệt của Lí học Chu Hi cổ xúy cho việc bó chân, bó ngực nơi nữ giới và kiềm tỏa nữ giới, chính quan niệm sai lầm và ác cảm với Dục đã khiến Lí học Chu Hi trở thành công cụ để kẻ thống trị áp chế phụ nữ. Chủ trương Diệt dục, tồn Thiên lý, giữ các trật tự luân thường đạo lý còn gây ức chế đối với giới trí thức kẻ sĩ. Tồn thiên lý, giữ trật tự quan hệ xã hội tức không ai được vượt khỏi phạm vi quân thần, vua tôi, tam cương ngũ thường... là điều mà kẻ thống trị rất ưa thích.

Nhưng nói trắng ra là, chính idol cũng có đủ loại hình tượng. Nếu bạn chọn hình tượng idol bạn trai yêu thương fan, để fan bạn gái trong giới làm rau hẹ cho bạn tiền tiêu, vậy bạn nên tiếp tục duy trì cái hình tượng này, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Ngàn vạn lần đừng để tình yêu trong mộng của các cô gái đó dành cho bạn rách nát.

Dù sao vốn dĩ người ta cũng không phải vì bạn mà tiêu tiền, mà là tiêu tiền cho hình tượng của bạn.

Bằng không, cứ thành thật dựa vào tài hoa mà kiếm cơm. Trong giới cũng có không ít những chàng trai trẻ tuổi làm việc đến nơi đến chốn, bộ dạng cũng không tệ. Nhưng fans người ta cũng chưa nói không cho phép chính chủ yêu đương, thậm chí khi chính chủ có tin tức tốt, một nhà fans còn tự mình chủ động kêu "Chị dâu", "Anh rể" là không ít. Thuận tiện phát đường cho fan cp, sao lại không làm.

Rốt cuộc, vì minh tinh mà bỏ tiền đều là những người thật lòng thích bạn, fans bình thường ai lại ngóng trông thần tượng của mình không tốt chứ?

Cho nên trong mắt Lục Bạch, loại idol không tuân thủ quy định của hình tượng bạn trai đều không khác gì với tra nam. Giống nhau đều làm người khác cảm thấy chán ghét đến cực điểm.

Nhưng cố tình trong công ty của cậu, cái gì cũng thiếu, loại ngu xuẩn này lại có rất nhiều. Hiện tại cũng muốn rời đi rồi, dứt khoát liền nổ một quả bom thật lớn. Coi như trước khi chỉnh cho Hoàn Vũ sụp đổ thu chút lãi.

Dù sao tư liệu trong tay Lục Bạch cũng là từ chỗ Từ Duệ lấy ra.

Từ Duệ có một bộ sưu tập thật lớn những tin tức trong giới giải trí, thậm chí mấy paparazzi nổi danh trong giới đều do hắn nuôi dạy thành.

Mà mấy tin tức này, phàm là những cái gây bất lợi cho công ty, Từ Duệ đều sẽ ra lệnh che kín nó đi. Đồng thời dùng những tư liệu này tiến hành khống chế ngược lại nghệ sĩ, làm cho bọn họ càng thêm nghe lời, không dám dễ dàng chấm dứt hợp đồng.

Nhưng nói đến cùng, những việc này không có quan hệ gì tới Lục Bạch. Chỉ là Từ Duệ là một người điên. Hắn sẽ dùng những cách khác trừng phạt Lục Bạch, khiến cậu không dám sinh ra tâm tư muốn chạy trốn.

Trong tầng hầm ở nhà chính Từ gia, Lục Bạch quỳ trên mặt đất, trước mặt đều là những bức ảnh này.

"Hâm mộ không?" Roi quấn quanh cổ làm cậu không cách nào thở bình thường. Giọng nói của Từ Duệ giống như ma quỷ vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai, "Cậu cũng thích phụ nữ đúng không?"

"Tưởng tượng ra hình ảnh giống như bọn họ đúng hay không?"

"Không, tôi không có."

"Cậu có!" Roi đột nhiên siết chặt, "Cậu không phải là đồng tính luyến ái, chắc hẳn là cậu ghê tởm cách làm này của tôi rồi! Cậu đã quên rồi sao? Cậu là Dịch Văn Trác thứ hai!"

"Cậu phải sở hữu xu hướng tính dục mà Dịch Văn Trác có!"

"Khụ khụ, tôi..."

"Nói không nên lời?"

"Có phải cậu vẫn còn có tâm tư muốn phản kháng?"

Tra tấn vô cùng vô tận, tầng hầm tăm tối không thấy ngày và đêm, thẳng đến khi Lục Bạch chỉ còn lại một hơi cuối cùng, Từ Duệ mới buông tay thả cậu ra.

"Bé ngoan, nói cho tôi nghe, em là ai?"

"Em, em là Dịch Văn Trác..."

"Em có phản bội tôi không?"

"Em sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."

Hình ảnh bị làm nhục trong trí nhớ làm Lục Bạch theo phản xạ điều kiện thở gấp gáp một tiếng, nhưng cậu rất nhanh đã thu liễm cảm xúc, để bản thân không có chút sơ hở.

Lục Bạch nhìn quang bốn phía, sau khi Bình Hưởng bị cậu xé mặt, không còn có người dám đi lên cứng đối cứng với cậu.

Dù sao mỗi người đứng ở nơi này đều là cả người đen tối, dơ bẩn không thể rửa sạch nổi.

Lúc trước Lục Bạch không dám đem những bí mật này nói ra, là bởi vì khắp nơi đều là tai mắt của Từ Duệ. Chỉ cần Từ Duệ ra tay, đến cơ hội báo nguy cậu cũng không có. Nhưng hiện tại đã không giống. Từ Duệ đã từ bỏ theo dõi cậu, lại muốn cô lập cậu, đúng là mơ mộng hão huyền!

Mà dưới tình trạng như vậy, Lục Bạch quậy càng lớn thì bản thân càng an toàn. Còn về phần con chuột chạy qua đường như Bình Hưởng chửi rủa trong miệng, Lục Bạch cũng hoàn toàn không đặt trong lòng.

Bởi vì ở trong mắt Lục Bạch, chỉ có người cũng chui lủi nơi cống ngầm mới sợ cậu nhìn trúng.

Còn những người trong Hoàn Vũ, dù sao cũng chỉ là đối tượng trả thù của Lục Bạch mà thôi.

Không phải trả thù bọn họ đã từng làm như không thấy lời xin giúp đỡ của Lục Bạch, mà là trả thù bọn họ nước chảy bèo trôi, bỏ đá xuống giếng, khiến cuộc sống vốn dĩ đã thê thảm của Lục Bạch trở nên càng thêm đau khổ.

Đúng vậy, sáu năm qua, Lục Bạch là trụ cột trong công ty, lưu lượng tối cao, lại cũng là người bị hút máu tàn nhẫn nhất, trong lén lút không được người khác tôn trọng nhất.

Thậm chí người mới được công ty sắp xếp cho Lục Bạch dẫn dắt có thể ở trong thang máy cho cậu một cái tát, sau đó làm ra vẻ mắng một câu, "Thật bẩn."

Cũng chỉ vì chuyện cậu bị bao nuôi mọi người bên ngoài đều biết tới. Vị kim chủ cấp tài nguyên cho Lục Bạch, trước nay đều mặc kệ cậu ở bên ngoài chịu bao nhiêu thiệt thòi, chỉ biến cậu trở thành công cụ thay thế cho Dịch Văn Trác.

Mà những người khác ở hậu trường đều giấu ở sau lưng dao nhọn. Nếu cậu dám phản kháng, chờ đợi sẽ chỉ là càng nhiều trừng phạt hơn.

Sau đó, người quản lý của Lục Bạch vậy mà lại ở trong giới thả ra một câu, nói hình tượng của Dịch Văn Trác là mỹ cường thảm. Cho nên Lục Bạch càng thảm, càng gian nan, người kia lại càng cao hứng, càng vui mừng.

Bởi vậy từ trước đến nay đều không có người bằng lòng vươn tay đỡ cậu một lần.

Lục Bạch nhìn đám người xung quanh đang tràn ngập cảnh giác với cậu, khẽ cười, "Mấy người là bị kim chủ sau lưng cưng chiều đến vô pháp vô thiên, làm nũng làm nịu đến quên mất họ của mình là gì à?"

"Cái công ty này, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đã chẳng khác gì một cái kỹ viện. Chỉ là trong lén lút bị kim chủ chơi, đi ra ngoài là bị fans chơi."

"Thậm chí còn để người ta chơi không tốn tiền. Mấy người nói xem, đều là dựa vào mặt để kiếm cơm, mấy người vì sao đều không buông tha cho tôi?"

"Cái đó, cái đó cũng không phải chúng tôi đi đầu, là người quản lý của anh..." Có người nhỏ giọng phản bác.

Lục Bạch nghe xong cũng nhịn không được tán đồng, "Phải, cậu nói rất đúng. Nhưng cuối cùng làm điều ác chính là các cậu. Cho nên hiện tại, tôi đã tự do, các cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho các cậu sao?"

"..."

Giọng điệu của Lục Bạch âm u mà lạnh lùng, khiến tất cả mọi người khủng hoảng không thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com