ZingTruyen.Com

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về (14)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

--------------------------

TG2: Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu của mình lại tìm thế thân (14)

--------------------------


Thật ra dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, hiện tại Phó Chiêu đúng là phải ở nước ngoài. Nhưng cố tình lúc Phó Chiêu vừa đi ra đến cửa, dính ngay phải một trận cảm mạo nhỏ. Anh trai của Phó Chiêu cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, nhưng Sầm Khê Nghiễm lại không muốn anh mang theo bệnh ra nước ngoài.

"Hành trình vốn dĩ có chút vội vàng, ba ngày sau em còn phải tham gia một cuộc đàm phán ở trong nước. Trong thời gian ngắn như vậy gặp hai lần lệch múi giờ, lỡ đâu bệnh tình càng nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?"

"Vốn dĩ người bên kia cũng không quá sốt ruột chuyện này, hôm nào lại ký hợp đồng cũng được!" Sầm Khê Nghiễm vô cùng kiên trì khuyên bảo.

Mà chính bản thân Phó Chiêu cũng không nghĩ tới, người luôn sấm rền gió cuốn như mình, vậy mà lại bị một cơn cảm mạo vặt vãnh giữ lại.

Bao gồm cả chuyện ngày hôm nay anh tới nơi này cũng là điều ngoài ý muốn. 

Dưỡng bệnh hai ngày, người đến thăm hỏi thật sự quá nhiều. Phó Chiêu cảm thấy nhà chính bên kia quá ầm ĩ, muốn tìm một nơi hẻo lánh, yên tĩnh để tránh người. Vì thế liền đi tới đây. 

Nơi này là chỗ Sầm Khê Nghiễm ở khi mới ra mắt, Phó Chiêu tính trốn hai ngày ở đây cho yên tĩnh. Trăm triệu lần không nghĩ tới, mới vừa xuống xe liền nhặt được một người sống. Nhìn bên ngoài, dường như là một nghệ sĩ.

Nghe đồn nơi này có không ít thực tập sinh sinh sống, nếu không Phó Chiệu cũng không suy đoán ra thân phận của Lục Bạch. Nhưng thời điểm bế người quay về trong xe, tài xế thấy liền hoảng sợ.

"Sao, sao cậu và cậu ta lại ở cùng nhau?"

"Anh biết cậu ấy?" Phó Chiêu nhíu mày.

"Vâng." Hiện tại Lục Bạch quá nổi tiếng, đặc biệt gần đây đều làm mấy chuyện kỳ quái. Người tài xế kể lại với giọng nói và biểu cảm vô cùng phong phú.

Theo lý thuyết, dựa trên tính cách của Phó Chiêu, nghe xong những chuyện này khẳng định sẽ cảm thấy ghê tởm muốn chết. Nhưng anh lại nghe đến vô cùng nghiêm túc, khi nghe đến việc Lục Bạch bán đấu giá phòng ở, anh còn nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.

"Cậu Phó?" Tài xế nhìn qua với vẻ khó hiểu.

"Không có việc gì." Phó Chiêu lắc đầu, ý bảo gã tiếp tục nói.

Anh cảm thấy người tên Lục Bạch này thật sự rất thú vị. Tuy rằng anh không ở trong nước, nhưng Sầm Khê Nghiễm lại là người trong giới giải trí. Về Lục Bạch, anh cũng từng được nghe qua. Chỉ là không biết vị kim chủ sau lưng cậu là ai.

Lúc trước còn tưởng rằng Lục Bạch là một con chim hoàng yến bị nuôi đến hỏng, hiện tại suy ngẫm kỹ, thấy cậu giống như là một con sói đang nằm gai nếm mật chuẩn bị thời cơ để đánh trả lại hơn.

Thật sự rất thú vị. Phó Chiêu quan sát kỹ Lục Bạch đang dựa vào mình. Dường như cậu bị cái gì đó dọa sợ, dù đã hôn mê mà cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Phó Chiêu nghĩ ngợi, quyết định ôm chặt người vào trong lòng thêm chút nữa.

Tài xế thấy anh vẫn luôn không nói chuyện, đánh bạo khuyên một câu, "Người này hiện tại vô cùng phiền phức. Cậu Phó, tôi khuyên cậu vẫn là đừng nên chạm vào cậu ta, bằng không dễ bị dính bẩn."

"Trong lòng tôi hiểu rõ. Trở về nhà chính trước, sau đó kêu bác sĩ gia đình tới một chuyến."

Tài xế không dám nói chuyện, chỉ có thể lái xe trở về. Nhưng tầm mắt vẫn không thể khống chế được mà liếc Lục Bạch thông qua gương xe. Trong lòng âm thầm phỉ nhổ, cảm thấy người này thật giống hồ ly tinh. Gương mặt bệnh tật kia đều như là đang dụ dỗ đàn ông.

Lúc này Phó Chiêu cũng đã nhắn cho thuộc hạ một tin, chỉ có một câu: [ Điều tra về người tên là Lục Bạch. ]

Phó Chiêu cũng không phải là một người dễ dàng lo chuyện bao đồng, nhưng Lục Bạch là người anh thuận tay nhặt được, ít nhất cũng muốn hiểu rõ tận gốc rễ.

Thế lực của Từ Duệ ở trong vòng đúng là không nhỏ, lại che giấu vô cùng sâu. Nhưng cấp dưới của Phó Chiêu không ít người tài giỏi, nếu thật sự muốn tra ra dấu vết để lại cũng không phải là không thể.

Rất nhanh, chỉ mất non nửa tiếng đồng hồ, tin tức về Lục Bạch đã được gửi tới hòm thư của Phó Chiêu.

Phó Chiêu mở ra, nghênh đón chính là những bức ảnh cũ nhìn thấy ảnh mà ghê người. Hẳn là ảnh Lục Bạch do fans chụp. Trong bức ảnh, Lục Bạch nửa quỳ ở ghế dựa trong hậu trường, vết thương máu chảy đầm đìa bắt đầu từ đầu gối kéo dài đến bụng cẳng chân. Ước chừng là hơn hai mươi centimet.

Mà bức ảnh tiếp theo, Lục Bạch vậy mà cứ mang theo vết thương như vậy đi lên sân khấu. Thời điểm chụp ảnh sân khấu, nửa cái ống quần đều bị máu thấm ướt. Nhưng trên mặt của Lục Bạch không có nửa phần đau đớn, biểu cảm được quản lý vô cùng xuất sắc.

Phó Chiêu nhíu mày, tiếp tục xem. Câu đầu tiên trong báo cáo viết chính là, thế thân của Dịch Văn Trác, con rối của tên kim chủ đứng phía sau.

Đúng là một cốt truyện cũ kỹ, người có quyền ở trong vòng cường thủ hào đoạt, Lục Bạch thân bất do kỷ chỉ có thể bị bắt ép trở thành một người khác.

Nhưng nếu chỉ là như vậy, Phó Chiêu nhìn cũng không đến mức thay đổi sắc mặt. Anh phát hiện vị kim chủ kia của Lục Bạch căn bản không xem Lục Bạch là người, tựa như muốn đào tạo cậu trở thành một người có hình tượng nghệ sĩ mỹ cường thảm tiêu chuẩn.

Sau đó là rất nhiều tin tức về Dịch Văn Trác, nhìn thì như hoàn mỹ, nhưng kỳ thật lại vô nghĩa. Sốt cao 40 độ vẫn hoàn thành tốt buổi biểu diễn?

Cái này căn bản chính là không có khả năng. Thân thể của con người có cơ chế tự bảo vệ, nếu thật sự đạt tới độ cao này, ý thức sẽ trực tiếp hôn mê. Làm sao còn có thể phối hợp vừa ca hát vừa nhảy nhót đến bùng nổ sân khấu được?

Nhưng vị kim chủ kia của Lục Bạch lại thật sự bắt Lục Bạch mang theo vết thương mà lên sân khấu. Rõ ràng chảy nhiều máu như vậy, Lục Bạch lại không thể không hoàn thành một loạt các động tác vũ đạo. Sau đó còn bị người trên mạng so sánh, Dịch Văn Trác 'thứ hai' cũng bắt chước theo chính chủ, nhưng không thể chuyên nghiệp được như Dịch Văn Trác hàng thật.

Chịu bao nhiêu khổ sở cũng trở thành công lao của Dịch Văn Trác.

Chuyện này đã không thể nói là tàn phá tinh thần nữa, căn bản chính là sống sờ sờ bị ngược đãi. Muốn một mạng người thật ra cũng chỉ cần giơ tay chém xuống. Lục Bạch lại vẫn luôn phải sắm vai một hình tượng giả dối, sống ở giữa tra tấn.

Khó trách cậu cứ nhằm vào Dịch Văn Trác... Nghĩ đến những tin tức mà tài xế nói, Phó Chiêu nhìn khuôn mặt của Lục Bạch, đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, đến hít thở cũng khó khăn.

Hình tượng mỹ cường thảm, nói đến cùng cái gọi là vẻ đẹp cùng cứng cỏi đều là dùng sự thảm thương để xây đắp lên. Càng thảm, càng ngoan cố chống cự, càng liều mạng giãy giụa thì càng đẹp đến mất hồn mất vía, càng đẹp đến làm người động lòng. Khiến người ta muốn đau lòng thay cậu, muốn ôm cậu một cái.

Nhưng trên thực tế, con người không phải sống trong tiểu thuyết. Trong quá trình Lục Bạch duy trì hình tượng hoàn mỹ này, mỗi một lần chịu khổ đều là thật sự nếm trải.

Không chỉ có như thế, nội dung phần tư liệu mà thuộc hạ đưa tới này quá ít, toàn bộ chỉ có trong 6 năm ngắn ngủi Lục Bạch ra mắt.

Còn về phần lúc trước cậu là ai, làm cái gì, bị huấn luyện ở nơi nào, hoàn toàn không có. Giống như người này từ bên trong một cục đá đột nhiên nhảy ra vậy.

"Giấy khai sinh và học bạ cũng không có?" Phó Chiêu cảm thấy chuyện này không có khả năng.

Thuộc hạ cũng vô cùng khó xử, "Không có ạ. Hoặc là nói, vốn dĩ có nhưng đã bị xóa sạch sẽ. Tôi tìm đến nhân viên trong đồn cảnh sát, phát hiện giấy chứng nhận thân phận này của Lục Bạch đều được làm lại từ 6 năm trước. Thông tin lúc trước...ngay cả bên phía cảnh sát cũng đều tra không được."

"Vậy lúc làm giấy chứng nhận thân phận đã nói như nào?"

"Được xử lý dựa theo người mất tích trở về."

"Được rồi." Phó Chiêu ngay lập tức hiểu ra ý tứ trong chuyện này.

Có người động tới hồ sơ của Lục Bạch, xóa sạch ghi chép hai mươi năm trước của cậu. Mục đích làm như vậy không cần nói cũng biết, tám phần là tính toán đến việc ngày sau không cần đến cậu nữa thì trực tiếp khiến người biến mất. Hoặc là, nếu Lục Bạch không thể thuận lợi trở thành thế thân của Dịch Văn Trác, người nọ liền trực tiếp tiêu hủy cậu như một vật phẩm bị hỏng.

Trong lòng Phó Chiêu phát lạnh.

Cho nên, rốt cuộc Lục Bạch đã trêu chọc vào người nào, mới có thể khiến kẻ đó dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?

Đúng lúc này, phía trước có người vi phạm quy định chạy xe vượt qua, xe phanh gấp một cái, Lục Bạch thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi ngã xuống. Phó Chiêu duỗi tay ôm lấy cậu, lại thấy da thịt lộ ra phía sau cổ áo cậu.

Không hề trơn nhẵn, ngược lại tràn ngập đủ loại vết thương. Có vết thương nhìn như là mới đây, đang mọc ra da mới đỏ hồng đặc biệt, so với làn da xung quanh trắng hơn một chút. Mà những vết thương cũ kia, dù cho đã lành nhiều năm cũng có thể cảm nhận được lúc ấy nghiêm trọng như thế nào.

Trong lòng Phó Chiêu bị đâm một cái, anh cởi nút tay áo của Lục Bạch, kéo tay áo lên trên. Quả nhiên, trên cánh tay cũng đều là vết thương xanh xanh tím tím.

Phó Chiêu nhăn lại mày, duỗi tay kéo ống quần Lục Bạch, muốn xem cẳng chân của cậu. Lại bị một bàn tay giữ lại.

"Vừa mới gặp mặt đã thân mật như vậy, hình như không được tốt đâu!" Giọng nói của Lục Bạch rất nhẹ, suy yếu vô cùng.

"Cậu tỉnh rồi?" Phó Chiêu cúi đầu nhìn lại.

Kết quả lại nhận được một nụ cười tinh quái của Lục Bạch "Gặp được quý nhân, nhất định phải tỉnh."

"Cậu biết tôi?" Phó Chiêu kinh ngạc. Từ nhỏ anh đã rời khỏi quê nhà, Phó gia cũng vừa mới gia nhập vào giới giải trí, lấy tình huống của Lục Bạch, rất khó để biết anh.

Nhưng Lục Bạch lại gọi ra tên của anh một cách rõ ràng, "Biết chứ. Anh là Phó Chiêu, Phó thiếu gia."

Lái xe ở hàng ghế trước ngay lập tức lộ ra biểu cảm cảnh giác, suýt nữa buộc miệng thốt lên, có phải Lục Bạch cố ý tiếp cận Phó Chiêu hay không?

Nhưng Lục Bạch lại nhẹ nhàng ngửi ngửi quần áo Phó Chiêu, nói chuyện ngoài lề, "Anh vậy mà không hút thuốc?"

Phó Chiêu hơi sửng sốt, đẩy Lục Bạch ra, "Ngồi ngay ngắn."

Trên người Lục Bạch không có sức lực, hiện tại cũng không phải là nơi để nói chuyện. Đơn giản nương theo động tác của Phó Chiêu dựa vào trên ghế, nhắm lại hai mắt.

Chờ đến thời điểm Lục Bạch tỉnh lại, phát hiện bản thân đã thay đổi sang nơi khác.

Quần áo trên người được ai đó thay ra, quanh thân trên dưới đều là quần áo mới, không còn cảm giác dính nhớp không thoải mái nữa.

Cậu ngồi dậy đánh giá một lượt.

Hệ thống nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cảm thán một câu, "Hóa ra Phó Chiêu là một người tốt!"

"Nói thử xem nào?" Lục Bạch dò hỏi.

Hệ thống nhanh chóng nhắc lại một lần những chuyện sau khi cậu hôn mê. 

Hóa ra sau khi Lục Bạch ở trên xe tỉnh lại một lúc liền tiếp tục rơi vào hôn mê. Ở trong cơn mê sảng, bản năng của Lục Bạch vô tình bài xích những người tới gần mình.

Cuối cùng Phó Chiêu không có cách nào, lại suy xét đến thân phận đặc biệt của Lục Bạch, chỉ có thể tự mình bế cậu, đi vòng tới công ty quản lý do Phó gia mở.

Một mặt là bên này ít người, mặt khác chính là một khi bị chụp được, Lục Bạch có thể giải thích với bên ngoài là tính toán ký hợp đồng đầu quân vào công ty bọn họ.

Dù sao công ty quản lý của Lục Bạch cũng thật sự không phải là người.

"Cho nên quần áo cũng là anh ta giúp tôi thay?"

"Đúng òi." Hệ thống cảm động muốn chết, "Hơn nữa giá trị hảo cảm của hắn đối với anh rất cao, mới bắt đầu đã lên 80!"

"80?" Lục Bạch khẽ nhíu mày.

Chuyện này khác xa so với phán đoán lúc trước của cậu. Dựa theo thiết lập của người như Phó Chiêu, đột nhiên xuất hiện đúng lúc bản thân mình không ổn, hơn nữa vừa bắt đầu đã có giá trị hảo cảm cao như vậy với cậu, có vẻ càng thêm kỳ quái.

Nhưng Lục Bạch lại phân tích không ra trong đó có vấn đề gì, chỉ có thể tạm thời cẩn thận.

Cơ mà cũng không sao, vốn dĩ cậu đang tính tìm Phó Chiêu hợp tác. Nếu Phó Chiêu nhìn cậu thuận mắt, lúc sau nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

Lục Bạch từ trên giường bước xuống, mang giày vào sau đó đi đến cửa phòng nghỉ. Vừa mới mở cửa ra liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.

"Đã quấy rầy rồi." Lục Bạch lên tiếng.

Hai người ngoài cửa đồng thời quay đầu nhìn cậu, là Phó Chiêu cùng thư ký của anh.

Thư ký của Phó Chiêu rõ ràng có ấn tượng không tốt với Lục Bạch, ngay lập tức mặt trầm xuống. Gã thật sự không thích bộ dạng tùy tiện này của cậu, giống như giờ phút nào cũng đều muốn dụ dỗ người khác.

Nhưng Phó Chiêu lại trực tiếp ra lệnh cho thư ký, "Cậu ra ngoài trước đi!"

"Vâng." Trước khi rời đi thư ký còn liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái đầy cảnh cáo.

Lục Bạch cũng không để ý, ngược lại thong thả ung dung đi tới bên người Phó Chiêu, "Cảm ơn ngài Phó tốt bụng cứu giúp."

Nhưng Phó Chiêu lại tránh né Lục Bạch, chỉ tới sô pha cách xa mình nhất, "Nếu cậu sợ hãi thì không cần cố gắng đến gần người như vậy."






-----------------------

Cắn ngươi: Huhu thích Phó Chiêu quá đi, phải làm sao phải làm saooo T^T

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com