ZingTruyen.Com

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấy

TG1: Mỹ nhân bệnh tật bị ôm sai có ba anh trai bá tổng (2)

HuyHuyHuy184

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

---------------------


Đọc được suy đoán của Lục Bạch, hệ thống ngay lập tức liền sợ hãi, "Không có khả năng! Dựa theo tuyến thời gian của tiểu thuyết, Lục gia lúc này còn chưa có loạn lên, Lục Quỳnh cũng không thể biết được!"

Dựa theo miêu tả của thế giới này, Lục Quỳnh khi biết tin mình không phải con ruột của Lục gia, chỉ là bị ôm sai, mà cha mẹ ruột đã qua đời thì chịu đả kích lớn, bệnh nặng một thời gian. Thậm chí bởi vì đột nhiên biết được chân tướng sự việc mà sinh ra bóng ma tâm lý, sau đó còn không cầm nổi bút vẽ. Như vậy chắc là một người tốt?

"Người tốt?" Lục Bạch bị sự ngốc nghếch của hệ thống chọc cho bật cười, "Tôi có thể xem được giá trị hảo cảm của Lục Quỳnh đối với tôi không?"

"Có thể, chờ một lát."

Rất nhanh hệ thống liền nhắc nhở  [ Giá trị hảo cảm với Lục Bạch, 0 ]

"Cái này, sao có thể ?" Hệ thống khiếp sợ.

"Sao lại không có khả năng?" Lục Bạch giải thích cẩn thận, "Nhãi con Lục Quỳnh dù được nuông chiều thì vẫn là lớn lên trong hào môn thế gia. Chưa thấy qua thịt heo cũng từng xem qua heo chạy, trong nhà đột nhiên lại nhiều thêm một người, ba mẹ thì bị anh cả tống cổ đi du lịch thế giới, cậu nói cậu ta sẽ không phát giác ra gì sao? Dù cho suy đoán tôi là con riêng cũng sẽ không thờ ơ."

Hệ thống: "Cho nên hắn..."

"Đúng, cậu ta là cố ý. Ba anh em Lục gia đối với người em trai này không chút phòng bị, nâng trong lòng bàn tay mà nuông chiều, ngay cả đám người hầu trong nhà cũng giống y chang chủ nhân."

"Lục Quỳnh có vây cánh của chính mình, muốn điều tra một cô nhi cũng không phải điều khó khăn."

"Huống chi, cuộc sống hai mươi năm của Lục Bạch thật sự quá bi thảm. Thảm đến chỉ cần tùy tiện tìm người hỏi qua tên cậu ấy liền biết cậu ấy sống có bao nhiêu không dễ dàng."

Lục Bạch đột nhiên có chút mệt mỏi thở dài.

Trái ngược với Lục Quỳnh được nuông chiều mà lớn lên, Lục Bạch là từ bùn đất bò ra. Mang theo thân phận tầm thường của Lục Quỳnh, cậu lớn lên ở tiểu khu cũ nhất Yến Kinh.

"Cái đồ xui xẻo, hại chết mẹ của mình."

"Mẹ tao nói mày là đồ sao chổi, bởi vì sinh mày ra mà mẹ mày mới chết."

"Đừng chơi với nó, chơi cùng nó sẽ bị xui xẻo."

"Tớ không phải... Tớ không có..." Từ khi bắt đầu có ký ức, Tiểu Lục Bạch vẫn luôn sống trong sự lạnh nhạt cùng chán ghét của mọi người.

Chưa bao giờ có một đứa trẻ bằng lòng chơi cùng cậu. Mà cha nhìn thì giống như chăm lo cho cậu kỳ thật lại sống giống như một cái máy, chỉ phụ trách ba bữa cơm, cũng không nói chuyện với Lục Bạch, càng đừng nói tới việc ôm lấy cậu.

Nhưng dù vậy Lục Bạch vẫn luôn cố chấp cho rằng, căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông này chính là nhà của mình.

Mà sự tra tấn tinh thần trong gia đình kéo dài suốt mười tám năm qua cuối cùng vẫn là kết thúc ở lễ thành niên của Lục Bạch.

"Ba! Đây là mua cho con sao?" Thấy trên bàn có bánh kem cùng đồ ăn do cha mình tự làm, Lục Bạch liền bật khóc vì quá vui mừng.

"Đúng vậy, ăn đi! Sau đó uống với ba một chén."

Sườn xào chua ngọt thật ngon, bánh kem thật ngọt, ngay cả cơm Lục Bạch cũng nếm được vị ngọt ngào trong đó.

Nhưng lần duy nhất trong đời được ăn đồ ngọt của cậu lại biến thành máu tươi trào ra từ trên người cha nuôi vào ngày hôm sau.

Lục Bạch đã thành niên có thể tự mình sinh hoạt. Cha nuôi tự sát, cuối cùng cũng có thể theo vợ của ông ta mà rời đi.

Từ đó về sau, Lục Bạch không bao giờ ăn bất cứ một miếng bánh ngọt nào, thậm chí vô cùng chán ghét đối với sinh nhật của bản thân.

Mà những chuyện như vậy, lẽ ra đều là chuyện Lục Quỳnh phải trải qua. Lục Bạch thay y gánh vác, cuối cùng lại còn phải trở thành bước đệm chiếu sáng cho cuộc đời lộng lẫy của y, thật là một chuyện khiến người ta phải bật cười to.

Nhưng Lục Quỳnh lương thiện đơn thuần trong miệng của mọi người  đối với những chuyện này cũng không có phản ứng quá lớn. Thời điểm sau khi Lục Bạch chết, y cũng chỉ là không nhẹ không nặng bệnh một hồi liền trực tiếp cắt đứt tia mềm lòng cuối cùng mà ba anh em Lục gia dành cho em trai ruột là Lục Bạch.

Kiểu cưng chiều một cách không có đầu óc như này thật sự quá dị hợm. Lục Bạch hít sâu một hơi, cẩn thận tính toán kế hoạch sau này.

Ngoài cửa, quản gia lại lần nữa xuất hiện, "Cậu Lục hôm nay tốt nhất không cần xuất hiện ở đại sảnh, cơm chiều sẽ cho người đưa tới."

Ông ta đối với vị khách ở nhờ như Lục Bạch đã sớm có bất mãn, hôm nay bởi vì Lục Quỳnh sinh bệnh vô cớ, ông ta vội vàng quay lại cho nên thái độ so với bình thường ngược lại có vẻ êm dịu hơn.

Lục Bạch không đáp lại ông ta, chờ quản gia đi rồi liền mở tủ quần áo ra tự thu dọn hành lý.

"Cậu Lục Bạch, hiện tại có thể ăn cơm rồi!" Ước chừng nửa giờ sau có hầu gái đi lên đưa cơm.

Cô gõ cửa mấy lần cũng không nghe được tiếng đáp lại. Vì thế cô đặt bữa tối sang một bên, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng không có một bóng người.

"Cậu Lục Bạch?" Hầu gái một bên kêu một bên đi vào trong. Phát hiện tủ quần áo trong phòng đang mở, vali hành lý bên trong cũng không thấy đâu.

Lục Bạch đi rồi? Suy nghĩ này vừa hiện ra, cô tức khắc hoảng loạn chạy lên lầu tìm Lục Can, muốn báo chuyện này cho hắn biết.

"Cậu ta lại muốn gây chuyện gì?" Trên lầu, Lục Can vừa mới dỗ Lục Quỳnh uống thuốc nên còn vương nét dịu dàng trên mặt, giây sau liền biến thành sự chán ghét cùng lạnh thấu xương.

Nhưng rất nhanh, không chờ hắn kêu người đi tìm, cửa phòng ngủ của Lục Quỳnh lại lần nữa được người mở ra. Lần này vào cửa chính là Lục Bạch kéo theo vali hành lý.

Nào còn bộ dạng hèn mọn nơi nơi muốn lấy lòng lúc trước, ý không cam lòng cùng oán hận giữa mày cũng biến mất không thấy. Giơ tay nhấc chân nhìn ưu nhã như một người khách đến thăm bệnh.

"Cậu muốn làm gì?" Đối với thân phận cậu như một trái bom nổ chậm, Lục Can sợ nhất là lúc Lục Bạch tiếp xúc với Lục Quỳnh, nháy mắt tâm tình dâng cao tới đỉnh điểm.

"Không làm gì cả, chỉ đến tạm biệt thôi." Lục Bạch lôi kéo vali lập tức đi đến bên người Lục Quỳnh, cúi người nhìn y, "Ở Lục gia nhiều ngày như vậy, kỳ thật tôi còn chưa từng cùng Tiểu Quỳnh nói chuyện." Giọng điệu Lục Bạch vô cùng dịu dàng, "Anh trai cậu đem người giấu cũng kỹ quá."

Lục Quỳnh cười dụi dụi Lục Can, "Là anh ba thương xót tôi."

Nói xong y vươn tay, muốn thân thiết nắm lấy tay Lục Bạch. Nhưng giây tiếp theo đã bị Lục Can nghiêm túc ngăn lại.

"Anh." Một tiếng này của Lục Quỳnh mang theo chút ý vị làm nũng. Cõi lòng Lục Can đều bị kêu đến mềm ra, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

Lục Bạch ở trong mắt hắn giống như chó nhà có tang, không thể khống chế, hắn sợ Lục Bạch nổi điên lên rồi làm Lục Quỳnh bị thương.

Lục Quỳnh thở dài, bất đắc dĩ nói với Lục Bạch, "Rất xin lỗi , anh trai không cho tôi tới gần cậu."

Sau đó liền thân mật vùi đầu vào trong lòng Lục Can, một bộ dạng hoàn toàn ỷ lại, tùy ý hắn bảo vệ.

Ngay cả người quản gia ở cửa nhìn thấy khung cảnh này cũng cảm thấy đây là một màn vô cùng ấm áp.

Lục Bạch cười, cũng không sốt ruột đánh vỡ sự yên lặng trước mặt. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua phòng của Lục Quỳnh, cửa sổ lớn sát đất, bức màn trắng tinh, nhìn ra ngoài là một ban công trồng đầy những bông hoa xinh đẹp.

Mà mặt đất bên cạnh cửa sổ, nơi có ánh mặt trời chiếu sáng tốt nhất phủ một tấm thảm lông xù xù. Nơi đó đặt một cái giá vẽ, ở trên là bức vẽ ban công còn đang dang dở. Ánh mặt trời xán lạn, nhìn vào bức vẽ liền có thể an ủi tâm hồn.

Hoàn toàn tương phản với căn phòng dọn dẹp qua một chút để dùng cho khách ở dưới tầng.

Ở quyển lịch nhỏ bên cạnh, Lục Quỳnh dùng những hình vẽ đáng yêu đánh dấu từng mốc đếm ngược, khoảng cách thời gian Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư nhận học trò còn có 60 ngày.

Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư, đại sư tranh sơn dầu nổi tiếng nhất trong nước, là thần tượng trong lòng của rất nhiều họa sĩ tranh sơn dầu cũng như của những người yêu thích tranh sơn dầu.

"Tiểu Quỳnh muốn trở thành học trò của Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư sao?" Lục Bạch vuốt ve bức vẽ của Lục Quỳnh, trắng tinh không tì vết, giống y như đúc với hình tượng của cậu ta ở bên ngoài.

Lục Quỳnh do dự gật đầu, động tác của Lục Bạch quá mức cổ quái, hơn nữa ngữ điệu nói chuyện của cậu cũng rất quái đản, tay Lục Quỳnh không dấu vết túm lấy quần áo của Lục Can.

"Nếu cậu không có việc gì thì mời rời khỏi đây!" Lục Can nhẹ nhàng trấn an Lục Quỳnh, nhìn Lục Bạch càng không vừa mắt.

Mà quản gia cùng hầu gái bên cạnh cũng cảm thấy là Lục Bạch bắt nạt tiểu thiếu gia thuần khiết lương thiện của bọn họ.

"Không cần vội vã đuổi tôi đi nha! Còn một chuyện cuối cùng nữa." Lục Bạch lấy từ ngăn ngoài cùng của vali hành lý ra một bức thư, đặt ở bên mép giường của Lục Quỳnh.

"Đừng sợ." Lời nói của Lục Bạch là hướng về phía Lục Quỳnh, nhưng đôi mắt lại nhìn Lục Can.

"Tôi phải đi rồi, cho nên chúc Tiểu Quỳnh có thể sớm được như mong nguyện trước."

"Đúng rồi, đây là quà tạm biệt, hy vọng hai người sẽ thích."

Lục Quỳnh ngây thơ tiếp nhận phong thư, theo bản năng liền mở ra xem.

Bên trong chính là một bức tranh, vẽ một ngôi mộ cùng ô vuông chứa tro cốt bên trong nhìn sinh động như thật.

Khung cảnh trong hình đầy lạnh lẽo, trên từng bài vị rõ ràng đều là những vong hồn đã chết, chúng đang dùng ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào người bên ngoài bức tranh.

"A!" Lục Quỳnh hoảng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch. Trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

"Bác sĩ! Gọi bác sĩ tới nhanh!" Sắc mặt Lục Can cũng cấp tốc thay đổi, hắn trước tiên sai quản gia đi kêu bác sĩ, sau đó liền túm lấy cổ áo của Lục Bạch, "Lục Bạch, cậu đã quên giao ước của chúng ta rồi sao?"

Lục Bạch thẳng thắn bật cười, "Nhớ rõ nha, nhưng mà anh ba đã quên, Lục Bạch tôi chính là một tiểu nhân đê tiện, âm hiểm độc ác, chỉ hận không thể đưa Lục Quỳnh đi tìm chết."

"Cho nên." Lục Bạch dùng giọng điệu khiêu khích tùy hứng, nói bên tai Lục Can, "Tôi căn bản sẽ không tuân thủ hứa hẹn nha!"

"Anh thử đoán xem, nếu tôi nói cho cậu ta biết bức tranh kia là vẽ nơi chôn cất cha ruột cậu ta, Tiểu Quỳnh yếu ớt, thuần khiết, lương thiện của anh có khi nào cũng sẽ chết theo cha mẹ ruột hay không?"

"Đủ rồi! Cậu đúng là điên rồi!" Lục Can bị những câu nói đó làm cho tức giận đến đỏ hai mắt, nhưng Lục Bạch lại nhân cơ hội đẩy hắn ra, lấy trong túi ra một sấp tiền.

Một chồng tiền dày còn có một chiếc thẻ ngân hàng trực tiếp bị ném lên mặt Lục Can.

"Tam thiếu, cảm tạ mấy ngày nay đã chiếu cố. Đây là phí trọ cùng tiền cơm của tôi."

"Lục Bạch!" Trong đầu Lục Can nổ vang một tiếng, nhất thời lại không thể làm ra nửa phần phản ứng.

Lục Bạch dù bận rộn vẫn ung dung giúp hắn suy xét tình huống, "Đừng nóng giận nha! Nhìn xem, anh hiện tại nên lựa chọn đưa bảo bối nơi đầu quả tim của anh đi cấp cứu, hay là xử lý kẻ phiền phức rác rưởi là tôi trước tiên."

"Không cần do dự, chọn thứ mà anh để ý nhất đó. Dù sao bảo bối nhỏ của anh sắp không được rồi."

Tay đang rũ bên người của Lục Can đột nhiên siết chặt, hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết Lục Bạch. Nhưng vào lúc này, phía sau Lục Can truyền đến tiếng khóc yếu ớt, "Anh, em khó chịu quá."

"Đừng sợ, anh ba đưa em đi bệnh viện." Hít sâu một hơi, Lục Can cuối cùng lựa chọn bế Lục Quỳnh lên. Trước khi xuống tầng hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục Bạch một cái, bên trong tràn đầy dự báo nguy hiểm.

Lục Bạch lại hoàn toàn không thèm để ý, cũng kéo theo vali hành lý đi xuống tầng.

Nơi cổng lớn, Lục Can lái xe mang theo Lục Quỳnh đi nhanh tới bệnh viện. Mà Lục Bạch sau khi náo loạn một hồi liền sảng khoái đi về phía trường học.

Đây là bước đầu tiên mà cậu phải làm, rời khỏi Lục gia, từ nay trở đi trời cao biển rộng tất cả đều là thế giới của Lục Bạch.

----------------

Trước khi đến bệnh viện Lục Can đã thông báo cho hai anh trai của hắn, vì vậy bọn họ vừa tới bệnh viện không bao lâu, Lục Du cùng Lục Diễm cũng lần lượt chạy đến. Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, Lục Diễm tính tình vốn không tốt là người đầu tiên nổi giận, một hai đòi giết chết Lục Bạch.

"Anh đã sớm biết tên đó không có ý tốt, tính tình Tiểu Quỳnh mềm yếu như thế, cậu ta sao có thể làm vậy!"

Thân thể Lục Quỳnh từ nhỏ đã không tốt, người Lục gia sợ nuôi y không lớn được, đừng nói đến bức tranh dọa người như vậy, chính là một chút sắc mặt âm u cũng không muốn Lục Quỳnh nhìn thấy.

Lục Bạch rác rưởi như vậy quả thực làm vấy bẩn em trai bảo bối của bọn họ.

"Em sợ Lục Bạch sẽ nói ra mọi chuyện..." Thứ Lục Can để ý không phải là bức tranh kia, mà là thái độ của Lục Bạch. Hắn luôn cảm thấy đêm nay Lục Bạch có phần không bình thường.

Lục Du cười lạnh một tiếng, "Nó không dám."

Lục Can lại không tán đồng với anh cả, "Nhưng Lục Bạch đã rời khỏi Lục gia."

"Rời khỏi? Lúc trước nó không phải tình nguyện dù làm chó cũng muốn mặt dày ở lại sao?" Lục Du cười càng lạnh lẽo, "Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt."

"Nó muốn đi, vậy thì để nó đi. Đóng băng thẻ ngân hàng mà Lục gia đã mở cho nó."

Lục Diễm cũng cười, "Vậy chẳng phải rất nhanh sẽ thấy cậu ta quay trở về? Cái thứ kia trong mắt cũng chỉ có tiền, mà nhanh trở về cũng tốt, như vậy em liền có thể đánh cậu ta một trận."

"Dám bắt nạt Tiểu Quỳnh."

Nói đến đây vừa lúc bác sĩ từ bên trong đi ra, thông báo Lục Quỳnh đã tỉnh, ba người Lục Du liền vội vàng vào trấn an.

"Anh trai, đừng đi." Lục Quỳnh vừa mới tỉnh lại, hiện giờ yếu ớt như con mèo nhỏ bị thương dựa vào trong lòng Lục Du, còn phải lôi kéo tay của Lục Diễm và Lục Can.

Lục Diễm nhìn thấy bộ dạng như vậy của y liền đau lòng, nhanh chóng trấn an Lục Quỳnh, nói, "Tên kia có phải ức hiếp em hay không? Nói cho anh hai biết , anh hai giúp em đánh cậu ta."

"Em, em chỉ là sợ hãi thôi." Lục Quỳnh lắc đầu, im lặng một hồi lâu rồi mới nói, "Anh hai, thật ra Lục Bạch là một người khá tốt, là do em quá nhát gan."

"Bức tranh kia vẽ có chút dọa người, nhưng không phải mọi người đều nói thăng quan phát tài sao, cậu ấy còn chúc em có thể thuận lợi được Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư thu nhận làm học trò."

"..." Nhìn em trai đơn thuần như vậy, ba anh em Lục gia không hẹn mà cùng thở dài, sự chán ghét dành cho Lục Bạch lại càng nâng cao một bước.

Nhưng dù bọn họ lo lắng cho Lục Quỳnh như nào, Lục Quỳnh lần này thật sự là bị kích thích quá lớn. Sốt cao đứt quãng cả một đêm, ba người Lục Du hận không thể thay y chịu trận, tỉ mỉ chăm lo Lục Quỳnh, sợ y lại chịu thêm thương tổn.

Còn về phía Lục Bạch kia, không có thời gian cùng tinh lực lập tức xử lý cậu.

Mà Lục Bạch lúc này cũng đã kéo theo hành lý về tới ký túc xá của sinh viên.

Hệ thống: "Giá trị hảo cảm của nhiệm vụ công lược có biến đổi, giá trị hảo cảm của Lục Du, Lục Diễm, Lục Can bằng không."

Hệ thống gần như tuyệt vọng. Nó không phải chưa từng trói định với ký chủ khác, suy nghĩ một chút, mặc kệ năng lực của mỗi người cao thấp như thế nào, bọn họ ở thế giới đầu tiên luôn lựa chọn đi theo một phương thức công lược.

Thành thật đi theo lối dâng hiến hết thảy, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, cuối cùng khi chân tướng sáng tỏ liền trở thành bạch nguyệt quang khó có thể lãng quên của mọi người.

Chỉ có Lục Bạch lúc bắt đầu liền đắc tội sạch sẽ với đối tượng công lược, gần như cắt đứt toàn bộ cơ hội làm lại của chính mình.

Trước mắt bốn anh em Lục gia đều hận không thể cùng cậu ngươi chết ta sống, đừng nói đến công lược, chính Lục Bạch có thể sống đến thời điểm hết vai hay không còn chưa biết.

Nhưng Lục Bạch một chút cũng không sốt ruột, ngược lại còn vui vẻ thoải mái dọn dẹp phòng.

Hệ thống: "Anh không sợ nhiệm vụ thất bại sao?"

Lục Bạch thông thả ung dung nói, "Không vội, mọi thứ đều có thứ tự trước sau."

Từ 16 tuổi đến 23 tuổi, Lục Bạch từng sắm vai bạch nguyệt quang trong lòng cho sáu người, không có ai so với Lục Bạch hiểu rõ hơn ý nghĩa của ba chữ 'bạch nguyệt quang' này.

Trước đến nay đều không phải trong sáng ngây thơ, mà là cao cao tại thượng.

Dù cho cục diện hiện tại đã bị cậu làm rối tung rối mù, Lục Bạch cũng chưa bao giờ suy xét đến điều hệ thống gợi ý như tự nguyện hi sinh, hèn mọn, hai mặt.

Ba anh em Lục gia cho cậu một kịch bản vai ác, cậu lại càng muốn sửa kịch bản lại từ đầu cho tốt. Dùng dáng vẻ của nam phụ ác độc trở thành bạch nguyệt quang cao không thể chạm tới, không dám khinh thường trong lòng bọn họ, không, thậm chí cả trong lòng những kẻ từng ức hiếp cậu, vũ nhục cậu, khinh miệt cậu.

Một đêm ngủ ngon, mở mắt ra đã là 9 giờ sáng. Lục Bạch nhìn thoáng qua thời khóa biểu, hôm nay không có tiết học nên chậm rãi khiêng giá vẽ đi tìm một nơi có ánh sáng tốt.

Lục Bạch biết rõ, Lục gia thế lực lớn, cậu tạm thời rời đi cũng chưa chắc thoát khỏi được rắc rối, chờ bệnh của Lục Quỳnh chuyển biến tốt chỉ sợ cũng là lúc ba anh em Lục gia xuống tay với cậu.

Lục Bạch cần phải nghĩ biện pháp giữ được an toàn cho chính mình.

Hoặc là cậu làm cho Lục Quỳnh tiếp tục sinh bệnh, để ba người đó bận rộn. Hoặc là cậu tìm được biện pháp liên hệ với cha mẹ ruột. Nhưng hiển nhiên, cậu không làm được.

Như vậy chỉ còn một biện pháp, làm chính mình nổi bật trước mặt công chúng, khiến tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, làm ba anh em Lục gia đối với mình ném chuột sợ vỡ đồ*, dù hận thấu xương cũng không dám xuống tay.

(*) Ném chuột sợ vỡ đồ: ý chỉ hại không được người mà còn hại chính mình thua thiệt.

Con đường làm học sinh giỏi khẳng định là không được, Lục Bạch tuy rằng chăm chỉ, nhưng dù sao ở mảng kế toán lại không có thiên phú. Dù bây giờ nỗ lực không ngủ không nghỉ cũng không thể trở nên quá xuất sắc.

Nhưng trời không tuyệt đường người, hệ thống vì muốn tăng cảm giác thương tiếc sau khi chân tướng bại lộ nên cấp cho thân thể này thiên phú ở phương diện vẽ tranh sơn dầu, so với Lục Quỳnh, thậm chí so với mọi người trên thế giới đều đứng đầu.

Trùng hợp chính là, bản thân Lục Bạch cũng giỏi vẽ tranh.

Ở bất cứ thế giới nào, thân phận nghệ thuật gia đều đại diện cho sự cao thượng cùng tôn kính. Cho nên dù cao ngạo như Lục gia cũng không dám làm hành động gì quá mức.

Thiên phú này sẽ là chỗ dựa lớn nhất của Lục Bạch trong tương lai.

Quan trọng là cậu phải có sự chuẩn bị tốt cho cuộc chiến sắp tới.

Lục Bạch muốn tìm một cơ hội nổi danh nhanh nhất, chỉ có thể dựa vào lần thi đấu sắp tới giữa trường của cậu với trường học bên cạnh.

Là trường thuộc top đầu, trường học của Lục Bạch cùng trường học bên cạnh tổng điểm cùng đứng hàng thứ nhất. Nhưng bởi vì dựa theo thứ tự chữ cái nên phải đứng ở vị trí số hai.

Đều là con cưng của trời, lại bị đè ép nhiều năm như vậy, cho nên cuộc thi đấu mỗi năm một lần đều giống như chạm tới điểm mấu chốt của bọn họ, quyết tâm muốn phản công lại, phải cắn cho đối phương một miếng mới có thể hả giận. Mà đối diện cũng là những học sinh giỏi, tất nhiên ai đến cũng không từ chối.

Nhắc tới danh dự thì đều tự mang mùi thuốc súng. Trong đó thi vẽ là hạng mục thi đấu chính. Nếu làm tốt, không chỉ có thể mời được họa sĩ nổi danh trong giới mà còn có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn.

Hiện tại Lục Bạch nhẫn nhịn chính là chờ cơ hội này một phát thành danh.

Chỉ là muốn có được tư cách báo danh, yêu cầu đầu tiên phải có hai tác phẩm nộp lên để xét duyệt. Trong tay Lục Bạch hiện tại không có, cho nên cậu phải nắm chắc thời gian để hoàn thành.

Đi nhà ăn mua một ly sữa đậu nành, Lục Bạch cầm theo ly sữa cùng bàn vẽ tìm được một phòng vẽ tranh ở nơi tương đối hẻo lánh trong trường.

Ngoài dự đoán, thời điểm cậu tiến vào bên trong đã có người.

Là một người thanh niên cũng tầm tuổi Lục Bạch. Mái tóc cắt ngắn, nửa người trên mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, nửa người dưới mặc quần rộng thoải mái nhạt màu. Ăn mặc đơn giản, khí chất lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhìn qua bóng lưng cũng có thể đoán được đây là một học sinh giỏi có diện mạo không tầm thường.

Chỉ là lúc này anh ta đang vụng về vẽ cái gì đó ở chính giữa bàn vẽ. Lục Bạch liếc mắt đánh giá một cái, phát hiện từ dụng cụ vẽ tranh đến đồng hồ trên cổ tay của người này đều thuộc dạng đơn giản nhưng giá cả lại vô cùng xa xỉ. Rõ ràng là một người có tính cách phô trương lại không phô trương thân phận công tử nhà giàu.

Lục Bạch cũng không có ý định chào hỏi anh ta, nhẹ nhàng đi đến một góc khác ngồi xuống. Còn người ngồi phía trước kia vẫn đang đấu tranh với đường cong trên bàn vẽ, lười để ý đến chuyện xung quanh.

Phòng vẽ tranh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt của ngòi bút khi lướt qua giấy vẽ.

Lục Bạch lấy dụng cụ vẽ tranh của mình ra, chuyên tâm luyện tập trên giấy. Ở hiện thực Lục Bạch đã rất lâu không có vẽ tranh, cho nên lần này cậu cần làm quen lại cảm giác trước đã.

Thứ cậu lựa chọn vẽ chính là bức tượng thạch cao cách mình không xa.

Lần này cậu không có dùng bút chì phác họa mà trực tiếp dùng hình thức vẽ tả thực trong tranh sơn dầu.

Nền xung quanh là màu rượu vang đỏ ưu nhã, tượng thạch cao là màu xám trắng đơn giản được vẽ chính giữa phông nền. Trong sự yên tĩnh đó pha lẫn một chút phong cách cổ xưa quỷ dị.

Lục Bạch pha màu vẽ, cậu không có phác họa đường cong trước mà chỉ dùng một màu duy nhất, ở trên giấy vẽ từng chút tô xuống.

Nhìn từ xa chỉ giống như một bố cục không có quy luật, nhưng rất nhanh, theo màu sắc không ngừng mở rộng, bức tranh trên bàn vẽ cuối cùng cũng có hình thức ban đầu.

Tiếp thêm một bước chỉnh sửa, ngay cả đường nét uốn lượn trong bối cảnh cũng như những vết khắc nhỏ trên tượng thạch cao đều sinh động như thật. Phảng phất như ảnh chụp từ camera, được phục chế đóng khung lồng kính.

Lục Bạch buông bút vẽ, vẫn chưa vừa lòng. Quả nhiên là lâu rồi không vẽ, kỹ xảo vẫn còn nhưng rốt cuộc cũng chưa quen tay.

Lại nhìn thời gian đã có chút muộn, Lục Bạch quyết định đi ăn cơm trước, buổi chiều lại đến. Ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn phát hiện người lúc sáng vẫn còn ở đó. Chỉ là lúc này đã ghé vào bàn vẽ trước mặt ngủ mất.

Khuyết điểm duy nhất của phòng vẽ tranh hẻo lánh này chính là cách nhà ăn quá xa. Thời điểm Lục Bạch đi tới đã không còn đồ ăn gì cả, cậu đành đơn giản mua hai cái bánh bao ăn qua loa một chút.

Lục Bạch trong lòng khẽ tính toán. Dụng cụ vẽ tranh tiêu tốn số tiền không nhỏ, cậu phải chi tiêu thật cẩn thận.

Vào lúc trở lại phòng vẽ, người thanh niên kia đã tỉnh ngủ, đang gọi điện thoại. Anh ta dựa người trên lưng ghế, cặp chân dài chống trên mặt đất.

"Đã biết, trước ngày kia sẽ nộp lên."

"Không cần phải xen vào, tự tôi hiểu rõ."

Giọng điệu cùng bề ngoài cho người ta cảm giác hoàn toàn tương đồng, bình tĩnh lại thong thả. Lục Bạch liếc nhìn mặt anh ta một cái, là diện mạo tiêu chuẩn của mối tình đầu hotboy vườn trường. Cho dù anh ta làm ra động tác tùy ý, chỉ cần ngồi đấy cũng đẹp vô cùng.

Lục Bạch: Quả nhiên vẫn là thế giới thích nhìn mặt.

Hệ thống tận dụng mọi cơ hội nhắc nhở: Đối tượng công lược cũng vô cùng đẹp đó.

Lục Bạch uyển chuyển từ chối: Thật ra cũng không ham.

Ngồi trở lại vị trí của chính mình, Lục Bạch cầm lấy bút vẽ tiếp tục luyện tập. Thanh niên gọi điện thoại ở đằng trước thấy cậu trở lại cũng nhanh chóng tắt điện thoại, như là tránh quấy rầy tới Lục Bạch.

Giáo dưỡng không tồi. Lục Bạch cười cười, tiếp tục đắm chìm trong thế giới luyện tập.

Chờ đến khi Lục Bạch lần nữa buông bút vẽ xuống cũng đã tới 7 giờ tối.

Duỗi người, cậu quyết định hôm nay đi về trước. Mỗi phòng vẽ tranh đều có hòm giữ đồ, dùng thẻ sinh viên là có thể sử dụng miễn phí. Đây là sự quan tâm của nhà trường, vì thuận tiện cho sinh viên cuối kỳ tập trung hoàn thành tác nghiệp không cần mỗi ngày vác theo dụng cụ vẽ tranh qua lại.

Lục Bạch thu dọn cẩn thận đồ của mình rồi cho vào hòm giữ đồ, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ  thanh niên ban sáng vậy mà vẫn còn ở lại.

Sọt rác bên người anh ta toàn là giấy vẽ, nhìn qua vẫn là hình vẽ không ra hình thù. Lại nhìn giấy trong sọt rác cũng cùng trình độ như vậy liền có thể đoán ra tâm tình của anh ta.

Cho nên rốt cuộc vẽ cái gì lại làm khó người ta đến như vậy?

Lục Bạch nhìn lướt qua bàn vẽ trước mặt anh ta, ngay lập tức nhịn không được cười một tiếng.

Thanh niên kia nghe thấy âm thanh, đột nhiên quay đầu lại. Trong nháy mắt thấy Lục Bạch cũng nhăn lại mày, nhưng giây sau liền trở lại bình thường.

Dù chỉ là biểu tình thay đổi vô cùng nhỏ cũng khiến Lục Bạch nhận ra một điều, người này biết cậu.










-----------------------

Cắn ngươi: Ơ kìa thả sao cho tui đi nàoooo , hãy tiếp thêm động lực choa tuiiiii :333

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com