ZingTruyen.Info

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi Vũ

Phần 7 - Chương 79.2: Tiện thiếp vương phủ (9)

caribohouse

Editor: Slin

Beta: Cà ri + lyly

Động tĩnh trên giường dừng lại.

Sau khi yên tĩnh được một lúc, A Yên xốc màn gấm lên, buộc lại, sửa sang lại mái tóc đen dài.

Nam tử trên giường từ từ ngồi dậy, ôm chặt bờ vai mảnh khảnh kia từ phía sau, cười nhẹ một tiếng, lại thở dài: “…… Ngươi là nữ nhân đầu tiên dám cưỡi trên người trẫm.”

A Yên dùng ngón tay chải mái tóc dài, nhàn nhạt nói: “Mà ngươi cũng là hoàng đế có kỹ thuật kém nhất trong số ta từng ngủ cùng.” Quay đầu lại, nhìn hắn một cái, vỗ vỗ hắn tay, thấm thía nói: “Sở hữu tam cung lục viện, mà kỹ thuật kém cỏi như vậy, về sau cần luyện tập nhiều hơn.”

Cao Hoài Tú trầm mặc một lúc, tự giễu nói: “Ta chỉ là hoàng đế bù nhìn, là con rối của Nam Cung Dạ, tất nhiên là không được nắm quyền.”

A Yên lại nhìn hắn: “Ta đáp ứng ngươi, trả lại ngươi một tòa giang sơn, nhất định sẽ không đổi ý, ngươi không cần thử ta.”

Cao Hoài Tú tĩnh tĩnh, hỏi: “Ngươi hận hắn như vậy?”

A Yên lắc đầu: “Không hận, ta không có cảm giác gì với hắn.”

Cao Hoài Tú nhíu mày, quan sát đối phương: “Vậy tại sao ngươi lại đối nghịch với hắn?”

A Yên đáp: “Ta muốn ở trên giang hồ gây sóng gió, phát triển thế lực của giáo ta, hắn biết ta, muốn giết ta, cho nên ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường -- hoặc là ngủ cùng hắn, hoặc là nhổ cây đinh là hắn. Không khéo đêm nay hắn không ở vương phủ, bỏ lỡ lựa chọn thứ nhất.”

Cao Hoài Tú trầm mặc.

A Yên đứng dậy, vòng qua Lệ phi đang ngủ chảy cả nước miếng ở dưới đất, đi đến chỗ bàn trang điểm chăm chú nhìn dung nhan trong gương-- Dung nhan mới vừa hoan ái, một khuôn mặt hết sức diễm lệ, mang theo một chút vũ mị lười biếng, vô cùng đẹp mắt.

Phía sau, Cao Hoài Tú hỏi: “Nghe nói, ngọc yến chính sảnh đêm đó…… Sau đó, ngươi mất tích một thời gian.”

A Yên nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, không cẩn thận ngủ sai người, nhưng hiện tại đã vào quỹ đạo, ổn thoả cả rồi.”

Cao Hoài Tú im lặng một hồi, thanh âm trầm thấp: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

A Yên nhìn hắn từ trong gương, ôn nhu trêu đùa: “Là người muốn ngủ cùng ngươi, là người sẽ cứu ngươi-- Hoàng Thượng, hỏi nhiều như vậy làm gì? Hôm nào đó, ngươi cứ nói ta là cung nữ trong cung, tùy tiện cho ta danh phận, cho ta nghỉ ngơi vài ngày. Ngươi cứ yên tâm, sau khi ta xong việc, sẽ trở về vương phủ, không ở đây ăn bám ngươi.”

Cao Hoài Tú nhìn chằm chằm bóng dáng nữ tử.

A Yên nhàn nhạt nói: “Kẻ thù của kẻ thù là đồng đội, đạo lý này, Hoàng Thượng cần ta nói cho sao?”

Cao Hoài Tú cười rộ lên, nằm trên giường, tiếng nói mang theo một chút khàn khàn: “Là bằng hữu chung giường chung gối sao?”

A Yên quay đầu lại, cười cười: “Giường hữu.”

Cao Hoài Tú buồn cười, lắc lắc đầu.

Đột nhiên, A Yên nghe tiếng động rất nhỏ, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra.

Có người treo ngược ở bên ngoài, không hề phát ra tiếng động: “Giáo chủ.”

A Yên dựa tường, không quan tâm vẻ mặt kinh dị của nam nhân trên giường, hỏi: “Chuyện gì?”

Hắc y nhân đáp: “Ta đã phụng mệnh lệnh của giáo chủ, phái người đưa Phó giáo chủ và Thánh Tử đến chỗ của chúng ta.”

A Yên cũng không như quan tâm lắm: “Vậy là tốt rồi.”

Hắc y nhân do dự một lát, lại nói: “Phó giáo chủ không có việc gì, Thánh Tử……”

A Yên hỏi: “Hắn làm sao vậy? Nếu hắn muốn chạy, các ngươi cứ thả, đừng cản hắn.”

Hắc y nhân thở dài: “Không, Thánh Tử luôn hỏi về ngài, còn hỏi…… có phải ngài đã trở về phủ Nhiếp Chính vương không.”

A Yên không kiên nhẫn nói: “Kêu hắn an phận một chút--” Liếc nhìn người bên ngoài ẩn vào bóng đêm, phân phó nói: “-- coi chừng hắn. Truyền lời ta, nếu hắn quấy rầy ta, ta tước đoạt chức vị của hắn, phạt hắn làm nghề cũ, ra ngoài hoá duyên xin cơm.”

Hắc y nhân: “……”

Qua một hồi lâu, hắn chỉnh lại suy nghĩ, lại nói: “Giáo chủ, hôm trước mang về hai tên thư sinh, họ có vài phần khí tiết, liều chết không chịu nhập giáo.”

A Yên nghe xong, cười nhạo một tiếng: “Bọn họ viết văn chương như thế nào?”

Hắc y nhân trả lời: “Thuộc hạ đã tìm người giám định, hai người này vô cùng tài hoa, là mọt sách nổi tiếng ở Đế Đô, có thể nói là có phong vị độc đáo riêng.”

A Yên nhìn hắn, cười tươi, cuối cùng cũng vui vẻ: “Rất tốt. Ngươi bảo đảm mạng sống của bọn họ, mấy ngày nữa, ta sẽ trở về một chuyến, tự mình thu phục bọn họ.”

Hắc y nhân cung kính nói: “Vâng, thuộc hạ ở Lâu Ngoại Lâu xin đợi giáo chủ đại giá.”

“Đi đi.”

Chờ hắc y nhân đi rồi, A Yên lại đóng lại cửa sổ, trở lại mép giường, ngồi bên cạnh nam nhân, cười nhạt: “Hoàng Thượng, vừa nhìn đã biết ngươi là người thông minh, ta hy vọng, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

*

Mười ngày sau, phủ Nhiếp Chính Vương.

Nam Cung Dạ ra ngoài trở về, cởi áo choàng ra, tùy tiện ném đi, thị nữ phía sau vội vàng tiếp được, nhẹ nhàng cùng hắn đi vào phòng  khách.

Tịch Hàn đã chờ ở bên trong, một góc khác, thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc đang ngồi.

Nam Cung Dạ thấy hắn, không đợi hắn quỳ xuống hành lễ, vẫy vẫy tay: “Sao rồi? Có tin của giáo chủ tà giáo chưa?” Ánh mắt thoáng nhìn thiếu nữ ngồi trên ghế, hắn nhíu nhíu mày, mở miệng: “Sương Sương? Không phải Bổn vương đã phái người đưa nàng hồi cung sao? Sao nàng lại ở đây?”

Cao Sương Sương thấy hắn, đứng lên, hai mắt rưng rưng: “Đã nhiều ngày mưa dầm liên miên, chắc chắn chân của hoàng huynh…… Dạ, thái y trong cung chỉ nghe lời ngươi nói, ngươi mau kêu bọn họ trị thương cho hoàng huynh đi, thời tiết như vậy, chân sẽ đau đến mức không ngủ được --”

Nam Cung Dạ cười lạnh nói: “Có liên quan gì đến ta?”

Cao Sương Sương cắn môi dưới, một lát sau, mở miệng: “Xin ngươi……”

Nam Cung Dạ nhìn thiếu nữ thanh lệ với hai hàng nước mắt, sắc mặt lãnh đạm, nhìn một hồi, hắn khẽ cười, trong mắt hiện lên vài phần châm chọc: “Nàng cảm thấy hắn đáng thương? Nàng cảm thấy ta giết phụ hoàng của nàng, đó là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời?”

Hắn cười to vài tiếng, đi lướt qua người thiếu nữ, ngồi vào ghế thái sư ở giữa, ngữ khí lạnh lẽo: “Cao Sương Sương, nàng đừng quên, là Cao gia các ngươi phải xin lỗi ta! Ta giữ lại tính mạng của Cao Hoài Tú, đã là tận tình tận nghĩa, năm đó…… Phụ hoàng của nàng đối xử như thế nào với Nam Cung gia?”

Sắc mặt Cao Sương Sương tái nhợt, yên lặng không nói gì.

Đáy mắt Nam Cung Dạ hiện lên sự thù hận, từng chữ từng chữ nói ra: “Hắn tàn sát gia đình ta, giết cha ta, nương ta, muội muội còn quấn tã lót của ta, còn tổ phụ đang bệnh nằm trên giường…… Sau đó, nàng biết ta trải qua như thế nào không? Mỗi đêm đều sẽ bị ánh lửa doạ tỉnh, ướt đẫm mồ hôi lạnh.”

Cao Sương Sương giật giật môi: “Ngươi đã báo thù……”

Nam Cung Dạ lạnh lùng nói: “Phụ hoàng nàng chưa từng lưu tình với người già, nữ nhân hay hài tử của Nam Cung gia, ta cần nương tay với con cháu của hắn hay sao?” Hắn nhìn thiếu nữ, ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Hồi cung đi.”

Cao Sương Sương run giọng nói: “Dạ --”

Nam Cung Dạ không dao động, nâng tay: “Người đâu, đưa công chúa hồi cung.”

Cao Sương Sương đành phải lưu luyến từng bước rời đi.

Tịch Hàn lúc này mới bước lên trước: “Vương gia.”

Nam Cung Dạ bình phục ngữ khí, nhàn nhạt nói: “Thế nào?”

Tịch Hàn đáp: “Đầu tháng, Đế Đô lại có hai thư sinh bị bắt cóc, nghĩ là việc của tà giáo kia gây ra, thuộc hạ liền phái người điều tra……”

Nam Cung Dạ quay đầu: “Kết quả.”

Trán Tịch Hàn toát ra mồ hôi lạnh, quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết. Mấy người kia đều mất tích.”

Đồng tử Nam Cung Dạ co lại, một chưởng đập trên bàn: “Hỗn trướng!”

Tịch Hàn lặp lại: “Thuộc hạ đáng chết.”

Nam Cung Dạ nhắm mắt lại, lặng im hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Hai ngày này, trong cung có tin tức gì không?”

Tịch Hàn cung kính đáp: “Đêm thuộc hạ tiến cung, hoàng đế đã ngủ lại trong cung Lệ phi.”

Nam Cung Dạ cười lạnh, đạm mạc nói: “Tốt. Chờ Lệ phi hoài long thai, Cao Hoài Tú không còn cần thiết nữa.”

Tịch Hàn trầm mặc một lát, lại nói: “Còn có…… Hoàng đế phong một người cung nữ làm tài tử, ngày càng sủng ái cung nữ kia.”

Nam Cung Dạ hỏi: “Thông tin về cung nữ kia, ngươi biết không?”

Tịch Hàn đáp: “Mười phần xa lạ…… Vương gia, chuyện này có điểm khả nghi.”

Nam Cung Dạ nâng chén trà do thị nữ dâng lên, mặt không biểu cảm nói: “Ngày mai, sau khi bổn vương trở về từ ngoại thành, ngươi mang cung nữ kia đến đây.” Hắn cười cười, nhướng mày: “Bổn vương muốn nhìn một chút, một Cao Hoài Tú luôn không màng nữ sắc, cuối cùng lại coi trọng loại nữ nhân nào.”

*

Ngoại ô Đế Đô, Lâu Ngoại Lâu.

Đại bản doanh của mỹ nhan thịnh thế giáo.

Trong phòng, thư sinh Giáp cầm hộp đồ ăn thị nữ vừa mang tới, hung hăng ném xuống đất, dưa và trái cây cùng một cái bánh bao nóng hổi rơi ra, thị nữ ‘ a ’ một tiếng, vội vàng tránh xa.

Thư sinh Giáp đỏ mặt tía tai, kích động kêu to nói: “Gọi chủ tử của ngươi ra đây gặp ta! Dựa vào cái gì mà nhốt ta ở chỗ này? Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, ta thà đói chết, cũng không ăn đồ của tà giáo các ngươi!”

Thư sinh Ất leo xuống từ trên giường, biểu tình dõng dạc hùng hồn, đứng ở bên cạnh đồng bạn, ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Ta là người có khí khái, sao có thể ăn thức ăn của kẻ thù? Ngươi đi đi, ngươi cứ chờ xem…… Tà giáo, rồi sẽ có một ngày bị quan phủ đuổi cùng giết tận! Tuy chúng ta ngã xuống, nhưng sẽ có người tới thay chúng ta rửa hận báo thù!”

Thị nữ thở dài, khuyên bọn họ: “Công tử, vì sao các ngươi cố chấp như vậy? Ta nghe bọn họ nói, những thư sinh đến trước, mới đến họ cũng như các ngươi, nhưng vừa thấy giáo chủ của bọn ta, bọn họ đều biến thành cái đuôi của ngài ấy.”

Thư sinh Giáp cười lạnh nói: “Đó là do ý chí của họ yếu kém.”

Thư sinh Ất ra sức gật gật đầu: “Không sai, chúng ta quyết tâm thấy chết cũng không sờn, có mười giáo chủ của các ngươi ở đây, chúng ta cũng không thèm chớp mắt!”

Thư sinh Giáp hừ mạnh một tiếng: “Các ngươi chờ đó, Nhiếp Chính Vương sẽ không buông tha các ngươi, hắn đã treo giải thưởng mười vạn lượng, đổi lấy cái đầu của giáo chủ các ngươi, rất nhanh thôi đầu nàng ta sẽ treo ở cửa thành để thị chúng!”

Thị nữ nhìn bọn họ, ánh mắt oán giận: “Nhiếp Chính Vương tàn nhẫn húng ác, hoang đường thất đức, thiên hạ người người đều biết, các ngươi không hiểu được sao?”

Hai gã thư sinh trầm mặc một lát, không biết phản bác như thế nào.

Thị nữ hừ lạnh: “Không ăn thì không ăn, cho các ngươi đói chết.” Nàng mới vừa đi ra cửa, thấy nữ nhân đang dựa vào tường, bỗng nhiên giãn ra ánh mắt, nở nụ cười, vội vàng chạy tới: “Tỷ tỷ, người đến rồi.”

A Yên liếc nhìn nàng, nói: “Ngươi là Phó giáo chủ, không cần tự mình đi đưa thức ăn.”

A Nguyệt cúi đầu: “Nhưng những chuyện đại sự khác, ta không biết gì cả.”

A Yên cười cười, đứng thẳng dậy, đi vào trong phòng.

A Nguyệt vội la lên: “Tỷ tỷ, bọn họ không biết điều, chúng ta bỏ đói họ ba ngày, cho họ đỡ nói bậy nói bạ.”

A Yên không quay đầu lại: “Không cần, cho ta thời gian nửa nén hương (15’).”

Trên thực tế, đừng nói nửa nén hương, nàng đi vào một lúc, liền đi ra, không hề dừng lại, đi qua A Nguyệt, đi xa.

A Nguyệt nhìn bóng dáng của nàng, do dự một lát, cẩn thận tới gần căn phòng của hai gã thư sinh, đúng lúc thấy bọn họ đi ra, liền dừng chân.

Biểu cảm của hai người kia rất bình thường, giống như không có gì không đúng.

Bọn họ lập tức đi đến trước mặt nàng, rồi dừng lại.

A Nguyệt trừng mắt nhìn bọn họ.

Thư sinh Giáp mở miệng: “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi phải nộp hội phí ở đâu vậy?”

A Nguyệt: “……”

Thư sinh Giáp thấy nàng không đáp, lại hỏi: “Xin hỏi viết mấy nghìn trang giấy, mới có thể tranh chức chân sai vặt của giáo?”

……

*

A Yên không ngủ lại ở đại bản doanh, lần này trở về, xử lý xong chuyện quan trọng, liền chuẩn bị xuất phát hồi cung. Xuyên qua tiền viện, còn chưa nhìn thấy cửa chính, chợt thấy một đạo ánh sáng vụt tới, chắn trước mặt nàng.

Vài tên giáo chúng đi ngang qua, vốn định hành lễ với giáo chủ, nhưng mà vừa thấy hai người đang giằng co trong viện, cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, thức thời mà chạy mất.

Vì thế, trong đình viện chỉ còn lại ám dạ điểu cô minh.

Ánh trăng lạnh như nước.

A Yên mở miệng: “Tránh ra.”

Người nọ không nhúc nhích.

A Yên liền đi vòng qua hắn, ngay lúc sắp đi qua, tay áo lại là bị kéo. Nàng nhíu mày: “Ngươi thích sưu tầm mảnh tay áo rách của ta sao --”

Người nọ nói vô cùng nhỏ: “Không thích.”

A Yên đứng yên, quay đầu nhìn hắn.

Lan Lăng Quân mở ra tay còn lại, trong lòng bàn tay là một mảnh vải vụn, tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng ngữ khí của hắn ép xuống cực thấp: “Ta không cần tay áo của ngươi.”

A Yên nhìn chằm chằm hắn, dời đi ánh mắt từ trên mặt hắn, bỗng nhiên cười cười: “Nuôi tóc sao?” Lại cười một tiếng, thu hồi lại mảnh tay áo, nhàn nhạt nói: “-- về sau sẽ không gọi ngươi là con lừa trọc ngốc nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info