ZingTruyen.Com

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi Vũ

Phần 6 - Chương 72.2: Siêu sao trở về (18)

caribohouse

Editor: Công Tử hào Hoa

Beta: Cà ri

Tống Tân Vũ ngồi vào trong xe, ngây người một hồi lâu, nước mắt chảy xuống.

Cô khóc thút thít, tầm mắt xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ mông lung, cầm điện thoại gọi điện thoại, mới vừa chuyển được, không chờ đối phương mở miệng, bật khóc chất vấn hắn: "Tại sao anh làm như thế? Trang Chính Thanh, em thích anh, tín tưởng anh, mới nói với anh những lời nói kia, tại sao lần lượt làm thương tổn em? Anh -- "

Đối phương cười khẽ một tiếng.

Tống Tân Vũ tay đặt trên tay lái, hơi lạnh từ đầu ngón tay thẩm thấu vào, thẳng đến tận tim: "Anh cảm thấy buồn cười? Trang Chính Thanh, em ở trong mắt anh, có phải là từ đầu tới cuối, đều là một món đồ chơi của anh không?"

"Không, không. . . Tống đại tiểu thư." Giọng nói của thiếu niên vẫn dễ nghe như vậy, mang theo lời tâm tình ôn nhu: "Tôi sẽ không cần món đồ chơi giống như cô vậy, cô quá phiền."

"Tại sao anh đối với em như vậy -- " Tống Tân Vũ cắn môi, đầu lưỡi nếm được mùi máu tươi giống như mùi rỉ sắt: "Em chỗ nào có lỗi với anh? Em vẫn luôn thật lòng thật dạ đối với anh, toàn bộ thế giới, chỉ có mình em đối với anh thật lòng nhất!" Nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.

Trang Chính Thanh nhàn nhạt nói: "Chính cô nên tự nghĩ lại chuyện mình đã làm."

"Em thật sự không nghĩ ra! Em thật sự không có -- "

Ngữ khí Trang Chính Thanh bỗng nhiên chuyển lạnh: "Sau lưng tôi, đối với người phụ nữ của tôi nói lung tung. . . Tống đại tiểu thư, chuyện này trong mắt tôi, chính là trắng trợn khiêu khích. "

Tống Tân Vũ sửng sốt, đợi đến khi cô hoàn hồn, cúi đầu nhìn, đối phương đã cúp điện thoại từ lâu.

*

Chu Tuấn Bác cùng bốn người trong nhóm cùng đi, tổng cộng năm người.

Trước khi xuất phát, tràn đầy tự tin, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ.

Qua mấy tiếng, sau khi về nhà, vẫn như trước tự tin tràn đầy, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ, cảm thấy tràn ngập sứ mệnh thần thánh.

Chu Tuấn Bác vừa về đến nhà, chuyện đầu tiên làm, chính là kêu mọi người đem tên nhón Wechat sửa lại.

Tên nhóm WeChat 'Ngày hôm nay ngủ với Lâm Yên sao', chính thức thay tên thành 'Ngày hôm nay cũng phải bảo vệ Yên Yên mỹ nhan thịnh thế'.

Chu Tuấn Bác nhìn thoáng qua, dùng sức gõ xuống đầu người kia: "Yên Yên cái gì? Gọi Chị Yên!"

Người kia vội vã sửa lại.

Mấy ngày sau, ba mẹ Chu Tuấn Bác phát hiện, con trai của bọn họ trở nên đặc biệt bận rộn.

Mẹ Chu nhìn thấy con trai cố gắng như vậy, có chút không đành lòng, nói với hắn: "Con trai, bạn học của ba con đầu tư một bộ kịch truyền hình, nếu không để mẹ nói với bọn họ một tiếng, cho con diễn một vai rất nặng bên trong?"

Chu Tuấn Bác vừa ấn lại chuột, vừa hờ hững nói: "Con đã không còn muốn đóng phim."

Mẹ Chu: ". . . ?"

Chu Tuấn Bác nói tiếp: "Con tìm được mục tiêu mới, cực kỳ ý nghĩa đối với cuộc đời con."

Trên đầu mẹ Chu chảy xuống một giọt mồ hôi: "Không phải con muốn ca hát chứ? Con trai, không phải mẹ già không ủng hộ con, bằng cổ họng này của con. . . Chúng ta vẫn là mở một sân khấu nhỏ ở nhà đi, a?"

Chu Tuấn Bác trừng bà một chút: "Ngu ngốc, vô tri!" Hắn đem laptop chuyển qua, để cho mẹ hắn nhìn thấy rõ ràng: "Mẹ xem một chút, đây là cái gì?"

Mẹ Chu nghi hoặc: "Mẹ xem không hiểu, đây là hình của ai?"

Chu Tuấn Bác đứng lên, kích động vỗ ngực hai lần, hai mắt lấp lánh có thần: "Con muốn trở thành kỹ nữ lợi hại nhất trên thế giới!"

Mẹ Chu: ". . . ? ? ?"

Chu Tuấn Bác càng thêm dõng dạc, một cước đạp lên ghế: "Mẹ thấy không? Con đã báo cáo một lớp tự học PS chỉnh sửa, sau này con còn muốn học nhiếp ảnh, làm thế nào chụp những bức ảnh đẹp nhất, làm sao cắt video, làm sao viết văn chương, thổi bạo mỹ nhan thịnh thế nữ thần của con!"

Mẹ Chu có chút kinh hồn bạt vía: "Con trai, con... con có phải phát sốt rồi không? Hay là tiếp xúc với tổ chức tà giáo nào rồi?"

"Mẹ mới phát sốt." Chu Tuấn Bác hừ lạnh một tiếng, ôm lấy laptop, đi ra ngoài: "Con không chấp nhặt với mẹ, fan club còn muốn chiêu dẫn thêm người đâu."

Mẹ Chu: ". . . "

*

Mười một giờ rưỡi đêm, chuông cửa vang lên.

Dì Vương mặc áo ngủ đi ra mở cửa, không nhịn được càu nhàu: "Ai vậy? Hơn nửa đêm, cậu không ngủ được, người khác không cần ngủ à. . . " Cửa vừa mở ra, nhìn thấy khách xa lạ đến, giật mình, thái độ lại tốt lên: "Xin hỏi cậu là. . . ?"

Người đàn ông rất anh tuấn, hơn nữa lễ độ tự nhiên nho nhã, khí chất lịch sự, khiến người ta không thể đối với hắn nổi nóng. Hắn nhìn dì Vương, nhàn nhạt mỉm cười: "Lâm Yên có ở nhà không?"

Dì Vương nói: "Mới vừa ngủ."

Người đàn ông do dự một chút, giống như không biết nên đi hay nên ở lại, cuối cùng, hắn thở dài: "Nhờ dì. . . Nhờ dì gọi cô ấy một tiếng, tôi là Kiều Thần."

Dì Vương vội vàng gật đầu: "Được, tôi đi liền."

Qua khoảng mười lăm phút, cửa phòng mở ra từ bên trong.

Lòng Kiều Thần nâng lên.

Nhưng mà người đi ra là dì Vương.

Kiều Thần không khỏi thất vọng, vẻ mặt trong nháy mắt ảm đạm đi mấy phần.

Dì Vương nói: "Kiều tiên sinh, ngượng ngùng, Lâm tiểu thư nói. . . " Bà chần chờ một chút, cẩn thận lựa chọn dùng từ: ". . . cô ấy không muốn gặp cậu."

Kiều Thần cười khổ: "Không có chuyện gì, dì cứ chuyển đạt nguyên văn lời cô ấy nói là được."

Dì Vương thở dài một tiếng: "Lâm tiểu thư nói, cô ấy không có gì để nói nhiều với cậu, cậu lại lấy oán trả ơn như thế, không biết cảm ơn, cả ngày tới quấy rầy cô ấy, cô ấy. . . cô ấy nói với cậu, cậu là vạn bất đắc dĩ mới làm Liễu Hạ Huệ, cậu ngay cả trung bình chếch xuống dưới cũng không phải, chỉ có thể là thất bại viết kép."

*

Không lâu sau đó, phim điện ảnh《 Thiền 》giành giải thưởng quốc tế, chính thức ở rạp chiếu phim quốc nội công chiếu.

Trước khi quay phim, rất nhiều người đều đoán được là tác phẩm mà Lưu đạo tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm, nhất định về mặt giải thưởng sẽ thu hoạch rất phong phú, thế nhưng ai cũng không hề nghĩ tới, 《 Thiền 》làm thành điện ảnh, phòng bán vé vậy mà một đường đi xa, mà mánh lới tuyên truyền lớn nhất, không phải là Trình Dĩ Hàn tránh bóng nhiều năm tái xuất giang hồ, cũng không phải là tiểu thịt tươi Trang Chính Thanh bạo hỏa làm khách mời xuất hiện 15 phút trên màn ảnh, mà là... hai đoạn giường diễn sớm tiết lộ bất hạnh bị cắt bỏ.

Có hai đoạn video này, tương đương với tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền trên trời.

Đặc biệt là quần thể người xem nam tính đông đảo, đối với bộ phim này vẫn ôm ấp hứng thú thật lớn, từ lúc chiếu phim trước, các nền tảng bán vé chính 'Muốn nhìn' nhân số cũng rất khả quan.

Sau khi bộ phim được chiếu, một dãy đánh giá đều là:

"Hướng về phía Lâm Yên đi."

"Cởi hay không cởi cũng đẹp, nữ thần chính là nữ thần."

"Mẹ nói tôi thật là hâm mộ Trình Dĩ Hàn a a a!"

Từ đây, A Yên coi như một lần cởi thành danh, lần thứ bạo đỏ.

Truyền thông tranh nhau phỏng vấn cô, có một lần đang ở hậu trường hoạt động ngăn cản A Yên, không để ý người đại diện cản lại, hỏi cô liệu sẽ bởi vì vậy mà cảm thấy bị quấy nhiễu, có nhìn thấy những bình luận đáng khinh của cư dân mạng nhằm vào thân thể co hay không.

Bọn họ vốn tưởng rằng vị này lấy vị nữ tinh lấy thân phận thanh thuần ngọc nữ thành danh này, sẽ xấu hổ, sẽ lúng túng.

Không được nghĩ, đối phương chỉ chớp mắt, sau đó vén lên một luồng tóc buông rơi trước trán, mỉm cười rộ lên: "Mỗi ngày tôi đều đọc bình luận, cũng không có một cái đánh giá xấu, tôi rất hài lòng."

"Cô. . . cô xác định?"

Ý cười trên môi A Yên sắc thêm, khẽ hất dưới mi: "Nói tôi lẳng lơ phóng đãng khuynh quốc khuynh thành toàn bộ thế giới đều muốn ngủ, không cái gì không đúng, xin đừng ảnh hưởng tiếp tục khen ngợi tôi."

". . . "

*

Hơn hai tháng sau.

A Yên xuất ngoại chụp ảnh bìa tạp chí, mới vừa về nước điều chỉnh lại múi giờ chênh lệch, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện trên điện thoại có ba cuộc gọi lỡ, tất cả đều là Trình Dĩ Hàn gọi tới.

Cô nhíu nhíu mày, cầm điện thoại lên, bấm số của hắn, chờ đối phương nghe máy, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thầy Trình, là tôi, anh gọi điện thoại cho tôi sao."

Giọng Trình Dĩ Hàn vẫn ôn nhu thâm trầm như vậy, mang theo mấy phần hững hờ thân thiết: "Quấy rầy đến cô sao?"

"Tôi mới vừa tỉnh ngủ, có việc?"

Trình Dĩ Hàn trầm mặc chốc lát, nói: "Tôi vừa nhận một bộ phim."

A Yên nói: "Chúc mừng anh."

Trình Dĩ Hàn cười: "Lần này, tôi tham dự đầu tư."

A Yên nói: "Chúc anh nhiều may mắn."

Trình Dĩ Hàn bật cười một tiếng, tốc độ nói chậm lại: "Có hứng thú tới nhà của tôi nói chuyện hợp tác sao? Tôi còn thiếu một cái vai nữ chính."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com