ZingTruyen.Info

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi Vũ

Phần 4 - Chương 47.2: Mỹ Nhân Dân Quốc (16)

caribohouse

Editor: Shuu

Trung tâm sàn nhảy.

Khóe mắt A Yên thoáng nhìn người đàn ông mua say ở bên cạnh, nhướng mày với vẻ thích thú, theo dõi hắn một hồi, buông tay ra: "Thẩm tiên sinh, xin lỗi không tiếp được một lát."

Thẩm Cảnh Niên nói: "Được."

Nhưng cánh tay vẫn để bên hông cô gái, không buông.

A Yên chọc chọc tay của hắn: "Ngài tìm người khác khiêu vũ, tôi đang có việc bận đây."

Thẩm Cảnh Niên nhã nhặn nở nụ cười nói: "Không quen."

A Yên nói: "Không quen cũng phải quen, nơi này là chỗ khiêu vũ, lại không có ai sẽ giẫm ngài chân, kén chọn cái gì? Đừng làm hỏng đại kế của tôi, nhanh lên một chút."

Thẩm Cảnh Niên liếc mắt nhìn người đàn ông đã đi xa, nói: "Em đối với Đường tiên sinh, dường như rất có hứng thú."

A Yên không chút nghĩ ngợi: "Tất nhiên, hắn là người đàn ông tình thế bắt buộc của tôi."

Thẩm Cảnh Niên muốn hỏi, vậy còn hắn thì sao? Nhưng hắn cũng không ngu đến mức hỏi ra miệng.

Vì thế, hắn buông tay ra, vẫn cười ôn nhu khéo léo như cũ: "Không cần dây dưa quá lâu."

A Yên đi về một phía khác.

Thẩm Cảnh Niên nhìn bóng lưng của cô, ý cười bên môi dần nhạt đi, cùng người quen biết chào hỏi, đi lên lầu.

Tề Chính đi sau lưng hắn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn A Yên cùng một người đàn ông khác nói chuyện, nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt kia, rõ ràng chính là có ý tán tỉnh, mày không khỏi nhíu thật chặt.

Chờ vào phòng nghỉ ngơi, hắn lập tức mở miệng: "Nhị gia, Đường Tử Minh khinh người quá đáng, đã cướp Kiều tiểu thư rồi không nói, lần này lại tới đây câu dẫn A Yên tiểu thư, theo thuộc hạ thấy, không bằng..." Hắn làm động tác cắt cổ.

Thẩm Cảnh Niên khẽ mỉm cười: "Tôi thật ra cũng nghĩ vậy."

Tề Chính cho rằng hắn đã hết kiên nhẫn đồng ý rồi, vội hỏi: "Ngài yên tâm, thuộc hạ sẽ phái mấy người đáng tin cậy, nhất định xử lý sạch sẽ, phòng tuần bộ sẽ không tìm đến gây phiền phức, A Yên tiểu thư cũng không cần biết."

"Không."

Tề Chính không hiểu: "Nhị gia? "

Thẩm Cảnh Niên đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, giơ một cánh tay nên, đặt nên bụng nơi đã từng chịu một phát súng bị thương trí mạng. Chỗ này đã từng chảy rất nhiều máu, nhuộm đỏ quần áo hắn... Nhưng hôm đó, từ nhà bác sĩ Phương trở về, khi tự mình kiểm tra vết thương thì cái gì cũng không có. Làn da vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có máu chưa khô hẳn.

Mặc kệ người phụ nữ kia là yêu hay quỷ, tóm lại không phải người.

"Có một số người, cho dù nhất định không giữ được. . . " Thẩm Cảnh Niên thấp giọng mở miệng nói một câu, sau đó tự giễu nở nụ cười, xoay người: "Tôi cũng muốn giữ lại lâu một chút. . . Lâu một chút nữa."

Đầu óc Tề Chính mơ hồ: "Ý của Nhị gia là. . . ? "

Thẩm Cảnh Niên không có nhìn hắn, đi tới bên sô pha, ngồi xuống: "Không cần manh động."

Tề Chính không nói gì.

Thẩm Cảnh Niên nhấc mắt: "Nghe rõ sao?"

Tề Chính không cam lòng gật đầu: "Thuộc hạ rõ rồi."

*

Đường Tử Minh cầm một ly rượu, ngửa đầu ùng ục chuốc xuống mấy ngụm, dùng tay áo hung ác chùi khóe miệng. Đang muốn hỏi người ta thêm một ly, thì cái ly trong tay đã không còn.

Hắn ngẩng đầu lên.

A Yên cầm cái ly không của hắn, đem một ly rượu đầy khác đưa cho hắn: "Đường tiên sinh, tối nay là đến uống rượu, hay vẫn là đến khiêu vũ?"

Đường Tử Minh kinh ngạc nhìn cô, không biết nói cái gì cho đúng, quanh co nói.

A Yên cười cợt, lại hỏi: "Sao Kiều tiểu thư lại không tới?"

Vẻ mặt Đường Tử Minh lờ mờ, chỉ lắc đầu.

A Yên cũng không truy hỏi, quay qua hỏi bồi bàn một ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.

Đường Tử Minh chỉ cảm thấy rượu trong ly khó có thể nuốt xuống, mượn rượu giải sầu, sầu lại càng sầu, từ xưa đã như thế. Hắn hơi cụp mắt, hỏi: "Em cùng Thẩm Nhị gia. . . " Hỏi một nửa, lại không nói được.

Đã lâu như vậy rồi, gần hai năm, bên cạnh người đàn ông kia chỉ có một mình cô. Lấy tuổi này của Thẩm Cảnh Niên, sớm đã nên kết hôn.

A Yên nối tiếp đề tài: "Hắn là người tình của tôi --" Nhấc mí mắt lên, lớn mật đón nhận tầm mắt của đối phương: "-- nhưng cũng không nhất định là người tình duy nhất."

Hô hấp Đường Tử Minh hơi ngưng lại. Câu nói này mang ám chỉ quá nhiều, hắn không dám nghĩ tới.

Hắn quay mặt đi, giọng điệu mang theo trào phúng: "Sẽ còn có người dám cùng Thẩm Nhị gia cướp phụ nữ? Chán sống hay sao?"

A Yên cười giễu cợt: "Không thử xem làm sao biết đây."

Đường Tử Minh trầm mặc.

A Yên để ly rượu xuống: "Ngủ ngon, Đường tiên sinh."

Trở lại trên lầu, Thẩm Cảnh Niên ngồi trên chiếc ghế dựa cao, đang cúi đầu nhìn đồng hồ quả quýt.

A Yên đóng cửa lại, đi tới, từ phía sau ôm lấy hắn: "Tính thời gian sao?" Phun ra hơi thở mang theo men say.

Thẩm Cảnh Niên nghiêng đầu, ở trên mặt cô gái khẽ hôn một cái: "Em trở về rất nhanh."

A Yên cười, chậm rãi nói: "Còn chưa tới thời điểm xuống tay với hắn, nhưng cũng sắp rồi. . ."

Thẩm Cảnh Niên nói: "Em từ khi bắt đầu đã biết, trước sau gì bọn học cũng không tốt đẹp."

A Yên khẽ hừ một tiếng: ". . . Giống như ngài không biết không bằng."

Thẩm Cảnh Niên cười nhạt, đứng dậy.

A Yên hỏi: "Сhuẩn bị về sao?"

Thẩm Cảnh Niên đi tới cửa, tay đặt nên nắm đấm của cửa. 'Lạch cạch' một tiếng, đã khóa lại.

A Yên biết rõ còn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Thẩm Cảnh Niên u ám, thấp giọng nói: "Trong lòng không thoải mái."

A Yên nói: "Đó được gọi là ghen." Hai tay mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "-- đừng nhìn tôi, tôi lực bất tòng tâm, đã bảo ngài đừng động tâm, theo như nhu cầu mỗi bên tình cảm mong manh ngắn ngủi không tốt sao?"

Thẩm Cảnh Niên bước lại, khom lưng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt xuống trên ghế sô pha dài. Hắn đứng ngược ánh sáng, không thấy rõ vẻ mặt lúc này, hoặc là lạnh nhạt không thì cũng là dịu dàng, chỉ nghe hắn hàm súc nói: "Có lẽ, vẫn nên giúp một chút."

A Yên nằm thẳng, ngửa đầu nhìn hắn, tươi cười rộ lên: "Được, giúp ngài giảm nhiệt, tới."

Đêm dài đằng đẵng.

*

Hai ngày nay Đường Tử Minh rất ít khi nhìn thấy Kiều Thu Lộ. Lúc ở nhà tình cờ đụng tới, cũng không biết nên nói cái gì.

Kiều Thu Lộ thường xuyên ở bên ngoài, chuyện xảy ra hiện tại rất rõ ràng, hắn lại bận bịu viết tác phẩm tranh thủ tiền nhuận bút, rất ít khi ra ngoài, bởi vậy, giữa bọn họ, tiếng nói chung đều khôngcòn lại mấy.

Muốn nói tác phẩm văn học, nhưng lại không có thời gian ra ngoài ăn cơm Tây, cùng nhau ngồi xuống, từ từ nói chuyện.

Người hầu trong nhà đã đuổi hết, Kiều Thu Lộ là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, Đường Tử Minh miễn cưỡng học cách nấu mì đơn giản nhất, những món khác thì màu sắc cùng hương vị đều không được.

Kết hôn mới hai năm, cái gia đình này đã bấp bênh.

Ngày Kiều lão tiên sinh mừng thọ, Đường Tử Minh cùng Kiều Thu Lộ tới dự tiệc. Dọc theo đường đi, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.

Đến Kiều gia , bọn họ cùng tới chỗ cha chúc thọ, sau đó liền đứng bên cạnh Kiều lão tiên sinh, giúp ông tiếp đãi khách mời.

Kiều Thu Lộ khoác tay hắn, tươi cười rộ lên nhưng có vài phần miễn cưỡng, quả nhiên là bằng mặt không bằng lòng.

Thẩm Cảnh Niên đến cùng với A Yên.

Trong nháy mắt nhìn thấy hai người này, không chỉ Đường Tử Minh, ngay cả Kiều Thu Lộ đều có chút ngẩn ra.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ bị ngăn cách rất nhiều, suy nghĩ ngày càng khác biệt, nhưng giờ phút này, ý nghĩ lại giống nhau một cách kỳ lạ.

Đường Tử Minh nhìn người kia trang phục gọn gàng xinh đẹp, đứng bên cạnh Thẩm Cảnh Niên, cô gái hấp dẫn vô số ánh mắt kinh diễm từ mọi người, buồn bã ủ rũ. Cô từng rất chu đáo săn sóc, giúp hắn quản lý nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, để hắn có thể không hề lo lắng đọc sách, sáng tác, hoàn toàn không vì đấu gạo mà khom lưng. Người kia vốn phải là vợ của hắn, cuộc đời của hắn.

Kiều Thu Lộ nhìn người đàn ông mặc trường bào màu xanh thanh nhã, với ý cười vĩnh viễn dịu dàng, nhìn người bốn phía hoặc nịnh nọt hoặc tôn kính cùng hắn bắt chuyện, lại nhìn về phía cô gái bên cạnh hắn.... Mặc quần áo quý giá, đeo trang sức châu báu giá trị liên thành, sống tiêu sái lại tùy ý.

Thẩm Cảnh Niên đã từng tốt với mình như vậy. Người bên ngoài nới hắn lòng dạ độc ác thế nào, đa mưu túc trí ra sao, thì đối mặt cô, hắn đều đối với cô xin gì được nấy, kiên nhẫn nuông chiều, nhường nhịn cô giống như một đứa trẻ vậy.

Nếu như, lúc trước gả cho Thẩm Cảnh Niên. . . Hắn sẽ không mắng cô mua những đồ vô dụng, cũng sẽ không có trận thảm họa kia.

Đó vốn không phải là nỗi đau đớn mà cô nên chịu đựng.

Hai người cùng lúc thở dài một tiếng.

Trận tình yêu oanh oanh liệt liệt, như thiêu thân lao đầu vào lửa, đối chống lại toàn bộ thế giới này....

Thật sự , đáng giá sao?

====

Sắp liệt dương rồi, sắp liệt dương rồi~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info