ZingTruyen.Info

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi Vũ

Phần 1 - chương 7: Đằng sau ánh hào quang (7)

caribohouse

Editor: Cà ri


Cả đời Giang Ly này sống quá dễ dàng, mọi người bỏ hết công sức cả đời theo đuổi tiền tài, sự nghiệp, địa vị, còn hắn, từ nhỏ đến lớn đã dễ như trở bàn tay, không cần tốn công phí sức đã có được tất cả mọi thứ. Cho dù so với những người cùng tuổi với hắn sinh ở giới thượng lưu, hắn cũng có thể bộc lộ hết tài năng, đạp lên vai đám người Lục Thế Đồng, khiến cho bọn họ hâm mộ mà nhìn hắn có được những thứ mà họ khao khát.

Hắn thành công như vậy. Trên thế giới này chỉ có người và đồ mà hắn không muốn, chứ không có gì là hắn không đạt được.

Còn An Thuần là cái bất ngờ, cô ấy khiến cho hắn cảm giác muốn chinh phục, so với những con mồi khác, cho cô ấy nhiều hơn một chút kiên trì cùng chờ đợi, nhưng sớm muộn cũng là của hắn, đối với chuyện này, hắn định liệu trước.

Cuộc đời cay đắng ngọt bùi, đối với hắn mà nói, cái 'khổ' kia, thật sự quá ít

Cho tới giờ, hắn đã quên cảm giác đau lòng.

Đột nhiên có một ngày, cô gái đã từng bên cạnh hắn hèn mọn đau khổ cầu xin, cái người từng bị hắn xem thường, căm ghét. . . Từ chối hắn.

Cô cầm áo khoác âu phục của hắn, vô cùng đáng thương đứng ở trước mặt hắn, tỏ vẻ lấy lòng, khẩn cầu mà nhìn hắn. —— nhưng lại vì một người đàn ông khác.

Cô nói, tha cho tôi một con đường sống.

Cả người cô đang phát run, tiếng nói yếu đuối không thể tả, hèn mọn giống như trước đây.

Hắn tự nhiên cảm thấy mờ mịt, cảm thấy mất mát, giống như đã mất đi đồ vật mà mình đã từng cho rằng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mà khi cô cúi đầu, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, trong nháy mắt, trái tim trong ngực hắn như bị ai bóp nát, ngọn lửa tức giận bùng cháy, đốt hết lý trí còn sót lại của hắn.

Áo khoác rơi trên mặt đất.

Giang Ly không để ý sự phản kháng của cô, một tay nắm lấy cánh tay đang vung loạn, cả người cao lớn ép lên người cô chống đỡ ở trên cửa, mạnh mẽ hôn, một cái tay khác đi xuống, không kiên nhẫn mà xé rách váy của cô.

"Buông, buông tay. . . "

"Giang tổng, đừng đối với tôi như vậy. . . "

"Cầu xin anh. . . "

". . . bỏ đi."

Cuối cùng cô từ bỏ.

Tinh thần hết sức phấn khởi, hắn không nhớ rõ đã cởi quần áo như thế nào, lại làm sao từ bên cạnh cửa, trên thảm, một đường làm tới trên giường.

Chỉ nhớ rõ, ánh mắt cô đau khổ, quay đầu, không nhìn hắn, thở nhẹ nhàng một cái, nói: "Bỏ đi."

Bi ai, tuyệt vọng.

Nửa đời sau, chỉ sợ hình ảnh này sẽ ám ảnh đến khi hắn chết.

Trong lòng hắn rất đau. Thân thể phát tiết nhưng tâm hồn không cách nào an ủi, cuối cùng thở hổn hển gục ở trên người của cô, hắn không có cảm giác thỏa mãn phóng thích dục vọng, chỉ cảm thấy trống rỗng, trong lòng rầu rĩ khó chịu, giống như một cơn mưa rào rơi vĩnh viễn không bao giờ tạnh.

Không biết qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của hắn.

Giang Ly ngồi dậy, theo thói quen mở ngăn kéo tủ đầu giường, thấy bên trong để một hộp thuốc, tay vươn qua chợt dừng ở giữa không trung.

Đây là nhãn hiệu thuốc lá mà hắn hay dùng, không phải của Lục Thế Đồng.

Trong lòng nháy mắt thoải mái không ít. Giang Ly rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa đốt, ánh mắt đảo qua những thứ trong ngăn kéo, ngẩn người.

Một con dao, một phong thư, cùng một ít giấy vụn.

Trên giấy dùng bút đỏ, viết chi chít cả tờ giấy đều là chữ 'Bẩn', nhìn thấy mà giật mình.

Đầu thư viết 'Lý tỷ'. Chữ viết khó coi lại mang chút trẻ con, ngây thơ giống như kiệt tác của học sinh nhỏ.

Tô Yên là đứa trẻ mồ côi, khi còn bé đã đi theo một bà lão lượm rác để duy trì cuộc sống, sau khi bà lão qua đời, một mình cô lang bạt giữa xã hội, trình độ học vấn thấp, không có văn hóa gì, đương nhiên chữ viết xấu.

Hắn cười, nháy mắt đọc câu tiếp theo, nụ cười trên môi vụ tắt.

Thư rất ngắn, tổng cộng cũng chỉ có mấy câu.

Lý tỷ.

Em xin lỗi, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, em không muốn tiếp tục sống cuộc sống như vậy nữa.

Hắn nói đúng, mọi người trên mạng cũng nói rất đúng, người như em, đáng đời nên đi tìm chết, quá bẩn.

Chị, con người em chính là như vậy, một đời trong sạch, đến khi chết cái gì cũng mang không đi, chỉ lưu lại một thân bẩn.

Đồ của em không nhiều, tất cả để lại cho chị, chị nếu cần thì lấy, không cần thì vứt.

Tô Yên

Đây là một bức di thư.

"Anh đang làm gì vậy? Sắp cháy tới ngói tay rồi." Phía sau truyền đến giọng nói, lười biếng mà quyến rũ, giống như con mèo vừa ăn no thỏa mãn.

Giang Ly quay đầu lại, hai mắt đỏ lên.

A Yên ngẩn ra, vươn tay lấy thuốc lá trong tay hắn, ở sọt rác bên cạnh vẩy vẩy tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn thấy ngăn kéo đang mở, trong lòng hiểu rõ, cười nói: "Trước đây viết, lúc thu dọn quên vứt, khi đó thực sự ấu trĩ."

Giang Ly mở miệng, khàn giọng nói: ". . . Tô Yên."

A Yên thấy tâm trạng của hắn chập chờn kịch liệt, vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: "Anh đừng coi là thật, cuộc sống tốt như vậy, tôi làm sao mà bỏ được, đi tìm chết đây?"

Hắn chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.

Thấy hắn không hút thuốc lá nữa, A Yên đem đầu thuốc dập tắt, vặn vẹo cái cổ, giang hai tay, sau đó nhào tới trên người hắn, ôm cổ hắn nói: "Giang tổng, nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Nhanh lên một chút, rèn sắt khi còn nóng, chúng ta làm thêm một lần."

Ánh mắt của cô giống như bầu trời sao, sáng lấp lánh.

Nghĩ đến chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thừa thế xông lên, là có thể hoàn thành nhiệm vụ thế giới này, trong lòng A Yên kích động, hai gò má hồng hồng, không biết là bởi vì vừa mới hoan ái, hay là trong lòng không ngăn được hưng phấn.

Nhưng mà, ánh mắt Giang Ly ảm đạm, kéo tay của cô xuống, khàn giọng nói: "Tô Yên, đừng như vậy."

A Yên khó hiểu nhìn hắn.

"Đừng như vậy." Hắn lặp lại một lần, giọng nói thất bại, kéo chăn che lại cơ thể của cô.

A Yên cuống lên: "Tôi muốn như vậy! Đi mà, ngài cho tôi chút mặt mũi, cũng chỉ muốn làm thêm một lần nữa —— " Giang Ly vươn tay, đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô: "Lời nói lần trước. . . Anh thu hồi, không ai cảm thấy em bẩn cả, đừng đối xử với chính bản thân mình như vậy."

A Yên cảm thấy không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì, nghĩ lại cảm thấy không đúng, chẳng lẽ hắn nghĩ cô không chịu được kích thích bá vương ngạnh thượng cung, tự hạ thấp lòng tự trọng, nên mới nịnh nọt hắn?

Không khỏi nghĩ quá nhiều.

Mắt thấy thành công đang ở ngay trước mắt, cô liền thiếu kiên nhẫn, lại bắt đầu giãy giụa: "Giang tổng, anh không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta lại làm một lần nữa có được hay không?" Ngưng một lát, thấy tránh không được ôm ấp của hắn, liền săn sóc đề nghị: "Có phải anh mệt hay không? Nghỉ ngơi một chút rồi cũng có thể —— "

Sắc mặt của hắn càng tái hơn, khó khăn mở miệng: "Anh không phải cố ý. . . "

Âm cuối tản đi, thấy A Yên cả người đầy dấu xanh tím, tóc dài toán loạn , hắn muốn mở miệng giải thích nhưng lại vô lực, nâng tay che lại đôi mắt đau đớn mơ hồ, im lặng nửa phút, nhỏ giọng nói: "Em bảo tôi buông tha cho em, hắn tốt như vậy sao?"

A Yên càng thêm buồn bực, mấy ngày nay đóng phim đã rất mệt, lòng đầy vui sướng nghĩ đến có thể về nhà liền có thể tắm bọt sữa, chăm sóc mặt, kế hoạch buổi tối lãng mạn, lại bị Giang Ly phá hoại hết, hơn nữa cùng hắn trình diễn một hồi bá vương ngạnh thượng xuân cung đồ sống kịch liệt, cả người càng thêm mệt mỏi, kiên nhẫn đã sớm mất hết.

A Yên nàng vốn không phải là người có tính tình tốt, tính khí nóng nảy mọi người trong tộc đều biết, thậm chí mẫu thân cũng không để ý tới cữu cữu mọi cách ngăn cản, vẫn cứ đem nàng đi tây thiên dưới trướng đại hòa thượng, ròng rã bảy trăm năm niệm kinh văn khô khan.

Sau này, tuổi nàng lớn dần, đối với mọi người cư xử ôn hòa hơn rất nhiều, cũng không phải bởi vì niệm nhiều kinh phật, thay đổi hoàn toàn, mà bởi vì một lòng hướng tới tu thuật trú nhan, không có thời gian đến cùng những người râu ria sâu bọ so đo.

Về sau, một mình khổ tu sống trong cấm điện, muốn nổi nóng, xung quanh cũng chẳng có ai.

Một ngàn năm, một vạn năm, cùng gương mặt yêu thương nhất làm bạn, mỗi ngày đều vui sướng, càng không có oán hận gì.

Giờ phút này, Giang Ly đang khiêu chiến sự nhẫn lại đến cực hạn của cô.

A Yên quyết định cố gắng khuyên nhủ một lần cuối cùng: "Giang Tổng, tôi mặc kệ anh có lòng hay không có lòng, đều không quan trọng, anh sao không chịu suy nghĩ vậy? Đêm xuân ngắn ngủi, đừng lãng phí thời gian, nghĩ nhiều như thế làm gì, có mệt không? Anh mau tỉnh lại đi, hoa có thể hái liền hái, người có thể ngủ cũng liền ngủ —— "

"Đủ rồi." Giọng nói rít chặt.

A Yên: "Cái gì?"

Giang Ly đột nhiên đẩy cô ra, xoay người xuống giường, đem quần áo vừa cởi ra, mặc lại từng cái.

A Yên tựa ở đầu giường, mắt lạnh nhìn động tác của hắn, nắm bắt tâm tư của hắn, cũng không cảm thấy sốt ruột, xem sắc mặt hắn ngày càng âm trầm, ngày càng lạnh nhạt, không khỏi cười giễu cợt.

Đàn ông chính là khó hiểu. Lúc trước đối với hắn nói gì nghe đấy, hắn không đem ngươi để trong lòng, hiện tại không để ý tới hắn, hắn ngược lại để trong lòng. Như vậy cũng được, luôn có đàn ông không tự trọng, mới thích phụ nữ lừa bịp.

Giang Ly ngẩng đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn qua.

A Yên nói: "Giang tổng, đây là lần ngủ thứ hai, còn một lần ngủ nữa."

Bàn tay lớn của Giang Ly đặt lên trán cô, lòng bàn tay hơi lạnh, nhàn nhạt nói: "Bị sốt nên uống thuốc."

Hai má A Yên hồng như hoa đào, hai tay nhu nhược không xương cầm tay của hắn, nịnh nọt một câu "Đầu tôi nóng bởi vì thấy anh nên tâm tình kích động dâng trào." Giọng nói lại chuyển thành châm chọc: "Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi lạnh, chắc không phải thận hỏng chứ?"

Giang Ly hừ lạnh, rút tay về.

A Yên ung dung bình thản, nhìn thẳng hắn: "Tôi muốn ngủ với anh, thì nhất định sẽ ngủ, anh cũng không cần rối rắm, chuyện này người tình ta nguyện, anh cũng không bị lỗ." Cô cắn răng từng chữ nói rõ ràng, nhấn mạnh bốn chữ 'người tình ta nguyện'

Rèm cửa sổ kéo lên, chỉ còn ánh sáng của chiếc đèn ngủ mờ nhạt, chiếu xuống một mảng chiều tà. Ánh sáng mờ nhạt cùng sự im lặng nặng nề, đem bóng lưng cô đơn và tịch mịch của người đàn ông vẽ ra, hòa tan đi vẻ bề ngoài cao lãnh, cùng cảm giác lạnh lùng cao ngạo thường ngày của hắn.

Hắn dừng lại ở cửa, không quay đầu nói: "Tô Yên, anh coi em là người."

A Yên nhảy xuống giường, đùng đùng chạy tới, dùng sức đem hắn đẩy ra ngoài: "Bây giờ nói những này có ích lợi gì? Vừa nãy thời điểm cầm thú sao không nhớ rõ tôi cũng là người? Anh phiền chết được, đi mau đi mau! "

Giang Ly bắt được hai tay đang làm loạn của cô, giơ cao lên đỉnh đầu, một tay khác giữ chặt eo của cô.

A Yên sau một giây liền lật mặt, mật mày hớn hở, ngoan ngoãn hỏi: "Giang tổng? Anh đổi ý rồi? Quay về phòng ngủ, tôi giúp anh cởi quần áo."

Giang Ly vờ như không nghe thấy, lạnh mặt hỏi: "Lúc đó, tại sau bôi đen An Thuần?" Hắn dùng lại, trầm giọng nói: "Cho tôi một lý do hợp lý, cho dù là lấy cớ cũng được."

A Yên thiếu kiên nhẫn: "Loại này chuyện cũ năm xưa —— "

"Trả lời anh!" Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Ly liền sững sờ. Hắn luôn cho rằng mình rất lý trí, khả năng kiềm chế tốt, cho dù trong lòng có tức giận, ngoài mặt vẫn có thể giả bộ tao nhã lịch sự, nhưng đêm nay, ở trước mặt Tô Yên, hắn một lần nữa lại mất khống chế.

Ở trong lòng hắn nghĩ, nếu như cô nói lại lần nữa, nói cô biết lỗi rồi, nhất thời bị quỷ ám, những hành động khi đó cũng bởi vì yêu hắn, vậy hắn có thể đem những đau đớn trong tim xem là động lòng, cùng cô làm lại từ đầu.

Làm người yêu.

A Yên im lặng, nhỏ giọng hỏi: "Nếu tôi nói bởi vì yêu, anh sẽ ở lại ngủ với tôi sao?"

Mặt Giang Ly tối sầm, lắc đầu.

A Yêu mím môi, lông mày dựng thẳng, giống một con mèo xù lông nổi giận, đẩy hắn ra, mở cửa: "Vậy thì anh lăn đi được rồi."

Giang Ly chặn cửa lại: "Tô...."

"Làm chuyện xấu cũng cần lý do chính đáng sao?" A Yên buồn bực ngắt lời hắn: "Bởi vì tôi muốn làm như vậy, không được sao."

Cô không muốn cùng hắn dông dài nữa, nặng nề đóng sầm cửa lại.

Trở lại phòng, A Yên cầm lấy cái gương trên bàn trang điểm, nhìn gương mặt giận dữ của mình trong gương, nhìn nhìn, bỗng nhiên bật cười, vui vẻ chọc chọc: "Ngươi nhìn xem, làm cái gì cũng đều đẹp, bảo sao ta có thể không yêu ngươi đây?" Nói xong liền muốn chu miệng hôn lên mặt gương.

Lão Cổ Đổng bị lãng quên ho khan nói: "Khụ, phi lễ đừng hôn, phi lễ đừng hôn."

A Yên mất hứng, để gương xuống.

Lão Cổ Đổng: "Manh mối nam chủ chạy mất rồi?"

A Yên: "Chạy thì chạy, bây giờ nghĩ lại, hoàn thành nhiệm vụ nhanh quá cũng không được, ta còn chưa có thực hiện giấc mộng của ta."

Lão Cổ Đổng: "Giấc mộng của ngươi?"

A Yên: "Đúng vậy, giấc mộng mọi người khen ta mỹ nhan thịnh thế."

Lão Cổ Đổng:...

Sau một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, Lão Cổ Đổng lại hỏi: "Di thư cùng dao trong ngắn kéo, là ngươi cố ý để ở trong đó sao?"

A Yên: "Hả?, lúc trước thu dọn, quên không để ý thôi."

Lão Cổ Đổng nửa tin nửa ngờ: "Chuyện kí chủ vừa làm, ta còn tưởng cô có ý muốn hắn một lòng đối với cô..."

"Ta muốn trái tim của hắn để làm gì? Lại không phải thịt Đường Tăng, ăn rồi có thể làm cho ta xinh đẹp như hoa vĩnh viễn không già sao?" A Yên càng không hiểu ra sao: "Nói tới chuyện này, ta mới hối hận đây, lẽ ra sớm lên vứt những thứ kia đi, làm hỏng chuyện tốt ngày hôm nay của ta. Aiiii, vốn ta còn nắm chắc bảy phần lừa hắn ở lại ngủ cùng ta, ai ngờ hắn vừa nhìn thấy mấy thứ này, sắc mặt liền thay đổi, đoán chừng tối nay liền cứng không nổi nữa, thật là thời cơ bất lợi mà."

Lão Cổ Đổng:...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info