ZingTruyen.Com

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi Vũ

Phần 1 - chương 13: Đằng sau ánh hào quang (13)

caribohouse

Editor: Shuu

Beta: Cà ri + Núp

Lý Tỷ khuyên bảo xong, lại cùng A Yên nói một chút về vấn đề công việc, đến hơn bảy giờ còn chưa nói hết, quyết định ở lại ăn cơm tối, sau khi ăn xong, cùng giúp A Yên dọn lại bàn, sau đó tiếp tục nói chuyện.

Lúc gần xong công việc, A Yên vào trong phòng tìm một số tài liệu.

Lý Tỷ ngồi đợi ở ngoài phòng khách, đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên, bước tới cửa, vừa mở cửa ra, thấy người đang đứng trước cửa, thì há hốc mồm, căng thẳng đến nỗi tay đầy mồ hôi lạnh: "Lục, Lục tổng. . . "

Người trong công ty đều biết trong nhà Lục tổng có việc nên phải xuất ngoại, giữa tháng mới có thể trở về.

Giờ về sớm hơn một tuần so với thời gian thông báo.

Lục Thế Đồng không nói một lời, lướt qua cô đi vào cửa.

Lý tỷ đi theo phía sau hắn, gương mặt cứng đờ cố tươi cười: "Lục tổng, chuyện này có chút hiểu lầm —— "

Lục Thế Đồng cũng không quay đầu lại, một chữ đuổi đi: "Cút!"

Lý tỷ tê cả da đầu, so với lỗi sợ đắc tội người lãnh đạo trực tiếp, càng sợ hắn hơn sẽ gây bất lợi cho A Yên, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.

A Yên cầm tài liệu đi ra, đứng ở giữa cửa phòng, nhìn vị khách không mời mà đến.

Người kia như một con thú hoang dã, một con dã thú cuồng nộ, bất cứ lúc nào chuẩn bị bạo phát, đến lúc đó đủ để nổi lửa đốt cháy cánh đồng.

Chỉ tiếc lửa này, sớm không đốt muộn không đốt, ngày hôm nay khẳng định là đừng đùa.

A Yên bỏ tài liệu xuống, dựa vào bên cạnh cửa: "Lục tổng, có gì thì vào phòng nói chuyện a." Rồi mỉm cười nói với Lý tỷ, nói: "Chị, chị chờ em một lát, không quá lâu đâu."

Dây cung kéo căng bỗng đứt.

Lục Thế Đồng sải bước đi tới, tay phải nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong phòng, tay trái kéo cửa đóng sầm một cái, cửa phòng vừa đóng, liền đem cô ném lên giường.

A Yên xoa cổ tay mảnh khảnh, không nói gì.

Lục Thế Đồng cười lạnh: "Trước khi lên máy bay, tôi chỉ biết là cô cùng Giang Ly gặp nhau ở biệt thự lưng chừng núi, sau khi xuống máy bay, lại nghe được tin hai người đã đính hôn, sau này tôi nên gọi cô là gì đây, Giang phu nhân? "

A Yên đứng dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường, đứng sang một bên: "Tôi sẽ không thật sự đính hôn."

"Mẹ nó, còn có thể giả đính hôn?" Lục Thế Đồng tức giận, ba bước thành hai bước đi tới, thân hình cao lớn đến gần, ép cô co vào góc tường, không có đường lui. "Tô Yên, đừng quên ai đã cho cô vai diễn để xoay người, hiện tại đôi cánh cứng cáp rồi lại nhớ tới tình cũ? Cô dám cho tôi đội cái mũ xanh trên đầu lớn như vậy, tôi không lột một lớp da của cô thì thật xin lỗi bản thân bị chọc tức rồi! "

"Lục tổng, chúng ta là quan hệ bạn giường —— "

"Câm miệng!"

A Yên nghe lời câm miệng, nhìn vào bắp thịt rắn chắc, cùng lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn, hít vào thở ra, dần dần bình tĩnh lại.

Lục Thế Đồng xiết chặt nắm tay, khớp xương kẽo kẹt răng rắc, cố gắng hết sức để giữ lại bình tĩnh của mình: "Tô tiểu thư, chúng ta kí một bản hợp đồng cuối cùng, phí hủy hợp đồng của cô do chúng tôi quyết định, công ty cũng có quyền can thiệp vào chuyện hôn nhân của cô."

"Tôi không hủy hợp đồng, cũng không đính hôn."

Trong lòng Lục Thế Đồng thở phào nhẹ nhõm, muốn cho cô một cơ hội giải thích: "Đến chỗ Giang Ly bên kia làm cái gì? Lần này nếu để tôi điều tra ra hắn ——"

A Yên cắt ngang lời nói của hắn: "Nhưng mà tôi muốn ngủ cùng hắn, hắn thế nào cũng muốn nói chuyện tình cảm, tôi cũng chỉ có thể cùng hắn nói chuyện tình cảm."

. . .

Lục Thế Đồng nheo mắt lại: "Tô Yên, em nghĩ cho kỹ, rồi nói lại lần nữa."

Đối diện với gương mặt không thay đổi của cô, vẫn là vô sỉ đến hợp tình hợp lý: "Tôi muốn ngủ cùng hắn, hắn thế nào cũng muốn nói chuyện tình cảm, tôi cũng chỉ có thể cùng hắn nói chuyện —— "

Tay Lục Thế Đồng chuyển đến trên cổ dài nhỏ của cô, trong nháy mắt, hắn thật sự có suy nghĩ muốn bóp chết cô. Giây tiếp theo, tay của hắn nắm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn cô, mang theo sự tức giận muốn chết không ngừng.

Dục vọng một khi mất khống chế, chính là cơn lũ bất ngờ càn quét.

Cánh tay vòng qua ôm cô vào trong ngực, hận không thể đem cô dày vò tiến vào trong thân thể, tâm trí dần lạc lối, mãi cho đến khi một tiếng vỡ chói tai vang lên, rượu vang màu đỏ tươi bắn tung toé.

Lục Thế Đồng lui về phía sau vài bước, thở hổn hển.

Chẳng biết từ lúc nào A Yên đã cầm một chai rượu, vừa đập mạnh vào trên tường, giờ trong tay chỉ còn cầm một đoạn ngắn miệng chai trở xuống, trên đất vương vãi đầy mảnh thủy tinh nhỏ, từng giọt rượu vang theo ngón tay nhỏ xuống, đỏ giống như máu.

Lý tỷ nghe thấy tiếng đổ vỡ, ở bên ngoài sốt ruột hỏi: "Tô Yên, Tô Yên em không sao chứ? Lục tổng, có chuyện gì từ từ nói, hai người bình tĩnh nói chuyện a. . . "

Lục Thế Đồng lạnh giọng hỏi: "Em có ý gì?"

A Yên nhún nhún vai: "Trước đây bảo anh qua đêm, không phải anh kiếm cớ từ chối nói đêm nay không nghĩ, không thì cũng chê điều kiện khách sạn kém. . . Ngày hôm nay thật sự là không được."

Lục Thế Đồng nổi trận lôi đình: "Một lần ở trong xe, một lần ở khách sạn bị phá, ông đây tám trăm năm mới một lần nhân từ chăm sóc tâm tình của em, em còn chưa thấy đủ sao? "

"Lục Tổng có ý tốt, tôi chân thành ghi nhớ. Trở lại chuyện chính, ngày hôm nay thật sự không thể được, tôi đã đồng ý với Giang tổng 'nói chuyện cảm tình' rồi thì nhất định phải kiên trì tới cùng." A Yên giơ tay đang cầm chai rượu vỡ lên, cười nhạt: "Lục tổng, không cần ầm ĩ khó coi như vậy đi, tổng cộng số lần chúng ta gặp nhau, ngay cả tình nhân cũng không giống, có thể có bao nhiêu tình cảm sâu nặng? Anh cho tôi tài nguyên, tôi cũng không để công ty thất vọng, thù lao đóng phim truyền hình cũng tăng mấy lần, đại diện phát ngôn nhận mềm tay. Tôi đắc tội với anh, anh nên phong sát thì phong sát, nên thưa kiện thì thưa kiện, đều là người trưởng thành cả rồi, lý trí lên."

Đây không chỉ không biết vô liêm sỉ, quả thực chính là vô liêm sỉ đến coi trời bằng vung!

Tay Lục Thế Đồng tức đến run lên, cắn răng đến gần cô.

Sắc mặt A Yên lạnh lẽo: "Cũng trong căn phòng này, cái này giường, hắn ta ở đây cưỡng ép tôi một lần, hay là anh cũng muốn học hắn?"

Lục Thế Đồng đứng yên tại chỗ, tiến cũng khó mà lui cũng khó, hai mắt đầy tia máu, giống như một con thú bị bức đến đường cùng. Giằng co rất lâu, hắn chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên nắm lấy chỗ vỡ của miệng chai, nháy mắt máu chảy ồ ạt.

A Yên vội vàng vứt bỏ cái chai, mày cau lại: "Anh làm cái gì thế? Mau vào phòng tắm rửa sạch trước, để tôi đi tìm hộp y tế."

Lục Thế Đồng mệt mỏi nở nụ cười, bình thường là người ngông cuồng tự cao tự đại, nhưng vào giờ phút này hắn lại cảm thấy nản lòng thoái chí.

Hắn lùi lại vài bước, cười đến càng thêm trào phúng, tiếng nói khàn khàn: "Giờ phút này tôi thật sự muốn chúng ta cùng nhau chết quách đi." Trên tay đẫm máu, trên áo sơ mi cũng dính đầy vệt máu cùng những mảng rượu vang, hắn đi về phía cửa, vẻ mặt lạnh lẽo: "Tô Yên,em thật là ác độc, có thể em muốn dùng xong liền đá, quay đầu lại nhờ vả Giang Ly. . . em ảo tưởng rồi!"

Ánh mắt thô bạo tàn nhẫn.

A Yên nhìn hắn rời đi, cũng đi theo ra ngoài.

Lý tỷ chạy lại: "Em không sao chứ? Dọa chết chị rồi."

A Yên xua tay: "Không có chuyện gì, vỡ một chai rượu, ngày mai em gọi người đến quét dọn. Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi? Tiếp tục nào."

Lý tỷ nhìn quần áo ướt sũng của cô, nhớ tới chuyện vừa nãy có một tiếng vang lớn, vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi: "Được rồi, công việc thì để lần sau bàn tiếp, ngày hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ sớm một chút. "

A Yên gật đầu, đưa Lý tỷ tới cửa.

Trên tường, kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ.

A Yên tìm điện thoại, bấm nút gọi, đợi một lát.

Điện thoại được kết nối, giọng của cô bỗng hạ thấp xuống, có chút bất lực: "Là tôi. . . Lục Thế Đồng mới vừa đi, anh đến đây một chuyến, tôi muốn gặp anh."

*

Giang Ly dùng hai mười phút, cấp tốc chạy tới.

Mới vừa vào cửa, liếc mắt liền thấy cô bên cửa sổ.

Mái tóc đen bay lộn xộn ở sau lưng, đầu khẽ tựa trên cửa sổ thủy tinh trong suốt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, giống như tuyết đầu vừa chạm vào liền tan, vẻ mặt trống rỗng.

Hắn đứng yên tại chỗ, khẽ gọi: "Tô Yên."

A Yên nghiêng đầu, nhìn hắn một cái, đôi mắt sóng thu lưu chuyển cất giấu vô tận tự giễu.

Trong tay cô cầm ly rượu, trên áo sơ mi trắng dính đầy vết ố rượu vang, cánh tay cũng có chất lỏng màu đỏ chưa khô, son môi trên mặt bị lem, dưới cằm cũng dính một chút, tràn ngập hơi thở ám muội.

Sắc mặt Giang Ly lạnh xuống: "Hắn đã làm gì? "

"Không có gì." A Yên uống một hớp rượu, nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là chuyện anh cũng đã làm."

Cả người Giang Ly cứng ngắc.

A Yên nhẹ nhàng nở nụ cười, lại còn có tâm tình an ủi hắn: "Anh không cần sợ , vận may của hắn không tốt như anh, người đại diện của tôi lúc nãy cũng ở đây, hắn ta không dám làm gì đâu."

Cổ họng Giang Ly khàn khàn, ôn nhu nói: "Anh bảo đảm, sau này không ai có thể tổn thương em. . . Đêm nay anh ở lại cùng với em, ngày mai em hãy chuyển tới bên kia với anh." Hắn đi tới, muốn ôm lấy cô: "A Yên, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."

"Anh gọi tôi là cái gì? "

". . . A Yên."

A Yên nở nụ cười, vừa cười, nước mắt vừa rớt xuống, rơi vào khóe môi đang cong lên: "Giang tổng, em chờ câu nói này của anh, chờ thật lâu, chờ đến thật mệt mỏi. Rốt cục cũng nghe thấy chính miệng anh gọi tên em rồi, nhưng em vẫn không quen."

Không có gì tốt hơn, so với một người yêu mình sâu đận, cười trong nước mắt cảm động lòng người.

"Chúng ta có thể lại bắt đầu lại từ đầu." Hắn nói: "Sau này còn rất nhiều thời gian, anh có thể bảo đảm —— "

A Yên lắc đầu một cái: "Dạo gần đây, em vẫn luôn nghĩ, vì sao anh lại hồi tâm chuyển ý với em như vậy? —— Không, em không nên nói như vậy, bảy năm, trái tim của anh chưa bao giờ có chỗ của em."

Giang Ly không thể phủ nhận.

Trong lòng A Yên rõ ràng, cho lên càng thêm đau khổ: "Tại sao anh quay đầu lại? Bảy năm anh đều không động tâm, cho đến khi em cùng anh ngủ hai lần, anh lại đột nhiên yêu em."

Cô thở dài, xoay người, nhìn về phía hàng chục ánh đèn bên ngoài cửa sổ: "Em không thông minh, em đã nghĩ rất lâu rồi, vì thế thậm chí mất ngủ. Rốt cục, em cũng nghĩ thông, An Thuần không yêu anh, cho nên em không dùng tình cảm để ý đến anh, như vậy nên anh mới để ý đến em."

Cô nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt, mang theo vài phần chờ đợi.

Giang Ly có thể phủ nhận, lừa dối một người, đối với hắn mà nói quá đơn giản.

Nhưng hắn không muốn.

Hắn nặng nè gật đầu.

A Yên cười, vừa cười, vừa giơ tay lau đi nước mắt trên mặt: "Cảm ơn anh đã nói những lời nói thật với em. Giang Ly, Giang tổng. . . Anh yêu thích em cái gì đây? Anh bất quá yêu thích em vì em tốt với anh, em yêu anh. Nhưng mà. . . " Giọng nói cô khàn khàn, giọng run run mang theo tiếng khóc: "Chuyện này đối với em, công bằng sao?"

Trong lòng Giang Ly đau nhói, dùng sức ôm chặt cô: "Xin lỗi, là anh không tốt. . . "

"Em không trách anh, em cũng không có tư cách trách anh." A Yên đẩy hắn ra, nắm chặt hai tay, móng tay đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống: "Em và anh bắt đầu thế nào, em làm thế nào để có tất cả như ngày hôm nay, em đều nhớ hết . . . Còn nhớ di thư mà anh tìm thấy sao?"

Giang Ly cứng đờ nói: "Nhớ."

"Quá bẩn." A Yên lẩm bẩm hai chữ này, mỗi một chữ đều giống như mũi dao đâm vào trái tim cô: "Anh nói, con người của em, trái tim của em, tình cảm của em, đều quá bẩn. Giang tổng, người của em, trái tim của em không bẩn, cho nên mới cùng anh bảy năm giao dịch, vì thế Lục Thế Đồng như vậy, anh cũng vậy, không có ai coi em là một người đàng hoàng!

Vẻ mặt Giang Ly trắng bệch, một câu cũng không nói ra được.

A Yên bước về phía hắn, cô đi một bước, anh lùi một bước.

Cuối cùng, cô dừng bước lại, sống lưng thẳng tắp, hất cằm lên, chiếc cổ dài nhỏ đường nét tao nhã mà quật cường: "Cảm ơn anh, đã cho em có cơ hội thực hiên ước mơ của mình, từng để em tin tưởng, anh thật sự có tình cảm đối với em. Em đã tự lừa mình dối người bảy năm, lừa gạt mình có một ngày có thể cùng người tu thành chính quả, em không muốn tiếp tục sống ở bên trong lời nói dối. Giang tiên sinh. . . Chúng ta chấm dứt ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com