ZingTruyen.Info

[EDIT - XUYÊN NHANH] Nam Chủ, Phản Diện Anh Thật Hư Quá Đi

Chương 28 - 31:🍂

tichlam520

Editor: Tịch Lam
Truyện đăng duy nhất ở Wattpad @tichlam119988, hãy là người đọc thông thái, đọc ở trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
______________
Nếu là trước đây nhất định Tề Tử Ngang sẽ rất đau lòng, kể cả có tức giận thì sự mềm lòng với cô ta cũng chiếm ưu thế hơn, sau đó sẽ đáp ứng mong muốn của cô ta. Nhưng mà bây giờ Tề Tử Ngang sẽ không dung túng vô điều kiện với cô ta nữa, sẽ không chịu thua dưới những giọt nước mắt kia, ngược lại sẽ là sự bình tĩnh và lí trí thực sự.

Tề Tử Ngang đỡ lấy cánh tay của Hướng Mẫn không để cô ta dựa vào trong lòng anh. Anh nói với thanh âm nhàn nhạt: "Thật xin lỗi, đối với chuyện này tôi cũng lực bất tòng tâm, cha mẹ cậu đã rất lo lắng đấy."

Tề Tử Ngang làm được đến như vậy đã là tận tình tận nghĩa, không thể làm nhiều hơn nữa. Tiếng khóc của Hướng Mẫn tràn ngập tuyệt vọng và bất lực: "Tử Ngang, xin cậu đấy."

Nhưng mà mặc kệ Hướng Mẫn nói cái gì thì Tề Tử Ngang vẫn không dao động. Nhìn thấy thái độ của anh, Hướng Mẫn như hỏng mất: "Cậu biến đi! Biến đi! Nếu không giúp thì cũng đừng ngăn cản tôi!"

Sự tùy hứng và náo loạn của Hướng Mẫn khiến kiên nhẫn của Tề Tử Ngang dần dần biến mất, anh trực tiếp gọi điện thoại cho bố mẹ cô ta, việc này vốn dĩ nên để họ quản.

Tề Tử Ngang cũng không để truyện này ở trong lòng, chuyện của anh và Ngu Niểu không giống của Hướng Mẫn và Dương Hạo, trước đây anh cũng không lấy nó để so sánh với chuyện của mình.

Rất rõ ràng, Dương Hạo muốn cắt đứt liên lạc với Hướng Mẫn, có lẽ cô ta không biết rõ điều đó, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến anh chứ? Khi đang trong tiết thể dục, Tề Tử Ngang lén lút kéo Ngu Niểu vào trong rừng cây nhỏ.

Để gặp được cơ hội này đúng là không dễ dàng nên tất nhiên Tề Tử Ngang phải nhanh chóng nắm bắt. Trong lòng Ngu Niểu biết rõ mục đích của anh nhưng cô lại không cự tuyệt được. Miễn là khi tìm được cơ hội, Tề Tử Ngang sẽ cùng cô thân thiết, điều này mang lại cảm giác kích thích giống như yêu đương vụng trộm vậy.

Đôi môi hai người tương liên với nhau, quấn quýt giao triền tạo ra những thanh âm ái muội.

Tề Tử Ngang đè Ngu Niểu lên thân cây, một tay anh nắm lấy cái eo thon của cô, kéo cơ thể mềm mại của cô dựa sát vào người.

Hương thơm của cơ thể cô tràn ngập vào hô hấp, anh ở trên miệng nhỏ của cô làm loạn, cơ khát mà hút lấy mật ngọt. Điều này khiến Tề Tử Ngang thư thái mà thở ra một tiếng, đồng thời cơ thể cũng trở nên nóng rực.

Dần dần Tề Tử Ngang lại không thoả mãn với sự động chạm đơn thuần như vậy nữa, anh khát vọng muốn được nhiều hơn. Từ lúc khai trai đến giờ, anh như thực tủy biết vị. Lối nhỏ vừa nóng vừa ướt kia khiến Tề Tử Ngang nhớ mãi, muốn được nó bao bọc thêm một lần nữa.

Hạ thân của anh không tự giác được va chạm một chút, một tay khác không kìm được mà đặt lên trên đôi gò bông cao ngất. Mềm mại khiến anh cảm thấy rung động.

Ngu Niểu bị anh vừa hôn vừa sờ khiến thân thể mềm nhũn như một dòng nước, không thể sử dụng một chút sức lực nào.

Cái hôn quá nồng nhiệt khiến môi cô chưa thể khép lại chỉ có thể tùy anh đùa nghịch trong khoang miệng, tạo ra từng sợi chỉ nhỏ. Ngu Niểu nhớ đến tình huống lần trước khi anh ra vào trong cơ thể cô khiến tiểu huyệt của cô dần dần trở lên ẩm ướt.

Cơ thể đã được hưởng qua tình dục dưới sự trêu chọc của Tề Tử Ngang càng thêm mẫn cảm. Tề Tử Ngang cũng không định làm gì Ngu Niểu trong khu rừng nhỏ này, anh chỉ muốn sờ cho đỡ thèm thôi.

Nhưng mà ngay tại lúc hai người đang ôm hôn nồng nhiệt thì một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy bầu không khí ấy.

-------------
Là Hướng Mẫn, cô ta không nghĩ tới trong lúc vô tình sẽ đánh gãy chuyện tốt của hai người. Tuy rằng trước đó không phải Hướng Mẫn không cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa hai người, nhưng mà cô ta cũng không để trong lòng.

Bọn họ cư nhiên ở bên nhau, điều này đối với Hướng Mẫn là một sự đả kích rất lớn. Trong lòng cô ta rất không dễ chịu, cảm giác người trúc mã của mình bị đoạt mất rồi.

Đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt luôn lãnh đạm bình tĩnh của Tề Tử Ngang giờ lại xuất hiện thần sắc si mê, say đắm như vậy, cả ánh mắt chỉ nhìn đến người kia.

Nghĩ đến một màn khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, Hướng Mẫn lại cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ. Tề Tử Ngang cũng sẽ có một mặt như vậy, nhận thức đó khiến trong lòng cô ta không rõ tư vị gì.

Hướng Mẫn mím môi thật chặt, trừng mắt nhìn hai người họ. Sau khi Tề Tử Ngang nghe được động tĩnh từ đằng sau thì đã nhanh chóng dúi Ngu Niểu vào trong lòng, gắt gao che chở cô.

Hành động theo bản năng của Tề Tử Ngang càng khiến Hướng Mẫn cảm thấy chua xót, trước đó anh cũng chưa từng đối xử tốt với cô ta như vậy. Sau khi nhìn thấy người đến là Hướng Mẫn thì Tề Tử Ngang có chút sửng sốt, nhưng nhiều hơn vẫn là thần sắc không cao hứng.

"Cậu ở chỗ này làm gì? Mau đi đi." Tề Tử Ngang cũng không dùng thái độ tốt để nói chuyện với vị thanh mai này, điều đó càng khiến Hướng Mẫn thêm tức giận.

"Cậu chê tôi đến không đúng lúc sao? Tôi đều thấy hết rồi, Ngu Niểu, cậu còn trốn cái gì?" Hướng Mẫn chút sự tức giận ấy lên Ngu Niểu.

Cô bất lực kéo lấy góc áo của Tề Tử Ngang, nắm chặt đến nỗi tạo ra từng nếp nhăn trên quần áo anh. Sau khi Ngu Niểu bị người bắt gặp đang cùng nam sinh thân mật thì những cảm xúc xấu hổ, sợ hãi và buồn bực đan xen trong lòng cô. Điều này càng khiến Tề Tử Ngang càng thêm yêu thương, quả thật không biết nên che chở cô sao cho tốt.

Tề Tử Ngang nén lại nội tâm đang kích động, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, điều này khiến cho anh hơi an tâm một chút.

"Hướng Mẫn, đừng để tôi nói lần thứ hai." Sắc mặt của Tề Tử Ngang trở lên lạnh lẽo.

Tuy rằng Hướng Mẫn tự xưng là một nữ hán tử có tính tình tùy tiện nhưng kì thật cô ta chưa từng trải qua chút ủy khuất nào, bởi vì từ bé đến lớn luôn được mọi người sủng ái và che chở.

"Sao nào, cậu ta kiều quý đến nỗi không thể mạo phạm hay sao? Đúng vậy, tôi không yếu đuối nhu nhược bằng cậu ta, chưa làm gì đã chảy nước mắt. Hứ, cậu ở đây nùng tình mật ý có nghĩ đến Dương Hạo sẽ đau lòng không? Cậu không sợ khiến cậu ấy thất vọng ư?"

Hướng Mẫn nghĩ đến sự yêu thích của Dương Hạo đối với Ngu Niểu, vì nó mà cự tuyệt cô ta khiến cô ta tức giận mà không cố kị lời nói. Tiếng nói vừa phát ra Hướng Mẫn đã cảm thấy hơi hối hận vì chưa từng thấy Tề Tử Ngang nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh như thế.

Chỉ là Hướng Mẫn cũng rõ ràng, đây là suy nghĩ thật sự trong lòng của cô ta. Kể cả Tề Tử Ngang không quay đầu lại thì vẫn có thể hình dung ra cảnh tượng ở phía sau, anh ngăn Ngu Niểu đang muốn ra giải thích lại.

"Niểu Niểu có chỗ nào có lỗi với cậu ta? Cô ấy và cậu ta trước nay đều không có quan hệ gì. Nếu như là do không chấp nhận tình cảm của cậu ta là có tội, vậy thì trên đời này mấy người vô tội chứ."

Tề Tử Ngang cảnh cáo Hướng Mẫn: "Cậu không cần thích cô ấy, cũng không cần ở chung thật tốt, nhưng lần này đừng để tôi nghe thấy những điều này." Tề Tử Ngang đã nói như vậy là trực tiếp xé rách mặt với Hướng Mẫn rồi.

Lúc trước Hướng Mẫn nhận hết nguyên nhân Dương Hạo rời đi là do cô ta, nhưng mà sao cô ta lại không nghĩ đến, tại sao không phải là do thương tâm vì bị Ngu Niểu từ chối mới rời đi chứ?

So với tự trách mình, tất nhiên Hướng Mẫn sẽ chuyển sự tức giận ấy sang Ngu Niểu, lúc trước tức giận không có chỗ phát tiết, giờ thì có thể yên tâm thoải mái mà nhắm vào Ngu Niểu rồi.

Nhưng mà Hướng Mẫn cũng không nghĩ đến, người kị sĩ bình thường luôn che chở cô ta giờ đã đổi sang che chở Ngu Niểu, khiến cô ta trở tay không kịp, vô pháp tiếp thu.
-----------------
Chờ đến lúc Hướng Mẫn rời đi thì đôi mày luôn nhíu chặt của Tề Tử Ngang mới thả lỏng ra. Khi đối mặt với Ngu Niểu, trên mặt anh chỉ còn lại thần sắc ôn nhu, không còn một chút lạnh lùng nào: "Niểu Niểu bị dọa đến rồi à?" Tề Tử Ngang nắm lấy tay cô đau lòng hỏi.

Trước nay Ngu Niểu chưa từng biểu hiện vẻ mềm yếu trước mặt anh, đơn giản là vì vốn dĩ anh đã đem cô đặt trên đầu quả tim, nâng đỡ giống như pha lê, luôn cẩn thận ôn nhu mà che chở.

Đôi lông mày của Ngu Niểu hơi chau lại, thở dài một tiếng nói: "Cô ấy như vậy sẽ không sao chứ?"

"Em đừng để lời nói của cậu ấy ở trong lòng, đừng để ý đến cậu ấy nữa là được." Tề Tử Ngang cũng không muốn Ngu Niểu vì Hướng Mẫn mà lo lắng.

Không phải Tề Tử Ngang đối xử lãnh đạm với Hướng Mẫn mà là cô ta đã là người lớn rồi, sẽ phải tự ý thức được hành vi của mình mang đến hậu quả gì chứ? Hơn nữa bọn họ khuyên cũng khuyên rồi, nói cũng nói rồi, phần còn lại thì để cho bố mẹ cô ta phiền lòng thôi.

Tề Tử Ngang để ý đến tình cảm thanh mai trúc mã và ân tình giúp đỡ của cha mẹ cô ta, nếu nằm trong khả năng cho phép sẽ vẫn đi giúp, nhưng nếu hơn thì sẽ không, rốt cuộc cuộc sống của anh cũng không phải xoay quanh Hướng Mẫn mà sống.

Tề Tử Ngang ôm chặt người trong lòng hơn, ngửi hương thơm trên người cô lại cảm thấy thư thái. Trên thực tế, hai người bọn họ yêu đương dù có lén lút cha mẹ và giáo viên thì vẫn giữ được tỉnh táo. Vì hai người họ đều là những người bình tĩnh lí trí, đối với tương lai họ đều có những kế hoạch rõ ràng, không phải mù quáng nhận thức như chỉ cần có tình yêu thì uống nước cũng sẽ no được. Tình yêu đúng là rất quan trọng đấy, nhưng nó lại không phải tất cả trong cuộc sống.

Cho lên dù đang đắm chìm trong tình yêu thì họ thì họ cũng không bỏ rơi việc học. Thậm chí vì muốn để Ngu Niểu học cùng trường đại học với mình mà anh còn tăng cường thời gian bổ túc hơn, nghiêm khắc hơn cả trước kia nữa.

Ngu Niểu đối với những việc này không có nửa câu oán giận, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ. Đây là biểu hiện anh muốn nghiêm túc phụ trách với cô, bởi vì kế hoạch trong tương lai của anh có cô, giờ anh lại còn vì tương lai của họ mà nỗ lực nữa.

Trong lòng Ngu Niểu có chút xúc động, cô chưa từng gặp được một thiếu niên nào tốt như vậy. Tuổi của anh tuy không lớn nhưng lại rất thành thục, có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn, cô sao lại không phối hợp cùng cho thật tốt chứ?

Ngu Niểu cảm thấy việc này cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cô cũng là hoa khôi, lúc trước cũng không để ý đến việc học tập quá nhiều vả lại cơ thể cô cũng không cho phép cô hao phí nhiều tinh lực như vậy nữa.

Tề Tử Ngang và Ngu Niểu vẫn tiếp tục học bù ở nhà anh, chẳng qua mối quan hệ bây giờ của hai người đã thay đổi rồi thôi. Giúp bạn gái học bổ túc và giúp bạn bè học bổ túc thì đương nhiên không thể giống nhau được rồi.

Lúc trước Tề Tử Ngang đối xử với Ngu Niểu rất có quy củ, sẽ cùng cô duy trì khoảng cách nhất định, trừ khi có việc liên quan đến học tập, còn không thì sẽ hạn chế tiếp xúc với cô.

Nhưng mà bây giờ, Tề Tử Ngang đang ôm Ngu Niểu ở trong lòng, anh từ phía sau giảng cho cô các đề mục, hô hấp đều phun ở bên tai cô.

Tư thế này vừa nhìn đã thấy không đứng đắn, không phải là bộ dáng muốn học tập thật tốt. Ngay từ đầu Ngu Niểu cũng đã thử kháng nghị, ngồi như vậy thì sao có thể chuyên tâm học được chứ? Tề Tử Ngang lại khẳng định với cô là sẽ không bị phân tâm. 😳

Nhưng mà Tề Tử Ngang rất luyến tiếc, anh không muốn buông cô ra dù chỉ một phút. Chỉ cần Ngu Niểu xuất hiện trong tầm mắt anh, anh như không chịu nổi cơ khát mà sát lại đòi ôm ấp.
_____________
Thời điểm lúc giúp Ngu Niểu học bổ túc anh thật sự rất chuyên tâm, không để ý chuyện khác. Nhưng mà khi Ngu Niểu đạt được thành tích không tồi rồi thì Tề Tử Ngang lại không nhịn được mà đòi phần thưởng từ cô.

"Ưm, anh làm gì vậy?" Tuy rằng tư thế học bây giờ của họ có chút thân mật quá mức, cô có thể cảm giác hơn nóng từ người anh truyền đến nhưng bởi vì anh chỉ ôm cô chứ không làm gì khiến Ngu Niểu dần dần yên tâm và thả lỏng hơn.

Cho nên khi đột nhiên bị Tề Tử Ngang hôn lấy, khuôn mặt của Ngu Niểu tràn đầy mộng bức. Tề Tử Ngang thở hổn hển, đôi môi anh phác hoạ lấy môi cô, dù thế nào cũng không chịu rời đi.

"Đây là phần thưởng." Tề Tử Ngang bớt chút thời gian thở hồng hộc nói. Nhưng mà Ngu Niểu cảm thấy cô mới là phần thưởng, cô giãy dụa ở trong lòng anh, nhưng lại bị anh xem nhẹ.

Cơ thể Ngu Niểu cũng bị hành động của anh làm nóng lên, dư vị khi được anh làm cho sung sướng đã ăn sâu vào tiềm thức khiến cô không thể chống cự lại được.

Tay và môi lưỡi của Tề Tử Ngang đều sử dụng lên trên người cô, tạo ra từng vệt hôn và vết nước ám muội trên nền da trắng nõn. Một tay của anh đẩy áo lót lên, một tay khác thì lần mò về phía quần lót.

Trên dưới đều bị anh tấn công, sao Ngu Niểu có thể chịu nổi chứ? Thần trí cô dần trở lên mê mang, cái miệng phấn nộn khẽ nhếch, phát ra từng tiếng rên rỉ nỉ non.

Ngu Niểu xụi lơ trong ngực Tề Tử Ngang, cả người mềm như bông, không có một chút sức lực, chỉ có thể tùy anh muốn làm gì thì làm. Tề Tử Ngang xoa nắn bầu vú căng tròn của cô, hai đỉnh hồng mai khẽ run lên rồi trở lên căng cứng.

Bàn tay còn lại của nhẹ nhàng thăm dò nơi tư mật thần bí, ôn nhu trêu chọc vuốt ve khiến cho dâm thủy của cô tuôn ra ướt đẫm. Cảm giác ướt át truyền đến khiến cho tinh thần và thể xác của Tề Tử Ngang dâng lên một ngọn lửa cũng càng trở lên kích động hơn.

Tề Tử Ngang thật cẩn thận nhét một ngón tay vào thăm dò, ngay lập tức bị mút chặt lấy, ướt át và ấm nóng khiến yết hầu của anh không ngừng lên xuống.

Nghĩ đến cảm giác mất hồn khi rong ruổi trong cơ thể cô lần trước càng khiến cho Tề Tử Ngang không nhịn được mà hung hăng làm cô ở đây. Nhưng mà ở đây không được, Tề Tử Ngang chỉ có thể cố nén.

Thân thể đột nhiên bị dị vật xâm phạm khiến Ngu Niểu không nhịn được mà rên lên một tiếng, kẹp chặt hai chân.

"Thật chặt." Tề Tử Ngang ở bên tai cô thở hổn hển nói, sau lại cầm lòng không đậu mà càng thăm dò cơ thể cô.

Điều này khiến Ngu Niểu thẹn cực kì, nhưng mà động tác của Tề Tử Ngang lại càng ngày càng quá đáng. Anh xâm nhập từng chút một, tinh tế thăm dò vách động thần bí, khẽ vuốt ve rồi lại đâm sâu.

Hoa huyệt của Ngu Niểu càng chảy ra nhiều mật dịch, Tề Tử Ngang lại nhét thêm một ngón tay nữa. Anh bắt trước động tác giao hợp mà nhanh chóng thọc vào rút ra.

Bởi vì hành động của anh mà bên dưới truyền đến tiếng 'phụt, phụt' khiến cơ thể mềm mại của Ngu Niểu không ngừng trở lên run rẩy. Cô nhắn chặt mắt, không thể thừa nhận một màn dâm mĩ như vậy.

Nhưng mà bầu vú của cô rất nhanh lại được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, Tề Tử Ngang dùng sức hút một cái, càng khiến cô kêu một tiếng sợ hãi, đầu óc trở lên trống rỗng.

Hai nơi mẫn cảm nhất cơ thể cô toàn bộ đều bị Tề Tử Ngang khống chế ở trong tay, hai chân cô vô lực mở ra, càng tạo thuận lợi cho Tề Tử Ngang ra vào.
-----------------
Mừng truyện được 1k view và 100🌟. Cám ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info