ZingTruyen.Info

[EDIT - XUYÊN NHANH] Nam Chủ, Phản Diện Anh Thật Hư Quá Đi

Chương 13

tichlam520

Editor: Tịch Lam
      Truyện đăng duy nhất ở Wattpad tichlam119988, hãy là người đọc thông thái, đọc ở trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
______________
Không biết là do Ngu Niểu thật sự để ý hay là cô cố ý mượn chuyện hắn và Hướng Mẫn thân mật để lấy cớ cự tuyệt nhưng những ngày kế tiếp, Hướng Mẫn đều cảm thấy Dương Hạo rất kì quái, không giống hắn như bình thường.

Khi cô ấy tùy ý đặt tay lên vai hắn liền bị hắn tránh đi. Hướng Mẫn muốn lấy chai nước của hắn để uống, cũng bị Dương Hạo lấy mất. Lúc trước còn không để ý, nhưng giờ bị Ngu Niểu nói ra, Dương Hạo cũng cảm thấy hình thức hắn ở chung với Hướng Mẫn cũng hơi kì quái.

Lúc trước, hắn sẽ cùng nữ sinh khác tùy ý thế ư? Kể cả với những người anh em tốt, hắn cũng sẽ không thân cận với họ như thế. Điều này khiến Dương Hạo đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng trốn Hướng Mẫn thật xa.

Lúc này, trong lòng Dương Hạo vẫn coi Hướng Mẫn như người bạn thân bình thường, cũng chưa nảy sinh tình yêu nam nữ với cô ấy. Dương Hạo có thẩm mĩ của một thẳng nam điển hình, bạn gái của hắn cần phải da trắng, xinh đẹp, chân dài, chứ tuyệt đối không phải là một nữ hán tử.

Tính cách của Hướng Mẫn như vậy, làm bạn bè thì được, nhưng nếu mà làm bạn gái thì rất đáng sợ. Hắn cũng không muốn có một cô bạn gái mà còn giống như anh em tốt với nhau hơn.

"Cậu làm sao thế?" Hướng Mẫn tức giận đẩy Dương Hạo một cái, nghi hoặc hỏi.

Ở trong lòng Hướng Mẫn, hành động của Dương Hạo rất kì quái. Nhưng mà Dương Hạo lại đáp lại cô ấy bằng một ánh mắt kì dị: "Cậu không cảm thấy như này mới có vấn đề à? Cậu là một đứa con gái đấy!" Kể cả tính cách Hướng Mẫn có phóng khoáng thì đây cũng không phải là quá mức à?

Sau khi nghe Dương Hạo giải thích, Hướng Mẫn cảm thấy rất vô ngữ.

"Dương Hạo, làm ơn. Ngu Niểu chính là một người hoa khôi nũng nịu, tất nhiên là không giống tôi, cậu thế này không phải làm quá à?"

Nhưng mà, mặc kệ Hướng Mẫn giải thích như nào, Dương Hạo đều né tránh cô ấy, điều này khiến cho Hướng Mẫn rất tức giận.

"Cậu được lắm Dương Hạo, cậu và hoa khôi còn chưa ở bên nhau đâu mà đã trọng sắc khinh bạn rồi? Tôi thật sự là nhìn nhầm cậu rồi."

Hướng Mẫn tức giận chạy đi, nếu là trước đây, khả năng Dương Hạo sẽ đi chọc cười để dỗ cô ấy, nhưng bây giờ, hắn chỉ hơi giật giật môi thôi chứ vẫn im lặng. Hắn không cho rằng Ngu Niểu nói sai, suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn thấy một bạn nữ và một bạn nam thân mật như vậy, cũng sẽ không cho rằng giữa hai người họ là một tình cảm đơn thuần.

Hướng Mẫn nói chỉ cần hai người họ không có gì thì không cần chú ý đến ánh mắt của người khác, là do đầu óc họ đen tối mới nghĩ thế. Trước kia Dương Hạo rất tán đồng nhưng hiện giờ lại không cho là vậy.

Trước kia Dương Hạo không chú ý nhiều, nhưng một khi hắn để ý thì sẽ phát hiện ra trong đó không thích hợp. Hơn nữa, đối với việc hắn theo đuổi người khác, biểu hiện của Hướng Mẫn lại quá nhiệt tình, so với bản thân hắn còn để ý hơn.

Lời nói của Ngu Niểu như để lại một hạt giống trong lòng hắn, chẳng lẽ Hướng Mẫn thật sự thích hắn? Nói cách khác, nữ sinh ở tình huống này sao có thể hành động tùy ý như vậy được? Dương Hạo tất nhiên sẽ không nghĩ xấu cho Hướng Mẫn, chỉ cho rằng cô ấy là một nữ sinh tùy tiện.

Hơn nữa, lời nói bình thường của Hướng Mẫn cũng có ý khinh thường nữ sinh nũng nịu tinh xảo như Ngu Niểu, hành xử khác người của cô ấy và các nữ sinh rất khác nhau. Nếu như là do Hướng Mẫn thích hắn, thì tất cả đều hợp lí.

Chỉ là sau khi bị Ngu Niểu nói thẳng ra, tình cảm của Dương Hạo đối với Hướng Mẫn chẳng những không có cảm động ngượng ngùng linh tinh, ngược lại cảm thấy thật ghê tởm, như ăn phải ruồi bọ.

Trước kia, với những người không thích hắn đều cự tuyệt dứt khoát, Hướng Mẫn lại tìm lối tắt để cùng hắn thân mật khiến Dương Hạo không thể chấp nhận được.

Huống chi, người trong lòng hiện giờ của Dương Hạo là Ngu Niểu. Trước lúc đạt được mục tiêu thì hắn sẽ không chú ý đến người khác. Trừ phi giống như trong cốt truyện, hắn chán ghét Ngu Niểu.

----------
Sau khi xảy ra sự kiện gặp mộng xuân xấu hổ như vậy, dù ngoài mặt Tề Tử Ngang tỏ ra bình tĩnh, nhưng hắn cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hiện giờ Tề Tử Ngang đang rất rối rắm, không biết có nên tránh mặt Ngu Niểu không, anh luyến tiếc rồi lại không thể đối mặt.

Nhưng mà Tề Tử Ngang phát hiện, căn bản không cần anh rối rắm, Ngu Niểu căn bản không cho anh cơ hội gặp mặt. Tề Tử Ngang rất tức giận, tuy rằng anh cũng đã lường trước khả năng sau khi xảy ra chuyện ấy sẽ bị né tránh.

Tề Tử Ngang nghĩ mọi cách thì rốt cuộc tìm được địa điểm và thời gian Ngu Niểu đi học dương cầm, chỉ là anh không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa sổ mà nhìn cô chăm chú.

Ngu Niểu ngồi ở trên ghế đàn dương cầm, tiếng đàn và cô giống nhau đều nhu hòa, nhẹ nhàng, cũng giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy vào tim, làm cảm xúc trong người như được trấn an mà hòa hoãn lại.

Bản năng của con người sẽ sinh ra hảo cảm với người tạo ra bản nhạc như vậy, huống chi bộ dạng chăm chú của Ngu Niểu giống như sắp phát sáng lên, ánh mặt trời chiếu lên cô như mạ lên một tầng vầng sáng mê người, làm tim Tề Tử Ngang đập thình thịch, si ngốc nhìn Ngu Niểu một hồi lâu, chưa định thần lại được.

Chỉ là, vì Tề Tử Ngang nhìn quá chăm chú nên không phát hiện cũng có một nam sinh đang trong tình huống giống hắn. Dương Hạo đứng nấp dưới bóng cây nhưng lại không trở ngại hắn thưởng thức tài nghệ của Ngu Niểu.

Đây là do Ngu Niểu cố ý, một công đôi việc. Độ cong khóe môi cô càng thêm nhu hòa, ý cười nhợt nhạt trên khuôn mặt càng khiến người ta say đắm.
-----------------
Bởi vì đã nhận được 🌟 đầu tiên nên mình tặng chương này nha, cám ơn sự ủng hộ của bạn, mọi người cũng cho mình 🌟 để mình thêm động lực hoàn truyện nha😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info