ZingTruyen.Com

Edit Xuyen Nhanh He Thong Nu Phu

P/s- chương này được bổ sung do yêu cầu của một số bạn mong muốn có một cái kết viên mãn cho 2nv ở TG này nên mình đã thử tìm trên google !!!~~ bởi vì chương này không phải do tác giả viết nên mình sẽ ghi nguồn ở dưới  !!! các bạn có thể qua bên đó đọc ủng hộ bạn editor.

Nguồnhttps://magnolia1314.wordpress.com/

 Editor thực hiện: Tử Nhu, Linh Lan _ Beta: Linh Lan

(trích lời của bạn editor: Đây chỉ là một thế giới nhỏ trong truyện Hệ thống nữ phụ của Muội giấy khẩu vị nặng nhưng vì quá thích nhân vật Hàn Thiệu nên bạn Lan quyết định làm một ebook riêng tặng độc giả.)

**************************************

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Hàn Thiệu từng không quan tâm đến bệnh ung thư dạ dày của mình, lúc đó anh nghĩ rằng trên cuộc đời này không còn gì luyến tiếc, đi sớm cũng không sao. Cho nên anh vẫn tích cực điều trị, đối với anh cho dù kiếm đủ tiền thì công việc luôn quan trọng nhất.

Bây giờ nhớ lại, lúc đó anh thấy sống thêm ba năm rưỡi nữa đã đủ rồi, ai ngờ sau đó anh gặp phải kiếp nạn của đời mình, không tránh khỏi số kiếp nhưng anh vui vẻ chịu đựng.

Có lẽ là ông trời trả thù, khiến anh gặp được người con gái đó, rồi ngoài ý muốn yêu cô bé tuyệt vời kia. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, mặc dù anh chưa bao giờ biểu lộ ra, nhưng anh vẫn rất hối hận, hối hận khi còn trẻ sao không giữa mình trong sạch để chờ Ngữ Kỳ, hận không thể ở cùng cô cả đời.

Nói cho cùng, chẳng qua là "Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão."

Đại khái khi kiếp nạn đến mọi người đều sẽ có cảm giác, một ngày kia, Hàn Thiệu và Ngữ Kỳ như một đôi tình nhân nhỏ đi dạo trong chợ đêm. Sau khi đưa cô đến bờ biển xem Hoàng Hôn, ánh trời chiều rất đẹp, có lẽ anh tự biết rằng mình không còn sống thêm được nữa, không chịu được mà nói liên miên rất nhiều y như ông già, nhưng Ngữ Kỳ rất nghiêm túc nghe và trả lời anh.
Anh bảo cô xem Hoàng Hôn, cô nhìn anh một cái thật sâu, như anh mong muốn.

Ngữ Kỳ của anh luôn luôn nghe lời như thế, nhu thuận khiến người khác phải đau lòng.

Ngữ Kỳ đẹp như vậy, Hoàng Hôn nhuộm đỏ gò má trắng nõn của cô, quả thật như bông hoa tràn trề sức sống.

Bóng tối dần dần che khuất trước mắt anh, thần trí anh dần trở nên mơ hồ.

Trong bóng tối, có một thứ gì đó phản chiếu ánh sáng đỏ, sáng rực khác thường.

(Đó là... nước mắt sao?)

(Ngữ Kỳ, đừng khóc.)

Hàn Thiệu mở mắt ra một lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm gục trên bàn, máy vi tính ở trước mắt, giống như không cẩn thận ngủ thiếp đi, chẳng qua tư thế ngủ này không thoải mái, trên người hơi đau. Hàn Thiệu đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, căn phòng nhỏ này vừa xa lạ lại quen thuộc.

Cảnh vật trước mắt so với trước khi anh nhắm mắt rất khác nhau, làm cho anh nghĩ vừa rồi chỉ là một giấc mơ đẹp nhưng lại đau thương, song Ngữ Kỳ của anh rõ ràng, khắc sâu như vậy, anh vĩnh viễn không cách nào quên được, sao có thể là mơ.

Máy vi tính trên bàn vẫn đang hoạt động, màn hình cồng kềnh theo sự di chuyển của con chuột sáng lên, anh cảm thấy có chút quen thuộc với tư liệu hiện lên trong máy tính, chẳng qua ngày tháng dưới góc màn hình khiến anh ngẩn người.

Hai mươi ba năm trước.

Anh chết lúc 50 tuổi.

Anh mở tủ quần áo ra, Hàn Thiệu thấy một bóng dáng quen thuộc, bộ dạng quen thuộc.
Đây là lúc anh 27 tuổi, chính xác là Hàn Thiệu 27 tuổi.

Khuôn mặt sớm không còn sự non nớt, nhưng dáng vẻ vẫn còn trẻ, có thể do thức khuya nên đôi mắt hơi thâm, mái tóc thì lộn xộn.

Khi 27 tuổi, Hàn Thiệu mới thành lập công ty không lâu, vừa có chút khởi sắc.

Khi đó anh còn trẻ, dù trưởng thành và nhiều kinh nghiệm thế nào thì vẫn mang theo sự bốc đồng liều lĩnh của tuổi trẻ, làm việc cả ngày lẫn đêm không sợ khổ hay mệt mỏi, không chú ý giữ gìn sức khỏe, liều mạng làm việc.

Chẳng qua, khi còn trẻ Hàn Thiệu bỏ rất nhiều công sức để làm việc, tăng ca cả ngày lẫn đêm, nhưng Hàn Thiệu bây giờ dầy dặn kinh nghiệm, không thấy khó khăn gì. Mặc dù anh không nhớ rõ lắm nhưng với trực giác nhạy bén và kinh nghiệm nhiều năm cũng đủ để anh nắm chắc hướng đi cơ bản tình hình kinh tế trước mắt. Hàn Thiệu không có dã tâm thống trị đế quốc thương nghiệp, nhưng ít nhất phải đạt được mức độ như trước, anh muốn cho Ngữ Kỳ một cuộc sống tốt nhất, ở thật lâu bên cạnh cô.

Ngữ Kỳ hiện giờ chỉ mới 6 tuổi, anh có rất nhiều thời gian, đến khi đó, chờ Ngữ Kỳ của anh trưởng thành, anh không muốn dùng cách thức trước đây để bắt đầu với cô, anh phải gặp gỡ và theo đuổi cô một cách nghiêm túc, làm cô rung động.

Trước đây anh đã điều tra tư liệu về Ngữ Kỳ, Hàn Thiệu ghi lại một số chi tiết anh còn nhớ rồi đưa thám tử đi tìm hiểu.

Chuyện làm ăn được Hàn Thiệu phân công cho cấp dưới, anh làm nòng cốt, có kế hoạch trước đây tham khảo, lại thêm kinh nghiệm nhiều năm của anh, ít tốn thời gian hơn nhiều, hoàn toàn có thể đảm bảo công việc và nghỉ ngơi của anh.

Giờ đây, anh muốn cơ thể khỏe mạnh sống cùng Ngữ Kỳ đến bạc đầu.

Ngữ Kỳ vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ, nghỉ ngơi vài ngày, lại phát hiện không biết vì sao mình lại tới một thế giới xa lạ, cơ thể vô cùng nhỏ bé, cô cố gắng nhớ lại nội dung vở kịch, kinh ngạc phát hiện đây vốn là thể giới cô đã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trí nhớ quay về thì cô biết Hàn Thiệu nhân vật phản diện thế giới này bị bệnh qua đời, mà cô theo anh tận 14 năm.

Không hiểu vì sao khi Ngữ Kỳ liên lạc với người quản lý quy luật thế giới này thì được cho biết, Hàn Thiệu nhân vật mục tiêu của cô do nguyên nhân nào đó được trọng sinh về lại 27 tuổi, lúc này Ngữ Kỳ sáu tuổi. Nhiệm vụ của cô thay đổi một chút, lần này cô phải ở lại thế giới này đến khi chết mới có thể rời đi. Nghe nói do cô công tác đã lâu, hoàn thành công việc đặc biệt tốt, vừa khéo để cô nghỉ phép ở thế giới này, nhưng mà vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ khiến Hàn Thiệu yêu cô, chẳng qua do Hàn Thiệu trọng sinh, Ngữ Kỳ xuất hiện ở thế giới thời gian sau này đã hoàn thành xong, hiện tại cô hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống của mình.

Tuy rằng như thế, Ngữ Kỳ vẫn muốn tiếp tục ở chung một chỗ với Hàn Thiệu. Người đàn ông này quá tốt, anh có thể yêu cô đó là vận may của cô. Thời gian chảy ngược với Hàn Thiệu, nhưng với Ngữ Kỳ thì đang tiến về phía trước.

Thời gian lưu chuyển, Ngữ Kỳ luôn im lặng chờ đợi Hàn Thiệu xuất hiện.

Hàn Thiệu cung cấp tài liệu cặn kẽ, không bao lâu thám tử tư đã giao cho anh hồ sơ điều tra sơ bộ, bởi vì lúc trước yêu cầu tư liệu đầy đủ nên cần thêm thời gian. Thám tử tư còn báo cáo cho Hàn Thiệu biết mỗi ngày Ngữ Kỳ làm gì và ảnh chụp tương ứng, mỗi khi Hàn Thiệu làm việc xong thì lật xem báo cáo về Ngữ Kỳ, cất kỹ ảnh chụp vào một quyển sách rồi đi ngủ.

Về phần sau đó Ngữ Kỳ học tiểu học tổng cộng nhận được mấy lá thư tình Hàn Thiệu đều biết, không khỏi tán thưởng độ chuyên nghiệp của thám tử tư thật hiệu quả.

Mỗi lần kết thúc một hạng mục lớn, Hàn Thiệu sẽ nghỉ ngơi 3 ngày, bay đến thành phố Ngữ Kỳ sống, ở một ngôi nhà quanh đó. Thời gian Ngữ Kỳ sinh hoạt và nghỉ ngơi rất giống anh, cho nên dù lẳng lặng nhìn cô thì Hàn Thiệu đều có cảm giác bọn họ vẫn sinh hoạt chung một chỗ như trước.

Ngữ Kỳ lúc nhỏ rất ngoan ngoãn, không giống những đứa trẻ khác luôn thích ra ngoài đi chơi, chỉ thỉnh thoảng đến công viên nhỏ gần nhà chơi xích đu. Cô không thích đu thật cao giống những đứa trẻ khác, ngược lại thích ngồi trên xích đu từ từ đung đưa, độ cong rất thấp, nhưng cảm thấy đặc biệt nhịp nhàng, mang theo sự điềm đạm.

Lần đầu tiên thấy hình ảnh Ngữ Kỳ trên xích đu thì anh đã lặng lẽ thêm xích đu vào bản thiết kế căn nhà tương lai của anh và Ngữ Kỳ.

Thời gian Ngữ chơi xích đu không cố định, thậm chí không có quy luật nào, nhưng mỗi lần Hàn Thiệu đi tới đều gặp, anh cảm thấy đây là duyên phận, duyên phận của anh và Ngữ Kỳ.
Ba ngày qua rất nhanh, mỗi lần rời đi anh đều cảm thấy không thể chờ đợi được muốn chuyển công ty đến thành phố Ngữ Kỳ sống.

Lúc mới đến thì chờ mong, đến rồi thì vui vẻ, lúc rời đi càng mất mát.Ngữ Kỳ không phải người thường, rất nhanh cô đã phát hiện có người luôn yên lặng quan sát cuộc sống của cô, Ngữ Kỳ cũng yên lặng theo dõi người đó. Theo dõi cẩn thận thời gian dài, cách thức đặc biệt chuyên nghiệp . . . Rất nhiều manh mối cho cô biết đây là một thám tử tư. Như hiểu rõ điều gì, Ngữ Kỳ coi như không biết, chỉ thỉnh thoảng chạy ra công viên nhỏ chơi xích đu. Kỳ thật bản thân Ngữ Kỳ rất thích như vậy, từ từ đẩy nhẹ xích đu, gió vi vu thổi tới, bầu trời trong xanh.Qua vài ngày, Ngữ Kỳ cảm giác ánh mắt nhìn cô bỗng nhiên có chút không giống, vì thế cô chạy đi chơi xích đu, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc ở ban công khu nhà trọ đối diện, khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc.Cô còn tưởng rằng anh sẽ không tới nhanh như vậy.


Chẳng mấy chốc Ngữ Kỳ đã lên tiểu học, tuy vậy ngoài thời gian đi học và tan trường thì cuộc sống Ngữ Kỳ không có gì thay đổi, bài tập trên lớp chỉ mấy phút đã làm xong, mỗi khi gặp đề bài nằm ngoài phạm vi bài học đều trực tiếp bỏ qua, ở trong mắt thầy cô giáo là bình thường.
Cách một khoảng thời gian chừng 3-4 tháng, đôi khi nửa năm, Hàn Thiệu đều đến một lần, yên lặng nhìn cô vài ngày rồi rời đi.Bởi vì Hàn Thiệu thật sự là quân tử, luôn yên lặng nhìn từ xa, vốn dĩ Ngữ Kỳ rất nhẫn nại cũng không nhịn được chủ động xuất kích, tính toán thừa dịp Hàn Thiệu đến tạo cơ hội gặp mặt anh một lần, trong tương lai nói thích anh cũng không bất ngờ.Cho nên nói, năng lực nghiệp vụ tấn công của Ngữ Kỳ hơn xa Hàn Thiệu cả ngàn năm ánh sáng. EQ người trước cực cao, EQ người sau vô cùng thê thảm. Được rồi, điều này thuần túy là đợi mười bốn năm không nhịn được nên làm rối lên mà thôi, EQ của chú Hàn có lẽ không bết bát vậy đâu.
Trong đầu Ngữ Kỳ xẹt qua vô số tình huống cẩu huyết cũ vô cùng hiệu quả, cuối cùng chọn một cái từ xưa đến nay đều có tác dụng, chính là anh hùng cứu mỹ nhân.Ngữ Kỳ tính toán thế này, đầu tiên cô không thể lộ vẻ khác thường, không thể cố ý chạy đến tuyến đường nguy hiểm. Trùng hợp gần trường tiểu học của Ngữ Kỳ là một trường trung học hạng ba, thường xuyên có thành phần hư hỏng đến bắt nạt các em học sinh nhỏ buộc chúng nộp tiền tiêu vặt, không thì sẽ bị đánh. Trên đường tan học về nhà đụng phải một tên học sinh lưu manh, bộ dáng cô có vẻ yếu đuối khiến đối phương nghĩ người này dễ bắt nạt, như vậy đối phương sẽ vòi tiền cô, cô không chịu hai người sẽ có tranh chấp. Mỗi khi Ngữ Kỳ tan học về Hàn Thiệu đều lái xe đằng sau yên lặng đi theo cô, Hàn Thiệu nhất định sẽ phát hiện, sau đó sẽ chạy tới giúp cô, rồi họ quen biết nhau, xong.
Phương án này có thể dùng được nhưng Ngữ Kỳ do dự thật lâu, bởi vì cô không chắc lắm về sức mạnh của Hàn Thiệu. Lúc trước khi mới quen biết Hàn Thiệu, anh là người có địa vị, không mười thì tám vệ sĩ, người nào người nấy bản lĩnh cao siêu, về sau anh bị bệnh nặng, Ngữ Kỳ tình nguyện chịu nguy hiểm cũng không để Hàn Thiệu gặp thương tổn.
Ngữ Kỳ chưa do dự xong thì Hàn Thiệu đã tới rồi. Bất đắc dĩ Ngữ Kỳ đành phải chọn mục tiêu thoạt nhìn yếu ớt một chút, Hàn Thiệu hai mươi mấy tuổi thanh niên trai tráng không thể thua, cũng không ốm yếu lắm. Tránh cho kết quả xấu xảy ra, Ngữ Kỳ còn lén luyện tập thể lực, đến lúc đó ít nhất có thể làm mỹ nhân cứu anh hùng, dù sao hai người cũng quen biết nhau.
Ngữ Kỳ, thật ra cô có thể kỳ vọng cao vào Hàn Thiệu.
Kết quả chính là chú Hàn thật sự biết đánh nhau.
Ngữ Kỳ: hoàn toàn không đoán được.
Lúc trước cơ thể Hàn Thiệu không tốt đơn giản là do ung thư dạ dày, kỳ thật năm đó bản lĩnh anh không tệ lắm, hiện tại vì để khỏe mạnh mỗi ngày anh đều tập luyện, dáng người càng tráng kiện, Ngữ Kỳ rất nhanh có cơ hội tự thể nghiệm.
Thời gian qua rất nhanh, Ngữ Kỳ tốt nghiệp tiểu học rồi lên trung học. Tuy rằng thời gian gặp mặt không nhiều, nhưng dưới sự cố gắng thúc đẩy của Hàn Thiệu và cô luôn toàn lực phối hợp thì mối quan hệ của họ ngày càng phát triển. Cùng lúc đó, rốt cuộc Hàn Thiệu thành công chuyển tổng công ty đến thành phố này.
Điểm tốt hơn chính là vì khoảng cách từ nhà Ngữ Kỳ đến trường trung học không xa lắm, Ngữ Kỳ học ở trung học số hai gần hơn trung học số một của chị gái Tô Vi Vi rất nhiều, cho dù đi 2 chuyến xe bus mới đến trường nhưng Ngữ Kỳ không trọ ở trường như Tô Vi Vi mà kiên trì về nhà mỗi ngày. Lúc này quan hệ giữa Ngữ Kỳ và Hàn Thiệu đã rất tốt, anh muốn lái xe đưa đón Ngữ Kỳ đi học, nhưng do trường trung học Ngữ Kỳ quản lý khá nghiêm, Ngữ Kỳ kiên trì mãi Hàn Thiệu mới chịu đổi thành tặng xe đạp.
Tuy rằng thoạt nhìn kết quả này là hai bên thỏa hiệp, nhưng kỳ thật trong lòng hai người đều yên lặng vui vẻ.
Một người đạp xe đạp một người ngồi sau, người đạp xe lúc thì chăm chú khi thì phân tâm, đôi khi cố ý lắc lư một cái, khi lại gặp một con đường khúc khuỷu, người phía sau khi thì nghiêng người về trước, hoặc cẩn thận nắm lấy góc áo, rồi nhẹ nhàng ôm vòng eo người đằng trước, quả thực là vũ khí lợi hại để tăng tình cảm.
Đây chính là tiết tấu yêu đương.
Hàn Thiệu: Mình thật sự TM nhanh trí.
Ngữ Kỳ: Kế hoạch tiến hành quá thuận lợi.
Nhưng bọn họ không biết, tình huống hiện tại thật ra là —— hai người có tình cảm với nhau cố gắng làm đối phương tăng cảm tình với mình.
Thật là bi thương.
-----------------


Năm nào đó sau khi Ngữ Kỳ tốt nghiệp trung học, Hàn Thiệu không nhịn được nữa quyết định nhanh chóng ra tay, trong chớp mắt hai người biến thành quan hệ yêu đương.
Ngữ Kỳ lớn lên rất xinh đẹp, ngộ nhỡ gặp những tên con trai đa tình, lỗ mãng, bộ dạng chẳng ra gì còn thích thể hiện ở trung học, họ dùng lời ngon tiếng ngọt cướp cô mất thì sao bây giờ.
Khụ khụ, kiếp trước chú Hàn anh có nói —— bọn họ khôi ngô tuấn tú, đánh bóng rổ giỏi, sẽ cùng cô ấy đi dạo phố xem phim, nói lời ngon tiếng ngọt làm cô ấy vui vẻ. . .
Hàn Thiệu: Tôi chưa nói qua.
Sự thật chứng minh Hàn Thiệu thực sự có khả năng dự kiến trước, bởi vì học sinh nam trong trường theo đuổi Ngữ Kỳ có thể xếp hàng từ cửa trước đến cửa sau lớp học.
Hàn Thiệu luôn chờ Ngữ Kỳ của anh lớn lên, nhưng dường như anh đã đánh giá cao năng lực nhẫn nại của mình. Khi Ngữ Kỳ 15 tuổi tốt nghiệp trung học, cô trở nên giống hình dáng lần đầu bọn họ gặp nhau ở kiếp trước, như nụ hoa vừa chớm nở, Ngữ Kỳ dần toát ra sự xinh đẹp làm người khác kinh ngạc.
Bạn dốc lòng vun trồng một đóa hoa, mỗi ngày tưới nước, nói chuyện, tỉa cành lá, cùng nhau phơi nắng với nó, khi nó dần lớn lên bắt đầu có nụ, sao bạn có thể chịu được khi có người muốn ngắt nó, thậm chí đụng vào bạn đã muốn điên lên, rõ ràng đây là của bạn, đóa hoa xinh đẹp chỉ thuộc về bạn.
Cho nên anh quyết định nói cho cô biết, anh thích, anh yêu cô.
Cho dù cô không tiếp nhận, anh có thể kiên trì theo đuổi cô.
Anh chỉ muốn cho cô gái này biết, anh thích cô, anh yêu cô, anh muốn cùng cô ở một chỗ, suốt đời suốt kiếp cho đến cuối cuộc đời. (tại sao chỉ 1 kiếp mà k phải nhiều kiếp nhỉ ^ ^)
Ngữ Kỳ vẫn thông minh lanh lợi như thế, chỉ một nụ cười đơn giản đã làm dịu đi sự bất an trong lòng anh, lời nói dịu dàng của cô khắc sâu vào lòng anh.
Cô nói: "Anh tốt như vậy."
"A Thiệu, sao em có thể không thương anh."
Đây là lần đầu tiên Ngữ Kỳ gọi anh A Thiệu.
Rốt cuộc cô lại gọi anh là A Thiệu, thật tốt.
(Ngữ Kỳ, rốt cuộc em lại là của anh.)
Năm Ngữ Kỳ 16 tuổi nội dung nguyên bản của vở kịch bắt đầu, mẹ của cô và Tô Vi Vi bệnh nặng, lúc này Hàn Thiệu cho Ngữ Kỳ mượn một khoản tiền, hơn nữa Tô Vi Vi cố gắng làm việc nên thuận lợi gom đủ tiền thuốc men. Nhưng bệnh quá nghiêm trọng, khi Ngữ Kỳ lên cấp ba thì mẹ cô qua đời, trong lúc đó Tô Vi Vi và Lâm Tiêu có nhiều xích mích, Ngữ Kỳ không khuyên giải được. Sau khi mẹ qua đời Tô Vi Vi nói với Ngữ Kỳ cô ta muốn ra nước ngoài du học khiến cô hơi ngạc nhiên.
Ngữ Kỳ và Tô Vi Vi bàn bạc bán nhà cũ trả lại tiền cho Hàn Thiệu. Lên đại học Ngữ Kỳ có thể ở ký túc xá, Tô Vi Vi xuất ngoại, căn phòng này không có tác dụng gì.
Về phần Ngữ Kỳ, đương nhiên không ở trong trường học, Hàn Thiệu mua một ngôi nhà nhỏ có hai phòng gần trường đại học của Ngữ Kỳ, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung.
Đời trước Hàn Thiệu biết Ngữ Kỳ có tài nấu nướng tuyệt vời, chẳng qua bởi vì anh bệnh nên trên bàn cơm toàn xuất hiện rau xanh, không chất kích thích. Vì thế sau này lúc ở chung mỗi ngày Ngữ Kỳ biến đổi món ăn ngon màu sắc đa dạng, Hàn Thiệu kinh ngạc một hồi, sau đó tự hào nghĩ không hổ là Ngữ Kỳ của anh.
Một ngày Hàn Thiệu tâm huyết dâng trào đi đo cân nặng, tâm tình phức tạp khi phát hiện anh nặng hơn trước mấy cân. Anh nhất định phải tăng cường rèn luyện mỗi ngày, nhỡ đâu biến thành Bàn Tử (mập mạp) thì sao xứng đôi với Ngữ Kỳ được.
Nhìn thấy vẻ mặt Hàn Thiệu cứng nhắc xem cân nặng, Ngữ Kỳ lén lút nhìn phía sau anh, mới phát hiện thì ra tăng cân rồi, xem bộ dáng là đang lặng lẽ buồn bực.
Ngữ Kỳ cười đắc ý, chẳng lẽ anh không biết mục đích kiếp trước của cô là nuôi anh béo sao?

-------------------------

Về chuyên ngành ở đại học, sau nhiều lần do dự, cuối cùng Ngữ Kỳ đăng ký ngành quản lý nguồn nhân lực. Không ít lần cô từng đóng vai nữ doanh nhân ở thương trường, ở phương diện này tuy không đến mức rung trời chuyển đất/gió thổi cỏ rạp, nhưng cô vẫn có vài phần tin tưởng vào bản thân. Quan trọng hơn là cho dù sau khi Hàn Thiệu sống lại, anh càng thêm chú ý thân thể của chính mình, nhưng khối lượng công việc vẫn bận rộn, nếu cô có thể chia sẻ bớt một phần cho anh thì tốt quá.
Nếu nhất định phải ở lại thế giới này đến khi qua đời, cô cũng muốn có người luôn ở bên cạnh cô.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
(Trích trong bài Kích cổ 4 ở trong Kinh Thi của Khổng Tử.
Dịch nghĩa:
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.)
Sau khi Hàn Thiệu biết thì không nói gì, nhưng thường xuyên đưa Ngữ Kỳ đến công ty, cầm tay dạy cô, nhưng Ngữ Kỳ không thể nghi ngờ là cô học trò giỏi khiến thầy cô giáo cảm thấy thoải mái và tự hào.
Tuy rằng Ngữ Kỳ có thực lực giỏi giang lại có Hàn Thiệu dạy dỗ, nhưng lên đại học không giống với tiểu học, trung học cơ sở hay trung học phổ thông, học tới học lui đều là những kiến thức cũ. Chuyên ngành ở đại học đông như kiến cỏ, ngoài vài môn cơ bản, đa số môn học ở mỗi chuyên ngành đều khác biệt. Dù là Ngữ Kỳ kinh nghiệm phong phú cũng không thể học trôi chảy ở mỗi chuyên ngành. Lúc này, cô lựa chọn ngành quản lý nguồn nhân lực vì cô quen thuộc nhất với công việc kinh doanh, cộng thêm tài liệu giảng dạy khổng lồ, tốc độ đổi mới cực kì nhanh, tri thức trong sách vở hoàn toàn khác biệt với thực tế; cho nên Ngữ Kỳ khá chăm chỉ học tập, ít nhất phải học thật giỏi mới có thể giúp đỡ nhiều cho Hàn Thiệu.
Việc học ở năm đầu tiên rất nhiều, có phần vội vàng, cho nên vì có thể cam đoan trọng tâm cuộc sống của mình đặt trên người Hàn Thiệu, Ngữ Kỳ không tham gia câu lạc bộ nào, quan hệ với bạn học cũng chỉ duy trì ở mức bình thường. Cứ việc cuộc sống vô cùng khiêm tốn, nhưng có thành tích học tập vĩ đại, dung mạo không tầm thường, tính cách ôn hòa, khí chất văn nhã nổi bật giữa đám đông, Ngữ Kỳ vẫn thu hút sự chú ý của không ít nam sinh.
Đối diện với những người hoặc nội hàm hoặc can đảm theo đuổi, Ngữ Kỳ đã là danh hoa có chủ cho nên dĩ nhiên thái độ uyển chuyển khéo léo mà vẫn kiên quyết từ chối.
Nhưng trên thế giới này luôn có vài người, bọn họ sinh ra là con trai cưng của trời, trong quá trình trưởng thành mọi việc đều thuận lợi, cực kỳ tự tin với chính mình, cũng có phẩm chất tốt đẹp là cứ bám riết không tha.
Tuy rằng điều này ở trong mắt người nào đó tuyệt đối không tốt đẹp tẹo nào.
Hoàn thành xong một cái hạng mục lớn, cuối cùng Hàn Thiệu được tan ca sớm, sau khi tan tầm anh tự mình tới đón Ngữ Kỳ tan học, vì thế anh còn đặc biệt đặt trước một tuần ở một nhà hàng nổi tiếng về dưỡng sinh. Có điều, khi anh lái xe đến trước cổng trường đại học của Ngữ Kỳ thì phát hiện cô đang đi về phía cổng nhưng đằng sau có một thằng nhóc choai choai cầm một bó hoa hồng cực kì tục khí, thì vốn dĩ luôn bình tĩnh, phong độ hào hoa, ở trong lòng Hàn Thiệu thầm đen mặt.
Chú Hàn khó chịu cực độ vô cùng nhanh chóng xuống xe bước đến bên cạnh Ngữ Kỳ, quang minh chính đại biểu thị chủ quyền công khai, bình tĩnh nhưng không lưu tình đẩy lui tình địch ba bước.
Buổi tối, Ngữ Kỳ đang dựa vào người Hàn Thiệu, hai người nhàn nhã xem tiết mục trên ti vi thì Hàn Thiệu một bên vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của Ngữ Kỳ, một bên ung dung dò hỏi.
"Ngữ Kỳ, hiện tại em mười tám tuổi lẻ bốn tháng rồi nhỉ?"
Vấn đề này có chút phức tạp, Ngữ Kỳ nghiêng đầu nghĩ một lúc mới trả lời: "A Thiệu, trí nhớ của anh thật tốt."
"Quá lâu, còn lâu lắm em mới hai mươi tuổi, Ngữ Kỳ, anh sắp mất hết kiên nhẫn rồi."
Ngữ Kỳ chưa hiểu lý do.
"Có bao nhiêu người dòm ngó em, anh thật sự sợ có một ngày em sẽ bị người khác cướp mất."
Ngữ Kỳ như thể đoán ra điều gì, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Sẽ không, A Thiệu, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp em khỏi anh. Bất luận họ tốt cỡ nào, trong mắt em đều không bằng một góc nhỏ của anh."
Ngữ Kỳ vùi mình trong lòng Hàn Thiệu, ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nói: "Em còn sợ điều đó hơn, sợ anh cảm thấy có một thư ký nữ khéo léo hiểu lòng đẹp hơn, động lòng người hơn cô bé là em, sợ anh cảm thấy nữ doanh nhân thành thục, tự tin thích hợp sóng vai đồng hành với anh hơn. . . A Thiệu, anh đừng rời khỏi em."
Hàn Thiệu hôn một cái lên đôi mắt sáng ngời nghiêm túc ngẩng đầu nhìn mình, ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ, nói rất rõ ràng vào tai cô gái nhỏ có vẻ bất an: "Anh không có thư ký nữ, chỉ có thư ký nam chuyên nghiệp nghiêm túc ít nói, anh cũng không thích nữ doanh nhân, chỉ yêu người con gái anh luôn bảo vệ và đợi cô ấy lớn lên, Ngữ Kỳ của anh."
Từ trong lòng Hàn Thiệu, Ngữ Kỳ ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh.
"Ngữ Kỳ, chúng ta đính hôn đi."
Giờ này phút này, Ngữ Kỳ chính thức thăng cấp từ bạn gái thành vị hôn thê, bởi vì ngôi vị bạn gái hoàn toàn không thỏa mãn được dục vọng biểu thị công khai chủ quyền của chú Hàn.
----------------------


Hôm sau là cuối tuần, Hàn Thiệu đưa Ngữ Kỳ đi lấy nhẫn.
Đúng vậy, là lấy mà không phải chọn, Hàn Thiệu đã có âm mưu sẵn về việc đính hôn, nhẫn cũng đã đặt trước từ lâu.
Trong hộp gỗ có mùi hương dịu nhẹ, có một cặp nhẫn một to một nhỏ nằm yên trên tơ lụa. Nhẫn làm từ ngọc trắng tinh tế, có điêu khắc tình cảm vợ chồng mặn nồng hơi gồ lên, tinh xảo đến làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Hàn Thiệu hơi cụp mắt đeo cho Ngữ Kỳ chiếc nhẫn thuộc về cô, ngọc trắng thuần khiết không một ti vết lồng vào ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo, có sự xinh đẹp làm cho người ta say mê. Đẹp y như trong trí tưởng tượng của anh.
Tiếp đó Hàn Thiệu đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên ngón tay đeo nhẫn. Ngữ Kỳ mỉm cười nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt dịu dàng mà dáng vóc gầy gò, dùng tay phải không bị nắm lấy tìm đến tay trái của anh, cầm thật chặt, đồng thời khi tay trái được thả ra cô cầm lấy một chiếc nhẫn khác trong hộp gỗ, cẩn thận đeo cho anh.
Kia bàn tay trái đeo nhẫn nắm chặt một bàn tay trái khác, mười ngón đan cài vào nhau, hai cái nhẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau, hai vòng tròn màu trắng tinh tế sáng bóng không kiêng nể gì bộc lộ rõ sự hiện hữu của chúng.
Chủ nhân của chúng còn dịu dàng trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn, không coi ai ra gì.
Thời điểm Ngữ Kỳ lên năm 3 đại học, cuối cùng đến sinh nhật năm hai mươi tuổi.
Trước đó một năm, Hàn Thiệu đã bàn với Ngữ Kỳ, hai người ngọt ngào tình tứ chuẩn bị hết các thủ tục của hôn lễ, chỉ chờ đến sáng ngày sinh nhật đi đăng ký kết hôn sau đó tổ chức đám cưới.
Đám cưới giống với kiếp trước, tổ chức theo kiểu phương Tây.
Âu phục trắng tinh, áo cưới tinh khiết, chú rể đẹp trai, cô dâu xinh đẹp, đám cưới thần thánh, lời thề tốt đẹp.
Về phần nhẫn kết hôn, đó là một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng bình thường, bên trên là viên kim cương hình quả lê màu hồng với độ lớn vừa vặn, làm nổi bật lên ngón áp út của Ngữ Kỳ mảnh khảnh xinh đẹp lạ thường.
Tô Vi Vi vội vàng từ nước ngoài trở về tham gia đám cưới của Ngữ Kỳ, đồng hành còn có Lâm Tiêu, đến với thân phận là bạn trai của Tô Vi Vi. Nam nữ chính quả nhiên có lực hấp dẫn không giống bình thường, chia tay, xuất ngoại, gặp lại, quanh đi quẩn lại cuối cùng hai người vẫn ở bên cạnh nhau.
Mặc dù vô cùng kinh ngạc với việc Ngữ Kỳ kết hôn sớm như thế, nhưng Tô Vi Vi chân thành chúc phúc cho em gái, cô nhận ra em gái mình sống rất hạnh phúc. Đây là điều quan trọng nhất.
Lúc ném hoa cưới, bó hoa Uất Kim Hương màu trắng tạo thành một đường cong tao nhã xoẹt qua bầu trời xanh thăm thẳm, rơi vào trong lòng Tô Vi Vi.
"Ngữ Kỳ, anh không hề biết thân thủ của em t như vậy."
"Làm em gái, nên tạo một cú hích cho hạnh phúc của chị gái chứ."
Hai con người mới cưới trốn góc phòng xì xào bàn tán rồi nhìn nhau cười.
Tuần trăng mật của hai người kéo dài hai tháng tại châu Âu, diễn ra vào thời gian Ngữ Kỳ nghỉ hè. Họ đến nước Pháp, ngắm nhìn cánh đồng hoa oải hương ở Provence, đi qua Hà Lan, không đúng mùa hoa Uất Kim Hương nhưng nhìn cảnh cối xay gió chuyển động theo gió cũng làm cho người ta khen ngợi, tới Italy, thành phố nổi Venice xinh đẹp tựa như một giấc mộng lãng mạn, đi qua Hy Lạp, biển Aegea xanh thẳm làm cho lòng người say đắm. . .
Cánh đồng hoa oải hương Provence:


Một năm sau, trong dự liệu Ngữ Kỳ nhận thiệp cưới của Tô Vi Vi, có điều cô không thể ngờ -- Tô Vi Vi và Lâm Tiêu là bác sĩ bảo cưới.Ngữ Kỳ học năm cuối nên gần như không có lịch học nhiều, còn Hàn Thiệu đặc biệt dành một khoảng thời gian nhàn rỗi đi cùng với Ngữ Kỳ tham gia đám cưới của chị gái, coi như cho mình một kì nghỉ dài hạn. Hai người du ngoạn nước Mỹ một tháng mới trở về.

Trong lúc nghỉ ngơi, Hàn Thiệu giao toàn bộ công việc cho trợ lý xử lý, mỗi ngày chỉ xem một phần báo cáo.

Cấp dưới: ông chủ à, ngày nghỉ của ngài kéo dài lâu quá.
Cấp dưới bị Hàn Thiệu áp bức thật sự khổ cực.
Sau khi trở về từ Mỹ, Ngữ Kỳ chính thức vào làm ở công ty của Hàn Thiệu, Ngữ Kỳ nhảy dù xuống làm giám đốc bộ phận hành chính nhân sự, vừa vặn thay thế cho người phụ nữ mạnh mẽ đang định chuyển đến Anh quốc định cư. Hai người ăn ý không che dấu quan hệ, mỗi ngày dính lấy nhau cùng đi làm cùng tan tầm, chọc mù mắt chó của đám nhân viên, cộng thêm chiếc nhẫn ở ngón áp út cùng làm bằng ngọc tuyên bố rõ ràng về quan hệ của hai người.

Xét thấy có chỗ dựa to lớn, mạnh mẽ và vững chắc như Hàn Thiệu tồn tại, cứ việc có một bộ phận nhân viên bất mãn, thậm chí đi ăn máng khác, nhưng Ngữ Kỳ rất nhanh nắm giữ nghành của mình, một bên mỉm cười dịu dàng không lưu tình trấn áp tâm tư nhỏ bé của cấp dưới, một bên không quên cho một cây gậy kèm thêm một quả táo ngọt, cho dù có người không tâm phục khẩu phục, cũng không thể không kiêng kị cô gái thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng thông minh, khôn khéo, không dễ chọc này.
Tóm lại mọi chuyện đều thuận lợi, mỗi lần chứng bệnh làm việc điên cuồng của Hàn Thiệu bất ngờ tái phát quên béng thời gian rồi làm tăng ca, Ngữ Kỳ ngồi ở phía đối diện cùng tăng ca với Hàn Thiệu, vì thế Ngữ Kỳ dịu dàng mà mạnh mẽ chiếm một chỗ ngồi riêng trong văn phòng của Hàn Thiệu. Mỗi lần giữa sắc trời tối mịt, anh ngẩng đầu phát hiện Ngữ Kỳ đang ngồi đối diện mím môi, cúi đầu xử lý hồ sơ sau đó khẽ ngẩng đầu dùng tay trái không tự giác xoa xoa thái dương thì anh đều bỏ lại công việc trong tay, đau lòng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên thái dương của cô, không cho phép cô kháng cự, cướp lấy hồ sơ trong tay cô đặt xuống bàn, sau đó hai người vui vẻ về nhà.Ngữ Kỳ, cô đúng là hồng nhan họa thủy, quân vương không muốn lên triều.


Ngữ Kỳ: Kế hoạch thành công!



============ đường ranh giới chính văn ==================

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com