ZingTruyen.Info

[Edit] [ xuyên nhanh ] HỆ THỐNG NỮ PHỤ

Chương 22-23-24-25: Phiên ngoại Hàn thiệu

camly3048

Edit: Tử Nhu
Beta: Linh Lan

* chương 22

Tư liệu nhân vật: Hàn thiệu

Màu mắt: Sâu và đen

Màu tóc: Đậm và đen

Đặc điểm ngoại hình: Môi mỏng mũi cao, đôi mắt xếch sâu không thấy đáy, hẹp dài

Loại hình: Tổng tài thành thục sâu lắng.

Thể trọng: 61kg.

Thân phận: Người trẻ tuổi nhất trong gia tộc Hàn thị, nắm quyền hành và mạng sống người khác trong tay.

Thân thế: Con riêng thất lạc bên ngoài của nhà họ Hàn, sau khi quay về nhận lại gia tộc thì đứng về phe anh cả, sau khi anh cả bị ám sát, anh đánh bại em Ba trở thành người đứng đầu nhà họ Hàn.

Tiêu chuẩn chọn bạn đời: Tóc dài tới thắt lưng, mặc váy bông màu trắng, nụ cười tinh nghịch.

Thường dùng nước hoa: CREED silver mountain water.

Chữ khắc trên mộ: Tay anh đã nhuốm đầy máu và quá nhiều nghiệp chướng, cũng từng yêu một cô gái người Hoa. Anh chịu trừng phạt đúng tội, anh chết không luyến tiếc.

Cuộc đời: Mùa đông giá rét năm 1968, sinh ra trong một phòng khám nhỏ vô danh, đầu thu năm 2016 mất đi bên cạnh vợ, hưởng thọ 48 tuổi.

======================

Tuyết rơi.

Gió không quá lớn, bông tuyết rơi xuống rất yên lặng, Ngữ Kỳ đứng cạnh cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn đường phố bên ngoài.

Tuyết nhỏ như vậy không ảnh hưởng đến việc ra ngoài, trên đường vẫn có người qua kẻ lại như trước.

Mọi người nắm tay nhau đi dưới ngọn đèn đường, khắp trời đầy tuyết trắng, có bóng lưng một cặp đôi dựa vào nhau xem ra rất ấm áp.

Bên trong phòng, đèn sáng rực, nhưng bởi vì cô độc mình cô nên có vẻ lạnh lẽo.

Ngữ Kỳ xoa nhẹ cánh tay, nhìn thấy trong kính thủy tinh cửa sổ phản chiếu hình ảnh chính mình, từ từ cụp mắt xuống. Sau đó cô xoay người, rời khỏi cửa sổ.

Đi qua phòng khách trống trải, đi tới cánh cửa màu đen, cô giống như mọi ngày khoác áo ngoài vào, đeo khăn quàng cổ, sau đó đẩy cửa ra, một người xuyên qua hành lang yên tĩnh, dọc theo cầu thang có tay vịn bước xuống lầu.

Đứng bên đường một lúc, cô rốt cuộc cúi đầu, lẳng lặng hòa mình vào dòng người qua lại.

Trước kia, Hàn Thiệu có thói quen tản bộ. Mỗi khi ăn xong, anh luôn kéo cô từ trên ghế sa lon đứng lên, không để cô hoạt động như heo ăn xong rồi ngủ.

Cô không có cách nào, chỉ có thể theo anh xuống lầu, bước chân chậm chạp y như rùa, rất giống con rùa già tên là A Thiệu. Ở bên ngoài, Hàn Thiệu chưa bao giờ nắm tay cô, cô chẳng hề cưỡng cầu, chỉ im lặng theo sát bên cạnh anh. Đi từ từ như vậy, đầu óc không hoạt động tản bộ bên cạnh anh, rất dễ dàng sinh ra một loại cảm giác an bình như đã nhiều năm.

Cứ như vậy, xuyên qua đám bồ câu trắng ở quảng trường, đi qua đường phố dài nhiều cửa hàng ... Từng ngóc ngách xung quanh, họ đều đã đặt chân tới.

Ngẫu nhiên, cô dừng lại trước tiệm hoa của người khác, đưa tay sờ cánh hoa Uất Kim Hương (hoa tu líp), hoặc là cô ngồi xuống hàng ghế dài ven đường, từ từ trò chuyện về những chuyện vụn vặt hàng ngày.

Hàn Thiệu nói, anh không phải loại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh cũng từng vì được người khác cho một viên kẹo mà trong lòng trở nên vui vẻ. Anh nói đến cha/ mẹ/ anh em, giọng điệu trầm thấp bình tĩnh, kể lại quá khứ cô không có mặt, từng đoạn từng đoạn nói cho cô nghe.

Người đàn ông trải qua muôn vàn sóng gió kể về chuyện trước đây, ánh mắt luôn sâu thẳm.

Tựa như một quyển sách dày cộp kín chữ, mở ra.

Mỗi một trang đều là chuyện xưa, mỗi một chuyện đều là đã qua.

Bạn không thể biết sâu trong ánh mắt anh rốt cuộc che giấu điều gì, bên trong đó có phải chôn giấu tình yêu với một cô gái, hay một tình yêu chết trăm lần cũng không hối hận ... Càng không muốn người khác biết, lại càng là làm cho người ta tò mò.

Người người đều thích tìm ra lời giải, mà Hàn Thiệu, anh là một câu đố rất khó mổ xẻ, vạn vật trên đời, khó bề phân biệt.

Mỗi việc anh đều làm theo ý mình, nhưng có một ngày bạn sẽ hiểu rõ dụng ý của anh.

Hiện tại, con đường này cô đã đi theo anh vô số lần, cho dù chung quanh ai nấy đều có đôi có cặp, thân thiết dựa vào nhau, cô cũng không tịch mịch.

Thật sự, không hề cô đơn chút nào.

Nhìn này, quán cá tuyết kia, nơi cô và anh từng ăn chung; con mèo đen nằm trên hàng ghế dài, bọn họ từng cùng nhau trêu chọc nó; đôi vợ chồng già nương tựa nhau phía trước kia, bọn họ từng gặp vô số lần...

Bây giờ, cô còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên ăn hamberger đầy thỏa mãn, còn nhớ rõ dáng vẻ dịu dàng của anh khi vuốt lưng chú mèo đen, từ từ, tất cả hồi ức chợt ùa về như sóng cuồn cuộn, mỗi khung cảnh đều có anh, trong nháy mắt bình yên mà ấm áp.

Đã như vậy, sao cô còn cảm thấy tịch mịch chứ? Bọn họ đã dùng tất cả thời gian làm bạn bên nhau, không lãng phí một phút giây nào, từng trải qua nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, coi như sớm xa cách thì có quan hệ gì.

Vừa mới đi qua chỗ rẽ đèn xanh đèn đỏ, nơi anh từng đeo khăn quàng cổ cho cô; vườn hoa đối diện nở đầy hoa Uất Kim Hương, cô từng ở đó hôn trộm lên môi anh...

Những trí nhớ này còn đây, giống như anh vẫn còn bên cạnh cô, chưa từng chia ly, rời xa.

Cho nên cô không cảm thấy tịch mịch, không đáng tiếc, chỉ là có chút nhớ anh mà thôi.

Hàn Thiệu chính là người đàn ông như thế.

Anh chưa bao giờ nói câu anh yêu em, lại dùng tất cả thời gian làm bạn, để cô đủ để nhớ suốt đời.

Nếu tôi yêu em, cho dù biệt ly, cũng không muốn em khóc trong cô đơn, không nơi nương tựa dựa vào.

Cho nên, tôi dùng hết thời gian cuối cùng cưng chiều em, mong những kí ức này có thể thay tôi cùng em vượt qua năm tháng còn lại.

... . . .

Đứng dưới cây đèn giao thông, đèn đỏ đang chuyển sang đèn xanh, cô nhìn vườn hoa đối diện không một bóng người, cô đứng yên thật lâu thật lâu, đột nhiên nhớ ra vào một đêm mùa đông, đó là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

Người đi đường qua qua lại lại, cửa sổ xe anh từ từ hạ xuống.

Người đàn ông mắt phượng trong trẻo, giọng nói lễ phép và cô gái có khuôn mặt trẻ con, nụ cười lanh lợi.

Chỉ một cái liếc mắt nhìn nhau, quấn quýt cả đời.

***

chương 23

Sinh nhật Ngữ Kỳ hàng năm, quà Hàn Thiệu tặng cô chẳng bao giờ giống nhau, điểm giống duy nhất chính là đều được anh phí tâm tư suy nghĩ —— ví dụ năm ngoái anh tặng cô một du thuyền tinh xảo màu trắng xinh đẹp, trên mặt nước biển màu xanh lam hiện lên tên cô —— mà cô trước khi nhận được nó thì hoàn toàn không hay biết gì.

Món quà quý giá như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết phải nói cảm ơn thế nào. Cũng may món quà này không phải có tiền cũng không mua được, mà Hàn Thiệu anh vĩnh viễn không giống những người đàn ông trung niên bụng bia dê xồm bao nuôi tình nhân khác, lớn tiếng cười hỏi em thích không.

Anh chú trọng lễ nghi cũng như phong cách chính mình, hơn nữa chỉ cần anh nguyện ý thì vĩnh viễn anh sẽ không làm người khác cảm thấy xấu hổ hay sợ hãi. Mỗi hành động giống như vô tình, nhưng anh lại có thể khiến người khác trào dâng nỗi cảm động từ tận đáy lòng. Tựa như anh không đưa tiền mặt hay chi phiếu ra trước mặt cô, anh có thể không chút dấu vết bỏ vào trong túi áo mà ngày hôm sau cô mặc, hoặc anh lén lút nhét vào ngăn kéo đầu giường cô.

Hàn Thiệu không phải kiểu người ném tiền trước mặt bạn rồi trông chờ một câu cảm ơn hay ánh mắt cảm kích từ bạn, anh chỉ im lặng, trước khi bạn nói cần tiền thì nó đã nằm đủ trong tay bạn. Nhiều người cho rằng bên trong món quà mới là quan trọng nhất, nhưng kỳ thực phương thức tặng cũng quan trọng không kém. Tựa như anh tặng cô rất nhiều quà, trong đó không ít món có giá trị, nhưng từ trước đến nay khi anh tặng đều im hơi lặng tiếng, chưa từng khiến cô nghĩ mình là tình nhân được bao nuôi hay một con chó thú cưng. Anh khiến người ta cảm thấy mình được tôn trọng mà không phải bị bố thí.

Ví dụ ngay giờ phút này, anh cười cười, nhẹ nhàng ôm bả vai cô, không cường điệu tính năng ưu điểm chiếc du thuyền này hay sự đắt tiền của nó, mà chỉ dịu dàng hỏi, "Em biết điểm khác nhau giữa điều kiển du thuyền và lái xe không?"

Giống như mua cho đứa bé chiếc xe ô tô điều khiển từ xa chạy bằng điện, lơ đãng hỏi cô biết cách điều khiển không.

Nếu anh không cần cô khóc lóc hay tỏ vẻ cảm kích, cô cũng không cần nịnh bợ cảm ơn, chỉ mỉm cười quay lại cầm tay anh đang đặt trên vai mình, tùy ý nói, "An toàn hơn sao? Tỷ lệ du thuyền đụng nhau tương đối nhỏ?"

Hàn Thiệu lắc đầu, giọng nói trầm thấp chứa ý cười, "Điểm không giống với xe chính là du thuyền không có 'Phanh' để đạp, cho nên em nhất đinh phải nắm vững kĩ thuật điều khiển tốc độ và phương hướng du thuyền ổn định, phải phản ứng kịp khi dòng nước và hướng gió thay đổi."

Thực ra mua du thuyền rồi dùng tiền thuê một người điều khiển không phải chuyện khó khăn, nhưng anh hy vọng cô có thể tự mình học cách điều khiển, bởi vì 'Điều khiển du thuyền chạy đến nơi mình muốn đến và ngồi du thuyền suy nghĩ chỗ muốn đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau'.

Cho nên sau mấy tháng anh hướng dẫn cô học lái một chiếc du thuyền như thế nào, thì cô thành công lấy được bằng lái du thuyền.

Đúng như lời anh nói, có thể điều khiển du thuyền đến nơi mình muốn đến là một điều rất thú vị, vì vậy ngồi du thuyền ra biển là hạng mục giải trí cố định của bọn họ. Nhưng vì cơ thể của Hàn Thiệu, hóng gió lâu không tốt với anh, cho nên đa số thời gian anh đều ở trong khoang thuyển —— có lẽ anh đã sớm nghĩ đến điểm này, bên trong khoang thuyền được bố trí cực kỳ thoải mái, không chỉ đầy đủ đồ dùng trong nhà để nghỉ ngơi, thậm chí còn có bồn tắm mát – xa lớn.

Chỉ là Ngữ Kỳ lo lắng anh tái phát bệnh đau dạ dày, ra ngoài khoảng 10 phút lại vào trong một lần, cuối cùng luôn là Hàn Thiệu bất đắc dĩ đặt cuốn sách gối đầu rất dày xuống bên cạnh, cầm tay cô từ từ vuốt ve, "Anh không sao, em cứ nơm nớp lo sợ như vậy, thì sao có thể tĩnh tâm đi thưởng thức cảnh đẹp?"

Ngữ Kỳ im lặng, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng cầm lại tay anh —— không biết có phải do bệnh ung thư dạ dày bị biến chứng hay không, bất kể mùa hè hay mùa đông, tay anh luôn lạnh như băng, giống như máu không lưu thông. Sau một lúc, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi mỉm cười, "Phong cảnh đẹp đến mấy nhìn lâu cũng nhàm chán, em chỉ muốn xuống nghỉ ngơi một lúc."

Hàn Thiệu tự nhiên không tin lý do này, nhưng không đành lòng vạch trần cô, chỉ bất đắc dĩ giơ tay lên vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô, âm lượng mềm mỏng trầm thấp, "Anh hy vọng em có thể thoải mái hưởng thụ, chứ không phải cả ngày luôn lo lắng hoảng sợ vì anh."

Cây đèn đặt dưới đất cạnh ghế sa lon chiếu sáng nhuộm cả buồng nhỏ trên tàu thành một màu da cam, trên người anh mặc một cái áo lông màu trắng mềm mại nhuốm một loại ánh sáng nhu hòa như mật ong, mang theo hơi thở say say, Ngữ Kỳ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, từ từ dịch sang, vùi mặt vào trước ngực anh.

Nếu như là trước đây, để giành được tình cảm của anh cô sẽ nói vài lời tình cảm êm tai, thế nhưng bây giờ, bất kể là thân phận hay hoàn cảnh đều khác biệt —— người yêu với nhau thì nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà vợ chồng chỉ cần tâm ý tương thông, không cần nói gì cả, một cái ôm đã đủ biểu đạt tấm lòng.

Áo lông cashmere thuần chủng làm bằng thủ công cọ cọ vào gò má, hơi ngứa, tiếng tim đập an ổn hòa với chiếc áo lông thật dầy, giống như tạo thành một thế giới nho nhỏ. Cô nghe được giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ đỉnh đầu, làm lồng ngực hơi chấn động, mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Đi ngắm biển với anh đi." Dừng một chút, trong giọng anh chứa ý cười lẫn vài phần trêu ghẹo, "Đỡ phải một lúc nữa em lại xuống kiểm tra."

Chung sống mấy năm nay, cô hiểu rất rõ không phải anh thực sự muốn đi ngắm cảnh biển, mà chỉ muốn cô được thoải mái hưởng thụ niềm vui du lịch. Nếu như anh không nhẫn tâm nói ra dụng ý thực sự của bản thân, cô sẽ vĩnh viễn không vạch trần anh.

Ngữ Kỳ cúi đầu 'ừ' một tiếng, ngẩng mặt lên từ trong ngực anh, đầu tiên là đi lấy cái áo gió màu vàng nhạt đưa anh, sau đó đi rót một ly rượu đỏ cho anh, "Bên ngoài gió lớn, bây giờ khí trời lạnh, trước tiên nên uống một ly để cơ thể ấm áp hơn."

Hàn Thiệu lúc này đang cúi đầu mặc áo gió, nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài nói, "Tuân lệnh, phu nhân."

Biết anh đang muốn làm dịu đi bầu không khí ảm đạm, trong lòng cô có chút chua xót, nhưng vẫn phối hợp cười cười, giơ tay lên vuốt ve hai gò má gầy gò của anh.

Bên ngoài khoang thuyển đặt sẵn hai cái ghế dựa mềm mại màu trắng, thích hợp để hai người ngồi cạnh nhau yên lặng ngắm cảnh.

Du thuyền màu trắng dừng trên mặt biển khẽ lắc lư, ánh nắng mặt trời màu vàng ấm áp lan tỏa ra như một vầng sáng ngọt ngào, màu nước biển như viên cẩm thạch đắt giá, hiền hòa mà đáng yêu.

Anh chưa từng nói qua, thế nhưng cô biết, anh luôn muốn dành tất cả mọi thứ tốt đẹp tặng cho cô khi còn kịp.

Món quà năm ngoái là một cây bút to, mà quà tặng nay năm nay là một quyển sách tiếng Anh hơi mỏng, thiết kế đẹp đẽ tinh xảo viết chữ ——THE PRINCE.

Là "quân chủ luận", tác phẩm tiêu biểu của Niccolò Machiavelli – nhà tư tưởng chính trị gia Italia, được nhiều thế hệ quân chủ Châu Âu tôn sùng, là chỉ nam chính trị gia tối cao —— anh đưa quyển sách này có ý gì? Muốn cô nâng cao về chính trị sao?

Ngữ Kỳ ôm quyển sách kia lăn vào lòng anh, mỉm cười ngẩng mặt lên nhìn, "Quốc vương bệ hạ muốn truyền vương quốc của ngài cho ta sao?"

Hàn Thiệu không lên tiếng, chỉ cười nhẹ, xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cô —— tuy rằng đuôi mắt anh đều là ý cười ấm áp, thế nhưng trong đáy mắt đen kịt chỉ có ý nghiêm túc. Lần trước cô nhìn thấy anh lộ ra loại ánh mắt này là hồi ở thư phòng của anh, sau khi anh kiểm tra hết bài tập của cô thì dặn dò một phen.

Cô ngẩn ra, bò người lên chần chờ nhìn về phía anh.

Thấy cô tựa hồ hiểu được, anh mới thản nhiên mở miệng, tuy rằng trên mặt không tươi cười, thế nhưng giọng nói rất dịu dàng kiên nhẫn, "Em nói như vậy cũng không sai, quản lý một tập đoàn giống như thống trị một quốc gia, dù sao em vẫn phải học hết cái này."

Ngữ Kỳ vốn chỉ muốn đùa giỡn chọc anh cười, lại không nghĩ rằng một lời đã thành sự thật —— ý nghĩa lời nói anh rất rõ ràng, anh muốn giao tập đoàn giống như đế quốc khổng lồ kia cho cô quản lý.

Thấy cô có chút do dự, anh giơ tay khoác lên bả vai cô, trong giọng nói có sự cưng chiều, "Thả lỏng đi, không phải anh bắt em một mình gánh vác trọng trách nặng nề, anh chỉ muốn em làm để giết thời gian thôi." Dừng một chút, anh cười, "Đương nhiên, nếu em cảm thấy xử lý những việc này rất nhàm chán, có thể để chuyên gia xử lý thay em, thế nhưng em đâu biết được bọn họ có dụng tâm làm việc cho em hay không, có lén lút đút túi riêng hay không."

Khi anh nói những lời này không nhắc đến mình nửa chữ, tựa hồ khi đó anh đã không còn bên cạnh cô —— giống như dặn dò hậu sự vậy, tràn đầy những toan tính không rõ. Ánh mắt Ngữ Kỳ dần dần trở nên nghiêm trọng, cô nhìn anh từ từ nói, "Đó là sự nghiệp của anh, coi như giao cho chuyên gia xử lý thì là làm việc cho anh —— nếu như anh không bỏ được vương quốc này, vậy anh hãy tự mình quản lý nó." Dừng một chút, vẻ mặt và giọng nói cô dần dịu lại, nâng gò má anh, áp mặt vào trán anh, "Em là vợ của anh, em muốn ở bên cạnh anh, mà không phải ngồi trong phòng làm việc trống rỗng đếm một đống tiền mặt —— anh có hiểu không?" Bốn chữ cuối cùng hạ thấp gần như nỉ non, giọng nói đó không thể gọi là nghi vấn, cầu xin thì đúng hơn.

Anh biết vì sao câu trước giọng nói cô rất nghiêm khắc, câu sau thì lại như van xin, mà chính vì hiểu quá rõ ràng, cho nên càng cảm thấy thương tâm.

Làm sao anh lại không muốn sống với cô đến răng long đầu bạc, thế nhưng số mệnh anh không có phúc phận này. Mỗi đêm khi nhắm mắt lại, anh không biết mình có thể tỉnh lại hay không, sinh mệnh giống như hạt cát nắm trong tay, bất kì lúc nào cũng có thể kết thúc —— mà điều này đại biểu chắc chắn anh nên vì cô sắp xếp ổn thỏa chuyện cho mấy tháng thậm chí là mấy năm sau, nói cách khác, trước khi anh rời khỏi nhân thế phải lo cho cô chu toàn đến cuối cuộc đời.

Nhưng cô luôn cự tuyệt sự an bài của anh, tùy hứng kiên quyết, nhưng anh lại không thể tức giận —— bởi vì trong lòng hai người đều biết rõ, cô tình nguyện dùng phương thức như vậy để khiến anh lo lắng —— tựa hồ làm như vậy thì vĩnh viễn ly biệt sẽ không tới.

Thở dài một cái, anh giơ tay lên ôm cô, giọng điệu chiều chuộng, "Nếu như em thực sự không muốn học thì thôi."

Ngữ Kỳ nghe vậy mi mắt khẽ rũ xuống, dùng chóp mũi cọ cọ gò má anh, yêu kiều cười cười, dời trọng tâm sang chuyện khác, "Đêm nay muốn ăn cái gì? Em đi làm cho anh."

Anh cười một chút, khẽ vuốt gò má cô, "Hôm nay là sinh nhật em, thọ tinh lớn nhất, hẳn là nên chọn món em muốn ăn mới đúng, thích ăn cái gì thì bảo bọn họ đi làm, được không?" Dừng lại một chút, giọng anh dịu dàng nói, "Nếu em không thích món quà này, vậy anh dẫn em đi chọn món quà em muốn nha... Thế này đi, xe của em chạy được hai năm rồi, hay là đổi chiếc mới?"

Lắc đầu, cánh tay cô chuyển qua sau cổ anh, nhẹ nhàng vòng lại, giọng nói mềm mại mà trầm, "Giữ lại sang năm tặng em có được hay không?" Âm cuối cô kéo thật dài, mềm nhũn, như cô gái đang làm nũng với bạn trai, lại giống tiểu bối quyến luyến trưởng bối.

Tay anh ôm eo cô hơi chậm lại, nhưng đồng ý với cô, dịu dàng nói, "Được, sang năm tặng em."

—— Chỉ là anh không thể xác định anh và cô còn có năm sau hay không.


***

chương 24

Nhiệm vụ chính của Ngữ Kỳ là bảo đảm nam nữ chính mỗi quyển tiểu thuyết – người có tình sẽ thành thân thuộc. Nếu sau khi nhiệm vụ hoàn thành mà cô lập tức rời đi, thì rất có khả năng nam phụ phản diện biến chất lần nữa, quay lại tìm nam nữ chính gây phiền toái.

Để tránh xảy ra vấn đề này, khi Ngữ Kỳ rời khỏi mỗi quyển sách thì tổng bộ sẽ phục chế một đồng nghiệp khác dựa theo ký ức của cô, thay thế cô ở lại trong tiểu thuyết. Đến khi tất cả kết thúc thì trí nhớ sẽ quay về trong đầu Ngữ Kỳ, trở thành kinh nghiệm quan trọng để cô hoàn thành nhiệm vụ sau này.

Giải thích đại khái là khi chủ thể Ngữ Kỳ rời đi làm nhiệm vụ kế tiếp, phân thân của cô sẽ ở lại xử lý mọi thứ.

Trong nháy mắt khi Ngữ Kỳ rời đi, một lượng lớn số liệu phân giải hết vào trong trí nhớ của đồng nghiệp được phục chế.

Đồng tử mở ra rồi nhắm lại, cô nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực gầy gò của người đàn ông, đỡ cánh tay anh, "Ở đây gió lớn, em đỡ anh về phòng."

Ngày kế tiếp Hàn Thiệu khi tỉnh giấc, thấy Ngữ Kỳ nằm sấp ngủ say bên cạnh giường, anh muốn đưa tay sờ mái tóc đen của cô, lại phát hiện tay phải mình bị cô nắm thật chặt.

Ngẩn người, anh cầm ngược lại tay cô, âm lượng mềm mỏng gọi cô, "Lên trên giường ngủ đi, mặt đất lạnh lắm."

Ngữ Kỳ từ từ mở mắt, đối diện với Hàn Thiệu rồi nhìn anh cười, chống người dậy nhẹ nhàng hôn lên má anh, giọng nói mềm mại, "Chào buổi sáng."

Hàn Thiệu cười rộ lên, "Chào buổi sáng."

Vốn dĩ 3h chiều nay sẽ lên máy bay, nhưng điều ngoài ý muốn là Ngữ Kỳ đã đổi vé thành nửa tháng sau, để cơ thể Hàn Thiệu điều dưỡng tốt hơn.

Nơi này là rừng mưa nhiệt đới cây cối rậm rạp, bờ cát xinh đẹp, trong núi có cây cỏ xanh tươi và hồ nước trong veo, hoàn toàn không cần lo lắng ở lại lâu sẽ sinh ra nhàm chán.

Mỗi ngày hai người nắm tay nhau cùng đi dạo, lòng bàn chân đi trên bãi cát mềm mại, nước biển ấm áp rửa sạch đôi bàn chân, xem chim hải âu trắng như tuyết bay lên rồi đáp xuống. Thỉnh thoảng họ đi dạo bên bìa rừng nhiệt đới, may mắn sẽ gặp vài chú chim lông sặc sỡ chợt bay qua.

Bọn họ ở trong khách sạn nhỏ xây dựng trên sườn núi, ven đường đều là bãi cỏ xanh, giẫm lên như thảm lông mềm mại.

Đa số thời gian họ ở trong khách sạn nên Ngữ Kỳ thường dốc hết tâm tư tìm đủ loại phim ảnh hài kịch, kéo kín rèm cửa rồi hai người nằm trên giường xem phim tới chiều. Sẩm tối Ngữ Kỳ mở nhạc, bật đèn trên đầu giường rồi tìm đủ kiểu báo chí, tạp chí, tiểu thuyết đọc cho anh nghe.

Mỗi lần như thế Hàn Thiệu luôn cười, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, "Anh chỉ có dạ dày không tốt, mắt còn nhìn được."

Nửa tháng sau, bọn họ lên máy bay, bay đến một thành phố biển xinh đẹp.

Họ mua một căn biệt thự 3 tầng, vì họ quyết định ở lại đây lâu dài.

Nơi này khí hậu dễ chịu, cây cọ bãi biển xinh đẹp, ánh mặt trời ấm áp, lại có hàng xóm vui tính. Thời gian giống như dần chậm lại, mỗi người ở đây vô cùng thoải mái, ngày ngày cứ như đang nghỉ phép.

Vốn dĩ Ngữ Kỳ muốn tự thân vận động làm mọi chuyện, Hàn Thiệu lại ngăn cản cô, mời đến hai nữ giúp việc. Anh ôm cô vào trong lòng, "Ngữ Kỳ, em làm bạn bên cạnh anh, không phải người giúp việc. Giữ em bên cạnh đã là ích kỷ tột cùng, sao anh có thể để em phải mệt nhọc như thế?"

Anh luôn cảm thấy cưới cô làm vợ là tự tay đẩy cô vào địa ngục, sâu trong lòng luôn áy náy, tự trách không thôi.

Tâm trạng không tốt có hại đối với việc hồi phục sức khỏe, Ngữ Kỳ kéo bàn tay hơi lạnh của anh áp lên đôi má ấm áp của mình, âm thanh điềm đạm, "Em cam tâm tình nguyện thì sao thấy cực khổ chứ?" Dừng một chút, cô cười ngọt ngào, "Trên đời có mấy ai có thể gả cho anh? Em là cực kỳ may mắn đó."

"Thế nhưng cuối cùng anh không thể làm bạn bên em cả đời." Anh vô cùng áy náy, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, quyến luyến không thôi, "Ngữ Kỳ, đồng ý với anh, sau khi anh đi em hãy tìm một người đàn ông yêu em thật lòng, để anh ta chăm sóc em cả đời."

Cô đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh. Dừng một chút, cô ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp của anh, dịu dàng bình tĩnh nói, "Cuộc đời này Ngữ Kỳ sẽ không yêu người nào nữa."

Anh im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng thở dài giống như thỏa hiệp. Anh hơi nghiêng người về trước, trán chạm nhẹ vào trán cô, nhẹ nhàng nâng tay cô, mười ngón tay giao vào nhau, "Ngữ Kỳ, anh sẽ cố gắng sống sót." Anh dịu dàng nói, "Cho dù chỉ có thể ở cùng em một ngày."

Mũi cô chua chua, lại cười rộ lên, giọng điệu kiên định, "Em đã nói rất nhiều lần, anh sẽ sống lâu trăm tuổi."

Mấy ngày sau, Hàn Thiệu dặn nữ giúp việc mua một con rùa Myanma, dọn cho nó một chỗ trong phòng khách.

Ngữ Kỳ không hiểu gì cả, đứng trước bể kính thủy tinh vô cùng hoang mang, "Sao anh muốn nuôi rùa?"

Hàn Thiệu nhẹ nhàng ôm bả vai cô, "Cho em làm thú cưng, thích không?"

Không hổ là Hàn Thiệu, mua thú cưng cũng khác người như thế.

Ngữ Kỳ đưa tay nắm lấy bàn tay anh đang khoát lên vai phải mình, quay đầu nhìn anh cười, "Là anh tặng thì sao không thích được? Nhưng vì sao lại là rùa?"

Hàn Thiệu cầm ngược lại tay cô, trong đôi mắt xếch hẹp dài tràn đầy ôn nhu, "Rùa sống lâu, anh hy vọng nó có thể thay anh ở bên em đến già."

Trong nhất thời Ngữ Kỳ không nói nên lời, anh càng dịu dàng, trong lòng cô càng khó chịu.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, như đối với tiểu bối bị tủi thân, cực kỳ bao dung, "Ngữ Kỳ, Ngữ Kỳ, vui vẻ một chút, anh mua nó để em được vui vẻ, không phải khiến em thương tâm khổ sở."Dừng một chút, như dỗ đứa nhỏ vậy hàm chứa ý cười nói, "Đặt cho nó tên gì đây?"

Ngữ Kỳ nằm trong lòng anh, giọng nói rầu rĩ, "Gọi nó là A Thiệu được không?"

Hàn Thiệu sững sờ, bỗng nhiên anh nhớ tới ngày say rượu ấy, cô uyển chuyển khẽ gọi anh là A Thiệu. Hình ảnh trong trí nhớ rõ ràng như thế, cứ như vừa xảy ra ngày hôm qua.

Phục hồi tinh thần, anh không nhịn được cười, "Được, gọi nó là A Thiệu."

Bốn năm sau, Ngữ Kỳ 21 tuổi. Vào một ngày bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, bọn họ cử hành hôn lễ trong một nhà thờ cổ kính.

Đỉnh chóp cao cao trang nghiêm, bàn thờ nguy nga lộng lẫy làm lòng người kính sợ.

Cha sứ hỏi Hàn Thiệu, "Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, xấu xí hay xinh đẹp, đau khổ hay hạnh phúc, con có hứa sẽ luôn yêu yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ và chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?"

Giọng nói ngoại quốc trầm thấp quanh quẩn khắp giáo đường, là giờ phút thần thánh trang nghiêm khác hẳn mọi khi.

Hàn Thiệu gầy yếu hơn mấy năm trước, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa, "Con đồng ý."

Cha sứ chuyển sang nhìn Ngữ Kỳ, "Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, xấu xí hay xinh đẹp, đau khổ hay hạnh phúc, con có hứa sẽ luôn yêu yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ và chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?"

Đường nét gương mặt Ngữ Kỳ đã hoàn toàn nảy nở, xinh đẹp tinh tế như kiệt tác của Thượng Đế. Cô mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ và kiên định, "Con đồng ý."

Cha sứ tuyên bố hai người có thể trao nhẫn cho nhau, Hàn Thiệu nghiêng người về phía cô, sâu thẳm trong đôi mắt xếch là dịu dàng và ấm áp. Mà cô chỉ nhìn anh cười, đôi gò má lúm đồng tiền nở nụ cười ngọt ngào.

Hàn Thiệu bật cười, theo lời cha sứ nhỏ giọng nói, "Đây là tín vật kết hôn của anh, anh muốn cưới em, yêu thương em, bảo vệ em, bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, luôn chung thủy với em." Anh nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái cô, động tác mềm nhẹ như với đồ sứ dễ vỡ.

Ngữ Kỳ nhìn anh cười cười, cúi đầu từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái anh, hiền hòa thành kính, "Đây là tín vật kết hôn của em, em muốn gả cho anh, yêu thương anh, bảo vệ anh, bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều chung thủy với anh."

Cha sứ mỉm cười, "Hai con hãy cùng đọc theo lời cha."

Bọn họ nhìn nhau cười, ăn ý cùng nhau mở miệng, "Anh/Em đi đâu, em/anh cũng đi tới đó. Anh/Em ở đâu, em/anh cũng ở đó. Quốc gia của anh/em là quốc gia của em/anh, thần của anh/em là thần của em/anh." Tiếng nói phù hợp hoàn mỹ như thế, quả thực không tin được.

Giọng nói cha sứ quanh quẩn khắp giáo đường, "Căn cứ quyền hành thần ban cho chúng ta, cha tuyên bố các con là vợ chồng của nhau. Thần linh tác hợp, không ai có thể chia cắt."

Trên mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, anh nhẹ nhàng mở khăn che mặt màu trắng lên, từ từ cúi đầu hôn cô.

Tay anh nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen của cô, như một trưởng bối thân thiết bao dung, lại giống một người chồng dịu dàng quấn quýt. Anh khẽ thì thầm bên tai cô, "Ngữ Kỳ, em là cô gái đẹp nhất kiếp này anh gặp."

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cười.

Ở trong mắt mỗi chú rể, không ai sánh bằng cô dâu của mình.

***

chương 25

Tuy rằng ung thư không thể chữa dứt hẳn, chỉ có thể khống chế, nhưng nó không đáng sợ như vậy. Theo tư liệu, hiện nay bình quân người mắc bệnh ở Mỹ có thể sống tới 11 năm, không ngắn hơn so với người bệnh mãn tính như bệnh tim hay bệnh tiểu đường. Được Ngữ Kỳ hết lòng chăm sóc, tình trạng cơ thể Hàn Thiệu luôn ổn định, thoáng một cái đã qua 6 năm.

Trải qua 6 năm, Ngữ Kỳ trổ mã càng xinh đẹp, nhẹ nhàng xoay người, váy áo tung bay không biết đã đánh cắp bao nhiêu trái tim bé trai ngoại quốc.

Hàn Thiệu không còn trẻ, nhưng năm tháng chỉ khiến người đàn ông này càng trở nên hấp dẫn, khi đôi mắt xếch thâm thúy của anh lắng đọng lại, dần dần dưỡng ra một loại khí chất thuần hậu tao nhã. Anh giơ tay nhấc chân đều phong độ, chỉ cần quay đầu mỉm cười cũng đủ làm trái tim thiếu nữ 18 tuổi đập thình thịch.

Anh luôn cảm thấy bản thân đã rất già, thường nói giỡn với cô, "Em thấy anh có giống cha em không?"

Mỗi lần như thế Ngữ Kỳ sẽ nâng mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, "Không, anh vẫn khôi ngô tuấn tú như trước."

Sau đó anh cười, cười theo kiểu 'Anh biết em chỉ dỗ anh'.

Kết hôn 6 năm, anh chưa bao giờ chạm vào cô, ngủ cùng giường cũng rất quân tử ôm cô vào lòng, chưa từng có hành động vượt rào.

Có khi anh hôn cô, động tác vô cùng dịu dàng nhưng không tiến thêm bước nữa.

Cô không hiểu, anh chỉ ôm cô, giọng nói dịu dàng lại ấm áp, "Ngữ Kỳ, anh là một người đàn ông lớn tuổi xấu xa, chiếm lấy trái tim của em đã quá ích kỷ vô sỉ, anh không muốn mắc nợ em thêm nữa."

Cho cô tiền, châu báu, quần áo khi kết hôn, tặng nhiều như thế nhưng anh không nhắc tới một chữ, chỉ cố chấp cho rằng chính mình nợ cô rất nhiều, nhân cách người đàn ông này thật sự rất cao quý.

Con rùa A Thiệu kia lớn lên không ít, thích vác mai rùa cồng kềnh bò qua bò lại.

Có một ngày rốt cuộc anh nói ra lời thật lòng, "Thật ra chọn mua rùa là bởi vì anh ích kỷ."

Cô tựa vào trong lòng anh, ngẩng mặt lên nhìn anh thắc mắc, "Cái gì?"

Anh đưa tay đặt lên mái tóc đen bóng mượt mềm mại của cô, quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve, khóe môi chứa một ý cười dịu dàng, "Anh sợ nuôi chó mèo thì em sẽ không có thời gian quan tâm anh."

Hóa ra còn có nguyên nhân này, người đàn ông này thật đáng yêu.

Ngữ Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, kéo tay anh qua hôn thật khẽ, "Anh quá lo lắng rồi." Dừng một chút, có chút tò mò nói giỡn với anh, "Vậy sao hôm nay anh lại thẳng thắn thừa nhận?"

Hàn Thiệu nâng mặt cô, "Em theo anh đủ lâu, anh đã thấy thỏa mãn."

Giọng nói anh vẫn ấm áp như trước, mơ hồ mang theo một điềm xấu.

Ngữ Kỳ im lặng, yên lặng nhìn anh.

Hàn Thiệu cười mỉm, nhẹ nhàng nắm tay cô lên, "Đêm nay đi dạo chợ đêm được không? Anh cho em ăn món ngon."

"Sao đột nhiên muốn đi chợ đêm?" Cô phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng mỉm cười, "Phần lớn đồ ăn ở chợ đêm là chiên xào, đầy dầu mỡ, em không thích."

Hàn Thiệu đương nhiên biết không phải cô không thích, mà lo lắng đồ ăn nhiều dầu mỡ làm anh khó tiêu. Cô bé này luôn như thế, thông minh thành thục làm người ta đau lòng, nhưng mà dù cô săn sóc đến đâu, bệnh của anh cũng không khỏi được.

Bởi vì lý do cơ thể, anh không thể làm nhiều chuyện với cô, trong đó có một điều là hưởng thụ các món ăn ngon nổi tiếng. Mười năm qua cô húp cháo theo anh, nhưng chưa từng oán giận một câu.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, khóe miệng chứa ý cười dịu dàng, "Ngữ Kỳ, coi như theo giúp anh, được chứ?"

Sau đó bọn họ vẫn đi chợ đêm, như ngày xưa nắm tay nhau đi tản bộ, đi qua hết sạp này đến sạp khác.

Chợ đêm huyên náo ồn áo, ngọn đèn nhấp nháy, người qua kẻ lại toàn du khách nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thỉnh thoảng có vài người Hoa tóc đen da vàng.

Hàn Thiệu gần như mua cho cô mỗi loại một phần, mỉm cười xem cô ăn.

Cuối cùng khi Ngữ Kỳ liên tục xua tay nói ăn không vô thì anh mới thôi, rồi cùng cô đi dạo quanh bãi biển cho tiêu hóa.

Ánh nắng trời chiều, hoàng hôn đỏ rực, gió biển thổi qua hai má hơi lạnh.

Ngữ Kỳ thay anh cài lại nút áo, ngẩng mặt cười, "Chúng ta trở về đi."

Hàn Thiệu nâng tay sửa lại tóc trước trán bị gió biển thổi tung cho cô, ôm cô vào trong lòng, "Chờ một chút, Ngữ Kỳ, chờ một chút."Dừng một chút, anh từ từ buông cô ra, mỉm cười, "Chúng ta cùng xem Hoàng Hôn được không?"

Anh dùng giọng điệu như cầu xin, Ngữ Kỳ hoàn toàn không thể từ chối.

Hai người ngồi xuống một tảng đá lớn màu xám trắng, Ngữ Kỳ thản nhiên ngồi bên ngoài, không dấu vết thay anh chắn gió biển thổi tới.

Hàn Thiệu xem trong mắt, bất đắc dĩ nhìn cô, cúi đầu cầm tay trái trắng nõn mềm mại của cô, âm thanh dịu dàng, "Ngữ Kỳ, cảm ơn em làm bạn bên cạnh anh suốt 10 năm nay."

Cô ngẩn người, quay đầu nhìn anh, tóc dài ngoài áo khoác bay lên trong gió.

"Từng lời anh nói đều xuất phát từ trái tim, Ngữ Kỳ, sau khi anh rời khỏi, đừng quá thương tâm." Anh giúp cô vuốt tóc lộn xộn ra sau mang tai, trong đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp ánh lên Hoàng Hôn ấm áp, nhiễm đầy lo lắng, "Trên đời này có nhiều đàn ông tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần, cuối cùng em sẽ gặp được một trong số đó, anh ta sẽ thương yêu em như trân bảo." Dừng một chút, anh nhẹ nhàng xoa hai má cô, nghiêm túc nói, "Hãy sống với anh ta thật tốt."

Ngữ Kỳ im lặng, chỉ mang theo chút quật cường nhìn anh.

Hàn Thiệu mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, chậm rãi nói, "Cô bé ngốc, anh đã chậm trễ em đến bây giờ, không thể chậm trễ em cả đời." Giọng nói anh dịu dàng làm cho người ta khổ sở, "Đừng khổ sở, A Thiệu vẫn làm bạn bên cạnh em." Dừng một chút, anh nhẹ giọng nói, "Nó sẽ thay thế anh, nhìn em hạnh phúc."

Rốt cuộc cô không kìm nén được nữa, nước mắt đảo quanh vành mắt. Anh vừa dứt lời thì cô nhào vào trong lòng anh, âm thanh nghẹn ngào, "Lời em nói cũng là thật lòng, cuộc đời này Ngữ Kỳ sẽ không yêu ai khác." Cô ôm chặt lấy thắt lưng anh, "Anh còn nhớ không? Em đã tuyên thệ trước mặt cha sứ."

Cô bình tĩnh trong chốc lát, mới từ từ rời khỏi lồng ngực anh, đôi mắt đen rõ ràng nhìn mặt anh chăm chú, giọng nói điềm đạm, "Bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, em vẫn chung thủy làm vợ anh, cho đến khi em rời khỏi thế giới này."

Hàn Thiệu yên lặng nhìn cô, ánh mắt nhu hòa quyến luyến, như một trưởng bối khoan dung và một người chồng ôn nhu.

Hồi lâu sau, anh mỉm cười, "Hoàng Hôn đẹp như vậy, em nên xem nó mà không phải xem anh." Âm thanh anh dịu dàng, "Khi đó pháo hoa nở rộ trên bầu trời sau lưng em, anh cảm thấy em rất ngốc, pháo hoa đẹp như vậy, đẹp hơn người đàn ông lớn tuổi này nhiều, em tình nhìn chằm chằm thứ không đẹp mắt." Anh sờ sờ mặt cô, "Mười năm đi qua, dầu gì em cũng nên thông minh lên một ít, xem Hoàng Hôn đi chứ?"

Ngữ Kỳ nhìn anh một lúc rồi nén nước mắt quay đầu đi, nhìn về phía đường chân trời xa xa.

Hoàng Hôn tráng lệ như bản anh hùng ca, nước mắt kìm nén đã lâu liên tục tuôn rơi.

Không biết qua bao lâu, cô quay đầu nhìn anh, thấy anh đã bất tỉnh nằm bên cạnh tảng đá màu xám trắng, khóe môi vẫn mỉm cười.

Anh không tỉnh lại nữa.

Ba ngày sau, Hàn Thiệu ngừng hô hấp, câu cuối cùng anh nói với cô là muốn cô xem Hoàng Hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info