ZingTruyen.Info

Edit Xuyen Nhanh He Thong Nu Phu


"Nhưng ta cũng nói cho chàng biết, Phó Khinh Hàn, chàng không lạnh nhạt vô tình như chàng vẫn tưởng đâu."

Phó thành chủ dời tầm mắt, đôi môi mỏng xinh đẹp cong lên mang theo vài phần ý tứ châm chọc, lơ đễnh cười lạnh một tiếng, "Vậy sao, nhưng đó chỉ là do nàng nghĩ vậy mà thôi"

Ngữ Kỳ thoáng nâng người dậy, hơi kéo dãn khoảng cách giữa họ ra một chút, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, "Một người có thể hiểu người khác, nhưng lại rất khó thấy rõ lòng mình. Phó thành chủ, chàng không thể tự đánh giá bản thân rõ ràng như khi quan sát ta được." Dứt lời, nàng hơi mỉm cười, tư thế này khiến cơ thể nàng lướt qua hắn lăn tới mép giường phía bên trong, nằm nghiêng mặt đối mặt.

Phó Khinh Hàn trầm mặc một lát, bình tĩnh nói, "Tây cung này có nhiều giường như vậy, nàng tội gì nhất quyết phải chen chúc cùng ta trên một chiếc giường."

Ngữ Kỳ lười biếng cười một tiếng, gác cằm lên cánh tay mình rồi nhìn về phía hắn, "Ta lười đổi phòng, hơn nữa ta cũng không ghét chàng, vậy thì tốn sức đổi chỗ làm gì." Dừng một chút, nàng chậm rãi nheo mắt lại, "Huống chi, chàng có vẻ cũng không ghét ta, Tây cung quạnh quẽ trống trải như thế, có người làm bạn không phải vẫn tốt hơn sao?"

Phó Khinh Hàn nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn nàng, vừa lúc đối diện với một đôi mắt tràn đầy ý cười dạt dào, khiến hắn không khỏi ngẩn người.

Vì vậy ý cười trong mắt Ngữ Kỳ càng sâu thêm, Phó Khinh Hàn thấy vậy, liền thu lại mọi cảm xúc trên mặt, kéo chăn mỏng đắp lên người mình rồi quay đầu đi, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng vô cùng lạnh nhạt.

Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Khinh Hàn vừa thức dậy, sự mông lung trong mắt hắn còn chưa hoàn toàn rút đi, đã thấy một đôi mắt đen láy vô cùng thanh tỉnh tràn ngập ý cười, nhất thời cơn buồn ngủ tiêu tán hết, hắn ngồi dậy từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng thật kỹ, vệt xám đen chỗ đuôi mắt trầm xuống khiến sắc mặt hắn có vẻ vô cùng lạnh lùng độc ác.

Nhưng Ngữ Kỳ căn bản cũng không thèm để ý tới khuôn mặt bỗng nhiên trầm xuống của hắn, nàng chỉ giơ tay chống cằm, hứng thú nhìn hắn mỉm cười, "Chào buổi sáng, Phó thành chủ, đêm qua ngủ ngon không?"

Không đợi đối phương trả lời, nàng đã hơi nheo mắt lại, cười đến vô cùng xảo trá, "Trừ ta ra, chàng đã từng ngủ cùng ai khác chưa?"

Phó Khinh Hàn nghe vậy, ánh mắt vốn đang nhìn chăm chú vào nàng bỗng hơi sững lại một chút, tiện đà như suy tư điều gì mà đánh giá nàng một phen, sau đó lãnh đạm nói, "Có liên quan gì sao? Chẳng qua chỉ là đã nhiều ngày mệt mỏi quá mức mà thôi."

"Mệt mỏi quá mức ư? Nhưng chàng đâu phải loại người vì mệt mỏi mà buông lỏng cảnh giác." Ngữ Kỳ nhướng mày, thoáng vươn người về phía trước, "Cho nên ta nói này, Phó thành chủ, chàng thật ra cũng chưa hiểu hết bản thân mình đâu, ví dụ như lúc này, chàng căn bản không ý thức được, trong tiềm thức chàng vẫn luôn tin tưởng ta."

Phó Khinh Hàn ngẩn người, theo bản năng muốn nói gì đó để phản bác, nhưng lại phát hiện ra mình không còn lời nào để nói.

Từ sau ngày đó, Phó Khinh Hàn càng ngày càng về muộn, lúc đầu Ngữ Kỳ còn chờ hắn, nhưng sau này, đến rạng sáng hắn mới trở về, nên nàng hoàn toàn từ bỏ.

Sau bảy tám ngày như vậy, Ngữ Kỳ phát hiện sắc mặt hắn dần dần trở nên tái nhợt hơn, đồng thời nốt chu sa giữa chân mày và vệt xám đen ở đuôi mắt lại khôi phục màu đỏ ửng như lần đầu gặp gỡ.

Lúc đầu nàng còn tưởng rằng đây là tiêu chí để thân thể hắn khôi phục lại như lúc đầu, nên cũng không để ý lắm, nhưng mấy ngày sau, lúc sáng sớm tỉnh lại, nàng mới phát hiện ra ống tay áo bên phải của Phó Khinh Hàn đang nằm cạnh mình đã trở nên trống vắng hơn rất nhiều.

Sửng sốt trong thoáng chốc, nàng không rảnh lo xem hắn đang ngủ hay thức, chỉ vươn tay theo bản năng, cuốn ống tay áo bên cánh tay phải của hắn lên.

Giờ phút này trên người hắn chỉ có một chiếc áo đơn trắng như tuyết, cho nên rất nhanh tay áo đã bị cuốn lên, lúc Ngữ Kỳ nhìn thấy cánh tay hắn, dù đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng trái tim vẫn lạnh xuống, nặng trĩu như thể bị một tảng đá lớn đè nặng.

Còn nhớ nhiều ngày trước, phần xương cổ tay trên cánh tay hắn vẫn còn được máu thịt bao trùm, chỉ có phía dưới xương bán nguyệt biến thành bạch cốt.

Nhưng mà hiện tại, từ khuỷu tay trở xuống cánh tay và bàn tay, đều biến thành bạch cốt, xương cổ tay thon dài chỗ cánh tay và xương trụ giữa cẳng tay, để lộ một khoảng cách không hề nhỏ, nàng còn có thể xuyên qua khe hở giữa hai chiếc xương để nhìn xuống chăn đơn phía dưới, thật sự khiến trái tim người ta phát lạnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mấy ngày nay vết thương của hắn chẳng những không khôi phục, mà ngược lại còn càng ngày càng chuyển biến xấu hơn.

Còn chưa nghĩ ra điều gì, bên cạnh đã vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của Phó Khinh Hàn, "Sợ à?"

Ngữ Kỳ ngẩn ra, cúi đầu nhìn hắn, sau khi đối diện với cặp mắt phượng bình tĩnh đạm mạc kia, nàng chỉ hơi lắc đầu, "Ta vẫn ổn, tình hình trước mắt này còn chưa dọa được ta đâu... Sao lại trở thành như vậy?"

Phó Khinh Hàn nghe vậy cong cong khóe môi, vệt đỏ bừng ở đuôi mắt kia càng thêm nổi bật, khiến nụ cười mỉm này có vài phần tùy ý yêu tà, "Đôi khi ta thật sự hoài nghi, nàng rốt cuộc có phải con người hay không."

Ngữ Kỳ liếc xéo hắn một cái, "Không phải con người thì thế nào, chẳng phải vừa lúc xứng đôi với chàng đấy sao?" Dừng một chút, thu lại thần sắc không đứng đắn trên mặt, nhìn vào mắt hắn mà nói, "Ta hỏi thật đó, tay chàng sao lại trở thành như vậy, còn có thể khôi phục được không?"

Phó Khinh Hàn liếc nàng một cái, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ rút bàn tay phải đã hóa thành bạch cốt đang nằm trong tay nàng trở về, năm chiếc xương ngón tay thon dài thoáng giật giật.

Lúc hoạt động, khớp xương đã hóa thành bạch cốt không ngừng phát ra tiếng "Lách cách lách cách" giòn vang, quanh quẩn trong Tây cung thanh tĩnh rất lâu, thật sự khiến người nghe thầm khiếp đảm.

Ngữ Kỳ nhìn động tác của hắn trong chốc lát, rồi dời mắt sang khuôn mặt, chỉ là lúc trông thấy thần sắc trên mặt hắn, lòng nàng không khỏi nao nao.

Vẻ mặt Phó Khinh Hàn lúc này bình tĩnh hơn bất kỳ thời khắc nào trong quá khứ, đôi mắt phượng thon dài hoàn toàn không hề mang theo cảm xúc, bình tĩnh trấn định như thể cánh tay kia không phải là của hắn.

Thật sự nhìn không nổi nữa, Ngữ Kỳ nâng tay lên nắm lấy tay hắn, ngăn hắn lại, nhưng năm chiếc xương thon dài lạnh băng kia vẫn động đậy vài cái trong lòng bàn tay nàng rồi mới ngừng lại được.

Như người đang xuất thần bị đánh thức, hàng mi dài và mỏng như cánh bướm kia thoáng run lên một chút sau đó mới chậm rãi nhấc lên, yên lặng nhìn về phía nàng.

Sau khi hai người nhìn nhau một lát, vẫn là Phó Khinh Hàn dời tầm mắt đi trước, nhưng không biết vì sao hắn lại không thu tay lại, mà duy trì tư thế bị nàng cầm tay này, không chút để ý mà nói, "Tối nay sau giờ Tý, quỷ môn sẽ mở ra, nếu nàng còn muốn sống, thì tốt nhất hãy chạy càng xa càng tốt." Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng cười cười, lấy một loại thái độ như thể thờ ơ mà nói, "Cách ta càng xa, khả năng sống sót của nàng càng lớn."

Lúc hắn nói lời này, ngữ điệu thật bình đạm, nhưng Ngữ Kỳ vẫn nghe ra ý xấu trong đó, nàng nhíu nhíu mày, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay chỉ còn là xương trắng của hắn, "Chàng... Có ý gì?"

Phó Khinh Hàn nhìn bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người, không thể hiểu nổi mà cười một cái, độ cong trên khóe môi mang theo chút ý vị trào phúng, "Ý ta là, đêm nay sau giờ Tý, ta sẽ biến thành một con quỷ chỉ biết giết chóc, nếu nàng không muốn chết dưới tay ta, thì tốt nhất nên chạy đến chân trời góc biển."

Sau khi dứt lời, hắn vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm trên khóe môi, chờ nữ nhân này thức thời tự mình rời đi, nhưng hắn đợi hồi lâu, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn trên giường, một chút ý tứ rời đi cũng không có.

Phó Khinh Hàn quay đầu, có chút nghi hoặc nói, "Còn không chạy đi?"

Ngữ Kỳ nhìn hắn, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, "Phó Khinh Hàn, chàng có biết đôi khi chàng rất dịu dàng, cũng rất lương thiện không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info