ZingTruyen.Info

Edit Xu Ly Van Nhan Me Mot Tram Loai Phuong Phap Dong Thi Nuong

"Thân Giác, trẫm rốt cuộc cũng thắng một lần."

Giọng nói của Mộ Dung Tu có hơi run rẩy, khóe mắt cũng phiếm hồng, hắn gắt gao ôm chặt lấy thiếu niên trong lồng ngực, tựa như đối phương là cọng rơm cứu mạng của đời mình

Hắn vốn chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn, là Thân Giác giúp hắn lần đầu tiên đánh bại Nhiếp Chính Vương. Trong lòng Mộ Dung Tu không biết có bao nhiêu vui sướng, hắn nhớ lại sắc mặt Nhiếp Chính Vương lúc lâm triều sáng nay, chỉ hận không thể cười to ra tiếng.

Thân Giác bị ôm vào trong lòng, hơi hơi nhíu mày.

Đối với cậu mà nói, vô luận là Mộ Dung Tu hay là Nhiếp Chính Vương cũng đều chỉ là người trong kính. Nếu như không thật sự cần thiết, kỳ thật cậu cũng không muốn tiếp xúc quá thân cận gần gũi với họ.

"Thật sự là quá tốt rồi, bệ hạ." Thân Giác ôn thanh nói, muốn bất động thanh sắc giãy ra khỏi lồng ngực đối phương. Nhưng hình như là Mộ Dung Tu quá mức vui vẻ, không chỉ gắt gao ôm chặt lấy Thân Giác mà còn cực kì tự nhiên xoa đầu Thân Giác hai lần.

Thân Giác: "......"

Thân Giác đành phải để cho Mộ Dung Tu ôm mình. Nhưng đã một lúc trôi qua cậu vẫn không thấy Mộ Dung Tu có ý định buông tay, không khỏi cao giọng hỏi, "Bệ hạ?"

Vốn Mộ Dung Tu chỉ vì quá vui mới ôm lấy Thân Giác, nhưng sau khi ôm vào lòng lại phát hiện thiếu niên trong ngực lúc ôm vào xúc cảm thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến hắn hoảng hốt. Từ trước đến nay Mộ Dung Tu chán ghét bị người khác đụng chạm, sau này gặp phải Nhiếp Chính Vương hắn lại càng thêm chán ghét. Nhưng hắn không ngờ rằng khi ôm Thân Giác vào lòng lại thoải mái đến như vậy.

Mộ Dung Tu trời sinh thể lạnh, nhưng Thân Giác lại ấm áp như chiếc lò sưởi tay nhỏ. Vào những ngày đông như thế này mà được ôm cậu vào lòng quả thực là vô cùng thoải mái, giống như đang ôm một cái lò sưởi tay nho nhỏ vào lòng, lại còn là một cái lò sưởi tay mềm như bông, sẽ không làm hắn bị phỏng.

Khi Thân Giác bất ngờ hô một tiếng, Mộ Dung Tu nhất thời bị giật mình, vội buông lỏng tay ra, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

Thân Giác dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ biểu tình này của Mộ Dung Tu, cậu nhìn một hồi, nở nụ cười, "Bệ hạ lâm triều xong hẳn là cũng mệt mỏi rồi, uống trước ly trà nóng nô tài mới vừa pha đi, là Vụ Thủy trà mà bệ hạ thích đó."

Mộ Dung Tu vẫn còn đang xấu hổ vì hành động vừa nãy của chính mình cho nên Thân Giác nói gì hắn cũng không để ý, chỉ vô thức gật đầu.

Thân Giác thấy hắn bất động, hơi hạ mi, dứt khoát duỗi tay qua nắm lấy tay Mộ Dung Tu.

Cậu đang thử Mộ Dung Tu.

Thân Giác làm tất cả mọi chuyện đều là vì khiến Mộ Dung Tu yêu mình. Cậu là người tu đạo, xưa nay vẫn luôn có thừa kiên nhẫn, vì vậy cậu vẫn luôn nhẫn nại chờ Mộ Dung Tu động tâm. Mộ Dung Tu tuy rằng bạc tình, nhưng một khi đã động tâm rồi thì sẽ trở nên vô cùng cố chấp. Miễn là Mộ Dung Tu bắt đầu động tâm, thì hết thảy mọi chuyện sau đó đều sẽ trở nên dễ dàng.

Thân Giác cố ý nắm lấy tay Mộ Dung Tu, là muốn thử tâm ý của hắn.

"Bệ hạ cũng thật là vui đến quên trời quên đất. Thôi để nô tài dẫn người đi uống chút trà tịnh tâm." Thân Giác cười nói, nắm tay Mộ Dung Tu đi về phía trước.

Mộ Dung Tu rũ mắt phượng, nhìn xuống bàn tay Thân Giác đang nắm lấy tay mình.

Bàn tay của Thân Giác cũng không đẹp đẽ gì cho cam, bên trên còn có rất nhiều vết thương, nhưng lại vô cùng ấm áp. Bàn tay lạnh băng của hắn dường như cũng lây nhiễm chút hơi ấm kia.

Thân Giác thấy Mộ Dung Tu không mở miệng trách cứ cậu, thậm chí còn không rút tay ra, trong lòng cũng rõ ràng hơn nhiều.

Chỉ cần Mộ Dung Tu động tâm, cậu lập tức có thể thu lưới. Nhưng trước khi thu lưới, cậu phải cho đối phương một liều thuốc mạnh nữa.

Chỉ động tâm thôi, chưa đủ.

Thân Giác muốn Mộ Dung Tu phải toàn tâm toàn trí yêu cậu.

......

Sau khi Mộ Dung Tu uống trà xong thì kể cho Thân Giác sự tình phát sinh lúc lâm triều sáng nay. Đích thân Thạch Kiến An cứng rắn lên án những tội trạng mà Nhiếp Chính Vương phạm phải, thậm chí còn bày ra được chứng cứ. Sắc mặt Nhiếp Chính Vương tức khắc tối sầm lại, vẻ mặt như thể hận không thể ngay lập tức cầm đao chém chết Thạch Kiến An.

Những quan viên trước đây bị tổn thất lợi ích cũng nhao nhao đứng ra phụ họa với Thạch Kiến An. Mộ Dung Tu thấy thế, nhanh nhạy dựa vào thế lên án Nhiếp Chính Vương đang dâng cao, không chỉ bức Nhiếp Chính Vương phải chính miệng phế bỏ chức quan của Du Tòng Hiên trực tiếp nhốt đánh hắn vào thiên lao, còn phạt Nhiếp Chính Vương phải về phủ đóng cửa ăn năn, sau đó viết một phong thư kiểm điểm nhận lỗi.

Nhiếp Chính Vương hết đường chối cãi, lại bị Thạch Kiến An phản bội, chỉ có thể nhận sai.

Du Tòng Hiên thấy bản thân sắp bị nhốt vào thiên lao, hoảng loạn quỳ bò đến trước mặt Nhiếp Chính Vương cầu tình. Nhiếp Chính Vương thấy thế lại vươn chân đá ngã Du Tòng Hiên, "Cút ngay."

Du Tòng Hiên bị đá ngã khụy xuống đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu to, nghĩ đến mình nếu bị nhốt đánh vào thiên lao, không biết còn có thể sống mà đi ra hay không. Từ trước đến nay hắn luôn cố gắng thuận theo mọi chuyện, chiều theo ý Nhiếp Chính Vương, còn để đối phương tùy ý chà đạp mình lúc lên giường. Nào biết oan gia này lại bạc tình như thế, không khỏi có vài phần phẫn hận. Hắn không quan tâm mà gào lên, "Vương gia, lúc trước ngài ở trên giường đâu có đối xử với vi thần như vậy. Ngài nói vi thần là người tốt nhất mà ngài từng gặp, còn nói gương mặt này của vi thần, thân thể này của vi thần có nhìn cả đời cũng không cảm thấy chán."

Nhiếp Chính Vương không ngờ Du Tòng Hiên lại vạch trần chuyện của hai người ở ngay trên đại điện, vừa thẹn vừa giận, trong nháy mắt xông lên định giết chết Du Tòng Hiên. May mà Thạch Kiến An đã sớm để ý, vội vàng bảo hộ trước mặt Du Tòng Hiên, "Vương gia, có nói như thế nào đi nữa thì Du đại nhân vẫn chưa bị định tội, ngài cũng không thể động thủ."

Du Tòng Hiên lau qua máu trên khóe miệng, lúc nhìn Nhiếp Chính Vương trong mắt thêm vài phần hận ý, "Vương gia quả nhiên là bạc tình thành tính, nếu sớm biết có hiện tại, vi thần sẽ không bao giờ tin những lời từ miệng Vương gia. Lại nói, vi thần hôm nay, chính là Vương gia ngày mai, Vương gia có tin hay không?"

Sắc mặt Nhiếp Chính Vương lại càng khó coi hơn.

Mộ Dung Tu dựa lưng vào long ỷ trên cao xem một màn hài kịch, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không nghĩ tới trẫm còn có thể xem được một màn kịch vui như vậy. Nghê Tín Nghiêm, trẫm vốn chỉ tưởng rằng ngươi có quan hệ tốt với Du ái khanh thôi, không nghĩ tới quan hệ tốt giữa hai người các ngươi lại dùng cách này để xây dựng."

Nhiếp Chính Vương nghe vậy tức khắc quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tu, lúc nhìn thấy biểu tình đầy trào phúng trên gương mặt đế vương, trong lòng y đau xót khôn cùng, thậm chí nói cũng không nên lời. Là mắt y bị mù, mới coi Du Tòng Hiên thành thế thân của Mộ Dung Tu, còn đắc ý dào dạt. Hiện tại xem ra, Du Tòng Hiên ngay cả tư cách đánh đồng với Mộ Dung Tu cũng không có. Là y cho Mộ Dung Tu có cơ hội chứng kiến trò cười này.

Nhiếp Chính Vương vốn sĩ diện, càng không muốn bị mất mặt trước Mộ Dung Tu, cho nên sau khi bị Mộ Dung Tu châm chọc, y không khỏi bắt đầu có vài phần nản lòng thoái chí, cũng mất đi tâm tư muốn nổi giận.

Mộ Dung Tu ở trên triều toàn thắng, cho nên mới có chuyện sau khi hạ triều thất thố ôm chầm lấy Thân Giác.

Thân Giác nghe Mộ Dung Tu kể xong, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười, "Này thật sự là quá tốt." Cậu nhìn Mộ Dung Tu, ôn thanh nói, "Nhưng mà bệ hạ cũng không nên quá cao hứng, Nhiếp Chính Vương chủ yếu là dựa vào binh quyền, bước tiếp theo bệ hạ hẳn là nên nghĩ cách làm tan rã binh quyền của Nhiếp Chính Vương."

Mộ Dung Tu nghe Thân Giác nói như vậy, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, "Chỉ là binh lính của Nhiếp Chính Vương đa số đều là đi theo hắn vào sinh ra tử, trẫm phải làm như thế nào mới có thể tan rã đây?"

Ánh mắt của Thân Giác khẽ động, một lát sau, cậu tiến đến nói thầm bên tai Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu sửng sốt, vành tai chỗ Thân Giác sát lại gần đã tê rần, phảng phất như không còn là vành tai của hắn nữa.

Lương Vinh vốn đang định đi vào dâng tấu chương, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Thân Giác kề sát bên tai Mộ Dung Tu thì thầm gì đó, thần sắc lập tức biến đổi, vội vàng lui ra ngoài. Sau khi lui ra ngoài, ánh mắt gã lập lòe ý vị sâu xa.

Gã vẫn luôn cảm thấy Mộ Dung Tu quá mức sủng tín Thân Giác, mà Thân Giác nhìn qua căn bản là không có tài cán gì đáng để nói, nhưng Mộ Dung Tu chính là thích Thân Giác, gần như cùng ăn cùng ngủ với cậu, thì ra bọn họ là cái loại quan hệ này.

Lương Vinh nhịn không được cười lạnh một tiếng, trong lòng lập tức có tính toán.

Cái tên hồ ly Thân Giác này lại dám câu dẫn Hoàng Thượng, chết chắc rồi.

******
Tác giả có điều muốn nói:

Lương Vinh: Thật ra điều tôi muốn nói là, cái tên hồ ly Thân Giác này lại dám câu dẫn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chết chắc rồi.

Mộ Dung Tu: ......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info