ZingTruyen.Info

[Edit/Update Đến Chương 17] Linh Lung Nguyệt

Chương 4 - Đại Ngọc

thanhdien1325


Kim Thế An nằm mơ một giấc rất dài.

Trong mơ, hắn trở về năm 2012, trở về trong công ty của mình, đi tới phòng làm việc. Phụ tá của hắn đi vào nói chuyện với hắn, dáng vẻ rất khiêm nhường, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì vị phụ tá này trước đây là đàn chị của hắn, thực ra chị rất ít khi khách sáo với hắn như vậy.

Phó tổng nói: "Thật ra thì cũng có thể mở một công ty quản lý mới, từ mấy chỗ như Tân Liên, Phượng Hoàng, Định Tân vừa mới nhắc đến kia, đều có thể kéo người, có điều giá cả sẽ cao hơn một chút."

Kim Thế An buồn bực trong lòng, không hiểu vì sao chị lại muốn mở công ty con, thế nhưng đang trong cơn mơ mơ màng màng, hắn thân bất do kỷ mà nói: "Tôi có xem qua báo cáo tài vụ mấy năm trước, dưới trướng công ty chúng ta có một công ty giải trí, vì sao không ai đề cập đến?"

Tiếp tới bọn họ lại nói cái gì đó, tất cả hắn đều không khống chế được, dường như có người ở trong thân xác của hắn, đang đi đứng, đang nói chuyện, đang hô hấp và tồn tại, hắn như một con rối gỗ bị người ta xách lên đi đi lại lại. Toàn bộ quang cảnh xung quanh đều quen thuộc, thế nhưng lời từ miệng hắn nói ra thật xa lạ, hắn không tự chủ được mà chơi điện thoại di động, nhìn nó như thể rất mới lạ, hắn rõ ràng trông thấy mình gửi đi một tin nhắn trong điện thoại, nhập chữ viết tay, viết ra là chữ Phồn thể:

— Trời thu thắm sắc không biết liệu có thể bớt chút thời giờ nhàn hạ ghé thăm tệ xá đàm đạo đôi câu.

Hắn chưa từng viết chữ Phồn thể.

Cảm giác này cực kỳ kinh dị, cũng cực kỳ tuyệt vọng, càng tuyệt vọng hơn là xung quanh ai ai cũng rất cung kính với hắn, không có lấy một người phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Kim Thế An rất muốn hỏi một câu, mấy người không cảm thấy tôi có gì đó không ổn hay sao?

Người này đâu phải là tôi!

Hắn càng nghĩ càng sốt ruột, lòng thầm kêu cha gọi mẹ, sau đó mới nhớ tới cha hắn đã sớm mang bồ nhí chuyển tới Thượng Hải, gần ba năm chưa gặp mặt, mẹ hắn thì ở tận Bắc Kinh, ngày lễ tết mới nhắn tin hỏi han vài câu, gia đình của hắn là một gia đình tan nát. Trước đây vẫn luôn cho rằng có thể tin tưởng vào bạn bè, bây giờ phát hiện bạn bè chỉ là bạn bè ngoài mặt, giữa hắn và bọn họ chỉ có tiền bạc, chỉ cần có tiền, đổi thành người khác cũng chẳng có gì quan trọng.

Lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua hắn ý thức được chuyện này, bi thương ào ào chảy ra, vẫn phải theo thói quen mà tự nhủ đấng nam nhi đổ máu không đổ lệ, mạnh mẽ lên, nín nín nín, tự ép mình nín khóc tới nỗi tỉnh dậy.

Kim Thế An ngồi dậy, lau mặt một cái, mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.

Hắn cảm thấy giấc mơ này quá chó đẻ, chẳng những chân thực mà còn khiến người ta ức chế, còn không bằng mộng xuân qua đêm với Phạm Băng Băng, dù gì cũng là giả, mơ thấy mỹ nữ còn hơn là mơ phim kinh dị đúng không?

Kim Thế An chính là như vậy, chuyện gì cũng suy nghĩ theo hướng rộng mở, có nỗi sầu nào không giải quyết được, lau khô nước mắt coi như xong chuyện. Hắn ngồi dậy duỗi duỗi cánh tay, thầm nghĩ có thể khống chế cơ thể thật tốt biết bao, cầu mong cái giấc mơ bại liệt kinh dị kia đừng đến nữa.

Ngủ một giấc sâu đến nỗi không biết trời đất, lúc tỉnh lại trăng đã lên đến đỉnh đầu. Châu Dụ dẫn một đám tôi tớ trong nhà canh ở trước cửa, thấy hắn đã tỉnh dậy, đồng loạt tràn vào tạ ơn, bởi hôm nay tất cả mọi người không ai phải chịu đòn roi cả.

Bọn họ biết rõ tính tình của Kim lão thái gia, một khi đã tức giận thì nhất định sẽ đánh người, cái việc đánh người này cứ như xả đạn vậy, không bắn trúng bên trái thì tự động chuyển sang bắn bên phải. Bình thường mà nói thì mục tiêu chịu đòn có thể thay đổi, nhưng riêng chuyện đánh đòn thì không thể. Bạch Lộ Sinh không chịu đòn, vậy thì đánh tôi tớ ở trong phủ.

Trước khi Châu Dụ báo cho Kim Trung Minh biết, ai cũng lo sốt vó, có lẽ lúc đó chỉ có loli ngốc đang hầu Kim tổng kia còn cười được thôi, cô nhóc mới chỉ mười hai tuổi, chỉ biết ăn xong làm việc, cái khác thì không hiểu. Lúc này loli cũng đi ở giữa mọi người, ngơ ngác mà "Cảm ơn thiếu gia".

Kim Thế An vừa thấy cô nhóc thì cười rộ lên: "Ây, bé mập, cũng tới hả?"

Loli liếm mép nói: "Em tên là San Hô."

Mọi người thấy thiếu gia nở nụ cười, cũng đều trút được nỗi lòng mà cười theo, lại bày trà dâng cơm. Một bác gái chừng bốn mươi tuổi cảm ơn chân thành nhất, chỉ thiếu điều ôm Kim tổng khóc rống lên, lại muốn quỳ xuống.

Kim Thế An vội vã đỡ dậy: "Có chuyện gì thì cũng từ từ nói, bác gái là ai thế?"

Châu Dụ nói: "Đây là thím Liễu ở phòng bếp, Liễu Diễm, theo Bạch tiểu gia từ gánh hát Xuân Hoa tới đây. Mấy tiểu tử với nha đầu trong nhà đều do bà ấy quản cả, có chuyện gì thì gọi tôi hay gọi bà ấy, đều như nhau."

Thím Liễu lau nước mắt nói: "Thiếu gia không so đo về hiềm khích khi trước, có thể giữ lại một mạng cho tiểu gia của chúng tôi, tôi làm trâu làm ngựa để báo đáp cho ngài. Cơm nước thanh đạm là ý của lão thái gia, nếu thiếu gia muốn ăn cái gì, cứ nói cho tôi biết."

Trước khi đi, Kim Trung Minh còn thông báo lại, bị thương lại hôn mê bất tỉnh phải dưỡng bệnh bằng đồ thanh đạm dễ tiêu, chưa tới trăm ngày chưa được ăn đồ mặn, theo như ý của ông cụ, tối hôm nay vẫn là cháo trắng.

Cũng may là Kim Thế An vừa mới đến đã đoàn kết được quần chúng nhân dân một cách đúng đắn, "trên có chính sách dưới có đối sách", vì vậy cơm nước bưng lên đều là 'thanh đạm' trên danh nghĩa. Hai đĩa dưa cải chua, màu xanh kia là su su, đỏ là hồng đài (1), tròn tròn ở giữa là một tô canh rau phiên bản xa hoa plus dùng nấm mỡ để nấu, chân giò hun khói được xắt miếng, tranh thủ lúc còn giòn thơm thì cho thêm mộc nhĩ vàng rồi thái hạt lựu, thoạt nhìn xanh mướt một màu chay, ăn vào miệng mới biết toàn là đồ mặn tươi ngon đến mức muốn phi thăng lên trời.

(1) Rau hồng đài 红苔菜:

Kim Thế An cảm thấy thím Liễu quả thực rất được việc, ăn uống đến mặt mày hớn hở. Hắn nghe Châu Dụ nhắc, bấy giờ mới nhớ đến đồng đội của mình: "Bạch tiểu gia của mấy người đâu?"

Thím Liễu thoáng chút vui mừng, "Tôi biết thiếu gia sẽ nhớ tới mà, tiểu gia đã ăn rồi, đang nghỉ ngơi ở phòng phía đông."

"Cậu ấy không việc gì chứ?"

"Đều ổn cả, chẳng qua đã nhiều ngày không gặp ngài, hôm nay gặp được rồi, khó mà tránh khỏi thương tâm." Thím Liễu vừa rót trà cho hắn vừa lau mắt nói: "Thiếu gia, ngài đừng trách tiểu gia, khi ấy tiểu gia cũng không phải cố ý, mấy ngày nay hối hận đến thế rồi. Chúng tôi sợ cậu ấy thấy ngài ra nông nỗi kia sẽ muốn tự sát, cho nên mới luôn giữ lại không cho đi ra ngoài— cậu ấy cũng là một lòng muốn làm hòa với ngài, tuyệt nhiên không có ý muốn hại ngài đâu."

Kim Thế An thầm cười hì hì, cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa, gắp mấy đũa qua loa rồi chạy ra ngoài: "Biết rồi, tôi đi tìm cậu ấy."

Liễu Diễm và Châu Dụ hoảng hốt khuyên bảo: "Ăn xong rồi đi cũng không sao, lúc này tiểu gia vẫn chưa ngủ đâu."

Kim Thế An thầm nghĩ ông đây không đến thì cậu ta dám ngủ sao? Ngoài miệng chỉ nói: "Không ăn nữa, no rồi, có đồ ăn vặt thì để lại cho tôi một chút, thịt là tốt nhất." Vừa nói, vừa khoác áo lên muốn đi luôn. Châu Dụ đuổi theo sau hỏi: "Thiếu gia còn nhớ tiểu gia ở phòng nào không?"

Kim Thế An quay đầu lại: "Ở đâu?"

Tất cả mọi người đều che miệng khúc khích, thím Liễu cười nói: "Phòng giữa đối diện với giếng trời, đang châm đèn đấy."

Kim Thế An chạy tóe khói qua đó.

Theo logic của Kim tổng, màn tương phùng này phải thật mừng vui, thật thắng lợi, tràn trề hy vọng, còn chưa gặp mặt mà hắn đã nghĩ xong nên đùa Bạch Dương như thế nào— bây giờ nhập gia tùy tục, thôi thì gọi là Bạch Lộ Sinh vậy.

Vốn lịch sử của hắn đã nát bét từ trước, lịch sử cận đại Trung Quốc thì càng mù mịt hơn— nếu như xuyên đến cổ đại, Kim Thế An ít ra còn bập bẹ vài câu "Sàng tiền minh nguyệt quang" để giả làm tài tử, xuyên đến thời Dân quốc, thực sự chỉ biết ngu người. Nhưng hắn là một người sinh ra và lớn lên tại Nam Kinh, tư tưởng ái quốc được giáo dục từ nhỏ vẫn còn đây, hắn biết rõ sau này ở Nam Kinh sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc này đã là năm 1930, chưa tới bảy năm nữa, thành phố này sẽ chịu một trận tàn sát đẫm máu.

Liệu mình có trở thành một đống xương khô trong hố chôn tập thể hay không.

Hắn còn có chưa đầy sáu năm. Hoặc là cứu vớt chính hắn, hoặc là cứu vớt cả thế giới này.

Trước mắt xem ra trời vẫn rủ lòng thương, hắn có thân phận thiếu gia, mà đồng đội hiện giờ là "Bạch tiểu gia", bản thân đã có một cơ sở quần chúng ổn định, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực, hoàn toàn có thể kiếm chác được chút tiền rồi chạy tới Hồng Kông - một nơi an toàn và không có nguy hiểm trong tương lai. Đến lúc đó copy chút mánh lới làm giàu của Lý Gia Thành (2), cậu cưới Trương Mạn Ngọc tôi cưới Lý Gia Hân, như Tôn Chu lấy Nhị Kiều.

(2) Lý Gia Thành là một tỉ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông. Vào tháng 1/2018, Lý Gia Thành là người giàu thứ 23 trên thế giới với tài sản ròng ước tính lên đến 37.7 tỷ USD.

Quả thực là một kế hoạch sáng suốt.

Hắn đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa, lòng chờ mong được gặp lại chiến hữu, nhìn trăng cũng thấy sáng rỡ hơn so với bình thường.

Sự thực chứng minh, hắn vẫn quá ngây thơ. Lý tưởng lúc nào chẳng mỹ mãn, mà hiện thực bao giờ cũng như cái lồng bàn.

Một tiếng sau, hắn xám xịt đi ra khỏi căn phòng nhỏ của Bạch Lộ Sinh.

Không khí của buổi gặp mặt rất xấu hổ lúng túng, tổng thể mà nói thì như hai diễn viên mạnh ai nấy diễn trong phim trường ở Hoành Điếm vậy, bên trái diễn Phong Thanh, Ám toán, Kẻ ngụy trang, bên phải thì diễn Hồng Lâu Mộng.

Bạch Lộ Sinh như thể bị Đại Ngọc đoạt xá, vừa nhìn thấy hắn thì bật khóc: "Ngài muốn em chết thì thôi cũng đành, đang yên đang lành lại cứu em làm gì?"

Cậu diễn sâu phết đấy, Kim Thế An suýt chút nữa đã bật cười. Không thể phủ nhận, hiệu ứng hài kịch đều sinh ra từ cảm giác mới lạ, gương mặt này hắn vô cùng quen thuộc, nhưng cái kiểu Lâm Đại Ngọc sướt mướt này thì hắn thực sự chưa thấy bao giờ.

Bạch Dương diễn kịch bằng cả cái mạng của cậu ta hả!

Đại Ngọc đang dạt dào cảm xúc, Kim tổng cũng đành bất đắc dĩ sắm vai Bảo Ngọc: "Được rồi được rồi, biết em chịu uất ức nhiều như vậy, ca ca ở đây, đừng khóc, ngoan."

Đại Ngọc là người khuyên đôi ba câu sẽ xong chuyện sao? Càng khuyên càng bung bét. Bạch Đại Ngọc không nghe mấy lời này thì thôi, nghe xong còn khóc thảm hơn, nức nở thút thít, khỏi nói nhu nhược đến nhường nào: "Em không có gì uất ức cả, em chỉ nhớ mong ngài thôi."

Kim tổng rất muốn cười đi vệ sinh.

Khóc lên cũng khá là đẹp mắt đấy, như hoa lê dính mưa, Kim Thế An quen biết Bạch Dương đã mấy tháng mà không nhận ra cậu ta lại còn có một mặt thanh tú như vậy. Nếu như không xuyên việt thì diễn xuất này đủ làm ảnh đế được rồi, bảo đảm sẽ khơi dậy được vô số lòng yêu thương trìu mến của các khán giả nữ.

Hắn nín cười, nháy mắt ra hiệu với Lộ Sinh: "Tập đoàn Hải Long, biệt thự Tử Kim, đồng chí, hiểu ra chưa?"

Hải Long là tên công ty của hắn, Tử Kim là nơi hắn gặp chuyện không may, đây chẳng phải ám hiệu nữa mà là đang phơi bày trần trụi, nếu như Bạch Lộ Sinh thực sự là Bạch Dương, vậy thì sẽ mừng rỡ nhảy tưng tưng lên cho mà xem.

Đối phương không hề bắt được sóng, chỉ chăm chăm rơi lệ: "Cái gì mà Tử Kim, còn cái gì mà Hải Long nữa? Ngài đùa em cũng đủ rồi, giễu cợt cũng đủ rồi. Ai cũng nói ngài ngu ngốc mất rồi, nhưng em không thấy vậy, ngài sợ em, thà rằng giả ngu cũng không muốn ở bên em, đúng không?" Vừa nói vừa khóc: "Vậy cần gì phải cứu em chứ?"

Kim Thế An thoáng bối rối, hắn xua xua tay với Lộ Sinh: "Đừng khóc nữa được không, ở đây đâu có người ngoài."

Hắn càng nói, nước mắt Lộ Sinh rơi càng nhiều: "Chẳng lẽ em khóc để cho người khác nhìn?"

Lòng Kim tổng dần dâng lên cảm giác bất ổn.

Kim Thế An kiên quyết thăm dò: "Không phải, là tôi mà, tôi đây, Kim Thế An!"

Bạch Lộ Sinh u oán nhìn hắn: "Tên ngài là gì, lẽ nào em còn không biết?"

Kim Thế An cố đấm ăn xôi: "Chuyện lúc trước của chúng ta, cậu không nhớ hả? Cái lúc mà chúng ta cùng uống rượu—"

Bạch Lộ Sinh nức nở: "Chuyện của ngài, em đã từng quên chút nào? Trước đây sao ngài không nói ra những lời này? Bây giờ nhắc đến làm gì!"

Kim Thế An giãy chết: "Người anh em à...Cậu thật sự không hiểu tôi đang nói gì sao?"

Hai mắt Bạch Lộ Sinh đẫm lệ: "Ai là anh em của ngài? Không xứng nổi!"

Kim tổng đột nhiên tuyệt vọng.

Hắn phát hiện mình đã nhận lầm người rồi. Trên thế giới này vậy mà lại tồn tại hai người như đúc ra từ một khuôn, người kia không phải đồng chí xuyên việt, chỉ có khuôn mặt giống hệt mà thôi.

Cho nên mình đã nhặt được một đồng đội giả.

Liều sống liều chết cả ngày, đóng đạt đến mức Oscar nợ giải, ngàn lần không nghĩ tới, đồng đội không phải là người mình luôn mong muốn! Bạch Đại Ngọc đang rơi lệ sướt mướt trước mắt này là tình huống đê ma ma gì đây?

Mindset sắp nổ tung mất.

Bạch Lộ Sinh nào biết được tâm tư của hắn, chỉ nhìn thấy sắc mặt thay đổi liên tục kia, rưng rưng kéo lấy tay áo hắn: "Đối với em, rốt cuộc ngài vẫn có một chút tình cảm, đúng không?"

Kim tổng cứng họng, hắn chỉ muốn co cẳng bỏ chạy.

Bạch Lộ Sinh ầng ậng nước mắt nhìn hắn trân trân, đáng thương không nói nên lời, thậm chí còn mang theo chút đáng yêu. Bạch Lộ Sinh sợ hãi bám lấy ống tay áo của hắn: "Ngài không biết đấy thôi, mấy ngày nay em sống không bằng chết, người ta không cho em gặp ngài, cũng không nói cho em biết ngài còn sống hay đã chết. " Nói xong y lại khóc: "Em không nên gây xích mích với ngài, dù có bảo em chết em cũng cam nguyện, nhưng ngài đừng phớt lờ em!"

Kim tổng thấy y khóc quá đáng thương, không thể làm gì khác, đành vờ vịt đối phó lại: "Xin lỗi xin lỗi, sau này sẽ không phớt lờ cậu, đừng khóc nữa, cậu xem, cậu gầy như vậy, khóc nữa thì hỏng người mất." Vừa nói vừa lau nước mắt cho y.

Bạch Lộ Sinh rũ mắt, yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng cũng ngừng khóc lóc. Y mở hai mắt đẫm lệ nhìn Kim Thế An.

Kim tổng cảm thấy bầu không khí này quá gay, mỹ nhân dưới đèn, hoa tiền nguyệt hạ, cô nam quả nam, bầu bạn chăn gối, hắn cẩn thận lui về phía sau một bước.

Lộ Sinh khẽ hỏi hắn: "Em nghe bọn họ nói ngài quên hết chuyện trước đây?"

"Đúng vậy, có thể do não thiếu oxi, nói chung là không nhớ rõ nữa."

"Vậy chuyện về em, sao ngài lại không quên?"

Kim tổng đỏ mặt nghĩ thầm, cũng không thể nói với cậu là "tôi nhận lầm người nên nói bừa" được, ho khan hai tiếng: "Chuyện của cậu, không giống với những người khác."

Khuôn mặt của Bạch Lộ Sinh cũng đột nhiên đỏ lên, chậm rãi cúi đầu xuống.

Bầu không khí gay càng thêm gay!

Bạch Lộ Sinh vừa thẹn vừa sợ, giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu: "Ngài nói thế để dỗ em thôi, chẳng nhẽ những chuyện khác đều quên sạch, chỉ nhớ rằng phải cứu em?"

Kim tổng cảm thấy rất không ổn, chẳng phải hắn sợ Bạch Lộ Sinh tự dưng cởi quần, chủ yếu là sợ giá trị liêm sỉ của mình không đủ chống lại sự quyến rũ này. Thân là nam chính xuyên việt, kế thừa hậu cung thì rất ngon, nhưng kế thừa bạn gay thì dẹp đi.

Hắn vội vàng chặn đứng chủ đề nguy hiểm, bày ra dáng vẻ thường thấy của một ông chủ doanh nghiệp xuống làng giúp đỡ hộ nghèo, thuận tay cầm tay Lộ Sinh lên: "Thật đấy thật đấy, dẫu sao cậu cũng là người đặc biệt nhất. Được rồi, cậu xem đã trễ thế này, thân thể cậu không khỏe, có vấn đề gì thì mai chúng ta trò chuyện tiếp, ngoan ngoãn nghe lời không khóc nữa, ngủ đi ngủ ngon gặp sau nhé."

Lộ Sinh đẩy hắn một cái, thẹn thùng nói: "Nói chuyện thì cứ nói, nắm tay làm gì."

"..."

Kim tổng sợ hãi, Kim tổng chuồn.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Kim tổng: Lên nhầm kiệu hoa.jpg, Sếp tổng về làng.jpg, Thẳng nam hú hồn.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info