ZingTruyen.Info

[Edit/Update Đến Chương 17] Linh Lung Nguyệt

Chương 3 - Newbie

thanhdien1325


Nhiều năm sau, Thế An hồi tưởng lại dáng vẻ của Lộ Sinh khi đó, thực sự không quá đẹp, gầy đến đáng sợ, sắc mặt xanh xao vàng vọt, đôi mắt to trũng sâu hoắm trên khuôn mặt tiều tụy, hệt như hai đầm nước thăm thẳm bàng hoàng thảng thốt, nhìn trân trân đến nỗi khiến người ta sinh lòng tiếc thương. Lộ Sinh yên lặng nhìn hắn, hắn cũng ngơ ngác nhìn lại, đúng kiểu một cái liếc mắt mà đã qua vạn năm. Nếu Kim Thế An am hiểu một chút văn thơ, nhất định có thể nhận ra trong đôi mắt ấy là nỗi sầu thảm "khô thụ vô chi khả ký hoa (1)", là nỗi oán hận trong giọt lệ bi ai của mỹ nhân, là nỗi thê lương ly biệt "dư thống miên miên vô tuyệt kỳ" (2).

Đáng tiếc là Kim tổng không có lấy một nửa tế bào văn nghệ, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Lộ Sinh, thầm nghĩ trời đụ tôi biết người này á!

(1) Câu thơ này được trích từ trong bài "Tuế nhật tác (Nhất tác khẩu hào)" của Bao Cát. Tạm dịch thành "Cành khô chết héo ấy mà hoa khai".

(2) Đoạn này mượn ý trong câu "Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.", được trích từ "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, đại ý hai câu trên là nói về nỗi đau hận biệt ly của đế vương khi gặp lại mảnh hồn đã hóa tiên của nàng phi tử.

Chuyện này phải nói từ đêm trước khi hắn xuyên việt.

Đoạn thời gian đó đối với Kim Thế An mà nói, đúng thật là cực kỳ ăn chơi sa đọa, khi đó hắn vừa mới chia tay bạn gái— nói đúng hơn là bị đá. Một người thừa tiền như hắn, bị một ả nữ diễn viên mới debut đào mỏ, cô bạn gái nữ minh tinh ấy dần nổi tiếng, trở thành ảnh hậu, lập tức ăn cháo đái bát bỏ rơi kim chủ. Khi chia tay, cô ta nức nở không thôi nói một tràng cáo biệt, cụ thể như nào thì không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ được câu nói: "Thân em đây sinh ra là vì nghệ thuật, tình yêu của em thuộc về toàn bộ người đam mê điện ảnh, xin lỗi vì không thể đối tốt với một mình anh, người như em không thể đáp lại tình cảm của anh được."

Ảnh hậu đúng là khác biệt, nói toàn tiếng Trung mà Kim Thế An nghe không hiểu nổi một chữ, không đáp lại tình cảm cũng không sao, nhưng đờ mẹ thế còn tiền thì có trả lại không?

Không những không trả lại, cô ta còn cuỗm hết nhà cửa, xe cộ, tiền bạc mà Kim tổng tặng, chạy đến Thượng Hải mở studio. Quan trọng nhất là, cô ta còn ngay lập tức tìm một tên bạn trai khác là người cùng ngành.

Bá Vương ngốc nghếch, cả người lẫn tiền đều không còn, trên đầu lại thêm gió xuân phơi phới vạn vật sinh sôi (3), trong lòng đương nhiên vô cùng phẫn nộ. Ngày qua ngày, ngoại trừ không ngừng gây phiền phức cho bạn gái cũ thì chính là mượn rượu tiêu sầu.

(3) Nguyên văn là "Xuân phong xuy hựu sinh", trích từ bài "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" của Bạch Cư Dị, tạm dịch: Khi gió xuân nổi lên thì lại sinh sôi nảy nở, ý là đầu mọc cỏ xanh = bị cắm sừng.

Ai cũng nghĩ người giàu chắc hẳn không có gì đáng để phiền muộn, thực ra phiền muộn ấy chỉ có người giàu mới hiểu được, người nghèo làm sao hiểu được nỗi đau bị lừa mất hai trăm triệu, nhưng Kim Thế An lại nói: "Tiền không quan trọng, mấu chốt chính là cô ta lừa tình tôi!"

Rất có phong thái tổng tài bá đạo, người nghe ai cũng phải cười ầm lên!

Có gì đáng cười? Hoàn toàn là lời từ tận đáy lòng đó biết không? Tiền của kẻ giàu thì cũng là tiền, tình yêu của kẻ giàu cũng là tình yêu, vì sao mọi người không thể hiểu được điều này? Tình yêu đâu phải vì nhiều tiền mà bão hòa rồi bị hắt hủi đổ đi, đây là cái thế giới kiểu chó má gì vậy!

Khoảng thời gian đó không ai dám uống rượu với Kim Thế An, chỉ có một cậu minh tinh nhỏ chịu chơi cùng hắn, tên là Bạch Dương, bạn trai cũ của cậu ta là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của Kim tổng, nói đơn giản thì là đôi cẩu nam nữ kia cùng bắt cá hai tay, đá bay hai người họ. Người như Kim Thế An sẽ không chơi gay, thế nhưng cũng không bài xích đồng tính luyến ái, hai tên Tần Hương Liên (4) cùng chung nỗi khổ, càng uống càng có tiếng nói chung.

(4) Tần Hương Liên là một nhân vật khổ tình giả tưởng trong Bao Công án - Trát Mỹ án thời Bắc Tống. Tần Hương Liên vốn là vợ của Trần Thế Mỹ, dốc lòng cho chồng ăn học, sau Trần Thế Mỹ đỗ trạng nguyên, được Thái hậu yêu quý và chiêu làm phò mã. Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hô, tâng bốc và đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con.

Kim Thế An còn nhớ rõ ba giờ sáng ngày hôm đó, hai người bọn họ say khướt trong biệt thự ở Tử Kim Sơn. Kim tổng ngửa mặt lên trời kêu than, phát biểu một loạt danh ngôn: "Đm ông đây thật sự là mù mắt rồi, lúc ấy tốn biết bao nhiêu tiền nâng đỡ Tần Nùng, vừa nổi tiếng là vểnh đuôi lên trời, đến chỗ nào cũng thông đồng với mấy thằng trai trẻ. Thấy có kịch bản phim cấp 3 thì sốt sắng cởi sạch chạy đi casting. Ti tiện không? Cậu nói xem có ti tiện hay không?"

"Không có ông đây chống lưng cho thì cô ta dùng đầu để lấy giải ảnh hậu chắc?"

"Ông đây cũng đâu có giống Mã Vân. Nhìn ra ngoài kia, có tiền như tôi thì không đẹp trai bằng tôi, đẹp trai hơn tôi thì không nhiều tiền bằng tôi. Tần Nùng là con đàn bà đê tiện mắt mù."

Cậu minh tinh đi chơi cùng hắn từ 5 giờ chiều đến tận bây giờ, đã mệt mỏi lắm rồi, lúc này đột nhiên nghe thấy Kim tổng mặt dày tự đánh trống tự thổi kèn, thực sự không thể nhịn nổi nữa, cậu "phì" một tiếng cười bò ra.

Kim tổng trợn to hai mắt nhìn cậu.

Cậu người mẫu thoáng sợ hãi, không dám cười nữa, cậu lui về phía sau hai bước: "Kim tổng, nhìn tôi như thế làm gì?"

Cậu nói xem tôi nhìn cậu như thế làm gì?

Kim tổng thầm thấy bực dọc không thôi.

Nghề ôm đùi thì phải có quy tắc đạo đức của ôm đùi, lúc ông chủ đang giãi bày thì cậu cười cợt, cậu nói xem cậu ngứa đòn đúng không?

Tình tiết sau đó rất khó nói, Kim Thế An hồi tưởng lại tình hình lúc ấy, trong đầu mù mịt. Khi ấy hình như hắn muốn dọa Bạch Dương, thế là tuyên bố muốn NGỦ với cậu ta.

Thề với trời, thực sự chỉ là dọa chơi thôi, rượu vào lời ra làm sao coi là thật được, một tên trai thẳng như hắn cùng lắm chỉ đùa giỡn một chập, dù sao cũng không có chuyện giao lưu phối hợp chơi gay đâu.

Hắn không coi đó là thật, nhưng cậu minh tinh lại tưởng thật. Cậu minh tinh tái mặt: "Kim Thế An anh có còn là người không? Tôi coi anh là bạn bè, anh lại muốn NGỦ với tôi?"

Kim Thế An cũng không tức giận, hắn thấy cái bộ dạng tam trinh cửu liệt (5) của người anh em này buồn cười chết đi được, thế là đổ dầu vào lửa rống giận: "Hôm nay ông đây muốn lên giường với cậu đấy, ngủ tý có mất miếng thịt nào đâu."

(5) Tam trinh cửu liệt: thành ngữ dùng để ca ngợi người phụ nữ trinh liệt dưới thời phong kiến.

Hai người vật nhau kịch liệt trên ban công tầng hai biệt thự, một người túm cạp quần, người kia cởi trần thân trên. Kim tổng ngày nào cũng quen thói say khướt, quản gia và giúp việc đều yên lặng không để ý tới.

Chuyện ngoài ý muốn cứ vậy mà xảy ra, trong nháy mắt lúc hai người đang vật lộn, Kim Thế An bỗng nhiên bị một lực đẩy khổng lồ đẩy ra khỏi ban công, rơi xuống hồ bơi.

Sau đó, không có sau đó nữa.

— Đó không thể nào là sức mạnh của con người được, sau này Kim Thế An nghĩ lại, hình như là vật gì đó đã dùng lực đẩy hắn ra, cái tên Bạch Dương gầy nhách như kia, không thể nào có sức lực lớn như thế được.

Nhưng những điều đó đều không quan trọng.

Quan trọng là, cái cậu Bạch tiểu gia tiều tụy chật vật này thực sự trông rất giống Bạch Dương!

Từ mặt mũi đến vóc người, quả thực như đúc ra từ một khuôn, nếu như Bạch Lộ Sinh có da có thịt hơn một chút, khỏe mạnh hơn một chút, vậy thì hoàn toàn là một người rồi?!

Hắn xâu chuỗi với thân phận mà mình xuyên vào, cảm thấy rất có thể là Bạch Dương xuyên việt cùng với mình, thế nhưng hiển nhiên một người vận may loại A, một kẻ vận may loại E, bản thân mình may mắn xuyên thành thiếu gia, cái tên Bạch Dương này lại xui xẻo xuyên thành đào kép. Nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy kia xem, có lẽ đã chịu hành hạ rất nhiều rồi.

Đáng đời cậu. Kim Thế An đắc ý nghĩ, xem đi, kêu cậu bán mông cậu không chịu, bây giờ cả hai cùng xuyên việt, cuối cùng vẫn là ông đây phải ra tay cứu mạng cậu. Tiểu thuyết sảng văn luyện suốt bao năm qua giờ đây đang nhảy tưng tưng trong lòng hắn, mà thân thể của hắn thì hành động trước cả ý thức, hắn sải bước xông ra ngoài, miệng hô to một tiếng: "Không được đi! Không thể mang người này đi!"

Toàn bộ người trong viện ai nấy đều sửng sốt, Kim Trung Minh cũng kinh ngạc nhìn qua.

Hào quang lấp lánh vừa mới lên sàn của Kim tổng không duy trì nổi một giây đồng hồ, hắn đang bị bệnh nên bước chân lảo đảo, ngã lăn từ trên bậc thang xuống, lộn một vòng vẫn không quên kéo Bạch Lộ Sinh gần lại bên mình: "Ông nội, có phải ông hiểu lầm gì không? Ông muốn đánh chết cậu ta?"

Châu Dụ lập tức khóc thành tiếng, ông không trông chờ thiếu gia có thể cứu giúp Bạch tiểu gia, nhưng ai ngờ được, lúc cái chết ngay trước mắt lại có thể hoạn nạn thấy chân tình!

Kim Trung Minh đã sớm đoán được sẽ có một màn như này, ông cụ nghiêm mặt đi tới bên cạnh Kim Thế An: "An Nhi, ta biết con dễ mềm lòng, cũng biết con luôn có chủ kiến. Thế nhưng tên Bạch Lộ Sinh này sao có thể giữ lại được? Ngày trước con đối đãi với cậu ta như nào? Hôm nay cậu ta đáp trả con ra làm sao? Cả người cậu ta, từ đầu đến chân đều là con ban tặng, vậy mà chỉ vì một lời bất hòa, cậu ta đã đâm trọng thương con, hạng người hiểm ác không biết hối cải như thế, con còn muốn cứu cậu ta sao?"

Ông cụ đứng đó nói, Kim Thế An chẳng nghe lọt lấy một câu, Kim Thế An chỉ lo cúi đầu nhìn Lộ Sinh, càng nhìn càng thấy giống. Mới vừa rồi hắn vẫn còn đang thầm cười trên nỗi đau của người khác, lúc này nhìn kỹ hơn một chút, thế mà lại thấy hơi đau lòng. Hắn thoáng dùng sức nhấc Lộ Sinh lên, Lộ Sinh mơ màng ngẩng đầu, như oán giận lại như ngưỡng mộ mà nhìn hắn, y chảy nước mắt rồi lại đẩy hắn ra, đại ý là không cần hắn cứu giúp.

Dáng vẻ kia bi thảm biết bao nhiêu, lại còn mang theo chút quật cường, hệt như mấy con cún con mèo bị vứt bỏ ở ven đường dưới trời giông bão, lòng trắc ẩn trong Kim Thế An dâng lên cuồn cuộn.

Hắn ngẩng đầu lên nói: "Không phải là con cứu cậu ta, ông nội, ông muốn đánh chết cậu ta là vì cậu ta đâm thương con, đúng không?"

Kim Trung Minh híp mắt: "Thế nào, bây giờ con muốn nói với ta là không phải như vậy sao?"

"..." Không thì còn giải thích thế nào nữa, logic nói dối thông thường đều như vậy còn gì?

Kim Thế An mới vừa ở trong phòng hóng hớt nửa ngày, cơ bản cũng biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, lúc này hắn đang sốt ruột cứu người, cho dù thế nào đi nữa cũng phải cứu lấy tên đồng đội duy nhất này, hắn nhắm mắt nói: "Đúng, chú Châu đã nói rồi đấy thôi? Không phải cậu ấy đâm con, là con tự sát!"

Kim Trung Minh: "... Con nhắc lại lần nữa xem?!"

Kim tổng quyết đoán lớn tiếng nhắc lại lần nữa: "Con tự sát!"

"... Vì sao?"

"Không vì sao cả, cầm kéo chơi không cẩn thận... đâm vào người."

Câu này xạo lìn đến mức không có chút trình độ nào, cả phe địch và phe ta đều nhìn thiếu gia với ánh mắt nhìn thiểu năng, còn có một số người tỏ ra đau lòng xen lẫn tiếc hận, Kim thiếu gia đúng là ngu thật rồi, ngay cả nói dối cũng không biết nói cho hoàn chỉnh! Cậu sốt ruột muốn cứu người, chúng tôi có thể hiểu được, nhưng chí ít cậu đừng có vũ nhục chỉ số thông minh của lão thái gia được không?

Kim tổng hơi lúng túng, hắn bổ sung hòng cứu vãn tình thế: "Việc này, thực ra là hôm đó hai người bọn con xích mích... Cậu ta muốn tự sát, sau đó con muốn cản cậu ta lại, kết quả bất cẩn tự đâm vào người mình, mấy ngày đó con hơi khó chịu trong người, cho nên mấy nay mới nghỉ ngơi suốt... là như vậy đấy."

Tức á! Tức chính mình ban nãy mải chém gió với loli ngốc xít kia, không nghe Châu Dụ kể rõ ràng cẩn thận, lúc này chỉ có thể cố sức nhào nặn những lời đã hóng hớt được.

Kim Trung Minh không nói lời nào, phức tạp nhìn hắn.

Kim Thế An vừa chột dạ vừa sợ, nhưng tâm nguyện cứu người lại khiến hắn vô cùng phấn khích, hắn tha thiết nhìn ông nội, lời nói ra trong tình thế cấp bách toàn là chân thành: "Con thề luôn, đcm tuyệt đối đều là thật cả!"

Kim Trung Minh: "..."

Vẻ mặt ai nấy đều phức tạp. Kim thiếu gia cứu người, đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng hắn cứu một cách khó coi như vậy, lại khẩn thiết như thế, nói chung là hình như có chỗ nào không đúng lắm. Bọn họ đều phát hiện ra một nghịch lý quái đản: Nếu như Kim thiếu gia ngu thật, vậy thì hắn không nên liều mạng như thế mà cứu Bạch Lộ Sinh chứ, nhưng nếu như hắn chỉ giả ngu, với cái tính mạnh vì gạo, bạo vì tiền của hắn, không nên chọn cách đần độn như vậy để đi cứu người.

Mọi người cùng lâm vào ngõ cụt, bầu không khí yên tĩnh thật khó xử.

Tề Tùng Nghĩa đột nhiên đi lên, rỉ tai Kim Trung Minh vài câu.

Kim Trung Minh quay mặt lại, dùng ánh mắt hết sức mịt mờ nhìn cháu trai của ông, trong ánh mắt kia bao hàm cả đau lòng, tiếc hận, tự trách, rất kỳ quái, Kim Thế An thậm chí còn nhìn ra một chút thăm dò trong mắt ông cụ.

Như đang ám chỉ điều gì đó, hoặc là dò hỏi gì đó.

Hắn không get được ông nội đang có ý gì, chỉ đành kinh sợ quay đầu, tay siết chặt lấy bàn tay của Lộ Sinh trong vô thức.

Kim Trung Minh trầm ngâm một hồi lâu, thấp giọng nói: "Con theo ta vào đây."

Kim Thế An vẫn còn siết lấy tay Lộ Sinh, Kim Trung Minh không buồn tức giận nữa, day thái dương, nói: "Tùy con! Theo ta vào đây!"

Hai ông cháu cùng vào trong thư phòng, bên ngoài lặng ngắt như tờ, người người ngơ ngác nhìn nhau.

Kim Thế An ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn còn láo liên nhìn ra ngoài, chỉ sợ đồng đội của mình bị người ta bắt đi mất. Kim Trung Minh đi qua đi lại trong phòng, đi hết mười mấy vòng, ông cụ thấp giọng nói: "Vì chuyện của ta, đúng không?"

Kim Thế An dại ra: "Ớ?"

Kim Trung Minh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng nóng nảy: "Ở đây không có người ngoài, con cứ nói thẳng với ta đi, con bệnh thật hay là giả bệnh? Nếu con vì ta mà giả bệnh, ta sẽ bỏ qua cho họ Bạch kia, ta là ông nội của con, con với ta còn phải xa cách đến thế sao?"

Kim tổng cảm thấy ông cụ đang dụ mình vào bẫy.

Hắn không dám nói lời nào.

Kim Trung Minh chờ suốt nửa buổi, thấy hắn sống chết không chịu mở miệng, cũng không biết nên làm sao. Ông cụ ngồi xuống bên cạnh Kim Thế An, vuốt tới vuốt lui con sư tử ngọc trong tay.

"Con chắc hẳn biết bên ngoài đồn đãi như thế nào, nuôi đào kép, đến tuổi này rồi còn chưa cưới chưa xin, đẹp mặt lắm đấy? Trước đây ta coi cậu ta là con mèo con chó, không cản trở đến việc lớn của con, bây giờ xem ra cậu ta là hạng người càng nuôi càng xấc láo, giữ lại cậu ta chỉ có sinh họa, không tốt chỗ nào cả. An Nhi, con đã quá tuổi nhi lập (6) rồi, chuyện khác thì thôi, chỉ có sản nghiệp của gia đình là trông cậy toàn bộ vào con. Hôm qua Chu Tử Tự có nói với ta, mấy người trong thương hội giấu con mở hội đàm, nói con ốm đau cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cùng nhau đề nghị con từ chức Tổng hội trưởng, mấy việc này con đều biết, đúng không?"

(6) Tam thập nhi lập 三十而立, ba mươi tuổi.

Kim Thế An thẹn nghĩ, tôi biết quái gì đâu, cho dù biết cũng chẳng có cách giải quyết.

Bây giờ không rõ tình huống, theo như lời Kim Trung Minh nói, Kim công tử nắm giữ quyền hành thương nghiệp rất lớn, sau lưng lại có người đối đầu gay gắt, tình hình này rõ ràng là một vũng nước đục, bây giờ khuấy tung lên để tặng đầu cho người ta chắc?

Newbie thì phải biết thân biết phận newbie, đừng có đi đánh dungeon level cuối.

Đạo lý tốt khoe xấu che này, Kim tổng vẫn hiểu được. Chủ yếu là bây giờ hắn toàn điểm xấu, lấy đâu ra chỗ tốt, hoặc là nói, bản thân tốt ở điểm nào hắn còn không biết rõ, mấy tật xấu thì biết sạch không thiếu một li. Hắn cũng làm kinh doanh, tuy là một phú nhị đại không làm nên trò trống gì nhưng hắn biết rõ một nguyên tắc, chính là làm buôn bán tối thiểu phải có hai lợi thế khi bắt đầu, một là thị trường, hai là nhân mạch.

Biết rõ thị trường, hiểu tường nhân mạch, nếu như không có hai lợi thế này, vậy thì cục diện càng làm càng bung bét.

Cái chức vụ hội trưởng thương hội gì đó là một củ khoai lang nóng phỏng tay, Kim Thế An thà không làm còn hơn.

Kim Trung Minh thấy hắn cúi đầu không nói, dáng vẻ ngu si đần độn, không khỏi thở dài một tiếng: "Vốn là do ta hồ đồ, con bị bệnh, bị bệnh mà, những chuyện này con không biết cũng phải thôi."

"... Vậy ông nội đồng ý với con?" Kim tổng chỉ muốn quay về chủ đề chính, không nên nói linh tinh nữa.

Khuôn mặt Kim Trung Minh nặng nề: "Con quyết tâm muốn giữ cậu ta lại."

Đúng rồi đấy, Kim Thế An nghĩ, có lẽ hai ta ông nói gà bà nói vịt thật, nhưng mấy lời này đúng là ý kiến của tôi rồi. Nếu như thế giới hiện tại hắn đang sống thực sự là một cuốn tiểu thuyết xuyên việt sảng văn, Kim Thế An không lạ gì với thân phận hội trưởng hay thiếu gia gì đó, hắn không phải loại nam chính loser chưa va chạm xã hội, hắn từng có mấy trăm triệu trong tay, một cái chức vị hội trưởng thì đâu to tát gì.

Nếu như nhất định phải chọn giữa tiền tài quyền thế và bạn bè, ở cái xã hội cũ xa lạ này, hắn thà rằng chọn một người bạn đáng tin tưởng.

Chí ít hiện giờ hai người bọn hắn coi như đã từng sống chết có nhau.

Kim Trung Minh do dự trong chốc lát: "Nếu như vậy, con cũng không cần về nhà nữa. Tuy rằng nhà cách đây không xa, nhưng ở đây nghỉ ngơi dưỡng bệnh còn hơn ở nhà, cũng ít phải chạm mặt mấy người kia. Có chuyện gì, ta sẽ bảo Tề Tùng Nghĩa tới nói cho con biết."

Kim Thế An cảm thấy câu nói này của ông cụ rất kỳ quái, theo lý thuyết, nhà của thiếu gia ở thời Dân quốc thì phải có điều kiện chữa bệnh hơn nhà đào kép này chứ. Nhưng ông nội hắn đã nói như vậy, nhất định là có dự định riêng.

Đây là sự thu xếp tốt nhất, bởi vì hắn vừa mới quen với cái tiểu viện nhỏ xinh này, thực ra trong lòng có một chút hiệu ứng chim non lưu luyến không muốn rời tổ. Trước đây hắn oán mình ăn nhờ ở đậu, nhưng bây giờ đâu giống, đây là nhà của đồng đội đó!

Hắn thầm kích động, nói cảm ơn thì thấy quá giả tạo, dứt khoát cho ông nội một cái ôm nồng nhiệt.

Kim Trung Minh bị hắn ôm mà mặt cứng đờ: "Làm cái gì vậy? Ngần này tuổi đầu rồi còn làm mấy trò mèo của trẻ nít!" Lại nói: "Bản thân bị thương mà chẳng mấy quan tâm, vừa mới nói thả họ Bạch ra, con lại sung sướng đến thế này đây!"

Ông nội à, ông xuất thân từ xưởng làm giấm hay sao, giấm của cháu trai mà ông cũng ăn luôn. Kim Thế An buồn cười, hắn nhớ tới Châu Dụ đang quỳ, lại nói tiếp: "Mấy người giúp việc kia... cũng đừng đánh, bọn họ đối tốt với con lắm."

"Ta chưa nói sẽ đánh bọn họ." Kim Trung Minh nghiền ngẫm liếc hắn một cái, "Phúc rồi họa, họa rồi phúc, số mệnh đã như vậy, Bạch Lộ Sinh này có lẽ là phúc khí của con, cứ để vậy mà nuôi đi, không cần tiễn."

Ông cụ nói xong liền đi mất.

Kim Thế An bối rối mất nửa ngày, không hiểu rốt cuộc là Kim lão thái gia muốn biểu đạt cái gì. Câu trước câu sau choảng nhau tới tấp, trước còn "chỉ có sinh họa", sau lại biến thành "là phúc khí của con". Nếu như đưa cho giáo viên dạy Văn tiểu học phê bình, có khả năng sẽ bị đánh giá là "tư tưởng chưa thống nhất". Nhưng hắn chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ nhiều như vậy.

Nhà to sản nghiệp lớn, ông nội à, ông cố gắng chống đỡ một chút đi, bây giờ cháu trai của ông ly miêu tráo thái tử rồi, tạm thời chỉ muốn ăn nằm chờ chết.

Một trận kinh hồn táng đảm, sức lực của hắn cạn kiệt, thấy Kim Trung Minh đã đi xa, hắn ngã oạch xuống giường.

Bọn tôi tớ ba chân bốn cẳng chạy đến rót nước phẩy quạt cho hắn, Kim Thế An như trút được gánh nặng: "Tôi không sao, mệt quá mà thôi."

Cứu được mọi người chính là thắng lợi lớn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info