ZingTruyen.Com

[Edit/Update Đến Chương 17] Linh Lung Nguyệt

Chương 16 - Minh tâm

thanhdien1325

Kim Trung Minh đi khỏi, thím Liễu và chú Châu liều mạng khẩn cầu, ông cụ mới không mang Kim Thế An đi. Thím Liễu dập đầu liên tục: "Thái gia mang thiếu gia đi như vậy, chỉ sợ ngài ấy tỉnh lại sẽ giận dữ lắm, xin thái gia suy nghĩ lại vì thiếu gia, để ngài ấy ở lại đây đi!"

Kim Thế An đập đầu vào cái chốt cửa rơi xuống đất, lúc ngất đi còn nắm chặt lấy tay của Lộ Sinh. Kim Trung Minh nhìn hắn một hồi lâu, dặn dò bọn đầy tớ mau đi mời bác sĩ. 

Mọi người tất bật ngược xuôi ở trong phòng Kim thiếu gia, Kim Trung Minh ngồi một mình ở sảnh ngoài, nói đi nói lại:

"Là ta đã tạo nghiệp, báo ứng trút lên đầu con cháu."

Ông cụ đã từng vào nam ra bắc, kinh qua sự lụi bại của triều đình nhà Thanh, lại theo gót Trương Tĩnh Giang, ủng hộ Tân Dân quốc độc lập. Tình hình chính trị đương thời biến đổi thất thường, mang đến cho ông vô số tài sản trong hung hiểm, sóng to gió lớn ông đều đã từng gặp, chuyện không có lương tâm dù nhiều dù ít ông cũng đã từng làm. Chuyện như hiện giờ, ông hiểu rõ thiên đạo vô thường, muôn việc tất có báo ứng.

Liễu Diễm và Châu Dụ nhìn hắn được đầy tớ đỡ lên, từng bước đi ra khỏi cửa, đều cảm thấy xót lòng.

Mà nửa đêm canh ba, thiếu gia của bọn họ mới tỉnh lại.

"Lộ Sinh đâu?"

Thím Liễu nghe thấy câu nói đầu tiên khi tỉnh lại của thiếu gia như vậy, lòng vừa chua xót lại vừa thấy được an ủi, lau nước mắt nói: "Tiểu gia đang ở trong phòng của cậu ấy, đã được bôi thuốc rồi, thiếu gia yên tâm."

Kim Thế An đảo mắt nhìn đầu giường: "Ông nội tôi đâu?"

"Đi rồi. Thiếu gia, cậu uống bát canh sâm này trước đã."

Kim Thế An ngồi dậy, lại choáng váng mất một lúc, thím Liễu đỡ lấy hắn, chú Châu ở cạnh bưng bát canh sâm. Thế An không có kiên nhẫn uống mấy thứ đồ này, bò lồm cồm xuống khỏi giường: "Tôi đi tìm cậu ấy."

Chú Châu và thím Liễu đều khuyên can: "Gia của tôi à, cậu uống cái này trước đi, để cho Bạch tiểu gia an tâm cái đã."

Kim Thế An hết cách, cầm lấy bát canh sâm uống một hớp. Hắn mặc xong bộ quần áo ngủ, chân trần chạy đến phòng của Lộ Sinh, Châu Dụ hoảng sợ xách giày chạy theo hắn: "Thiếu gia! Xỏ giày! Xỏ giày vào đã!"

Trời đã về khuya, phòng Lộ Sinh không có ai khác, chỉ có San Hô đang ngồi chồm hổm trước cửa, Kim Thế An kêu cô nhóc đi ngủ, Châu Dụ giúp hắn lấy ghế tựa, đặt trước giường Lộ Sinh. 

Vì bị thương, Lộ Sinh không thể nằm ngửa người, chỉ có thể nằm sấp ở trên giường, vốn dĩ ngủ nông, nghe thấy có tiếng người đi vào, y mở mắt, trông thấy Kim Thế An thì bất giác mỉm cười. 

Trong mắt Kim Thế An, hắn chỉ thấy nụ cười này đau đớn mà thê lương. 

Kim Thế An kêu thím Liễu và chú Châu đi khỏi, lưỡng lự hồi lâu rồi mới nói: "Để tôi xem vết thương của cậu một chút."

Lộ Sinh hơi nao núng nhưng vẫn gượng gạo cười nói: "Không sao, không bị thương tới gân cốt đâu, thái gia cũng đâu cố ý muốn tôi thành như vậy, dù gì cũng phải diễn để cho Tần lão gia xem mà."

Kim Thế An đứng dậy vén chăn của y ra, Lộ Sinh bối rối kéo chăn che chân lại: "Thiếu gia, không đánh nặng tay lắm đâu, anh đừng nhìn."

Kim Thế An nói: "Thiếu gia không nghe lời cậu."

Lộ Sinh nóng ruột rơi cả nước mắt: "Ca ca à, không nhìn nổi đâu, mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi."

Kim Thế An xốc chăn lên, hắn và Lộ Sinh cùng thoáng run người. Lộ Sinh cảm thấy nhục nhã, mà Kim Thế An lại hoảng sợ— như thế này mà còn bảo không nặng tay? Hai chân da tróc thịt bong, sưng vù lên, từ thắt lưng cho đến bắp chân, vết máu loang khắp nơi, lại được bôi thuốc bột, càng thấy loang lổ đến đáng sợ.

Hắn đã hiểu vì sao Lộ Sinh lại không chịu cho hắn nhìn, đánh thành như vậy, quần áo kiểu gì cũng không mặc được, cả người dưới đều để truồng. 

Lộ Sinh nắm chặt gối đầu, vừa nôn nóng vừa thẹn thùng, ngập ngừng nói: "Van anh đấy, đừng nhìn, đừng nhìn nữa..." Y cảm giác như có thứ gì vừa rơi xuống đùi mình, đau xót ập tới. 

Thế An cuống quít lau vội nước mắt: "Xin lỗi, có phải làm cậu đau rồi không."

Lộ Sinh thế mới biết được là hắn khóc.

Kim Thế An ngồi ở đầu giường của Lộ Sinh, mạnh mẽ ôm y vào trong ngực: "Bò ra gối khó chịu, như thế này thì cậu sẽ thoải mái hơn."

Mặt của Lộ Sinh ửng đỏ, lại cảm thấy nước mắt của Thế An từng giọt từng giọt rơi trên trán y, sự rung động không tài nào nói ra được cuồn cuộn dâng lên trong lòng hai người. Qua một hồi lâu, Lộ Sinh nằm trong lòng Thế An nhẹ giọng nói: "Anh về ngủ đi, việc này có gì nghiêm trọng đâu."

"Không về, hôm nay tôi ở đây với cậu. Ngày nào cũng ở bên cậu như thế này."

Lòng Lộ Sinh vốn đã vừa chua xót vừa ngọt ngào, giờ thì suýt tan chảy thành đại dương dập dềnh đầy sóng, hắn biết trân trọng, hắn cũng biết quan tâm lo lắng, thứ khó có được nhất trên thế gian cũng chỉ đến vậy mà thôi, có chịu thêm vài trận đòn nữa cũng đâu xá gì?

Y thấy Kim Thế An cau mày, thoáng chốc không biết nói gì để chọc hắn vui vẻ, y nhịn đau nhấc chăn lên, mỉm cười trêu hắn: "Khóc cái gì thế? Anh còn chưa nói với tôi, trước đây anh bao nhiêu tuổi?"

Giọng nói ấy thật sự rất yếu ớt. 

Kim Thế An buồn bực đáp lời y: "Hai mươi bảy."

"Đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng không còn là trẻ con nữa, sao mà còn chấp nhặt thế?" Y xoa nhẹ mặt Kim Thế An: "Chắc là do anh được nuông chiều từ bé, chưa từng thấy cảnh đánh người, anh phải biết rằng thái gia chưa hề ra tay tàn nhẫn đâu, nếu như ông thật sự muốn tôi chết, sẽ không chỉ đánh phía dưới của tôi— đây là cách dạy dỗ con cháu trong nhà, khi thiếu gia còn bé phạm phải sai lầm, cũng bị như vậy."

Kim Thế An không thèm để ý đến y.

Lộ Sinh lại nói: "Cũng không ảnh hưởng đến hát hí, mặc quần áo vào, có ai thấy được? Suy cho cùng thì thái gia vẫn thương tôi, không động gì đến mặt của tôi cả."

Vậy vết thương trên trán với khóe miệng của cậu chắc là do chó cắn đấy. 

Kim Thế An bị y nhồi cho một bụng tức giận không biết xả đi đâu, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau giây lát, Thế An "ầy" một tiếng, cúi xuống cụng đầu với Lộ Sinh. 

"Lộ Sinh, cậu biết hôm nay ông nội sẽ đánh cậu, đúng không?"

Bỗng dưng Lộ Sinh muốn khóc. 

"Không đánh tôi thì sẽ đánh anh, sao tôi có thể trơ mắt nhìn thái gia xuống tay với anh được. Dù gì cũng phải có cớ để ăn nói với Tần gia mà." 

"Cho nên cậu mới dạy tôi nói mấy câu kia?"

Đúng vậy, Lộ Sinh không hề trông chờ Kim Thế An có thể thuyết phục được Kim Trung Minh, chẳng qua y muốn Kim Trung Minh giận chó đánh mèo với mình. Một phần cơn giận này vốn là vì Kim Thế An không chịu kết hôn, Lộ Sinh đã khéo léo mà chuyển hướng trút vạ lên người mình.

Tất nhiên Kim Trung Minh rất tức giận với đứa cháu trai cứng đầu, thế nhưng đào kép xúi giục nó càng khiến ông cụ cảm thấy ghê tởm hơn. 

"Nếu đổi lại là thiếu gia của cậu, anh ta sẽ không để cậu phải chịu trận đòn này." Kim Thế An hờn dỗi nói: "Anh ta sẽ không để chuyện này xảy ra ngay từ đầu, đúng không?"

Ngay từ đầu đã là sai lầm. Hôm nay hắn lâm trận phát huy không có vấn đề gì, lời Lộ Sinh dạy cho hắn cũng không có sơ hở gì cả, vấn đề lớn nhất ở chỗ: hắn không phải Kim thiếu gia. 

Nếu như là bản thân Kim thiếu gia, anh ta không bao giờ từ chối thẳng thừng với Tần tiểu thư, anh ta sẽ lá mặt lá trái, cũng sẽ vờ vịt dỗ dành, sáu năm qua anh ta vẫn luôn như vậy, đối với bất kỳ cô gái nào cũng đều như thế. Cho dù hôm qua anh ta có từ chối Tần Huyên Huệ, hôm nay cũng sẽ không nằm lì trên giường đến tận khi mặt trời lên cao, bởi vì đêm trước anh ta hoàn toàn không cần xin Lộ Sinh chỉ bảo bất cứ chuyện gì, sáng sớm sẽ lập tức đến thăm hỏi Tần Diệp và Kim Trung Minh, chặn họng cả hai ông già, Kim thiếu gia có cả ngàn vạn sách lược mưu kế trước khi hành động, thậm chí đến lúc cần thiết, anh ta có thể lấy một người phụ nữ mà mình không yêu. 

Đến bây giờ Kim Thế An mới hiểu ra, hắn làm hết những việc mà Kim thiếu gia không bao giờ làm, nhưng lại ăn nói theo cách nghĩ của Kim thiếu gia, hành động là A, lời thoại lại là của B. Chỉ một người duy nhất có thể xúi giục hắn nói lời kịch của B, đó chính là người vẫn luôn theo bên cạnh Kim thiếu gia - Bạch Lộ Sinh.

Ngay từ đầu đã lộ tẩy mất rồi.

Không phải Lộ Sinh không hiểu điểm này, y đã biết, cũng hiểu rõ từ lâu. Với Bạch tiểu gia, cái tên đồng đội đần độn này hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể gánh vác một mình.

Đồng đội muốn tự do hôn nhân, Bạch tiểu gia đành phải liều mạng.

Kim Thế An nếm được mùi vị thất bại trước nay chưa từng có, không những uể oải mà còn cảm thấy bất lực, hắn mang tool hack tới thế giới này, vậy mà chẳng thể bảo vệ được đồng đội heo của mình.

Mình mới là thằng bóp team.

Quá là ấm ức.

"Lộ Sinh, tôi không phải thiếu gia của cậu, cậu không cần phải liều mạng vì tôi như vậy."

Hắn thừa nhận mình đang dối lòng, hiện giờ hắn đang rất đố kị, tuy rằng không rõ mình đang đố kị với ai. 

Lộ Sinh thoáng run sợ, ngay cả trán cũng đỏ lên: "Anh không giống với ngài ấy... Tôi không làm vậy vì ngài ấy đâu."

Kim Thế An chưa hiểu được ý trong lời y nói, càng buồn bực hơn: "Đúng, tôi không giống, anh ta có bản lĩnh, có học thức, còn tôi chẳng biết gì cả. Cậu không thích tôi, cho nên hai năm nữa cậu muốn cuốn gói đi luôn!"

Lộ Sinh nghe hắn nói vậy thì bắt đầu hoang mang, lòng không hiểu sao lại đau xót thảm thiết, đồng thời phấn khích một cách kỳ cục.

Kim Thế An thấy y không nói gì, mặt lại càng như đưa đám, hắn rúc đầu vào cổ Bạch Lộ Sinh: "Thôi, cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."

Đêm nay hai người cầm tay ở bên nhau, nhưng nỗi lòng lại nằm ở hai phương trời. Kim Thế An thực sự trắng đêm không ngủ, nghĩ đến hai chân thương tích đầy máu của Lộ Sinh, mắt đau mà tim cũng nhói. Đám tay chân mà Kim Trung Minh mang tới thông thạo cách đả thương người, mỗi một gậy đều biết mức độ nặng nhẹ, đánh một gậy, tuyệt nhiên không tổn hại đến gân cốt, chỉ có da thịt là chịu khổ. Không biết nên nói ông cụ có lương tâm hay là quá thâm độc, dưới tiết trời nắng nóng, chỗ da thịt bị thương kia còn khó chịu hơn cả gãy xương, nếu chăm sóc không cẩn thận, khó tránh khỏi để lại vết sẹo kinh người.

Mặc trang phục diễn kịch vào hiển nhiên sẽ không ảnh hưởng gì, cởi quần áo ra thì lại khác. 

Đây là muốn người ta không thích nhìn thân thể y nữa.

Rõ ràng bọn họ chưa làm bất cứ cái gì cả, y và Kim thiếu gia cũng luôn giữ mình trong sạch, thế nhưng ở trong mắt Kim Trung Minh, có lẽ ông không tin tưởng được sự tồn tại của hai chữ "trong sạch" trên người con hát xuất thân là tướng công. 

Từ đầu tới cuối, Bạch Lộ Sinh chỉ là một con cờ trên tay Kim lão thái gia, cũng là con cờ trên tay Kim thiếu gia, bọn họ cần y làm vật chắn, cần một người xuất thân đê hèn nhưng tâm tính lại thanh cao để làm bình phong, bọn họ chuộc thân y từ sông Tần Hoài, muốn y cảm kích suốt đời với phần ân tình ấy, lại cho y một thân phận nam sủng không thể nào biện giải được, muốn y không thể thoát khỏi gia đình này. Kim thiếu gia và Kim lão thái gia dùng Bạch Lộ Sinh để cùng nhau chơi cờ, cũng dùng Bạch Lộ Sinh để đánh cờ với kẻ khác, khi cần, bọn họ dung túng y kiêu ngạo tùy thích, thậm chí đến cả danh xưng cũng cho phép kẻ khác gọi y một tiếng "Bạch tiểu gia", khi không cần, y chính là một tấm bia đỡ đạn chịu khổ thay, chẳng ai phải chịu đòn, quân cờ được nuông chiều này chính là tấm lá chắn tốt nhất.

Hắn đã nghĩ quá đơn giản về tất cả mọi thứ, cũng quá khinh suất với thời đại này. Không có thời đại nào mơ hồ được chăng hay chớ cả, mỗi một thời kỳ luôn có sự tàn nhẫn nhất quán. Khi ở Hải Long, hắn đặt bút ký tên thâu tóm mua lại các công ty, hắn lật đổ khiến đối thủ phá sản, hắn sẽ không rảnh hơi suy xét đến việc có bao nhiêu công nhân viên thất nghiệp vì hành động ấy, cũng sẽ không lo lắng rằng ông chủ phe địch có tuyệt vọng đến nhảy lầu hay không. Tương tự, Kim Trung Minh chẳng có bất kỳ áy náy gì với Bạch Lộ Sinh, bởi vì bọn họ đã từng cứu y, vậy nên có tư cách để lợi dụng y.

Kim Thế An thừa nhận bản thân quả thực vô cùng ngu xuẩn. Bấm đốt ngón tay tính toán, bản thân đã xuyên việt tới đây một năm, một năm này hắn không làm được chuyện gì nên hồn, luôn giậm chân tại chỗ với việc thích ứng với thân phận mới, thực ra chỉ vì hèn nhát và không cam lòng mà thôi. 

Nửa đời trước hắn vẫn luôn sống không như ý muốn, hắn có một người mẹ mạnh mẽ và một người cha luôn tự cho là đúng. Mẹ của hắn - Vương Tĩnh Lâm, lúc nào cũng dạy dỗ hắn phải sống sao cho có thể diện, giành lấy mặt mũi cho mình, cũng khiến cho cha mẹ nở mày nở mặt, mà bản tính phản nghịch của hắn lại ghét bị người bắt ép bằng đe dọa. Ai ngờ sau này lên làm chủ tịch, đàn chị được mời tới làm phó tổng cũng ngang tàng như vậy, y như người mẹ thứ hai của hắn, dường như cuộc đời của hắn vĩnh viễn bị người khác sắp đặt, ngoài mặt thì tỏ vẻ săn sóc, trên thực tế chỉ là một con rối gỗ bị chi phối, dần dần, hắn phải tập quen với việc giao du qua lại với người khác bằng tiền, bởi vì thời đại của tư bản thực sự khó mà thấy được sự chân thành.

Không phải sao? Cha mẹ trở mặt vì tiền, đàn chị vì tiền mà gạt hắn qua một bên, bạn gái cũng vì tiền mà phản bội hắn. Hắn sống đến hai mươi bảy tuổi, đã quen với đủ loại đủ kiểu phản bội và lừa gạt. Trong một góc tâm sự mà hắn không thể nói cho ai biết, Kim Thế An nghĩ, lần xuyên việt này có lẽ là một sự đền bù, đền bù cho hết thảy những gì hắn muốn buông thả mà không thể nào bốc đồng trong quá khứ, thân phận trước đây chỉ có tiền, mà bây giờ thậm chí còn có cả quyền, hắn tới nơi đây chính là thích gì làm nấy.

Đáng tiếc, thiết lập nhân vật của Kim thiếu gia quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi hắn không hold nổi.

Kim Thế An từng thử bắt chước Kim thiếu gia, lúc đùa giỡn với Lộ Sinh, hắn mặt dày hỏi thăm những việc mà anh ta đã từng trải qua, Lộ Sinh tìm giúp hắn một xấp báo giấy. Trên ảnh chụp, Kim thiếu gia ôn hòa đoan chính nho nhã có mặt trong nghi lễ cắt băng khánh thành, hai bên còn kèm theo một đống từ ngữ khen ngợi— "Thanh xuân anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, quân tử thương giới, lãnh tụ của thương gia Giang Tô."

Ở bên dưới còn có hai dòng chữ nhỏ hơn, cũng là tâng bốc vị đại thiếu gia này tài hoa ra làm sao nên mới tung hoành khắp thương trường như vậy. 

Kim tổng hơi sụp đổ, hắn quay đầu nhìn Lộ Sinh: "Viết về tôi đấy à?"

Lộ Sinh mím môi cười nói: "Mấy lời báo viết, không thể coi là thật."

Kim tổng cảm thấy được an ủi: "Biết ngay mà, tôi đã nói—"

Lộ Sinh gật gù: "Bàn về tài cán, ngài ấy còn giỏi hơn vạn lần những gì báo viết."

Kim tổng: "..."

Trong nhà có rất nhiều kệ sách lớn, tất cả những thứ bên trên đều là thiên thư đọc không hiểu, Kim tổng chột dạ hỏi tiếp: "Tôi... Anh ta… bình thường hay đọc mấy cuốn sách này hả?"

"Đương nhiên rồi." Lộ Sinh thoáng tự hào: "Cái khác thì không bàn tới, học vấn của ngài ấy cực kỳ cao."

Kim tổng định vớt lại chút tự trọng: "Ồ, lên đại học chưa?”

Lộ Sinh suy nghĩ một chút: "Hành lang Đại học công lập Đông Nam hiện giờ vẫn còn treo ảnh của ngài ấy."

Kim tổng lại thở phào một cái, thế còn tạm, về khoản này thì hắn không thua tiền bối, dù gì hắn cũng là một du học sinh, tuy rằng học văn bằng giả để đánh bóng tên tuổi, nhưng so với vị Kim thiếu gia kia thì cũng đâu thua kém gì.

Ít nhất tiếng Anh của mình tốt hơn anh ta! Kim tổng tự an ủi chính mình.

Lộ Sinh lại nhíu mày: "Thật ra thì học một đại học đã đủ lắm rồi, mấy năm trước ngài ấy cứ muốn đi Anh Quốc, học thêm đại học của người Tây."

"... Oxford?!"

Lộ Sinh lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu: "Tên là cái gì mà ‘Cambridge’ ấy.”

"..."

Kim tổng sắp khóc rồi. 

Đám con trai màu mè các người, thả ulti mà còn phải đợi load.

Nói cho cùng, đáng giận nhất không phải là cái gì mình cũng không bằng người ta, mà là xuyên việt trong sảng văn toàn biến đá thành vàng, có gan ra lệnh cho mặt trời mọc lặn, thế nhưng mình xuyên việt lại là gấm rách vá vải thô, tương lai mịt mù. Vị Kim thiếu gia bị hắn khinh bỉ, bị hắn ghét bỏ, bị hắn thay thế kia, mặc dù anh ta sống vừa bạc tình bạc nghĩa lại còn ích kỷ, nhưng ít ra chững chạc trưởng thành, bản thân mình thì ấu trĩ bốc đồng y như một thằng trẻ trâu.

Cả đời hắn chưa bao giờ bị vả cho một phát đau điếng như ngày hôm nay.

Hắn cúi đầu nhìn Lộ Sinh, Lộ Sinh uống thuốc xong đã ngủ say, mặt dán sát lên ngực hắn, tay vịn lấy cánh tay hắn. 

Người thật lòng thật dạ với bạn, cũng sẽ bị thương vì sự dốt nát của bạn.

Kim Thế An khẽ khàng gỡ tay Lộ Sinh ra, đỡ y nằm lên gối. Hắn nhẹ chân bước ra khỏi cửa phòng.

Đêm khuya yên tĩnh, Kiều Hồng và Thúy Nhi ở phòng kế bên cũng ngủ không sâu, nghe thấy thiếu gia thức dậy, đều khoác thêm quần áo dậy theo. 

Hắn quay đầu lại nhìn hai cô nha hoàn: "Gọi Châu Dụ tới đây, bảo là tôi chờ chú ấy ở phòng đọc sách."

Trông lên màn trời đêm, những ngôi sao rải rác khắp trời, đây là bầu trời sao của tám mươi năm trước, Ngân Hà của tám mươi năm trước, nó chiếu sáng thế giới hắn đang sống một cách chân thực đến vậy, yên ả không một gợn sóng, thoáng như thật chân thành.

Hắn cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại nổi hứng so bì với Kim thiếu gia— cũng là so bì với bản thân. Con người không thể nào thay đổi thời đại, chỉ có thể học cách chấp nhận. Ếch xanh giả làm hoàng tử cũng được, gà đội lốt phượng hoàng cũng không hề gì, dù cái kịch bản này có làm hắn tự ti và khó xử ra sao, Kim Thế An cũng không muốn trốn tránh nữa.

Thua kém anh ta trong một chốc, nhưng không thể thua kém anh ta cả đời. 

Chuyện ngày hôm nay, hắn không muốn nó xảy ra thêm lần nào nữa. 

__________

Tác giả có lời muốn nói: 

Thực ra trong chương một, Diêu Ngọc Phù từng nói với kinh lệ, Lộ Sinh vốn không phải hát hí, xuất thân của cậu ấy là tướng công, những độc giả không quá quan tâm đến lịch sử Dân quốc hoặc là tuổi còn tương đối nhỏ, có lẽ không biết tướng công là gì. 

Đó là một cách gọi khác của nam giới hành nghề đặc thù. (nam kỹ)

Lộ Sinh liều mạng hát hí, trưởng đoàn cảm thấy đầu tư vào cậu ấy thì có thể kiếm lời, thêm nữa là tuổi còn nhỏ, cho nên mới may mắn tránh khỏi việc bị người khác bỡn cợt. Đối với cậu ấy, Kim gia chuộc cậu ấy ra ngoài, đúng là một phần đại ân, chí ít từ đó về sau có thể làm người một cách trong sạch.

May mắn và bất hạnh trên đời đều là “trong họa có phúc, trong phúc có họa”, giống như trận đánh này vậy, có chỗ hại, cũng có chỗ lợi. 

Đứa trẻ được chọn và thần thú đã hiểu rõ lòng nhau, có thể tiến hóa được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com