ZingTruyen.Com

Edit Update Den Chuong 17 Linh Lung Nguyet

Với Kim gia trong quá khứ mà nói, Tần Diệp chỉ là hạng người đi theo sau kiếm cơm thừa canh cặn, Kim Trung Minh chưa từng để mắt đến ông ta. Thời thế thay đổi, Kim gia liên tục xảy ra nhiều chuyện rắc rối, Kim Trung Minh cũng không thể rề rà mãi với Tần Diệp nữa, trước đó vài ngày đã dặn dò "Chuẩn bị kỹ càng vào, đừng để người trốn mất."

Chưa tới dăm ba ngày, Tần tiểu thư đã đích thân gửi thiệp mời tới, thiệp viết rất là tình sâu nghĩa nặng, "Anh Minh Khanh, em rất nhớ anh" —— Mực Tây màu tím viết trên tấm giấy thơm phức, Kim Thế An đọc mà hớn hở mặt mày, liền hỏi: "Minh Khanh là ai?"

Lộ Sinh nghe vậy, bật cười: "Minh Khanh là tự của anh."

"Tự là gì?"

"Người thân thiết sẽ gọi bằng tự, mang ý khách sáo—  đứng hẳn hoi, đừng có lắc lư." Lộ Sinh thắt cà vạt cho hắn: "Tên của anh là do thái gia đặt, còn tự thì do lão gia, lấy từ một Điển trong《Thượng Thư》." 

Y hiếu kỳ ngước mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ lúc nhỏ anh chưa từng đi học, chưa từng đọc《Thượng Thư》?"

Mặt Kim tổng đỏ lên, đánh trống lảng: "Cô nàng này thế mà có học vấn ghê."

Lộ Sinh lắc đầu cười nói: “Thái gia và lão gia có học vấn mới đúng. Hôm nay là lần đầu anh ra ngoài tiếp khách, dầu gì cũng phải đoan chính một chút, cũng đừng có nổi cái tính trẻ con này nọ giống như khi ở cùng với tôi, khiến tiểu thư người ta chướng mắt anh."

Y đã sớm ổn định lại cõi lòng đau xót, mọi người đều hành động theo cảm tính trước tiên, sau đó mới lấy lại được lý trí. Bạch tiểu gia hành động theo cảm tính mà khóc mất một đêm, ngày hôm sau lấy lại lý trí, cho rằng nỗi đau kia thật không hợp thời, cũng không hợp với quan hệ, chỉ do mình tự làm mình buồn. Lòng lại ngấm ngầm so sánh Kim Thế An với Tôn Sách, mình với Chu Du, Tôn Chu lấy Nhị Kiều còn không phải là một câu chuyện được mọi người ca tụng sao? Vậy nên không cần phải tổn thương một tấm tình si sinh tử của hào kiệt Giang Đông. Đền ơn cũng không nhất thiết phải sớm chiều coi chừng bên cạnh, vì sao lại không thể học Chu Công Cẩn phụ giúp Tôn gia bá nghiệp đế vương?

Là bản thân quá làm mình làm mẩy rồi. 

Có lẽ Bạch tiểu gia không biết, tám mươi năm sau, trong một thể loại văn học đấu kiếm kỳ quái nọ, quan hệ của Chu Du và Tôn Sách còn không trong sáng gấp vạn lần những gì y nghĩ, cái cách so sánh này thật sự rất nguy hiểm.*

*Thuyền Tôn Sách x Chu Du bên Trung rất to, cho nên Bạch Vân Thi mới nói cách Lộ Sinh so sánh Kim tổng với Tôn Sách Lộ Sinh với Chu Du thật sự rấtnguy hiểm” =))

Y dẫn theo mấy nha đầu, mỉm cười đưa Kim Thế An tới cửa, thấy hắn rạo rực bước ra ngoài, y vừa rộng lượng bao dung, vừa ôm một nỗi sầu ly biệt, hai tâm trạng điên cuồng đấu đá nhau, giằng xé đè ép không ngừng trong lòng y. 

Bạch tiểu gia không nói lấy một tiếng, đứng ở dưới cổng, kẻ khác chẳng biết y đang làm cái gì, chỉ có một mình y lặng lẽ củng cố sự rộng lượng cho bản thân bằng cách tự tẩy não, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, y cũng không thấy nóng, một lòng một dạ mà tự nhủ với chính mình: "Đây là chuyện tốt."

Ai biết được Kim Thế An đi ra ngoài được một vòng, tự dưng chạy về. 

Lộ Sinh giật mình: "Quên mang theo cái gì sao?"

Kim tổng lấp ló đầu cạnh bờ tường: "... Tôi xem xem cậu có khóc hay không."

Lộ Sinh bỗng chẳng biết nên nói gì. 

Kim Thế An nhìn tới nhìn lui: "Chắc chắn không giận chứ?"

Lộ Sinh hoảng hốt mà đáp lời hắn: "Tại sao tôi phải giận?"

Châu Dụ ở ngoài nhỏ giọng thúc giục: "Thiếu gia! Đến giờ rồi! Tần tiểu thư đang chờ đó!"

Lúc này Kim tổng mới yên tâm, hắn cười cười, nhéo mặt Lộ Sinh một cái: "Nghe lời nhá, ngoan ngoãn ở nhà đi, ca ca ra ngoài tán gái đây."

Một thân tây trang phối với giày da kia, thật sự là ngọc thụ lâm phong, Lộ Sinh đờ đẫn nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn dưới ánh mặt trời, hai chân như có gió, đi qua đoạn đường đối diện, lên xe rồi, đột nhiên một dòng máu nóng điên cuồng gào thét trong lòng, toàn bộ sự rộng lượng đều tháo chạy không thấy chút bóng dáng, Đại-Ngọc-buồn-bã giương cờ thắng lợi, một vạn nàng Đại Ngọc khóc rung trời trong lòng y, kèm thêm tiếng chim oanh kêu ríu rít— cũng chẳng biết vì sao các nàng lại khóc?

Tiếng kêu kinh hoàng của thím Liễu vang lên khắp trong ngoài cửa: "Bạch tiểu gia của tôi à! Người đâu— cậu làm sao thế này!"

Bạch phủ rối loạn, Kim Thế An không biết một chút nào.

Xe chạy không nhanh không chậm, hắn nhìn đông nhìn tây ngoài cửa sổ xe, thờ ơ hỏi lão Trần lái xe: "Chú Trần, Tần tiểu thư này đại khái là sao vậy, chú nói tôi nghe chút đi."

Lão Trần kín như hũ nút, dùng dằng suốt nửa buổi mới nói một câu: "Thiên kim tiểu thư của Tần Diệp, ông vua sản xuất giấm ở Trấn Giang."

Vị Tần khuê tú này tên là Huyên Huệ, cũng được coi là mỹ nhân số một ở thành Nam Kinh. Trước đây Tần Diệp có toan tính riêng, vào năm con gái mình tròn mười tám tuổi, ông ta tổ chức một buổi vũ hội lớn, mời Kim Thế An tới, ám chỉ không thể rõ ràng hơn. Kim Trung Minh đương nhiên cũng vừa ý với hôn sự này, trai đến tuổi lấy vợ, gái đến tuổi gả chồng, hai bên chỉ còn chờ bọn nhỏ vừa mắt nhau. Ai ngờ rằng Kim thiếu gia chưa tỏ thái độ gì, Tần tiểu thư đã xiêu lòng ngầm đồng ý trước. Kéo dài mấy năm, Tần tiểu thư năm nay đã 24 tuổi, trong mắt trưởng bối thì cô đã bước một chân vào cánh cửa gái lớn lỡ thì, nhưng Tần tiểu thư đã khóa chặt cõi lòng, trừ Kim thiếu gia, ai cũng không cưới.

Được rồi, con gái yêu cầu cao, vừa ý vị công tử xuất chúng nhất thành Kim Lăng, Tần Diệp không còn lời nào để nói, hàng năm cứ tới vũ hội sinh nhật thì đều mời Kim Thế An đến, chỉ mong Kim Trung Minh mở lời kết thông gia. Kim Thế An chẳng tỏ thái độ gì, vũ hội năm nào cũng tới, cũng rất nể mặt, nhưng không hề đề cập tới việc cưới xin. 

Con gái của Tần Diệp cũng không tính là vô tác dụng, sáu năm qua, nói cho cùng thì Kim Trung Minh cũng giúp đỡ ông ta không ít trong việc làm ăn. Người ngoài ai cũng cười nhạo Tần Diệp bán con gái, trong lòng Tần Diệp cũng căm tức, nhưng phàm là những chuyện dính tới "tiền" thì bị cười nhạo cũng chẳng làm sao cả. 

Tần tiểu thư đã thành trò cười trong thành Nam Kinh, Tần Diệp thấy vò mẻ thì cho vỡ luôn, không ngại kéo dài thêm mấy năm nữa. Cứ kéo dài nữa đi, làm lỡ Tần Huyên Huệ đến thế rồi, Kim Thế An không cưới cũng phải cưới, bằng không nước miếng của toàn bộ thành Nam Kinh này có thể khiến Kim thiếu gia chết chìm.

Lão Trần nói chuyện luôn không mặn không nhạt, một câu chuyện như vậy, Kim Thế An hỏi một câu, ông đáp một câu, khiến Kim tổng hỏi mà mệt cả lòng. 

Kim Thế An không kiên nhẫn mà đi nghe mấy chuyện không đâu này, nhoài người lên phía trước hỏi: "Có phải rất đẹp không?"

Lão Trần không đáp, suốt một lúc lâu mới nói: "Thiếu gia, không nói tới Tần tiểu thư, bên Bạch tiểu gia, cậu tính thế nào?"

Kim Thế An không nói lời nào. Mấu chốt là hắn quả thực chưa từng cân nhắc đến vấn đề này— làm sao được nữa? Hắn đi cua gái còn phải cần Bạch Lộ Sinh gật đầu phê chuẩn sao? Dựa vào cái gì hả?

Hơn nữa cũng đâu thấy Lộ Sinh không vui, mấy ngày nay vẫn phơi phới đấy thôi.

Mà trong mắt lão Trần, việc hắn không nói lời nào chứng tỏ thiếu gia đang không vui. 

Lão Trần lại muốn tự vả mình một phát, lúc nào cũng lắm mồm lắm miệng. Thế nhưng lòng lại thầm thấy hậm hực, trước đây thiếu gia rất ít khi hỏi về mấy thứ oanh oanh yến yến này, hôm nay vậy mà có vẻ rất hứng thú. 

Lòng người luôn thay đổi, lão Trần nghĩ, ngày trước thiếu gia nâng niu Bạch tiểu gia ở tận đầu tim, Bạch tiểu gia thật sự quá đáng rồi, làm tổn thương thiếu gia, mười năm tình cảm, cứ vậy mà tiêu tan. 

Xe dừng trước cửa nhà hàng trung tâm. Kim Thế An vội vã nhảy xuống xe, lòng đã sớm tưởng tượng ra gương mặt mỹ miều của Tần tiểu thư này đến một vạn lần— hắn không dám ôm kỳ vọng quá lớn, dù sao thì thời đại đổi thay, thẩm mỹ cũng khác biệt. Yêu cầu của Kim tổng tài không cao, chỉ cần Tần tiểu thư không quá sứt mẻ, hắn không ngại tình tứ một đêm với cô. 

Lộ Sinh mặc dù xinh đẹp, thế nhưng không thể ngủ! Kim tổng tài thừa nhận, xét cho cùng bản thân hơi đói khát.

Tần tiểu thư đã tới từ sớm, từ cửa sổ, cô trông thấy Kim Thế An xuống xe, trong thoáng chốc không giả vờ rụt rè nổi nữa, đôi mắt đẹp đẽ của cô dõi theo hắn đi vào cửa, nở một nụ cười kiều diễm.

Cô vẫy tay với Kim thiếu gia: "Anh Minh Khanh, em ở đây!"

Quả giọng này đúng là đủ nũng nịu, Kim Thế An chưa thấy người, nghe thấy tiếng thôi đã bắt đầu chộn rộn, "anh Minh Khanh", thân thiết làm sao, khuê tú xã hội cũ đúng là mềm mỏng thật, Kim tổng rất thích. 

Tần tiểu thư mặc chiếc váy mỏng đính đầy hoa dài chấm đất, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ, mái tóc đen nhánh được uốn cong. Kim Thế An thoáng thấy được thân hình duyên dáng lả lướt, phía trên thắt đáy lưng ong là bờ ngực bát ngát. Gương mặt Kim tổng không khống chế được mà cười nở hoa, sải bước chạy về phía Tần tiểu thư. 

Hai người tình chàng ý thiếp, một người đi vào trong một người ra ngoài đón, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tần tiểu thư e lệ mỉm cười, mà mặt của Kim tổng nháy mắt đóng thành băng. 

Kỳ tích không bao giờ chỉ có một lần, kịch vui lúc nào cũng xảy ra— vị Tần tiểu thư tám mươi năm trước này, trông giống ai chẳng được, lại cố tình giống với bạn gái cũ của Kim tổng tài - ảnh hậu Tần Nùng, giống nhau như đúc.

Xuyên qua thời không gặp cố nhân, Kim tổng suýt nữa thì bị dọa tè cả ra quần. 

Cái gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đời trước Kim Thế An bị Tần Nùng hãm hại đến mức khóc mũi khóc dãi, bây giờ gặp lại kẻ thù, lập tức lồng lộn lên, lại vẫn còn thấy sang chấn tâm lý. Dù sao bóng ma mà Tần Nùng mang lại cho hắn thật sự quá lớn, Kim Thế An vừa thấy cô đã có cảm giác sợ hãi khó hiểu. 

Giờ phút này, hắn vứt luôn cái thế giới quan sảng văn mà hắn luôn kiên trì tin tưởng, Tần tiểu thư có ngoại hình giống với bạn gái cũ đời trước, lại còn thiết lập đời trước phản bội, đời này si tình, theo lý thuyết thì đây mới là nữ chính hàng thật giá thật, Kim tổng hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình, lại cộng thêm mối hận sẵn có, dứt khoát phân Tần tiểu thư vào phe địch. 

Đm nó, Kim Thế An nghĩ, rốt cuộc thì mình thiếu nợ Tần Nùng mấy đời vậy? Đời trước chưa trả hết hả? Đời này lại còn theo mình tới đây?

Hắn nhìn Tần tiểu thư, bước chân khựng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Đương nhiên Tần tiểu thư không thể biết được diễn biến nội tâm vô cùng đặc sắc trong lòng Kim thiếu gia, còn tưởng rằng Kim thiếu gia đã lâu không gặp nên hơi mất tự nhiên— dù sao thì hắn vẫn luôn kín đáo như vậy. Tần tiểu thư hoạt bát sôi nổi, kéo lấy tay anh Minh Khanh của cô: "Em cũng vừa mới tới thôi, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

Kim tổng bị bàn tay nhỏ bé của cô nắn một cái, vô cùng sợ hãi, Tần Huyên Huệ kéo hắn ngồi xuống, hắn cũng cứng nhắc mà ngồi xuống theo, mặt như cái cột đèn giao thông, lúc thì biến đỏ, lúc thì đổi xanh. 

Huyên Huệ thân mật hỏi hắn: "Có phải ngồi xe xóc nảy không? Đều trách em, cứ muốn chọn nơi này, nhưng em vẫn nhớ anh thích đồ ăn ở đây."

Hay lắm, quả nhiên đều là kiểu giống Tần Nùng. Trước đây Tần Nùng lôi hắn ra ngoài ăn cũng dùng cái giọng điệu này: "Đều tại em, nhưng mà em nhớ anh."

Kim Thế An nghĩ, con hồ ly tinh này, tưởng rằng đổi tên khác là ông đây không nhận ra cô hả? Trước đây cô cũng dịu dàng với ông như thế! Vì cái giọng điệu thùy mị này mà lọt bẫy tía nó luôn! Ông đây vung tiền cho cô! Ông đây cho cô chịch chán chịch chê! Cái đcm cô thì làm cái gì? Nổi tiếng rồi thì đá ông! Còn ngủ với mấy thằng trai bao!

Mẹ kiếp, Kim tổng vừa nghĩ tới đã quạu. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần tiểu thư, càng nhớ tới chuyện Tần Nùng ăn cháo đá bát chân đạp hai thuyền, hận không thể đứng dậy chửi ầm lên.

Hắn bỗng nhớ ra hai cô này đều mang họ Tần, ngay tức khắc bắt đầu suy diễn rộng ra, có phải Tần tiểu thư này là bà cô tám đời của Tần Nùng không? Vậy thì càng không thể cưới! Gien gia truyền hại chết người đấy!

Huyên Huệ cuối cùng cũng nhận ra nét mặt bất thường của hắn, dè dặt hỏi: "Anh Minh Khanh, anh làm sao thế?"

Không sao cả, Kim tổng nghĩ, nhìn cô là thấy buồn nôn thôi. Tần Huyên Huệ và Tần Nùng là hai người khác nhau, hắn biết rõ, nhưng hắn thật sự không chịu nổi cái gương mặt này nữa, nhìn đã muốn đánh, muốn để hắn lấy cô nàng này hả? Còn không bằng giết quách hắn đi cho rồi. 

Huyên Huệ không khỏi có phần tủi thân, lại thoáng chút lo lắng: "Có phải anh khó chịu không?"

"Không." Kim thiếu gia gằn từng chữ một, "Tôi thấy mình cần ăn tý cứt để bình tĩnh lại một chút."

Tần tiểu thư thoáng chốc hoảng hốt, cho rằng mình đã nghe lầm. 

Cô không hổ là mỹ nữ nổi tiếng của thành Kim Lăng, biết linh hoạt xử lý tình huống, tùy cơ ứng biến, Kim Thế An nói ăn cứt, cô sửng sốt mất ba giây đồng hồ, che miệng cười: "Anh Minh Khanh, anh càng ngày càng biết nói đùa đó."

Cô nhìn ra được Kim Thế An không thích mình, trái tim thực sự vỡ tan— ngày trước anh Minh Khanh có lạnh nhạt như nào đi nữa cũng sẽ chừa mặt mũi cho cô, Chu tiểu thư, Tiền tiểu thư, mấy cô ả còn chẳng thể lại gần anh ấy! Sao mà đổ bệnh xong thì không chịu gặp cô nữa?

Tần tiểu thư uất ức, uất ức đến mấy cũng phải nhịn. Tần tiểu thư che miệng, lệ nóng doanh tròng, khó khăn lắm mới nén được, vẫn phải gượng cười vui vẻ: "Hôm nay chúng ta ăn gì thế? Anh chưa đến, em cũng không dám gọi món."

Kim Thế An thốn lòng, cái khác không sợ, hắn chỉ sợ Tần Nùng cười, mấy cô ả này mà cười lên thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Tần tiểu thư có đẹp cách mấy hắn cũng không muốn nhìn, Kim Thế An lạnh mặt: "Tùy."

Tần tiểu thư nuốt ngược nước mắt vào bụng, không dám khóc ra ngoài. Cô gọi phục vụ tới, nản lòng thoái chí gọi một bàn thức ăn, gọi xong vẫn chưa từ bỏ ý định: "Đều là mấy món anh thích, không biết em có nhớ lầm hay không."

"Nhớ nhầm rồi." Kim tổng không hề có tinh thần thương hương tiếc ngọc, "Tôi chẳng thích món nào cả.”

Tự dưng thấy sướng một cách khó hiểu, từ khi bị Tần Nùng đá, Kim Thế An hận không thể tạt axit vào cô ta. Hắn đã từng ảo tưởng tình huống như thế vô số lần, Tần Nùng quỳ hắn đứng, Tần Nùng khóc hắn cười, Tần Nùng kinh sợ thì hắn vênh váo— thế nhưng Tần Nùng lập tức tới Thượng Hải, đến cả cọng lông cũng không để hắn sờ tới. 

Kim Thế An thừa nhận mình không biết kiềm chế, không có hoài bão cũng không có khí phách. Tuy rằng Tần Nùng không phải mối tình đầu của hắn, thế nhưng dù gì cũng là bạn gái chính thức đầu tiên, hắn đã trả giá vì cô ta nhiều như vậy. 

Tần Nùng hủy diệt hết tất cả lòng dạ hướng về tình yêu của hắn. 

Xin lỗi Tần tiểu thư, Kim Thế An cúi đầu nghĩ, không phải là cô không tốt, kiếp này tôi với cô chắc chắn không có duyên, kiếp sau cũng làm ơn đừng có duyên nữa. 

Hắn ngẩng đầu, Tần tiểu thư đang rơi nước mắt, cô cũng không ngờ hắn đột nhiên nhìn mình, lấy làm kinh hãi, lập tức che mặt đi. 

Kim Thế An lại thấy cô hơi đáng thương, suy nghĩ một chút, cũng không biết khăn tay trên người mình nhét ở túi nào, đành phải rút giấy ăn đưa cho cô: "Xin lỗi, đừng khóc."

Không khuyên thì thôi, khuyên rồi, nước mắt Tần tiểu thư ngay tức khắc xả lũ, Tần tiểu thư gục xuống bàn nức nở khóc lớn: "Anh Minh Khanh! Anh Thế An! Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Em, em biết anh không thích em! Nhưng vì sao lại thế?"

Kim Thế An trứng đau mà hoa cúc cũng căng thẳng, dứt khoát đứng lên đi tới phía đối diện: "Đừng khóc nữa được không? Đều do tôi không tốt. Có lỗi với cô."

Lời này vào trong tai Tần tiểu thư, chẳng khác gì bốn chữ "chúng ta hết rồi", Tần tiểu thư như bị vạn tiễn xuyên tâm, trông mong suốt sáu năm lại nhận được những lời này của Kim thiếu gia, cô thậm chí còn muốn chết quách đi cho nhẹ nợ. Trong phòng ăn, tất cả đều là quan lại quý nhân có máu mặt, ai nấy cũng nghển cổ như ngỗng hóng chuyện— Ôi chao! Kim thiếu gia làm Tần đại tiểu thư khóc! Chuyện này xem ra không vui rồi. 

Cái cậu Kim Thế An này, nhất định là vì say mê bao nuôi con hát, dung nhan như ngọc cũng không muốn, tạo nghiệp mà!

Mọi người hả hê nghĩ, lão đốn mạt Kim Trung Minh kia, đoạn tử tuyệt tôn đi, con gái của Tần Diệp mà ông cũng chướng mắt, còn ai dám tới nhà ông cầu hôn. Phàm là con gái nhà lành, ai cũng không muốn bị gả đi làm một bà mợ hữu danh vô thực, huống chi lại còn là vợ bé bình phong!

Tần tiểu thư khóc một hồi, cũng biết người khác đang nhìn, không khỏi vừa tức vừa thẹn, Kim Thế An đứng đó, ở ngay cạnh người cô: "Còn ăn không? Phấn son khóc trôi cả rồi."

Tần tiểu thư lại cảm thấy anh Minh Khanh của cô vẫn dịu dàng như vậy. Cô lau nước mắt, không biết nên nói gì cho phải.

Kim Thế An đã chán ngấy tận cổ, đây là nể mặt Tần tiểu thư vô tội nên mới gắng gượng chịu đựng, không thì đã sớm quẩy mông phắn rồi. 

Kim Thế An vẫn lạnh mặt như cũ: "Có ăn hay không? Không thì tôi đưa cô về nhà."

Tần tiểu thư đâu còn tâm tư nào để ăn, nức nở đứng lên, cô muốn buông tay chạy đi, lại tiếc câu "Đưa cô về nhà" của Kim Thế An. Thế An không nói tiếng nào đi ra phía ngoài, cô cũng tủi thân theo sát phía sau.

Hai người lên xe, Tần tiểu thư cuối cùng cũng nín khóc. Kim Thế An chỉ nói một câu "Đưa cô ấy về nhà", lão Trần lại càng hoảng sợ, cũng không dám hỏi nhiều.

Nước mắt của Tần tiểu thư lại ầng ậng. 

Kim Thế An thật sự không có kiên nhẫn đi dỗ cô, chỉ nhìn cô khóc hu hu quá đáng thương, hắn xoắn xuýt cả buổi, thở dài: "Thật đấy, Tần tiểu thư, em gái Tần à, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa." Hắn lấy tay lau nước mắt cho Tần Huyên Huệ, "Hai mươi tư tuổi còn rất trẻ, cô xinh đẹp như vậy, đàn ông thích cô chắc chắn xếp cả một hàng dài, tôi không xứng với cô."

Sự dịu dàng trong thoáng chốc của hắn khiến Tần Huyên Huệ  bàng hoàng, ngơ ngác nhìn hắn: "Anh Minh Khanh, có phải anh đã thích người khác rồi không?" Nói rồi cô lại kích động, "Em nào có thua kém mấy người đó?"

Cô không hổ là con gái của ông vua giấm, thật sự thích ăn giấm linh tinh, Kim Thế An nghĩ, so với Lộ Sinh thì cô kém xa, Đại Ngọc thú của chúng ta khóc như hoa lê dính mưa khoan khoái nhẹ nhàng không gì sánh được, cô khóc thì mascara cũng chảy thành cống thoát nước luôn!

Hắn liếc nhìn ba cái vệt đen trên hai mắt đẫm lệ của Tần tiểu thư, nghĩ thầm, đây là mascara quái gì vậy? Tiên trên trời dùng cái này cũng thành gấu trúc, Kim tổng đột nhiên muốn cười, nghĩ nghĩ, hiện giờ ông đây cố nín cười chỉ vì giữ thể diện cho cô thôi.

Tần tiểu thư nước mắt lưng tròng dõi theo hắn, rất giống như chịu uất ức lớn: "Anh chê em ít học có đúng không, em đi du học đó, trường nữ sinh không tốt nên em cũng đi Anh Quốc rồi! Vì sao... vì sao... anh thích người khác rồi đúng không?"

"Không." Kim Thế An thẳng thắn, "Đừng trách tôi nói ra lời khó nghe, bố của cô thật sự không tốt lành gì cả, nếu như tôi muốn cưới cô thì đã cưới từ lâu rồi, sao phải chờ tới bây giờ? Cô đừng ngốc nữa, kết hôn sớm một chút, tôi thấy cô là một cô gái rất tốt." Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Về nói với bố của cô, chuyện của tôi với cô không liên quan tới người lớn. Nếu ông ta tức giận thì cứ tới đánh chết tôi, ông đây lúc nào cũng tiếp."

Tần Huyên Huệ quen biết Kim Thế An sáu năm, chưa từng thấy một mặt thô lỗ như vậy của hắn, phụ nữ luôn có cảm giác ái mộ vô thức với đàn ông hào sảng, cô nhìn hắn, đột nhiên lại cảm thấy tim đập thình thịch. 

Tim đập xong, vẫn là không còn hy vọng. Tần Huyên Huệ biết, anh Minh Khanh của cô nói ra câu này, hy vọng gì đó của cô cũng không còn nữa. 

Nghĩ tới đây, cô cũng không rơi nước mắt nữa, ảm đạm cười: "Anh Minh Khanh... Không, Kim thiếu gia, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa— một lần cuối cùng, anh có thể đi xem phim chiếu bóng với em được không?"

Có ghét gương mặt này như thế nào đi nữa thì chung quy thì nó vẫn xinh đẹp, dù có khóc đỏ mắt, khóc trôi lớp phấn son, qua tám mươi năm, nó vẫn dịu dàng đáng yêu như vậy.

Quả thật cô khiến cho Kim Thế An thấy rất bất đắc dĩ, hắn phủi phủi quần: "Được, muốn làm gì thì tôi theo cô. Xin lỗi, để cô khó chịu rồi."

Tần Huyên Huệ cúi đầu, lòng rất chua xót. Cô chờ hắn suốt sáu năm, thế nhưng cuối cùng không đợi được. Kim Thế An nói không sai, ngọc quý trong tay chỉ là một câu chuyện cười, bản thân mình chẳng qua chỉ là một phần lễ vật thuận nước giong thuyền của cha mà thôi. 

Mà người ta đâu có ngó ngàng gì tới cô.

Huyên Huệ ngồi yên lặng, nghe Kim Thế An nói với lão Trần, "Tới rạp chiếu bóng", nỗi hận đối với Tần Diệp trong lòng cô càng bị khuấy tung lên— cô không hận thái độ mập mờ của Kim Thế An, chỉ hận lời ngon tiếng ngọt của cha đã lừa gạt mình. Huyên Huệ ngẩng đầu lên: "Anh Minh Khanh, thật ra thì em biết Kim gia không xong rồi, có lẽ cha em chỉ nhắm tới tiền nhà anh thôi."

Trước khi cô ra ngoài, Tần Diệp dặn đi dặn lại, nhìn rõ xem Kim thiếu gia bệnh ra làm sao, còn tìm cách tới gặp Kim Trung Minh. Cô biết rằng cha không yên lòng. 

Kim Thế An vốn đang không có tâm trạng nghe cô nói chuyện, hốt nhiên nghe thấy một câu "Kim gia không xong rồi" của cô, Kim Thế An ngồi dậy: "Cái gì mà Kim gia không xong rồi?"

Tần Huyên Huệ chán nản nhìn hắn, lại thoáng nhìn lão Trần: "Lão Trương bị Tưởng Công đẩy tới Thượng Hải rồi, chuyện này ai cũng biết, anh đừng nghĩ cái gì em cũng không hiểu."

Kim Thế An túm lấy cô: "Em gái này, tôi mời cô uống trà, cô có thể kể lại cho tôi một chút được không?"

__________________ 

Tác gia nói ra suy nghĩ của mình:

Tần tiểu thư: Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì.jpg; Đây không phải thật.jpg; Tôi không tin.jpg

______

Dờ: Về tự của Kim baba, chị Thi chỉ viết liên quan đến Điển trong Thượng Thư (Kinh Thư) thôi nên tôi rất muốn biết ý nghĩa cụ thể

Thế tôi lật tung hai Điển của Kinh Thư lên để tìm xem Minh Khanh nghĩa .

Không tìm được.

Quái lạ, chị Thi đã bảo "lấy từ Điển trong Thượng Thư" , chẳng lẽ chị lừa tôi?

Đương nhiên không rồi, sau một ngày thăm ngàn về đắp chăn đi ngủ sáng dậy, tôi bỗng minh mẫn hẳn nhận ra hai Điển của Thượng Thư Nghiêu Điển Thuấn Điển, Đế Nghiêu truyền ngôi cho Thuấn không phải cho con trai mình, chẳng phải Thuấn Minh Khanh (minh - sáng suốt; khanh - vua gọi thần tử) hay sao? Tôi hmu hmu trong sự sung sướng càng rồ người hơn khi phát hiện ra dưới thời Nghiêu Thuấn thiên hạ thái bình hưởng lạc an yên, chính Thế An chứ nữa!

Thái gia lão gia đặt tên chất quá ;;v;;

Nói đi cũng phải nói lại, tất cả chỉ suy đoán, mọi người đọc cho vui thôi nhé ;;v;;

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com