ZingTruyen.Info

[EDIT] TRỌNG SINH NGUYÊN SOÁI PHU NHÂN LÀ TANG THI.

Chương 079: Kẻ thần bí.

Iam_Chip19

Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc đi trên con đường nhỏ vắng vẻ, đôi mắt Sân Mộc không rời khỏi máy tính, phụng mặt tựa hồ đang sinh khí. "Người theo đuổi anh tuyên bố muốn giết ta."

Viên Úc Thần liếc nhìn máy tính trong tay Sân Mộc, duỗi tay đem màn hình tắt đi. "Đi đường chuyên tâm chút."

Thấy Sân Mộc vẫn còn tức giận, Viên Úc Thần bất đắc dĩ. "Không cần để ý tới, lại nói bọn họ cũng đánh không lại em."

"Đúng a!" Sân Mộc có chút kiêu ngạo. "Quả nhân thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ!"

"Lại nói bậy." Viên Úc Thần lắc đầu, trên mặt lại không thấy chút ý trách cứ nào.

Sân Mộc lấy khóe mắt liếc Viên Úc Thần, thần sắc cổ quái nói "Anh cũng không cần kiêu ngạo, người thích quả nhân có thể còn nhiều hơn anh."

Hiểu được ý tứ Sân Mộc, Viên Úc Thần liền dở khóc dở cười. "Ta đáp ứng em, ta chỉ là người của một mình em."

Sân Mộc hừ nhẹ một tiếng, đắc ý dào dạt ngửa đầu kiêu ngạo. "Phải a, chúng ta mới là quan phối!"

Không hiểu quan phối là gì, Viên Úc Thần nghĩ nhưng không hỏi, ai biết được tiểu tang thi này lại sẽ nói ra cái thứ lung tung gì.

"Hôm nay chúng ta đi chỗ nào hẹn hò?" Sân Mộc nghiêng đầu nhìn Viên Úc Thần đi bên cạnh.

Nhìn tiểu tang thi lớn mật nhưng kỳ thật lại thẹn thùng hơn bất cứ ai, khóe miệng Viên Úc Thần khó nén được ý cười. "Không phải nói đi xem Ái Tình điểu sao?"

Nhìn đến đáy mắt đầy trêu ghẹo của Viên Úc Thần, Sân Mộc bĩu môi, kế đó như nghĩ tới cái gì, xoay người nghiêm túc nhìn Viên Úc Thần. "Thúc, ta nghe người."

"......" Viên Úc Thần.

Ôn Hạo ôm cánh tay ngồi trên sô pha, mặt vô biểu tình nhìn Phàn Diệp ra ra vào vào trong phòng bếp. "Viên nguyên soái như thế nào nhận thức đứa bé kia?"

"Nguyên soái gặp nạn, Sân thiếu đã cứu chúng ta." Phàn Diệp cân nhắc từ ngữ, hàm hồ không rõ bỏ đi vài tình tiết nhỏ trong đó.

"Cho nên?" Ôn Hạo cổ quái nói. "Viên nguyên soái là lấy thân báo đáp?"

"Là lưỡng tình tương duyệt." Phàn Diệp nhíu mày. "Nguyên soái và Sân thiếu cùng thích nhau."

Ôn Hạo đi đến trước bàn ngồi xuống, cẩn thận đánh giá thức ăn. "Ta cũng thích đứa bé kia."

Phàn Diệp đi đến phòng bếp thì bước chân khựng lại, ngạc nhiên xoay người nhìn Ôn Hạo, xác định hắn không phải nói đùa, thần sắc lập tức có chút không tốt. "Sân thiếu đã đính hôn cùng nguyên soái, thỉnh tiến sĩ không cần chen chân."

"Bọn họ đính hôn cùng chuyện ta thích đứa bé kia có mâu thuẫn gì." Ôn Hạo biết Phàn Diệp hiểu sai, nhưng cũng không tốn miệng lưỡi đi giải thích.

"Ta......" Phàn Diệp nghẹn cứng, thần sắc thay đổi liên tục không biết phản bác thế nào.

Đem món cuối cùng mang lên, Phàn Diệp sắc mặt khó coi mặc áo khoác vào. "Cơm đã làm tốt, ta trở về."

"Đứng lại!" Ôn Hạo cầm chiếc đũa nhàn nhạt khảy thức ăn trên bàn.

"Tiến sĩ còn có việc?" Phàn Diệp ngữ khí không tốt nói.

Ôn Hạo chống cằm nhìn Phàn Diệp đang tức giận. "Ngươi cũng thích hắn?"

Sửng sốt một lát rồi hiểu ý tứ trong lời nói Ôn Hạo, Phàn Diệp lập tức lạnh mặt. "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!!"

Ôn Hạo tinh tế nhấm nháp tay nghề Phàn Diệp, trong mắt tựa như mang theo đáng tiếc. "Nếu ta gặp được hắn trước thì thật tốt, hắn sẽ là của ta."

Ôn Hạo không phủ nhận thích Sân Mộc, nhưng rung động càng nhiều hơn đối với Sân Mộc chính là, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết trên người đứa nhỏ này nhất định có chỗ nào đó có thể làm mình hưng phấn. Chỉ tiếc bây giờ đứa nhỏ này là của Viên Úc Thần, hắn không thể động đến.

"Ôn tiến sĩ!" Phàn Diệp thật sự tức giận.

"Cơm làm không tồi." Ôn Hạo ngữ khí bình đạm tỏ ý. "Khi ngươi xuất ngũ có thể mở nhà hàng, ta đầu tư cho ngươi."

"......" Bị Ôn Hạo chuyển đề tài làm phát ngốc.

Ôn Hạo buông đũa, trong đôi mắt luôn đạm bạc tựa hồ hiện lên ý cười. "Có ý định đổi cấp trên hay không? Kỳ thật viện nghiên cứu cũng không tồi."

"Không cần!!"

Ái Tình điểu mê hoặc nhất là vào ban đêm, Viên Úc Thần trước mang Sân Mộc đi đến địa phương khác du ngoạn, nhìn hoa Vân Vụ nở trăm dặm hùng vĩ, thưởng thức món đặc sản của tinh cầu số 3, hai người đổi trang phục đi cùng du khách bình dân phổ thông, không có áp lực Lam Á tinh cao cao tại thượng, một ngày này bọn họ chỉ thuộc về nhau.

Màn đêm buông xuống, Sân Mộc cùng Viên Úc Thần ngồi trên huyền phù ngắm cảnh, nhìn ánh đỏ rực mênh mông vô tận của hoa Vân Vụ ngoài cửa sổ, thiêu đỏ nửa bầu trời nắng chiều, trong lòng Sân Mộc khẽ rục rịch, kéo Viên Úc Thần một bên qua. "Chúng ta lưu lại làm kỷ niệm?"

Nhìn quang não trong tay Sân Mộc, Viên Úc Thần liền hiểu ôm lấy bả vai Sân Mộc. Sân Mộc sát vào mặt Viên Úc Thần, nụ cười chứa đầy ngạo khí. Viên Úc Thần thần sắc nghiêm túc, góc cạnh sắc bén, nhưng đáy mắt kia lại giấu không được ôn nhu cùng sủng nịch.

Sân Mộc yêu thích nhìn bức ảnh, không giữ riêng mà gửi cho Viên Úc Thần. "Chúng ta mỗi người một tấm."

Nhận được tin Sân Mộc gửi tới, Viên Úc Thần và Sân Mộc cùng ngắm khung cảnh đẹp đẽ đồ sộ bên ngoài huyền phù. Sân Mộc dường như có cảm xúc nói "Ta đã từng thấy qua khoảng trời này."

Chẳng qua khi đó khắp nơi thiêu đốt, bầu trời đỏ rực kia là bắt đầu cho thảm họa không bao giờ kết thúc. Huyết tinh, giết chóc, hoà bình bị thay thế, chết chóc tựa hồ giống như việc hô hấp thông thường vậy.

Nghĩ đến mảnh đỏ rực trong trò chơi tận thế kia, Viên Úc Thần ẩn ẩn có suy đoán, ánh mắt không rõ nhìn sườn mặt Sân Mộc, Viên Úc Thần trầm mặc siết chặt tay Sân Mộc.

Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Viên Úc Thần đưa Sân Mộc đến thung lũng tình yêu, dưới tầng hoa Vân Vụ nở rộ hình thành mảng mạn hoa*, quanh quẩn nơi ánh sáng yếu ớt. Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc lên đỉnh núi, nhìn biển hoa dưới đáy vực trăm mét, trong mắt Sân Mộc nhiễm đầy kinh ngạc.

*Mạn hoa: thực vật thân nhỏ dây leo bò dưới mặt đất.

Viên Úc Thần cùng Sân Mộc ngồi xuống mặt cỏ, Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc nói "Ở đây là nơi ta thường đến, sẽ không có người quấy rầy, có thích không ?"

"Thật đẹp." Sân Mộc trừng lớn đôi mắt.

Bầu trời đầy sao lập loè, trăng tròn ở trên như gần trong gang tấc, mạn hoa quấn quanh bên dưới biển hoa Vân Vụ bát ngát, Viên Úc Thần và Sân Mộc dựa sát vào mặt cỏ dưới đất trên đỉnh núi, cơn gió ấm áp thổi qua làm lan tỏa phiến hoa rơi, trên người cũng nhiễm nhàn nhạt hương hoa.

Sân Mộc nhẹ thở một hơi nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn sao trời. "Nếu vẫn luôn thế này thì thật tốt."

Chuyên chú nhìn ngũ quan thanh tú của Sân Mộc, Viên Úc Thần không biết nên nói tiếp như thế nào. Y giúp tinh cầu và nhân loại vì trách nhiệm của bản thân, mà Sân Mộc lại oán hận nhân loại, nhưng y cũng không cho bản thân mình lựa chọn, trong lòng Viên Úc Thần hiểu rõ Sân Mộc vẫn luôn khoan dung với mình.

Viên Úc Thần nằm cạnh bên người Sân Mộc, yên lặng cùng hắn ngắm bầu trời đầy sao. Dường như đã nhận ra cảm xúc Viên Úc Thần, Sân Mộc lặng lẽ nắm tay Viên Úc Thần. "Úc Thần, mấy ngày nay ta rất vui."

Viên Úc Thần cong lên khóe miệng, trong mắt nhiễm ý cười ấm áp. "Ta cũng vậy."

Sự im lặng luôn có thể gợi lại hồi ức, Sân Mộc không biết vì sao đột nhiên có chút phiền muộn. "Úc Thần, kỳ thật anh đã đoán được rồi."

Viên Úc Thần trong lòng buộc chặt, quay đầu nhìn sườn mặt không rõ của Sân Mộc, mơ hồ đoán được tiếp theo Sân Mộc sẽ nói điều gì.

Sân Mộc nhắm mắt lại, hắn biết Viên Úc Thần thông minh, mà chính mình cũng chưa bao giờ cố ý che giấu điều gì trước mặt y, trong lòng hai người đều rõ ràng, nhưng không ai lại đi vạch trần nó.

"Ta đã ngủ một vạn năm, quên đi rất nhiều điều, nhưng có một số chuyện ta vẫn nhớ rất rõ, đã từng, ta cũng là nhân loại." Sân Mộc mở to mắt, bình tĩnh nhìn không trung.

Viên Úc Thần hơi siết chặt tay Sân Mộc, tuy rằng đã sớm có suy đoán, nhưng lúc này nghe Sân Mộc chính mình thừa nhận, nếu nói Viên Úc Thần không khiếp sợ thì chính là gạt người.

"Trước kia ta cũng là người tốt, thế nhưng nhân loại lừa ta. Một lần lại một lần tổn thương lừa gạt, ta quá sợ hãi, ta không dám lại tin tưởng lần nữa."

"Ta tự nói với bản thân, Sân Mộc, đừng khóc, về sau một mình cũng có thể."

"Sống mãi quá thống khổ, ta quyết định đem toàn bộ nhân loại giết đi, sau đó tìm một nơi không có người tự đào hố chôn mình."

"Nhân loại vì muốn giết ta mà bất chấp thủ đoạn, bọn họ nuôi dưỡng tang thi, thực nghiệm virus trên cơ thể con người, vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ, ta đấu không lại bọn họ."

"Ta ở lớp băng ngầm ngủ một vạn năm, lần nữa tỉnh lại thế giới đã thay đổi."

Viên Úc Thần yên lặng nghe những tự thuật hỗn loạn của Sân Mộc, con ngươi đen kịt u ám tựa hồ sâu thẩm không thấy đáy, khiến người nhìn không ra suy nghĩ của y.

"Úc Thần, ta biết anh rất tốt với ta, ta không muốn lừa anh." Tay trái Sân Mộc che khuất đôi mắt, nụ cười cứng đờ và đắng chát trên khóe môi. "Vì sao lúc ta thống khổ tuyệt vọng nhất, anh lại không ở đó?"

Hai người bị phủ trong không gian trầm mặc, tâm Sân Mộc dần dần chìm vào đáy cốc. Hồi lâu, Sân Mộc từ trên mặt đất ngồi dậy, đứng lên lặng lẽ rời đi.

Hắn chưa bao giờ vì bản thân không phải nhân loại mà cảm thấy tủi nhục, mâu thuẫn cùng chán ghét đối với nhân loại đã khắc vào xương cốt hắn ngàn vạn năm qua, gần như đã trở thành bản năng của hắn.

Viên Úc Thần là ngoài ý muốn quá lớn, khiến hắn không biết làm sao. Hắn không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày mà bản thân cảm thấy yêu thích và muốn giữ lấy một nhân loại.

Hơi thở của Viên Úc Thần tư từ nhạt dần phía sau lưng hắn, mắt Sân Mộc đau đến lợi hại, nhưng từ rất lâu trước kia hắn xác định đã không còn chảy nước mắt được nữa.

"Ta rất cao hứng." Giọng nói bất ngờ của Viên Úc Thần khiến Sân Mộc dừng bước.

Một nhánh dây đằng từ dưới chân bò lên, theo mắt cá chân quấn lấy người hắn. Sân Mộc chỉ cảm thấy cơ thể chợt nhẹ, cả người bị cuốn về phía sau, rơi vào cái ôm ấm áp.

"Ta rất vui vì em nói với ta những điều này." Viên Úc Thần ôm chặt lấy Sân Mộc nói nhỏ bên tai hắn. "Ta vẫn luôn chờ đợi."

Sân Mộc hoảng hốt để mặc Viên Úc Thần ôm, con ngươi phóng đại chứa đầy sự không thể tin được.

"Tiểu Mộc, em tin ta, đúng không?" Trăm phần trăm tín nhiệm, từ nay về sau bí mật của em, trái tim của em chỉ thuộc về một mình ta.

Sân Mộc nhẹ nhàng ôm lại Viên Úc Thần, đem mặt chôn vào lồng ngực y. "Nếu ta không tin anh, như thế nào sẽ theo anh tới bây giờ."

"Tiểu Mộc, ta lấy quân hồn thề, Viên Úc Thần lấy mạng sống trung thành cùng em."

"Úc Thần, nếu anh không phụ ta, ta đương nhiên sẽ sinh tử cùng anh."

Trong bóng đêm, một nam nhân cao gầy mặc tây trang màu trắng đứng dưới một gốc hoa Vân Vụ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cọng lông vũ, trong cặp mắt hoa đào lưu chuyển ánh sáng mê người.

"Hắn rất nhạy bén, vài lần gần như đều thiếu chút nữa bị hắn phát hiện." Thiếu niên diễm lệ đến không phân biệt được nam nữ từ trong bóng đêm đi ra, trên vai có một con quạ đen chiếm cứ.

"Là hắn sao?" Âm thanh ngân nhẹ của nam nhân mang theo từ tính mê người, giơ tay nhấc chân đều sinh ra sự ưu nhã sẵn có.

"Hắn quá hoàn mỹ." Đầu lưỡi thiếu niên liếm qua môi đỏ, trong mắt lập loè hưng phấn. "Huyết thống thuần khiết, độc nhất vô nhị."

"Một khi đã như vậy, báo cho Gia Long bắt đầu đi."

"Ta muốn hắn." Thiếu niên thần sắc điên cuồng kiên định.

Khóe mắt nam nhân đảo qua thiếu niên, ôn nhu cười. "Hắn là thuộc về mỗi người chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info