ZingTruyen.Com

[EDIT] TRỌNG SINH NGUYÊN SOÁI PHU NHÂN LÀ TANG THI.

Chương 032: Học viên chạy bộ.

Iam_Chip19

Viên Cảnh Trạch vốn định đi tìm Sân Mộc, xa xa lại nghe được âm thanh tranh chấp trong nhà ăn, dò hỏi qua viện sinh đi đường mới biết được nguyên lai có tân sinh đem viện sinh đánh. Viên Cảnh Trạch ngược lại cảm thấy hiếm lạ, việc ra oai phủ đầu với tân sinh bao năm qua cơ hồ đã trở thành quy luật bất thành văn trong học viện đệ nhất, này tân sinh dám đánh viện sinh, không biết trừ bỏ Sân Mộc ca nhà cậu còn có ai dám lộng trời như vậy.

Viên Cảnh Trạch, Mộ Đồ, Lam Hòa, Bạch Thiên Ngân, Trọng Lê năm người thuần một sắc trắng chế phục viện sinh chính quy tiến vào, khí thế nháy mắt nghiền áp toàn trường, trở thành điểm hồng trong mắt vạn chúng.

Viên Cảnh Trạch xuất hiện làm nhà ăn đang ầm ĩ nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, Viên Cảnh Trạch đảo mắt, chuẩn xác khóa trên mấy huấn luyện phục màu đen tân sinh trong đám người.

Ba nam sinh nguyên bản đang cùng Sân Mộc giằng co nhìn thấy Viên Cảnh Trạch lập tức trở nên vui vẻ, biểu tình lần nữa trở nên kiêu căng, bước nhanh đến Viên Cảnh Trạch tố khổ. "Viên thiếu, mấy tên tân sinh này quá vô pháp vô thiên, không nghe dạy dỗ còn chưa tính, thế nhưng còn dám động thủ đả thương người."

Viên Cảnh Trạch khóe mắt liếc nhìn vết máu trên người một nam sinh, mày nhíu lại, nhìn tới mấy sắc đen kia tổng cảm thấy trong đó có một tên quen mắt.

"Ngu xuẩn! Mấy tên tân sinh cũng có thể khiến các ngươi chật vật như vậy." Lam Hòa cười nhạo.

Nam sinh trong lòng nghẹn khuất rồi lại không dám phản bác, chỉ có thể che lại nơi bị thương trong lòng mắng Sân Mộc.

Sân Mộc một tay đè đầu Bách An Ngưng xoay người thoát ra khỏi đám người, biểu tình bình tĩnh nhìn Viên Cảnh Trạch. Biểu tình vốn đạm mạc của Viên Cảnh Trạch nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, lời châm chọc mỉa mai Lam Hòa chưa nói xong thì bị chặn ở cửa miệng, một bộ dạng như thấy quỷ nhìn Sân Mộc.

Ánh mắt Sân Mộc từ Viên Cảnh Trạch lướt qua từng người một, khóe miệng tựa hồ mang theo ý cười. "Bằng hữu của các ngươi ?."

Viên Cảnh Trạch thích cùng thân cận cùng Sân Mộc, rồi lại thập phần sợ Sân Mộc bực tức, đặc biệt là bộ dạng cười như không cười này của Sân Mộc, vô luận nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy lạnh gáy.

Cơ hồ khi Sân Mộc mở miệng, mấy người Viên Cảnh Trạch động tác nhất trí lùi về phía sau hai bước, cùng ba nam sinh kia bảo trì khoảng cách an toàn.

Tầm mắt mấy người trong nhà ăn luân chuyển trên người Sân Mộc cùng Viên Cảnh Trạch, trên mặt đều là kinh ngạc. Đây là chuyện gì xảy ra? Kịch bản viết sai đi, thân ?.

"Đi mua dịch dinh dưỡng, dịch chữa trị." Sân Mộc cho Trác Khải Bảo một ánh mắt, Trác Khải Bảo vui vẻ chạy đến cửa mua dịch dinh dưỡng cùng dịch chữa trị, ở thời điểm này ai cũng không dám đi quản có hay không vấn đề bị chen ngang.

Sân Mộc đến cạnh Viên Cảnh Trạch, biểu tình nhàn nhạt nhìn mấy người Viên Cảnh Trạch. "Dạy dỗ? Sách! Thật là vũ nhục cái từ này." (Sân ca là đang ghim cái câu tên nam sinh kia mách lẻo đi)

Viên Cảnh Trạch cứng đờ mặt không hé răng, Mộ Đồ vuốt vuốt ấn ký màu đen trên khóe mắt có chút xấu hổ, Lam Hòa, Bạch Thiên Ngân còn có Trọng Lê ánh mắt trốn tránh không dám nhìn Sân Mộc. Hồi tưởng cái dạy dỗ 'thân thương' của Sân Mộc, mấy người đều không ngăn được tê dại da đầu, sau lưng phát lạnh.

"Sân Mộc, dịch dinh dưỡng cùng dịch chữa trị đây." Trác Khải Bảo chạy tới, đem dịch dinh dưỡng cùng dịch chữa trị chia cho mọi người.

Sân Mộc một ngụm uống cạn, ý vị thâm trường để lại một câu. "Dạy dỗ a ......"

Nhìn theo bóng Sân Mộc, tay Viên Cảnh Trạch không khỏi sờ lên chỗ xương sườn hai ngày trước bị đánh gãy, mơ hồ còn cảm giác đau.

"Viên thiếu......" Thấy Sân Mộc đi xa, nam sinh có chút không cam lòng.

Lam Hòa liếc nam sinh một cái, nhấc chân đem người đá ngã lăn "Ngu xuẩn! Cái kẻ điên này các ngươi cũng dám chọc, một đám ngu xuẩn !"

Trên đường trở về sân huấn luyện phía bắc khu C, Mễ Phi tò mò truy hỏi Sân Mộc "Sân Mộc, mấy viện sinh kia ngươi quen biết? Hình như bọn họ rất sợ ngươi ?."

Sân Mộc nhớ tới sủng vật đang mạnh khỏe ở nhà, đối với vấn đề của Mễ Phi không có hứng thú gật đầu. "Là người đã dạy dỗ qua."

"Bách An Ngưng, ngươi ở chỗ nào? Vì sao vẫn không thấy được ngươi." Trác Khải Bảo dò hỏi Bách An Ngưng một bên theo sát Sân Mộc.

Bách An Ngưng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, phát ngốc. "Số 5, phòng 09."

"Cách rất xa." Trác Khải Bảo táp lưỡi. "Bách An Ngưng, vừa rồi mấy tên hỗn đản kia vì sao lại khi dễ ngươi."

"Ta không cẩn thận làm đổ cơm của bọn họ."

"Bọn họ là cố ý làm khó." Long Vũ lạnh lùng nói "Ngươi càng thuận theo bọn họ càng kiêu ngạo."

"Không liên quan!" Trác Khải Bảo tùy tiện ôm lấy bả vai Bách An Ngưng, nghĩa khí vỗ ngực. "Nói như thế nào đều là cùng nhau vượt qua khó khăn, về sau huynh đệ che chở ngươi!"

Thời điểm mấy người trở về tới khu huấn luyện, học viên thụ huấn đã tứ tung ngang dọc ngồi cùng nhau, nhỏ giọng nghị luận nói xấu huấn luyện viên.

Phàn Diệp đi lên khán đài, ánh mắt sắc bén lướt qua trên người học viên một lần, cúi đầu nhìn thời gian. Huấn luyện viên bên cạnh giơ tay, người máy đang đứng nghiêm chỉnh hai bên nháy mắt tản ra, một đội hai người máy chắn ở bốn hướng, đem học viên đến trễ phân ra bên ngoài khu huấn luyện.

"Trừ học viên trong khu huấn luyện, toàn bộ khai trừ." Âm thanh lạnh băng vô tình hạ lệnh đem học viên bị ngăn ngoài khu huấn luyện sợ ngây người, cũng làm học viên trong khu huấn luyện căng thẳng thần kinh.

"Vì cái gì!" Học viên ngoài khu huấn luyện điên cuồng hô to. "Vì cái gì khai trừ chúng ta! Chúng ta làm sai cái gì!"

"Thời gian tập hợp 5 phút, thời gian dùng cơm một giờ, làm trái xử lý khai trừ." Mở miệng chính là huấn luyện viên đứng cách đó không xa, trong mắt lạnh lẽo là châm chọc đối với vấn đề ngu xuẩn của học viên.

Không cho học viên cơ hội giải thích, huấn luyện viên trực tiếp ra lệnh cho người máy đem học viên ly khai khỏi sân huấn luyện. Bầu không khí trong sân huấn luyện nhất thời ngưng kết, áp lực đè nặng trong lòng mỗi người.

Phàn Diệp lạnh lùng nói "Mỗi một câu ta nói không phải chỉ để vui đùa, nhóm sâu bọ còn đang sa vào trong vinh quang của học viện đệ nhất, đừng để ta bắt được lý do đào thải các ngươi."

Phàn Diệp đơn giản làm sáng tỏ, xoay người ngồi trở lại chiếc ghế buổi sáng, móc ra máy chơi game làm Sân Mộc nhớ thương. Trong lòng học viên lộp cộp, quả nhiên nghe được Phàn Diệp hạ lệnh. "Chạy bộ, tiếp tục!"

Đào thải vô tình làm các học viên giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng thuận theo kéo lê đôi chân chạy trên đường băng.

Giờ khắc này bọn họ rốt cuộc từ trong mộng đẹp viện sinh trường quân đội đệ nhất thức tỉnh, bọn họ hiểu rõ, khảo hạch tân sinh không phải là kết thúc ác mộng, mà là vừa mới bắt đầu cuộc chém giết chân chính.

Chạy mãi 10 giờ cho đến màn đêm buông xuống, chín học viên bị đưa đi chữa trị thương, Trác Khải Bảo đã mệt đến ăn cơm cũng không đủ sức nhai, uống xong dịch dinh dưỡng cùng dịch chữa trị liền lăn về phòng nằm.

Sân Mộc ghé vào cửa sổ nhìn sao trên trời phát ngốc, nhận thấy có tầm mắt đang nhìn, xa xa thấy được Phàn Diệp đứng dưới tàng cây ngoài sân huấn luyện nhìn mình. Thấy Sân Mộc nhìn lại, Phàn Diệp làm tư thế ý bảo Sân Mộc mau đi ngủ. Sân Mộc nhìn Phàn Diệp một hồi, đứng dậy rời khỏi cửa sổ.

"Sân Mộc, ngươi đi đâu?" Cảm giác được động tĩnh của Sân Mộc, Trác Khải Bảo mơ mơ màng màng mở to mắt.

"WC, ngươi ngủ tiếp." Dùng chân đá cái chăn rơi dưới đất kéo lên trên mặt Trác Khải Bảo, Trác Khải Bảo cuốn chăn bọc hai vòng tiếp tục ngủ.

Sân Mộc rời khỏi ký túc xá, Phàn Diệp đứng ở chỗ ngã rẽ hướng vẫy tay Sân Mộc, Sân Mộc đuổi kịp, hai người một trước một sau đi đến phòng Phàn Diệp.

"U! Phu nhân đã tới." Nam nhân ngực ướt dầm dề từ phòng tắm đi ra, cười hì hì chào hỏi.

"Ồn ào cái gì! Đem quần áo mặc tốt vào." Phàn Diệp ném tới một kiện áo, kéo ra ghế dựa bên cạnh bàn trà cho Sân Mộc. "Tư Kỳ, đội đặc chiến."

Nam nhân mặc áo khoác vào lếch qua ghế sô pha, Phàn Diệp ngồi đối diện Sân Mộc. "Đã trễ thế này như thế nào còn không nghỉ ngơi? Ngày mai còn có huấn luyện."

"Ngủ không được." Sân Mộc ghé vào trên bàn chơi cái ly, Phàn Diệp có chút không tán đồng. "Còn phải chịu đựng mấy ngày, giấc ngủ không đủ không được."

"Ta lại không phải hài tử." Giấc ngủ với hắn mà nói bất quá chỉ là bổ sung năng lượng tinh hạch bị hao tổn, năng lượng hao tổn mấy ngày nay củahắn không nhiều lắm, có ngủ hay không cũng không có gì khác biệt.

"Phu nhân đã tới!? Ở đâu đâu?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh ầm ĩ, mấy hán tử mặc áo huấn luyện chen chúc đi vào, hi hi ha ha cùng Sân Mộc chào hỏi.

Sân Mộc mờ mịt nhìn mấy người, có chút không hiểu được 'phu nhân' trong miệng bọn họ là có ý tứ gì. Phàn Diệp mở miệng quát bảo ngưng lại "Nhao nhao cái gì? Buổi tối không ngủ được mà làm loạn."

"Phàn Diệp, ngươi cũng quá không biết suy nghĩ, phu nhân đã tới cũng không cho chúng ta biết sang tiếp đón." Một người mở miệng oán giận, nói là oán giận nhưng vui đùa thì nhiều hơn.

Phàn Diệp một chân đá tới, trừng mắt mắng "Tiểu hỗn tử, lúc trước ta phân phó đều đã quên!"

Nam nhân bị Phàn Diệp đá trúng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng. "Khụ! Sân thiếu, nghe nói người là 3S song hệ dị năng giả phải không?"

Sân Mộc gật đầu, mắt một đám nam nhân 'tạch' một tiếng lập tức sáng lên, một người tiến lên ghé vào cái bàn trước mặt Sân Mộc, vẻ mặt chờ mong nói "Sân thiếu, có thể đánh với ta một trận không?"

Sân Mộc nhướng mày, biểu tình nhàn nhạt nhìn mọi người. "Các ngươi cũng muốn bị ta dạy dỗ?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Sân Mộc gật đầu hiểu ý, buông cái ly hoạt động đôi tay. "Các ngươi muốn đánh trong không gian giả thuyết, hay là trong hiện thực."

"Không gian giả thuyết!" Thống nhất một tiếng. Chê cười, đứa bé này da kiều nhu nộn, nếu là trong hiện thực bị va chạm nguyên soái đại nhân còn không giết bọn họ sao.

Sân Mộc nhẹ 'ngô' một tiếng, nhanh nhẹn lưu lại số quang não của mình. "Ta hiện tại đang chơi [Thợ săn]. Bất quá có thời gian chúng ta ở ngoài đánh một trận đi." Sau khi tới thế giới này, hắn đúng là chưa có gặp được đối thủ có thực lực tương đương, những người này hẳn là đều không tồi đi.

Một đám người lưu lại số quang não của Sân Mộc, hi hi ha ha vui vẻ, lại không có ai đồng ý đề nghị cùng Sân Mộc. Rốt cuộc quyền cước không có mắt, ai cũng không thể đoán trước được sự tình phát sinh .

"Đều trở về đi." Phàn Diệp nhìn thời gian đứng dậy đuổi người. "Sân thiếu ngươi cũng nhanh nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm."

"Nga!" Lên tiếng, Sân Mộc đứng dậy rời đi. Lúc đi tới cửa lại nghĩ tới cái gì, tay tìm trong túi nửa ngày móc ra một thẻ tinh tạp màu đen. "Đây là Úc Thần cho ta, y nói đem thứ này đưa cho huấn luyện viên, có thể mượn quang não huấn luyện viên liên hệ cùng y."

Sân Mộc nói xong liền rời đi, lưu lại một nhóm hán tử hai mặt nhìn nhau. Tập hợp bọn họ tới nơi này huấn luyện tân sinh chính là vì làm nội ứng, hỗ trợ nguyên soái cùng tiểu hài tử tư thông.

'Nguyên soái, ngài đi cửa sau cũng quá công khai đi ?'

Rạng sáng, các học viên lại lần nữa bị lôi dậy, có ngày hôm qua giết gà dọa khỉ, lần này tuy rằng chật vật chút nhưng ai cũng không dám đến trễ.

Sân Mộc nhìn thời gian liền biết Phàn Diệp đã đem thời gian kéo dài, hôm trước chính là sớm hơn. Hẳn là vì ban đêm hắn đi đến nơi Phàn Diệp chơi, Phàn Diệp lo lắng hắn ngủ không đủ đi.

Phàn Diệp bản mặt quan tài nhìn học viên còn buồn ngủ trong khu huấn luyện, giơ tay nhìn thời gian, xoay người trở lại ghế ngồi trên khán đài, lấy ra máy chơi game khiến học viên hận đến ngứa răng, lệnh. "Chạy bộ, bắt đầu."

"Vì cái gì!" Một học viên nhịn không được mở miệng chất vấn. "Chúng ta tới nơi này là vì huấn luyện, vì cái gì trừ bỏ chạy bộ vẫn là chạy bộ!"

Phàn Diệp vùi đầu đánh trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên nói "Lặp lại lời ngày đầu ta nói."

Học viên nắm chặt tay phẫn nộ nhìn Phàn Diệp, giãy giụa hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi mở miệng "Thời gian tập hợp là năm phút đồng hồ không được trễ, nội dung huấn luyện không chừng, điều kiện khai trừ tùy vào tâm tình ngài, trưa chiều hai buổi dùng cơm cùng viện sinh chính quy, thời gian dùng cơm là một giờ. Theo như lời đã nói, người vi phạm bị xử lý khai trừ."

"Còn có ?"

"Phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, không được phản bác, không được cự tuyệt, không được hỏi vì sao."

"Ân, trí nhớ không tồi." Phàn Diệp ngẩng đầu nhìn học viên. "Cho nên ?"

Học viên cắn răng không hé răng "Ta chỉ là không biết vì sao? Nếu là tập huấn vì cái gì luôn là chạy bộ."

"Ngươi không cần biết vì cái gì." Phàn Diệp buông máy chơi game. "Bởi vì từ giờ trở đi ngươi lại nói thêm một câu vô nghĩa, liền chúc mừng ngươi bị khai trừ."

"......" Học viên mở to hai mắt không thể tin nhìn Phàn Diệp.

"Nội dung huấn luyện không chừng, điều kiện khai trừ tùy tâm tình ta. Phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, không được phản bác, không được cự tuyệt, không được hỏi vì sao." Phàn Diệp lặp lại, ngữ khí càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng cơ hồ đã bắt đầu rớt băng.

Phàn Diệp mắt lạnh đảo qua "Còn có ai ý kiến!"

"Không có!!" Học viên hô.

"Như vậy......" Phàn Diệp làm tư thế mời, học viên liền phân tán chạy hướng đường băng. Học viên phản bác khi nảy phẫn nộ trừng Phàn Diệp, trước vẻ mặt vô biểu tình của Phàn Diệp, ngũ quan tức đến vặn vẹo đuổi theo đại đội.

Phàn Diệp khóe miệng run lên không dễ phát hiện, một lần nữa quay về ghế dựa bắt đầu trò chơi.

Chạy, không ngừng chạy. Cái gọi là huấn luyện giống như trừ bỏ chạy thì không còn gì khác. Ngày chưa ra, đêm đã lạc, sân huấn luyện phía bắc khu C ngày qua ngày tựa hồ chỉ còn lại một đám màu đen ra sức chạy.

Các học viên ngay từ đầu phẫn nộ đã có biến thành có khổ cũng không dám nói, trong lòng căm giận nguyền rủa. Thẳng đến là chết lặng, sau đó bắt đầu thành thói quen.

Trừ bỏ ngày đầu tiên, không có ai còn dám sử dụng dị năng làm càn. Thể lực dùng hết có thể chữa trị, nhưng dị năng dùng hết, tinh thần sẽ thống khổ không cách nào dễ dàng tu bổ tốt lại. Đối với chạy bộ, các học viên đã dần dần thuận buồm xuôi gió.

Sân Mộc hiểu rõ, đối với tân sinh ngay từ đầu đã bắt đầu huấn luyệnrồi. Chạy bộ nhìn như không có kỹ thuật gì, không có chiêu thức hoa lệ. Nhưng nó không đơn thuần chỉ là huấn luyện thể lực, mà còn là huấn luyện một người có được định lực kiên nhẫn.

Sau khi kết thúc ngày thứ mười chạy bộ, Phàn Diệp nhìn tinh thần toả sáng của học viên trong khu huấn luyện, áp xuống ý cười trên khóe miệng, ánh mắt so với lúc trước giảm đi vài phần sắc bén. "Ta ở chỗ này chúc mừng mọi người, hạng mục huấn luyện thứ nhất kết thúc."

Trong đêm tối, đám học viên cả người thấm mồ hôi hai mặt nhìn nhau, toàn bộ sân huấn luyện lâm vào một mảnh trầm mặc quỷ dị.

Sân Mộc liếc mắt một cái bóp mặt Trác Khải Bảo như phát bệnh đứng bên cạnh, không cho sắc mặt tốt gì đá qua. "Ngày mai sẽ không còn chạy bộ."

Sân Mộc mở miệng tựa hồ làm cho thời gian tạm dừng được ấn nút truyền phát tin kiện, trên sân huấn luyện lập tức vang lên một mảnh tiếng hoan hô, ai cũng bất chấp mồ hôi trên người ôm lấy nhau cùng lăn lộn.

Trác Khải Bảo cũng vốn định cho Sân Mộc một cái ôm thật lớn, lại bị Sân Mộc một chân đá văng ra, chỉ có thể lui về mà cầu Bách An Ngưng ôm lấy, oa oa kêu to. "Rốt cuộc có thể ăn uống tốt!!"

Bách An Ngưng ngơ ngác bị Trác Khải Bảo ôm, gương mặt tái nhợt đỏ lên.

Sân Mộc ánh mắt sâu thẳm nhìn sân huấn luyệnloạn thành một đoàn, yên lặng đẩy lên hai nấc khóe miệng hình như có ý cười. Trước cao hứng một hồi đi, ngày mai sẽ tới lúc các ngươi khóc.

Phàn Diệp trên đài huấn luyện cố ý liếc nhìn Sân Mộc một cái, ý cười chợt lóe rất nhanh liền biến mất, trong lòng lập tức thở dài, giống như cảm thấy đạo hạnh của mình căn bản không đủ để nhìn đến Sân Mộc ở nơi đó.

Chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, Phàn Diệp lại trở về với bản mặt quan tài. "Kết thúc nội dung huấn luyện thứ nhất, ngày mai tiến hành nội dung huấn luyện thứ hai. Nội dung bảo mật, nhưng ta hướng các ngươi cam đoan, sẽ có bốn phần người bởi vậy nó bị đào thải."

Mọi người hưng phấn đột nhiên im bặt, đen mặt nhìn Phàn Diệp trên đài, tâm mọi người nháy mắt lại bị quăng trở về đáy vực, hơn nữa còn là cái loại rơi tan xác.

"Bây giờ, mọi người trở về nghỉ ngơi, chờ huấn luyện ngày mai." Sau khi Phàn Diệp truyền đạt mệnh lệnh liền xoay người rời đi.

Học viên hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích. Sân Mộc biểu tình bất biến rời khỏi đội ngũ, an nhàn tự tại trở về ký túc xá.

Bốn phần người bị đào thải, cơ hồ muốn quá nửa. Đêm nay, phỏng chừng sẽ có không ít người mất ngủ đi.

____________________________

P/s: Không liên quan nhưng mừ ta thích tấm hình 5 người khoe chân ở trên =)))))) Chặc chặc ~~~ Thiệt là ý cmn nghĩa mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com