ZingTruyen.Info

Edit Tro Thanh Di Nho Cua Phao Hoi Thien Tai

Hạ Miên và Ninh Thiều Bạch vui vẻ đánh nhau một lúc, buồn bực trong lòng cứ vậy thoát ra, cuối cùng cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Khi sắc trời gần tối, đám Tiểu Phong cũng đã về, trên đầu ba bạn nhỏ đứa nào cũng có một cái kẹp tóc hình động vật xù xù, tay nắm tay nhảy nhót.

Tâm trạng Tiểu Phong hiển nhiên không tồi, thấy Hạ Miên vui vẻ chạy đến, "Dì nhỏ!"

"Chơi vui không?" Hạ Miên cười hỏi.

Tiểu Phong sung sướng trả lời, "Vui lắm ạ, voi, hươu cao cổ, còn có cả gấu trúc nữa!"

"Mai con muốn vẽ gấu trúc!"

Hạ Miên cười cười, "Được nha," gấu trúc là một thiên sứ chữa lành nổi tiếng.

Khi trời đã tối hẳn, Hạ Miên dẫn Tiểu Phong đến ngã tư đốt vàng mã.

Lúc này đây những cảm xúc khó hiểu đè ép khiến lòng không thở nổi đã biến mất, tuy vẫn bi thương nhưng có thể bình tĩnh hối tưởng lại cuộc đời của Hạ Xuân.

Tiểu Phong lẳng lặng dựa vào lòng cô, cảm xúc vững vàng cũng khiến bạn nhỏ an tâm hơn rất nhiều.

Sau khi đốt giấy xong trở về, hai người nằm chung một ổ chăn như trước.

Hạ Miên ôm lấy đứa nhỏ, kể cho cậu nghe về cuộc đời của mẹ mình, dịu dàng, thú vị, bướng bỉnh; những câu chuyện sau khi chị qua đời và mấy việc thời xa xưa...

Sau một đêm yên giấc, Hạ Miên cảm thấy trong cơ thể như có chấp niệm nào đó tiêu tán, cả người nhẹ nhàng.

Cuộc sống của học sinh cấp ba dường như ngoài học tập không còn gì để khen, nhưng thực tế lại gặp không ít chuyện.

Đặc biệt là sau khi đám lưu manh trường số mười bốn bắt đầu hoạt động mạnh, ngẫu nhiên có thể nghe được một số học sinh trong trường bị trấn lột tiền, lớp mười chiếm đa số.

Người nổi tiếng nhất bị đám lưu manh Bát Đại Kim Cương này đòi tiền chính là Hứa Phi, mà Hứa Phi lại là nam sinh lúc trước được Hạ Miên giúp đỡ.

Nhất thời đến tai đến chủ nhiệm giáo dục, nhưng ông không thể nào nhìn chằm chằm đám học sinh từng giây từng phút được, nhất là sau đó Bát Đại Kim Cương thông minh hơn tách ra hành động riêng.

Chủ nhiệm giáo dục không thể dọn dẹp cùng lúc hai bên, khiến bọn chúng thực hiện được mấy vụ, hơn nữa trên người nhóm học sinh chỉ có mấy đồng hào lẻ, báo cảnh sát cũng không được xử lý.

Đương nhiên đối phương cướp tiền cũng không quên việc tìm kiếm Hạ Miên, định cho cô một ít giáo huấn.

Dù sao nhờ một câu của Điền Tuyết Nhã, tên cô đã treo ở chỗ Bát Đại Kim Cương.

Cơ mà Hạ Miên chưa kịp làm gì, Triệu Thành nói muốn bao che bạn bè đã dẫn theo anh em đến tận cấp ba số mười bốn đàm phán.

Rồi gặp phải Hàn Hạo Ngôn.

Từ sau vụ việc kia Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn gọi nhau một nhau một tiếng anh em tốt.

Thấy Tôn Duyệt Hân ghét bỏ đối phương, Triệu Thành nhanh chóng giải thích, "Thật ra cậu ấy khá tốt, chẳng quá có hơi thích nổi bật chút thôi."

Sau đó cảm thán, "Ông trời thật thiên vị Hàn Hạo Ngôn, đã đẹp trai lại còn thông minh, giỏi đánh đấm, nếu là tao chắc tao cũng thích khoe khoang lắm, mấy bà không biết đó thôi, hôm đó cậu ta siêu dữ tợn."

Lý Lệ Trân nhìn băng gạc trên đầu thằng bạn, "Mạnh hơn cả ông?"

Triệu Thành đáp, "Chưa biết, không phân cao thấp."

Hạ Miên cầm sách bài tập không chút để ý lên tiếng, "Chắc hẳn mạnh hơn ông rồi."

Triệu Thành: ...

Hàn Hạo Ngôn cười hì hì đi từ ngoài vào, nhìn Hạ Miên hỏi, "Nói gì tôi vậy?"

Hạ Miên nhìn khóe miệng xanh tím của cậu ta đáp, "Nói cậu đánh nhau với đám lưu manh, trông không giống học sinh tốt."

Hàn Hạo Ngôn nghẹn lại.

Lý Lệ Trân và Tôn Duyệt Hân đều không nhịn được bật cười, trái tim Triệu Thành cân bằng lại.

Tôn Duyệt Hân nói, "Hàn Hạo Ngôn, không phải cậu cho rằng chỉ cần mình đánh mấy tên lưu manh là Hạ Miên sẽ giống như Điền Tuyết Nhã, cảm động đến nỗi muốn lấy thân báo đáp đó chứ."

Cô ấy còn mạnh hơn đánh lưu manh kia nhiều.

Hàn Hạo Ngôn không biết chuyện này, chỉ bất đắc dĩ đáp, "Chị hai à, tốt xấu xấu gì tôi cũng giúp một phần, không thể khích lệ một câu hả?"

Hạ Miên thở dài nói, "Tôi chỉ có thể cảm ơn cậu, nhưng vẫn hy vọng mọi người đừng vì vậy mà mạo hiểm nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì lương tâm tôi sẽ áy náy lắm."

Hàn Hạo Ngôn, "Chẳng lẽ tôi nên trơ mắt nhìn bọn họ đến làm phiền?"

Triệu Thành cũng không đồng tình, "Dù gì cũng đã qua rồi, nếu chúng còn dám đến nhất định phải báo cho bọn này đấy, không đánh đến phục thì không xong đâu."

"Cậu cũng biết không xong à," Hạ Miên nói, "Xử lý chuyện này, hẹn đánh nhau là cách có hiệu quả thấp tính nguy hiểm cao nhất, hơn nữa trị ngọn không trị được gốc, gần như là biện pháp vô dụng, vậy nên không được thực hiện."

"Nhất là cậu đấy Triệu Thành, muốn thi vào trường cảnh sát đúng không?" Hạ Miên nhìn vết thương trên trán Triệu Thành, "Trường cảnh sát kiểm tra sức khỏe rất nghiêm, nhiều chỗ không được có sẹo, cậu muốn vì những tên côn đồ đó mà hủy đi tương lai của mình sao?"

"Sao câu này giống chủ nhiệm lớp thế nhỉ." Triệu Thành cạn lời, "Vậy cậu nói đi, chúng ta có thể làm gì?"

"Nói rồi mấy cậu cũng không hiểu," bộ dáng Hạ Miên sầu thúi ruột, "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, mọi người cứ yên tâm học hành đi, đến lúc đó sẽ biết."

Triệu Thành: ...Rốt cuộc là ai bảo vệ ai vậy?

Hàn Hạo Ngôn: ...Sao cứ cảm thấy mình đang làm chuyện dư thừa thế.

Mặc kệ ra sao, trong lòng hai người vẫn hạ quyết tâm lừa Hạ Miên đi liều mạng với đám Bát Đại Kim Cương.

Kết quả chưa đến một tuần, nghe được tin Bát Đại Kim Cương trường cấp ba số mười bốn bị cảnh sát bắt.

Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn chân trước chân sau hưng phấn chạy đến kể với Hạ Miên.

Hạ Miên giương mắt nhìn hai người, "Hai ông cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, giải pháp duy nhất có thể giải quyết đúng không?"

Hàn Hạo Ngôn nhìn biểu cảm gợn sóng bất kinh của cô, không thể tưởng tượng được, "Ý cậu là, chuyện này là do cậu làm?"

Triệu Thành thật sự có cảm giác như bừng tỉnh từ cơn say, chẳng phải lúc trước Hách Kiếm cũng bị xử lý như vậy sao?

Tuy nhiên vẫn hơi tò mò, "Cậu làm gì thế, sao tự dưng lại bị bắt?"

Hạ Miên nói, "Hành vi của chúng rất đáng giận, cướp bóc đòi tiền vốn là phạm tội, bị bắt rất lạ à?"

Đang nói chuyện, Hứa Phi vô cùng vui vẻ chạy vào, "Đàn chị."

Hàn Hạo Ngôn hỏi, "Đây là con dê béo đám Bát Đại Kim Cương theo dõi bị cậu cướp mất hả? Chẳng lẽ hai người..."

Hứa Phi gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Miên, "Đàn chị, em phải học tập thật tốt, sau này trở thành một luật sư!"

"Pháp luật thật sự rất thú vị."

Hạ Miên vỗ vai thiếu niên, "Tôi cảm thấy cậu thật sự có thể trở thành luật sư siêu lợi hại, cố lên!"

Hạ Miên nghiêm túc, giới trẻ bây giờ rất khó lường.

Hôm ấy mình chỉ thuận miệng nói hai câu, không ngờ thằng nhóc này lại nghiêm túc đi tìm hiểu luật pháp liên quan thật.

Sau đó để thu hút sự chú ý của đám lưu manh, thiếu niên lấy đồng hồ vàng của cha mình rồi nhịn đói mấy lần.

Đồng hồ vàng rất đắt, bọn lưu manh định tìm chỗ tiêu thụ nhưng không thể ăn riêng, vậy nên nên tám người chia nhau mỗi đứa một phần; mà lúc Hứa Phi chạy đến báo cảnh sát đã đói lả ở đồn; ông Hứa đến biết con trai bị cướp hết tiền cơm, đồng hồ mình tặng cũng mang đi cầm, đương nhiên không chịu được.

Nhà Hứa Phi vốn có chút tiền, ba cậu ra tay cộng thêm đồ bị mất đắt đỏ, mấy tên côn đồ không có bối cảnh kia đương nhiên đều bị bắt lại.

Cướp bóc, tống tiền, đả thương người khác, tất cả đều dính vào các tội...

À, còn đạt được sự chú ý của nhóm phụ huynh.

Tóm lại một đá trúng mấy con chim.

"Nói cách khác, trận đánh nhau của bọn này là vô ích?" Triệu Thành lẩm bẩm.

"Đúng vậy, vết thương trên đầu và tay kia đều vô ích," Hạ Miên dịu dàng khuyên, "Vậy nên học hành cho tốt đi, bằng không nhìn xem toàn làm việc ngốc."

Lúc này Triệu Thành thông minh rồi, "Chuyện này liên quan quái gì đến học hành, không phải Hàn Hạo Ngôn học khá được nhưng vẫn hành động rất ngốc nghếch đó sao?"

Hàn Hạo Ngôn: ...

Rõ ràng đó đều là chuyện hàng ngày hay mang ra khoe, sao đến đây lại trở thành ngốc nghếch vậy?

Mà hình như hơi ngốc nghếch thật?

Lời lẽ Hạ Miên chính đáng phản bác, "Đương nhiên liên quan rồi! Không học hành cẩn thận mới tụ tập ẩu đả, đó là phạm pháp; học cho tốt, thi đậu trường cảnh sát, khi đó đánh nhau mới là chuyện anh hùng, được người khác tán dương!"

"Cậu muốn chọn bên nào?"

Nhìn bóng dáng Triệu Thành thông đồng Hàn Hạo Ngôn cùng nhau học tập chăm chỉ thi vào trường cảnh sát, Hạ Miên lặng lẽ thở ra.

Học sinh thế giới này thật không dễ dạy mà.

Tác giả có lời muốn nói: 

Một giáo viên ưu túc lúc nào cũng đốc thúc học sinh chăm chỉ học tập.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info